Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia
Quyển 1 - Chương 236: Biệt ly
Vân Thiên Thiếu
13/08/2014
Phong Mạc Thần một hồi trầm mặc, ngược lại Bạch Ly Nhược thì mỉm cười, đưa tay cầm tay Phong Mạc Thần nói “Không quan trọng, không nhìn thấy đã trở thành thói quen đối với ta, hơn nữa, hiện tại chúng ta như thế này không phải rất tốt sao?”
Phong Mạc Thần nhếch môi cười một tiếng khổ sở, mắt của nàng không cách nào để còn thấy được ánh sáng, còn hắn đã không còn nhiều thời gian, như vậy được coi là tốt sao?
Tay của hắn gắt gao bao thật chặt lại bàn tay nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt thâm thúy, thê lương nhìn nàng, hắn không có nói, nhưng nhiệt độ của lòng bàn tay đã thay cho tất cả những lời hắn cần nói ra.
Ánh mặt trời sau giữa trưa, đã làm tan đi một lớp tuyết mỏng, Phong Mạc Thần dắt Bạch Ly Nhược, chậm rãi leo lên ngôi nhà lá phía sau núi, đường tuyết trơn trượt, hắn không ngừng nhắc nhở nàng “Dưới chân có nước, cẩn thận.”
“Có tảng đá gần chân bên trái của ngươi, đừng đi hướng bên trái.”
“Đất ở dưới lớp tuyết tan có một nhành hoa nở rộ, ngươi có ngửi thấy được hương thơm của hoa không?”
Bạch Ly Nhược khẽ quay đầu, nhẹ nhàng nhíu mũi, nàng ngửa đầu, nghênh diện một trận gió lạnh, trong gió lạnh tựa hồ mang theo hương thơm, nàng cười rộ lên, nụ cười ngây thơ như một hài tử, nắm chặt tay Phong Mạc Thần nói “Ta ngửi thấy, đúng là ngửi thấy, mùi thơm từ bên kia truyền đến, hình như là hương hoa mai.”
Phong Mạc Thần bị tiếng cười của nàng cuốn hút, khóe môi nhấc lên một đường cong tuyệt mỹ, dưới ánh mặt trời ngày đông, mắt phượng hơi nheo lại, mi mắt hơi vểnh lên, bóng dáng của hai người phía dưới núi tuyết, như ảo mộng trong khí lạnh như băng của núi Tuyết Sơn, Bạch Ly Nhược mặc y phục màu trắng trông giống như một thiên thần, Phong Mạc Thần giống như tiên giáng trần, tiếng chuông bạc êm tai, vang vọng quanh quẩn thật lâu phía dưới núi tuyết.
Hoàng hôn, ánh tà dương hạ về phía Tây, hai người dựa sát vào nhau cùng ngắm trời chiều nơi đỉnh tuyết sơn, Phong Mạc Thần đem Bạch Ly Nhược gắt gao ôm vào trong ngực, cằm của hắn chạm vào trán nàng, tay hai người nắm chặt lấy nhau, khóe môi Phong Mạc Thần tươi cười, nhìn ánh chiều mông lung từ từ ẩn sâu vào sau dãy núi, đặt một nụ hôn lên trán Bạch Ly Nhược, thản nhiên nói “Nhược nhi, ta dẫn ngươi đi tìm sư phụ nhé, để người chữa mắt cho ngươi, sau đó ngươi và Đại nhi, hai ngươi hãy sống thật vui vẻ hạnh phúc trong hoàng cung.”
“Thần, ngươi muốn hồi cung rồi sao?” Bạch Ly Nhược đạm đạm nói, ngửa đầu, cái trán trắng nõn rời đi môi mỏng của hắn, ánh mắt như hòa sương mù nhìn chằm chằm hắn, tuy nàng không nhìn được vẻ mặt của hắn lúc này, nhưng nàng chăm chú lắng nghe, và đã nhận ra ý tứ trong lời của hắn.
Phong Mạc Thần đưa tay phất nhẹ những sợi tóc rơi xuống trên mặt của Bạch Ly Nhược, chậm rãi nói “Ta không muốn trở về, ta muốn sống cả đời cùng ngươi ở nơi này!”
“Vậy chúng ta liền sống ở đây, giờ đây Huyền Đại đã có thể tự mình đối mặt với đại cuộc, hơn nữa ở kinh thành lại còn có mẫu hậu giúp hắn, nhất định không thành vấn đề!” Bạch Ly Nhược nghiêng đầu, mỉm cười tràn đầy hạnh phúc.
“Nhưng mà, ta vẫn muốn dẫn ngươi đi gặp sư phụ, để lão nhân gia chữa khỏi mắt cho ngươi!” Phong Mạc Thần vuốt ve hai mắt của Bạch Ly Nhược, đáy mắt thâm sâu thương tiếc, nếu như hắn chết, nàng sẽ ra sao?
“Ta không cần đi, Thần, ta không quan tâm mắt ta có thể nhìn thấy hay không, ta chỉ cần có thể ở chung một chỗ cùng ngươi, đừng nói là mắt, ngay cả sinh mạng ta cũng có thể bỏ qua!” hai tay Bạch Ly Nhược nắm lấy bàn tay của Phong Mạc Thần, núi giữ, giống như nắm chặt lấy hy vọng duy nhất trong cuộc đời.
“Nhược nhi, rốt cuộc, ngươi đã chịu tha thứ cho ta và mẫu hậu rồi sao?” trong lời nói của Phong Mạc Thần có chút nghẹn ngào, ánh mắt trong suốt, chăm chú nhìn Bạch Ly Nhược, bên trong đôi mắt long lanh sáng bóng tỏa ra ánh sáng lưu ly chói lóa, trong không gian tràn ngập tuyết, như một cảnh đẹp duy mỹ chỉ có ở chốn thần tiên.
Bạch Ly Nhược cười thoải mái, gật đầu rồi nói “Ta đã không còn bất kỳ khúc mắc nào rồi, bất kể trước kia đã xảy ra những chuyện gì, nhưng kết quả luôn là, ta yêu ngươi, ngươi yêu ta. Thần, thật ra ngươi đâu có làm gì sai, cứ coi như tất cả những việc ngươi làm đều sai thì ta cũng sẽ không trách ngươi, từ nay về sau, chúng tay hãy chỉ sống vì chính mình, có được hay không?”
Phong Mạc Thần hơi ngửa đầu, nuốt xuống chua xót trong lòng, dò hỏi “Nhược nhi, nếu có một ngày, ta rời đi trước ngươi, ngươi sẽ thế nào?”
Bạch Ly Nhược lắc đầu, mỉm cười nói “Cái gì mà ngươi rời đi trước ta, ngươi lại muốn vứt bỏ ta đi tìm nữ nhân khác sao? Ta không cho phép, ta sẽ đi tìm ngươi, tìm bằng được ngươi mặc cho biển cạn đá mòn!”
Bạch Ly Nhược tựa sát vào ngực của Phong Mạc Thần, hai tay vòng chắc bờ eo của hắn, đột nhiên nàng phát hiện, hắn rất gầy, gầy hơn so trước kia rất nhiều, nàng dựa vào trong ngực hắn như vậy, có thể cảm nhận được xương trên ngực hắn, đến tột cùng, hắn đã phải chịu bao nhiêu khổ sở?
Tay Bạch Ly Nhược theo lồng ngực của hắn không ngừng đưa lên, dần dần đặt lên gò má gầy gò của hắn, vuốt ve làn da trơn bóng của hắn, đầu ngón tay lưu luyến ở mày anh tuấn, mắt phượng dài nhỏ, sống mũi thẳng tắp, còn có đôi môi được gọt mỏng, nàng như thấy rõ từng góc cạnh trên gương mặt hắn, mỗi một tấc da thịt đều lưu lại nhiệt độ của đầu ngón tay nàng, nàng ở trong lòng hắn, yếu ớt, ai oán nói “Tại sao ngươi làm mình gầy thành như vậy, ta không thích, ta đau lòng!”
Phong Mạc Thần cố nén nước mắt trong hốc mắt, hắn cầm những ngón tay của nàng đang lưu luyến trên gương mặt hắn, êm ái đặt bên môi hôn, cố làm ra vẻ thản nhiên nói “Nhược nhi, nếu như có một ngày, ta biến mất, ngươi đừng buồn, bởi vì, ta không bao giờ rời khỏi ngươi, luôn luôn ở bên cạnh ngươi!”
Hắn chậm rãi, từ trong ống tay áo lấy hai chiếc lục lạc được làm khéo léo tinh xảo, lục lạc ở trong tay hắn phát ra tiếng vang thanh thúy “Đinh đanh”, hắn đem một chiếc thắt lên cổ tay Bạch Ly Nhược, sau đó nói “Đôi lục lạc này, có tên gọi là biệt ly, dù hai người mang, nhưng vĩnh viễn không tách nhau ra. Bọn chúng chỉ cần gần nhau trong vòng một tấc, liền phát ra tiếng vang, sau khi tách ra, giữa hai chiếc lục lạc này có một loại từ tính, ngươi mang nó vào, thì hai chúng ta sẽ vĩnh viễn không tách nhau ra, lục lạc vừa vang lên, ngươi liền biết rõ ta đang ở bên cạnh ngươi, được không?”
Ánh mắt Phong Mạc Thần mờ đi, nhìn lục lạc trên cổ tay Bạch Ly, đôi mắt hiện vẻ buồn bã, có lẽ một ngày hắn ra đi kia, có thể để Hàn Thiên Mạch trở lại, tiếp tục thay thế hắn, ở bên nàng chăm sóc cho nàng.
Bạch Ly Nhược mỉm cười, lắng nghe tiếng “Đinh đanh” giòn vang, ngửa đầu vui vẻ nói, “Như vậy, bất kể ngươi đi tới đâu, ta đều có thể tìm được ngươi!”
“Cả đời ta không rời khỏi ngươi, vĩnh viễn sẽ không!” Phong Mạc Thần cúi đầu hôn cánh môi của Bạch Ly Nhược, hơi thở quen thuộc của hắn thông qua đầu lưỡi quá độ cho nàng, nàng nhắm mắt lại, lông mi nồng đậm cuốn vểnh lên như bồ phiến chặm vào mặt hắn, hai người răng môi đụng nhau, lưu truyền tình ý triền miên cùng tưởng niệm vô tận cho đối phương.
Minh Nguyệt ở bên sườn đồi đợi Phong Mạc Thần một ngày, áo choàng lông cáo trắng noãn của hắn bị gió thổi lên bồng bềnh, trường y trắng như tuyết bên trong, ngọc thụ lâm phong, gương mặt tuấn mỹ, mang theo một loại cô đơn không biết tên.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Minh Nguyệt chưa quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói, “Cuối cùng ngươi đã tới?”
Phong Mạc Thần cười khổ “Rốt cuộc ngươi cũng muốn thẳng thắn cùng ta rồi sao?”
Phong Mạc Thần nhếch môi cười một tiếng khổ sở, mắt của nàng không cách nào để còn thấy được ánh sáng, còn hắn đã không còn nhiều thời gian, như vậy được coi là tốt sao?
Tay của hắn gắt gao bao thật chặt lại bàn tay nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt thâm thúy, thê lương nhìn nàng, hắn không có nói, nhưng nhiệt độ của lòng bàn tay đã thay cho tất cả những lời hắn cần nói ra.
Ánh mặt trời sau giữa trưa, đã làm tan đi một lớp tuyết mỏng, Phong Mạc Thần dắt Bạch Ly Nhược, chậm rãi leo lên ngôi nhà lá phía sau núi, đường tuyết trơn trượt, hắn không ngừng nhắc nhở nàng “Dưới chân có nước, cẩn thận.”
“Có tảng đá gần chân bên trái của ngươi, đừng đi hướng bên trái.”
“Đất ở dưới lớp tuyết tan có một nhành hoa nở rộ, ngươi có ngửi thấy được hương thơm của hoa không?”
Bạch Ly Nhược khẽ quay đầu, nhẹ nhàng nhíu mũi, nàng ngửa đầu, nghênh diện một trận gió lạnh, trong gió lạnh tựa hồ mang theo hương thơm, nàng cười rộ lên, nụ cười ngây thơ như một hài tử, nắm chặt tay Phong Mạc Thần nói “Ta ngửi thấy, đúng là ngửi thấy, mùi thơm từ bên kia truyền đến, hình như là hương hoa mai.”
Phong Mạc Thần bị tiếng cười của nàng cuốn hút, khóe môi nhấc lên một đường cong tuyệt mỹ, dưới ánh mặt trời ngày đông, mắt phượng hơi nheo lại, mi mắt hơi vểnh lên, bóng dáng của hai người phía dưới núi tuyết, như ảo mộng trong khí lạnh như băng của núi Tuyết Sơn, Bạch Ly Nhược mặc y phục màu trắng trông giống như một thiên thần, Phong Mạc Thần giống như tiên giáng trần, tiếng chuông bạc êm tai, vang vọng quanh quẩn thật lâu phía dưới núi tuyết.
Hoàng hôn, ánh tà dương hạ về phía Tây, hai người dựa sát vào nhau cùng ngắm trời chiều nơi đỉnh tuyết sơn, Phong Mạc Thần đem Bạch Ly Nhược gắt gao ôm vào trong ngực, cằm của hắn chạm vào trán nàng, tay hai người nắm chặt lấy nhau, khóe môi Phong Mạc Thần tươi cười, nhìn ánh chiều mông lung từ từ ẩn sâu vào sau dãy núi, đặt một nụ hôn lên trán Bạch Ly Nhược, thản nhiên nói “Nhược nhi, ta dẫn ngươi đi tìm sư phụ nhé, để người chữa mắt cho ngươi, sau đó ngươi và Đại nhi, hai ngươi hãy sống thật vui vẻ hạnh phúc trong hoàng cung.”
“Thần, ngươi muốn hồi cung rồi sao?” Bạch Ly Nhược đạm đạm nói, ngửa đầu, cái trán trắng nõn rời đi môi mỏng của hắn, ánh mắt như hòa sương mù nhìn chằm chằm hắn, tuy nàng không nhìn được vẻ mặt của hắn lúc này, nhưng nàng chăm chú lắng nghe, và đã nhận ra ý tứ trong lời của hắn.
Phong Mạc Thần đưa tay phất nhẹ những sợi tóc rơi xuống trên mặt của Bạch Ly Nhược, chậm rãi nói “Ta không muốn trở về, ta muốn sống cả đời cùng ngươi ở nơi này!”
“Vậy chúng ta liền sống ở đây, giờ đây Huyền Đại đã có thể tự mình đối mặt với đại cuộc, hơn nữa ở kinh thành lại còn có mẫu hậu giúp hắn, nhất định không thành vấn đề!” Bạch Ly Nhược nghiêng đầu, mỉm cười tràn đầy hạnh phúc.
“Nhưng mà, ta vẫn muốn dẫn ngươi đi gặp sư phụ, để lão nhân gia chữa khỏi mắt cho ngươi!” Phong Mạc Thần vuốt ve hai mắt của Bạch Ly Nhược, đáy mắt thâm sâu thương tiếc, nếu như hắn chết, nàng sẽ ra sao?
“Ta không cần đi, Thần, ta không quan tâm mắt ta có thể nhìn thấy hay không, ta chỉ cần có thể ở chung một chỗ cùng ngươi, đừng nói là mắt, ngay cả sinh mạng ta cũng có thể bỏ qua!” hai tay Bạch Ly Nhược nắm lấy bàn tay của Phong Mạc Thần, núi giữ, giống như nắm chặt lấy hy vọng duy nhất trong cuộc đời.
“Nhược nhi, rốt cuộc, ngươi đã chịu tha thứ cho ta và mẫu hậu rồi sao?” trong lời nói của Phong Mạc Thần có chút nghẹn ngào, ánh mắt trong suốt, chăm chú nhìn Bạch Ly Nhược, bên trong đôi mắt long lanh sáng bóng tỏa ra ánh sáng lưu ly chói lóa, trong không gian tràn ngập tuyết, như một cảnh đẹp duy mỹ chỉ có ở chốn thần tiên.
Bạch Ly Nhược cười thoải mái, gật đầu rồi nói “Ta đã không còn bất kỳ khúc mắc nào rồi, bất kể trước kia đã xảy ra những chuyện gì, nhưng kết quả luôn là, ta yêu ngươi, ngươi yêu ta. Thần, thật ra ngươi đâu có làm gì sai, cứ coi như tất cả những việc ngươi làm đều sai thì ta cũng sẽ không trách ngươi, từ nay về sau, chúng tay hãy chỉ sống vì chính mình, có được hay không?”
Phong Mạc Thần hơi ngửa đầu, nuốt xuống chua xót trong lòng, dò hỏi “Nhược nhi, nếu có một ngày, ta rời đi trước ngươi, ngươi sẽ thế nào?”
Bạch Ly Nhược lắc đầu, mỉm cười nói “Cái gì mà ngươi rời đi trước ta, ngươi lại muốn vứt bỏ ta đi tìm nữ nhân khác sao? Ta không cho phép, ta sẽ đi tìm ngươi, tìm bằng được ngươi mặc cho biển cạn đá mòn!”
Bạch Ly Nhược tựa sát vào ngực của Phong Mạc Thần, hai tay vòng chắc bờ eo của hắn, đột nhiên nàng phát hiện, hắn rất gầy, gầy hơn so trước kia rất nhiều, nàng dựa vào trong ngực hắn như vậy, có thể cảm nhận được xương trên ngực hắn, đến tột cùng, hắn đã phải chịu bao nhiêu khổ sở?
Tay Bạch Ly Nhược theo lồng ngực của hắn không ngừng đưa lên, dần dần đặt lên gò má gầy gò của hắn, vuốt ve làn da trơn bóng của hắn, đầu ngón tay lưu luyến ở mày anh tuấn, mắt phượng dài nhỏ, sống mũi thẳng tắp, còn có đôi môi được gọt mỏng, nàng như thấy rõ từng góc cạnh trên gương mặt hắn, mỗi một tấc da thịt đều lưu lại nhiệt độ của đầu ngón tay nàng, nàng ở trong lòng hắn, yếu ớt, ai oán nói “Tại sao ngươi làm mình gầy thành như vậy, ta không thích, ta đau lòng!”
Phong Mạc Thần cố nén nước mắt trong hốc mắt, hắn cầm những ngón tay của nàng đang lưu luyến trên gương mặt hắn, êm ái đặt bên môi hôn, cố làm ra vẻ thản nhiên nói “Nhược nhi, nếu như có một ngày, ta biến mất, ngươi đừng buồn, bởi vì, ta không bao giờ rời khỏi ngươi, luôn luôn ở bên cạnh ngươi!”
Hắn chậm rãi, từ trong ống tay áo lấy hai chiếc lục lạc được làm khéo léo tinh xảo, lục lạc ở trong tay hắn phát ra tiếng vang thanh thúy “Đinh đanh”, hắn đem một chiếc thắt lên cổ tay Bạch Ly Nhược, sau đó nói “Đôi lục lạc này, có tên gọi là biệt ly, dù hai người mang, nhưng vĩnh viễn không tách nhau ra. Bọn chúng chỉ cần gần nhau trong vòng một tấc, liền phát ra tiếng vang, sau khi tách ra, giữa hai chiếc lục lạc này có một loại từ tính, ngươi mang nó vào, thì hai chúng ta sẽ vĩnh viễn không tách nhau ra, lục lạc vừa vang lên, ngươi liền biết rõ ta đang ở bên cạnh ngươi, được không?”
Ánh mắt Phong Mạc Thần mờ đi, nhìn lục lạc trên cổ tay Bạch Ly, đôi mắt hiện vẻ buồn bã, có lẽ một ngày hắn ra đi kia, có thể để Hàn Thiên Mạch trở lại, tiếp tục thay thế hắn, ở bên nàng chăm sóc cho nàng.
Bạch Ly Nhược mỉm cười, lắng nghe tiếng “Đinh đanh” giòn vang, ngửa đầu vui vẻ nói, “Như vậy, bất kể ngươi đi tới đâu, ta đều có thể tìm được ngươi!”
“Cả đời ta không rời khỏi ngươi, vĩnh viễn sẽ không!” Phong Mạc Thần cúi đầu hôn cánh môi của Bạch Ly Nhược, hơi thở quen thuộc của hắn thông qua đầu lưỡi quá độ cho nàng, nàng nhắm mắt lại, lông mi nồng đậm cuốn vểnh lên như bồ phiến chặm vào mặt hắn, hai người răng môi đụng nhau, lưu truyền tình ý triền miên cùng tưởng niệm vô tận cho đối phương.
Minh Nguyệt ở bên sườn đồi đợi Phong Mạc Thần một ngày, áo choàng lông cáo trắng noãn của hắn bị gió thổi lên bồng bềnh, trường y trắng như tuyết bên trong, ngọc thụ lâm phong, gương mặt tuấn mỹ, mang theo một loại cô đơn không biết tên.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Minh Nguyệt chưa quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói, “Cuối cùng ngươi đã tới?”
Phong Mạc Thần cười khổ “Rốt cuộc ngươi cũng muốn thẳng thắn cùng ta rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.