Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia
Quyển 1 - Chương 264: Bố trí trước khi chiến đấu
Vân Thiên Thiếu
13/08/2014
“Ngươi điên rồi sao?” Phong Mạc Thần lạnh lùng, nhìn ánh mắt của Bạch Thanh Loan tràn ngập vẻ cảnh giác.
Bạch Thanh Loan cười lạnh, chậm rãi đến gần Phong Mạc Thần, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần là trào phúng rõ ràng “Phong Mạc Thần, là ngươi điên rồi, ngươi giết Vân Cảnh Mạch, giờ đây, hai chúng ta đều phải chết!”
Lời của nàng chưa hết, người đã hướng Phong Mạc Thần tấn công, võ công của nàng có rất nhiều tiến bộ, nhiều chiêu cũng ép được Phong Mạc Thần rơi vào đường cùng, Phong Mạc Thần nhường nàng từng bước, lạnh lùng nói “Ta không giết Vân Cảnh Mạch, nhất định ngươi đã bị người khác lợi dụng rồi.”
Bạch Thanh Loan không trả lời, chỉ để hết tâm tư lên đoản kiếm trong tay, mắt thấy nàng không cách nào đạt được thắng lợi, liền rời nó đi, đoản kiếm đánh trúng bên cạnh cự thạch, cự thạch ầm ầm nổ tung, khói dầy đặc cuồn cuộn.
Phong Mạc Thần dừng tay, ho khan vài tiếng, nhìn ánh mắt của Bạch Thanh Loan nhiều hơn một phần nghi ngờ, tay phải hắn nắm lại, dùng khe hở của nắm tay đặt lên môi mỏng nói “Ngươi cư nhiên, nhập ma giáo, Vân Cảnh Mạch thật sự đã chết rồi sao?”
Bạch Thanh Loan không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, lạnh lùng nói “Ngươi trúng Huyết Tích Tử, lại hút hoa lạc phấn, vì sao không xảy ra việc gì?”
“Ngươi không biết sao? Độc trong bản thân ta còn chưa giải, thì mê dược đó đương nhiên không thể phát tác được.” Phong Mạc Thần buông tay, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo chút nghi ngờ vẻ, bằng trí tuệ của Vân Cảnh Mạch, hắn không thể nào chết dễ dàng như vậy, sợ rằng trong việc này, lại có âm mưu.
Bạch Thanh Loan kinh ngạc nhìn hắn, bán tín bán nghi “Vân Cảnh Mạch thật sự không phải do ngươi giết?”
Phong Mạc Thần nhìn lại tầm mắt nàng, nhưng không nói gì, chỉ chậm rãi xoay người, hướng Tùng Lâm đi đến.
Bạch Thanh Loan nhìn bóng lưng của hắn, đoản kiếm trong tay nắm chặt thật chặt, lấy hiểu biết rõ ràng của nàng đối với Phong Mạc Thần, hắn quả thật không bao giờ âm thầm đả thương người khác, nhưng nàng đã tận mắt chứng kiến, một nam nhân có dáng dấp giống Phong Mạc Thần như đúc giết chết Vân Cảnh Mạch, cũng là nàng, tự tay đem thi thể của Vân Cảnh Mạch chôn cất ở sườn đồi bên cạnh.
Phong Mạc Thần trở lại Tùng Lâm, là lúc Bạch Ly Nhược đang đi xung quanh tìm hắn, vừa nhìn thấy hắn mạnh khỏe trở về, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nàng quan sát hắn từ trên xuống dưới “Ngươi không sao chứ? Mới vừa rồi, ta nghe thấy hình như có tiếng đánh nhau.”
Nàng phát hiện trên mu bàn tay của hắn có vài vết thương, đau lòng khôn nguôi hướng về phía lưng tay hắn thổi hơi “Sao lại ra nông nỗi này? Tại sao lại bị bỏng, kẻ địch dùng binh khí là a- xít sun-phu-rit sao?”
Phong Mạc Thần tự nhiên không biết đạo a- xít sun-phu-rit là thứ gì, nhưng hắn cũng không quá tò mò, mà mỉm cười “Ta không sao, là Huyết Tích Tử đã thất truyền lâu trên giang hồ, giết người vô hình, vừa mới đây Bạch Thanh Loan muốn phá hủy dung mạo của ngươi, sau này ngươi phải cẩn thận hơn đấy.”
Bạch Ly Nhược đột nhiên trợn trừng hai mắt “Không thể nào, tỷ tỷ làm sao có thể làm như vậy? Lúc trước hiềm khích giữa ta và nàng đều đã tiêu tan, nàng cũng đã cùng Vân Cảnh Mạch ẩn cư ở núi Chung Nam rồi cơ mà.”
Phong Mạc Thần cau mày, môi mỏng mím chặt, lắc đầu nói “Ta cũng không biết, cũng có khả năng, mục tiêu của nàng là ta, cho nên dùng ngươi làm mồi nhử, nàng hẳn là bị người ta lợi dụng, một mực chắc chắn rằng do ta giết chết Vân Cảnh Mạch, quan trọng hơn là, nàng đã gia nhập ma giáo.”
Bạch Ly Nhược lộ vẻ lo lắng, Phong Mạc Thần cầm chặt tay nàng, dùng hành động để an ủi nàng.
Sau một phen giày vò, mọi người đều ngủ không được, sau đó cùng nhau đứng dậy lên đường, dưới ánh sao, người đạp lá cây “soàn soạt” vang dội, trong ban đêm tĩnh mịch, có chút âm trầm quỷ dị.
Bạch Thanh Loan một mình trở về, nàng muốn điều tra rõ ràng, vì sao mà khéo như vậy, đúng lúc Phong Mạc Thần giết Vân Cảnh Mạch, thì nàng lại bị người của Đông xưởng đuổi giết, cùng thời điểm ấy gặp được người của Ma giáo cứu giúp, quan trọng hơn, nếu Phong Mạc Thần trúng độc, sử dụng Huyết Tích Tử và hoa lạc phấn đối với Phong Mạc Thần đều vô dụng, tại sao người của Ma giáo còn dạy nàng làm vậy?
Ma giáo không có khả năng giống nàng, không biết chuyện Phong Mạc Thần bị trúng độc, nàng thong thả đi trở về, đi không bao lâu, ba người ăn mặc quái dị xuất hiện ngăn cản đường đi của nàng.
“Phong Mạc Thần trúng độc, cho nên Huyết Tích Tử và hoa rơi phân căn bản là vô dụng đối với hắn, giáo chủ của các ngươi vì sao còn muốn ta dùng loại biện pháp ngu dốt này đối phó hắn?” Bạch Thanh Loan cười âm trầm, đoạn kiếm trong tay lóe ra ánh sáng bóng lạnh lẽo.
Bọn quái y thoáng nhìn qua nhau, âm âm u u cười thành tiếng “Ngươi hỏi, quá nhiều rồi.”
Vừa dứt lời, ba người đã hợp lực hướng Bạch Thanh Loan đuổi giết, Bạch Thanh Loan rất nhanh rơi vào thế hạ phong, thời điểm nàng đang địch không lại bị tước vũ khí, thì có một Trình Giảo Kim xuất hiện, đại đao của A Nhã lạnh thấu xương phóng tới, không chút lưu tình hướng về phía giáo đồ của Ma giáo.
Giáo đồ Ma giáo thấy người mới tới võ công không phải loại tầm thường, nhất thời gạt Bạch Thanh Loan sang một bên, sau đó hợp lực vây công A Nhã, Bạch Thanh Loan nhân cơ hội trốn chạy, đúng lúc nàng đang định chạy đi, thì một lần nữa ba tên giáo đồ của Ma giáo khác lại bắt nàng lại.
A Nhã nhầm lẫn tưởng Bạch Thanh Loan là Bạch Ly Nhược, dĩ nhiên là phải liều chết cứu giúp, đại đao trong tay rời khỏi, đâm thủng thân thể một tên, Bạch Thanh Loan nhân cơ hội phản kháng, bức lui hai tên còn lại sau đó tung người rời đi.
Bạch Thanh Loan đào thoát, mà A Nhã lại rơi vào tay bọn hắn, mấy người liếc nhau một cái, áp giải A Nhã rời đi.
Khi Phong Mạc Thần dắt tay Bạch Ly Nhược đi qua Tùng Lâm, thì thấy thi thể của giáo đồ Ma giáo bị quăng một bên, một tên bị đại đao của A Nhã đâm xuyên qua thân thể như đóng đinh trên cây, một chuỗi máu chảy dài trên mặt đất, Bạch Ly Nhược che miệng không dám đến gần, Phong Mạc Thần tiến lên, nhận ra đao của A Nhã, ánh mắt nặng nề “Sợ rằng, A Nhã đã gặp nạn.”
“Thần, sao A Nhã có thể cùng người của Ma giáo kết thù?” Bạch Ly Nhược có điều không hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
Phong Mạc Thần lắc đầu “Chắc không phải là kết thù, đại khái là có liên quan đến Bạch Thanh Loan, trước tiên chúng ta phải tìm được Bạch Thanh Loan, hiểu rõ xem chuyện gì đã xảy ra, sau đó sẽ đi Ma giáo cứu A Nhã.”
“Nhưng Nam hoang thì làm thế nào?” Bạch Ly Nhược nhìn thôn dân cổ phác phía sau, đôi mi thanh tú chau thành một đường.
“Ta sẽ đi trước bố trí thật tốt chuyện của Nam hoang, sau đó xử lý chuyện của Ma giáo, nhưng còn ngươi, sợ rằng không thể cùng ta tới Ma giáo được, thứ nhất là quá nhiều nguy hiểm, thứ hai, nơi này chỉ có ngươi hiểu việc binh bày bố trận, vì vậy, ngươi hãy ở đây chỉ điểm Nam hoang, rất nhanh ta sẽ trở về.” Phong Mạc Thần giao phó đơn giản, Bạch Ly Nhược có chút đau đầu.
Khi đoàn người đến Nam hoang, toàn bộ đá lăn Viên Mộc, cùng người rơm xa xa trên núi đã được bố trí đầy đủ hết, Bạch Ly Nhược đứng trong bụi cỏ, nhìn quốc đất của Tây Lương phía xa “Thần, chúng ta làm vậy, thật sự có thể dọa lui bọn họ sao?”
Phong Mạc Thần giúp đỡ thôn dân cùng nhau nắp cung nỏ, dịu dàng nói “Ta đã viết thư cho hoàng đế Tây Lương, nếu bọn họ không biết tiến lùi, sợ rằng Tây Lương cùng Sở quốc chỉ có thể khai chiến lần nữa.”
“Lần này dẫn đầu binh lính chính là thái tử Tây Lương, ta sợ, chuyện sẽ không kết thúc dễ dàng.” mặt Bạch Ly Nhược lo lắng, đứng giữa bụi cỏ, đón gió chờ đợi.
Phong Mạc Thần vỗ vỗ bụi đất trên tay đứng lên “Không lui binh, bọn họ sẽ phải hối hận, dù có công qua mấy đạo thiên hiểm này, bọn họ cũng phải chịu tổn thất rất nặng, căn bản cái được không bù được cái mất.”
Bạch Thanh Loan cười lạnh, chậm rãi đến gần Phong Mạc Thần, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần là trào phúng rõ ràng “Phong Mạc Thần, là ngươi điên rồi, ngươi giết Vân Cảnh Mạch, giờ đây, hai chúng ta đều phải chết!”
Lời của nàng chưa hết, người đã hướng Phong Mạc Thần tấn công, võ công của nàng có rất nhiều tiến bộ, nhiều chiêu cũng ép được Phong Mạc Thần rơi vào đường cùng, Phong Mạc Thần nhường nàng từng bước, lạnh lùng nói “Ta không giết Vân Cảnh Mạch, nhất định ngươi đã bị người khác lợi dụng rồi.”
Bạch Thanh Loan không trả lời, chỉ để hết tâm tư lên đoản kiếm trong tay, mắt thấy nàng không cách nào đạt được thắng lợi, liền rời nó đi, đoản kiếm đánh trúng bên cạnh cự thạch, cự thạch ầm ầm nổ tung, khói dầy đặc cuồn cuộn.
Phong Mạc Thần dừng tay, ho khan vài tiếng, nhìn ánh mắt của Bạch Thanh Loan nhiều hơn một phần nghi ngờ, tay phải hắn nắm lại, dùng khe hở của nắm tay đặt lên môi mỏng nói “Ngươi cư nhiên, nhập ma giáo, Vân Cảnh Mạch thật sự đã chết rồi sao?”
Bạch Thanh Loan không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, lạnh lùng nói “Ngươi trúng Huyết Tích Tử, lại hút hoa lạc phấn, vì sao không xảy ra việc gì?”
“Ngươi không biết sao? Độc trong bản thân ta còn chưa giải, thì mê dược đó đương nhiên không thể phát tác được.” Phong Mạc Thần buông tay, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo chút nghi ngờ vẻ, bằng trí tuệ của Vân Cảnh Mạch, hắn không thể nào chết dễ dàng như vậy, sợ rằng trong việc này, lại có âm mưu.
Bạch Thanh Loan kinh ngạc nhìn hắn, bán tín bán nghi “Vân Cảnh Mạch thật sự không phải do ngươi giết?”
Phong Mạc Thần nhìn lại tầm mắt nàng, nhưng không nói gì, chỉ chậm rãi xoay người, hướng Tùng Lâm đi đến.
Bạch Thanh Loan nhìn bóng lưng của hắn, đoản kiếm trong tay nắm chặt thật chặt, lấy hiểu biết rõ ràng của nàng đối với Phong Mạc Thần, hắn quả thật không bao giờ âm thầm đả thương người khác, nhưng nàng đã tận mắt chứng kiến, một nam nhân có dáng dấp giống Phong Mạc Thần như đúc giết chết Vân Cảnh Mạch, cũng là nàng, tự tay đem thi thể của Vân Cảnh Mạch chôn cất ở sườn đồi bên cạnh.
Phong Mạc Thần trở lại Tùng Lâm, là lúc Bạch Ly Nhược đang đi xung quanh tìm hắn, vừa nhìn thấy hắn mạnh khỏe trở về, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nàng quan sát hắn từ trên xuống dưới “Ngươi không sao chứ? Mới vừa rồi, ta nghe thấy hình như có tiếng đánh nhau.”
Nàng phát hiện trên mu bàn tay của hắn có vài vết thương, đau lòng khôn nguôi hướng về phía lưng tay hắn thổi hơi “Sao lại ra nông nỗi này? Tại sao lại bị bỏng, kẻ địch dùng binh khí là a- xít sun-phu-rit sao?”
Phong Mạc Thần tự nhiên không biết đạo a- xít sun-phu-rit là thứ gì, nhưng hắn cũng không quá tò mò, mà mỉm cười “Ta không sao, là Huyết Tích Tử đã thất truyền lâu trên giang hồ, giết người vô hình, vừa mới đây Bạch Thanh Loan muốn phá hủy dung mạo của ngươi, sau này ngươi phải cẩn thận hơn đấy.”
Bạch Ly Nhược đột nhiên trợn trừng hai mắt “Không thể nào, tỷ tỷ làm sao có thể làm như vậy? Lúc trước hiềm khích giữa ta và nàng đều đã tiêu tan, nàng cũng đã cùng Vân Cảnh Mạch ẩn cư ở núi Chung Nam rồi cơ mà.”
Phong Mạc Thần cau mày, môi mỏng mím chặt, lắc đầu nói “Ta cũng không biết, cũng có khả năng, mục tiêu của nàng là ta, cho nên dùng ngươi làm mồi nhử, nàng hẳn là bị người ta lợi dụng, một mực chắc chắn rằng do ta giết chết Vân Cảnh Mạch, quan trọng hơn là, nàng đã gia nhập ma giáo.”
Bạch Ly Nhược lộ vẻ lo lắng, Phong Mạc Thần cầm chặt tay nàng, dùng hành động để an ủi nàng.
Sau một phen giày vò, mọi người đều ngủ không được, sau đó cùng nhau đứng dậy lên đường, dưới ánh sao, người đạp lá cây “soàn soạt” vang dội, trong ban đêm tĩnh mịch, có chút âm trầm quỷ dị.
Bạch Thanh Loan một mình trở về, nàng muốn điều tra rõ ràng, vì sao mà khéo như vậy, đúng lúc Phong Mạc Thần giết Vân Cảnh Mạch, thì nàng lại bị người của Đông xưởng đuổi giết, cùng thời điểm ấy gặp được người của Ma giáo cứu giúp, quan trọng hơn, nếu Phong Mạc Thần trúng độc, sử dụng Huyết Tích Tử và hoa lạc phấn đối với Phong Mạc Thần đều vô dụng, tại sao người của Ma giáo còn dạy nàng làm vậy?
Ma giáo không có khả năng giống nàng, không biết chuyện Phong Mạc Thần bị trúng độc, nàng thong thả đi trở về, đi không bao lâu, ba người ăn mặc quái dị xuất hiện ngăn cản đường đi của nàng.
“Phong Mạc Thần trúng độc, cho nên Huyết Tích Tử và hoa rơi phân căn bản là vô dụng đối với hắn, giáo chủ của các ngươi vì sao còn muốn ta dùng loại biện pháp ngu dốt này đối phó hắn?” Bạch Thanh Loan cười âm trầm, đoạn kiếm trong tay lóe ra ánh sáng bóng lạnh lẽo.
Bọn quái y thoáng nhìn qua nhau, âm âm u u cười thành tiếng “Ngươi hỏi, quá nhiều rồi.”
Vừa dứt lời, ba người đã hợp lực hướng Bạch Thanh Loan đuổi giết, Bạch Thanh Loan rất nhanh rơi vào thế hạ phong, thời điểm nàng đang địch không lại bị tước vũ khí, thì có một Trình Giảo Kim xuất hiện, đại đao của A Nhã lạnh thấu xương phóng tới, không chút lưu tình hướng về phía giáo đồ của Ma giáo.
Giáo đồ Ma giáo thấy người mới tới võ công không phải loại tầm thường, nhất thời gạt Bạch Thanh Loan sang một bên, sau đó hợp lực vây công A Nhã, Bạch Thanh Loan nhân cơ hội trốn chạy, đúng lúc nàng đang định chạy đi, thì một lần nữa ba tên giáo đồ của Ma giáo khác lại bắt nàng lại.
A Nhã nhầm lẫn tưởng Bạch Thanh Loan là Bạch Ly Nhược, dĩ nhiên là phải liều chết cứu giúp, đại đao trong tay rời khỏi, đâm thủng thân thể một tên, Bạch Thanh Loan nhân cơ hội phản kháng, bức lui hai tên còn lại sau đó tung người rời đi.
Bạch Thanh Loan đào thoát, mà A Nhã lại rơi vào tay bọn hắn, mấy người liếc nhau một cái, áp giải A Nhã rời đi.
Khi Phong Mạc Thần dắt tay Bạch Ly Nhược đi qua Tùng Lâm, thì thấy thi thể của giáo đồ Ma giáo bị quăng một bên, một tên bị đại đao của A Nhã đâm xuyên qua thân thể như đóng đinh trên cây, một chuỗi máu chảy dài trên mặt đất, Bạch Ly Nhược che miệng không dám đến gần, Phong Mạc Thần tiến lên, nhận ra đao của A Nhã, ánh mắt nặng nề “Sợ rằng, A Nhã đã gặp nạn.”
“Thần, sao A Nhã có thể cùng người của Ma giáo kết thù?” Bạch Ly Nhược có điều không hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
Phong Mạc Thần lắc đầu “Chắc không phải là kết thù, đại khái là có liên quan đến Bạch Thanh Loan, trước tiên chúng ta phải tìm được Bạch Thanh Loan, hiểu rõ xem chuyện gì đã xảy ra, sau đó sẽ đi Ma giáo cứu A Nhã.”
“Nhưng Nam hoang thì làm thế nào?” Bạch Ly Nhược nhìn thôn dân cổ phác phía sau, đôi mi thanh tú chau thành một đường.
“Ta sẽ đi trước bố trí thật tốt chuyện của Nam hoang, sau đó xử lý chuyện của Ma giáo, nhưng còn ngươi, sợ rằng không thể cùng ta tới Ma giáo được, thứ nhất là quá nhiều nguy hiểm, thứ hai, nơi này chỉ có ngươi hiểu việc binh bày bố trận, vì vậy, ngươi hãy ở đây chỉ điểm Nam hoang, rất nhanh ta sẽ trở về.” Phong Mạc Thần giao phó đơn giản, Bạch Ly Nhược có chút đau đầu.
Khi đoàn người đến Nam hoang, toàn bộ đá lăn Viên Mộc, cùng người rơm xa xa trên núi đã được bố trí đầy đủ hết, Bạch Ly Nhược đứng trong bụi cỏ, nhìn quốc đất của Tây Lương phía xa “Thần, chúng ta làm vậy, thật sự có thể dọa lui bọn họ sao?”
Phong Mạc Thần giúp đỡ thôn dân cùng nhau nắp cung nỏ, dịu dàng nói “Ta đã viết thư cho hoàng đế Tây Lương, nếu bọn họ không biết tiến lùi, sợ rằng Tây Lương cùng Sở quốc chỉ có thể khai chiến lần nữa.”
“Lần này dẫn đầu binh lính chính là thái tử Tây Lương, ta sợ, chuyện sẽ không kết thúc dễ dàng.” mặt Bạch Ly Nhược lo lắng, đứng giữa bụi cỏ, đón gió chờ đợi.
Phong Mạc Thần vỗ vỗ bụi đất trên tay đứng lên “Không lui binh, bọn họ sẽ phải hối hận, dù có công qua mấy đạo thiên hiểm này, bọn họ cũng phải chịu tổn thất rất nặng, căn bản cái được không bù được cái mất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.