Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia
Quyển 1 - Chương 178: Còn chưa đủ sao
Vân Thiên Thiếu
13/08/2014
Chu Thanh quỳ trên mặt đất khóc không thành tiếng, nước mắt rơi trên mu bàn tay của Phong Mạc Thần, Phong Mạc Thần thở hổn hển thúc giục hắn “Chu Thanh, ngươi thề, thề đi!”
Chu Thanh ngẩng mặt lên, sắc mặt chính trực buồn bã, giọng run run nói, “Gia, nữ nhân kia làm hại ngươi còn chưa đủ sao?”
Phong Mạc Thần bắt đầu ho khan, nói chuyện đứt quãng “Chu Thanh, ngươi, ngươi đã yêu ai chưa?”
Chu Thanh không nói gì, chỉ buông mí mắt xuống, Phong Mạc Thần cầm tay hắn càng chặt, tựa hồ muốn nắm giữ ý thức đang dần tiêu tán, ánh mắt của hắn nhìn tuyết trắng mù mịt bên ngoài “Chu Thanh, ta yêu nàng, yêu từ lần gặp mặt đầu tiên, yêu nhiều như vậy, sâu như vậy, sâu đến mức, ta nguyện ý vì nàng buông tha tất cả, nguyện ý tha thứ tất cả sai lầm của nàng, Chu Thanh, nếu như có một ngày nàng nhớ ra mọi chuyện, ngươi cũng đừng nói cho nàng biết, ta chết dưới súng của nàng, ta sợ, nàng không chịu nổi.”
Chu Thanh hít sâu một cái, trịnh trọng quỳ trên mặt đất thề, Phong Mạc Thần chậm rãi nhắm mắt lại, bỗng nhiên, ngoài cửa sổ vang lên một thanh âm lảnh lảnh như chuông ngân “Mạc Thần, chịu nhiều khổ cực như vậy, ngươi vẫn không học được gì cả!”
Chu Thanh hoảng hốt, với nội lực của hắn không thể nào có người đến gần phòng cũng không nghe được, nhưng dường như thanh âm này vang lên bên tai, rồi lại giống như ở xa ngàn dặm, hắn quét mắt bốn phía, Phong Mạc Thần cố gắng mở mắt, run giọng nói “Sư phụ, sư phụ.”
Cửa bị một luồng gió mạnh mở ra, ở cửa xuất hiện một vị lão nhân Tiên Phong Đạo Cốt, lão nhân có xương gò má rất cao, tóc bạc, mặt hồng hào, mặc một bộ đồ đạo sĩ màu trắng, mặc dù đi từ bên ngoài vào nhưng không dính một bông tuyết.
Phong Mạc Thần giùng giằng muốn đứng lên hành lễ lại bị lão nhân ngăn cản, hai tay hắn tạo thành chữ thập, ánh mắt sáng lóe ra những tia ra không giống người có trí óc tầm thường “Mạc Thần, ngươi đi theo sư phụ học nghệ hai năm, mặc dù võ công đã thành, nhưng tâm trí không mở rộng được bao nhiêu, sau này hãy theo vi sư tu hành ẩn dật, làm bạn với đèn dầu, ngươi có bằng lòng hay không?”
Phong Mạc Thần được Chu Thanh nâng đỡ quỳ trên mặt đất, thi lễ một cái thật sâu, trong ánh mắt vẻ đau khổ đã rút đi rất nhiều “Đồ nhi nguyện ý, chỉ hi vọng sư phụ truyền thụ bản lĩnh sinh tồn cho Huyền Đại, để hắn có thể sống tốt”.
“Mạc Thần, Huyền Đại có tư chất thông minh, không phải là ngươi ngươi có khả năng thao túng vận mệnh, huống chi, thiên hạ đại loạn, ngươi gánh vác đại sự, ngày sau lúc đại cục đã ổn định, hãy tính toán cho Huyền Đại, hiện tại tội gì phải ưu sầu lo lắng?”. Lão nhân khẽ giơ tay lên, Phong Mạc Thần không kềm chế được đứng lên.
Chu Thanh thấy tình cảnh này, biết mình đụng phải Huyền Lão trong truyền thuyết, tương truyền Huyền Thiên đã 160 tuổi, thu nạp đồ đệ vô số, người thành nghiệp lớn không đếm hết, người này đã lui về ở ẩn trong rừng núi, người bình thường không dễ gì nhìn thấy, nhưng hắn không nghĩ tới, đó lại là ân sư của Thần vương.
Hắn nặng nề quỳ xuống, dập đầu ba cái “Huyền Thiên đạo trưởng, vãn bối Chu Thanh khẩn cầu Người hãy mang theo Chu Thanh rời khỏi nơi này, Chu Thanh nguyện ý làm kẻ giữ nhà, cùng với các anh em khác hầu hạ đạo trưởng!”
Huyền Thiên khẽ gật đầu, nói: “Chu tướng quân đừng khách khí, tướng quân là người tài đức kiệt xuất, là người chính trực, sẽ có một ngày làm nên nghiệp lớn, có Chu tướng quân làm trung thần, lão nhân ta đây rất yên tâm.”
“Sư phụ, ta bị thương.” Giọng nói Phong Mạc Thần lạnh nhạt, dường như không để ý đến sự sống cái chết.
Huyền Thiên lắc đầu “Vi sư không có biện pháp!”
Bạch Ly Nhược ở kinh thành đã tìm khắp tất cả các y quán lớn nhỏ, không có ai nhìn thấy nam tử tuấn tú trên ngực có thương tích, nàng có chút bận tâm, bị thương nặng như vậy, làm sao có thể không tìm đại phu?
Trừ phi... Nàng nghĩ tới một khả năng nhưng rồi nhanh chóng bỏ đi ý nghĩ đó, hắn là Phong Mạc Thần, loại người như Vân Cảnh Mạch cũng e ngại, làm sao có thể chết dễ dàng như vậy?
Thật may nàng chưa từ bỏ ý định hỏi một nhà trọ, rốt cuộc cũng có người xác định, Phong Mạc Thần mang theo Huyền Đại cùng hai người cận vệ qua đêm ở nhà trọ, nhưng mấy ngày trước bọn họ đã bỏ đi không để lại dấu vết, để lại một số bạc lớn.
Bạch Ly Nhược có chút thất vọng, nhất định là hắn đã rời khỏi kinh thành, vết thương do súng bắn của hắn nghiêm trọng như vậy, sợ rằng tìm khắp thiên hạ cũng không có người chữa được, khắp nơi trong kinh thành này đều là truy binh, bọn họ có thể chạy trốn đi đâu?
Lúc nàng trở lại biệt viện, Vân Thiên Mạch đang chuẩn bị ra ngoài tìm nàng, sắc mặt hắn vẫn tái nhợt như cũ, vừa thấy nàng hắn lo lắng nói “Nàng đi đâu vậy, ra ngoài thế này sao không mang theo thị vệ?”
Bạch Ly Nhược lắc đầu, “Không cần lo lắng, ta chỉ ra ngoài đi dạo.”
Trong nhà truyền đến tiếng nam tử hét lên giận dữ cùng tiếng gào thét của nữ nhân, tiếp theo là thanh âm đồ đạc bị ném vỡ, Vân Thiên Mạch thở dài “Đại ca lại cãi nhau với đại tẩu.”
Bạch Ly Nhược ngộ ra một điều: “Lúc sống chung với nhau không biết quý trọng, đến khi chia cách, bọn họ sẽ hối hận!”
“Đại ca thì không có chuyện gì nhưng đại tẩu quá tùy hứng, luôn nhúng tay vào việc quân cơ, đều do đại ca làm hư nàng.” Vân Thiên Mạch cau mày, nghe trong phòng phát ra tiếng đánh nhau, hai người đã động thủ rồi, khẳng định người thua thiệt là đại ca.
Bạch Ly Nhược “chậc chậc” ra tiếng “Vân Cảnh Mạch sao lại như thế này? Sao lại động thủ với Thanh Loan?”
“Là Bạch Thanh loan ép đại ca động thủ, ngươi chờ xem đi, đại ca thật là xui xẻo.” Vân Thiên Mạch vừa nhìn hai người bên trong nhà, vừa quay đầu lại xem Bạch Ly Nhược, lúc nào thì hắn mới có thể cùng nàng giống như Vân Cảnh Mạch và Bạch Thanh loan, mới giống như một đôi vợ chồng chân chính.
Bạch Ly Nhược định đến gần một chút để nhìn, đột nhiên từ trong nhà bay ra một cái ly, nàng sợ hãi kêu lên một tiếng và lui về phía sau, cái ly rơi xuống cạnh chân nàng, vỡ thành mảnh vụn, nàng ôm ngực thở dốc nói “Dọa người quá rồi, may là ta còn cách xa một chút”
Nàng xoay người theo hướng phòng mình đi tới, Vân Thiên Mạch ôm chặt nàng từ phía sau “Tiểu Thất, chúng ta trở lại Lăng Châu thành thân có được không?”
Sau khi vào cửa, hắn hướng về phía nàng, thong thả nói, Bạch Ly Nhược dừng lại, tay vịn ở trên cửa chậm rãi xoay người lại, nhìn Vân Thiên Mạch một cách kì quái rồi hỏi: “Tại sao lại muốn thành thân?”
Vân Thiên Mạch khẽ liếc mắt, có chút tức giận nói “Nàng nghĩ có lí do sao?”
Bạch Ly Nhược có chút lúng túng, ánh mắt nhìn về phía khác, thản nhiên nói: “Thiên Mạch, thật xin lỗi, ta nghĩ tình trạng của ta lúc này không thích hợp để thành thân, ngươi cùng Vân gia đối với ta rất tốt, ta đều ghi tạc trong lòng, sau này nhất định ta sẽ báo đáp ân tình này!”
Vân Thiên Mạch tức giận nhìn nàng, lui về phía sau mấy bước nói “Tiểu Thất, nàng cho rằng ta cứu nàng là vì muốn nàng báo đáp sao? Chẳng lẽ nàng không hiểu, lần đầu tiên cứu nàng, ta đã thích nàng?”
Bạch Ly Nhược cau mày nhìn hắn, có chút mờ mịt chống lại cặp mắt dịu dàng cùng ẩn nhẫn của hắn, ngập ngừng hồi lâu, mới chậm rãi nói ra mấy chữ “ Người ta thích là Phong Mạc Thần.”
Chu Thanh ngẩng mặt lên, sắc mặt chính trực buồn bã, giọng run run nói, “Gia, nữ nhân kia làm hại ngươi còn chưa đủ sao?”
Phong Mạc Thần bắt đầu ho khan, nói chuyện đứt quãng “Chu Thanh, ngươi, ngươi đã yêu ai chưa?”
Chu Thanh không nói gì, chỉ buông mí mắt xuống, Phong Mạc Thần cầm tay hắn càng chặt, tựa hồ muốn nắm giữ ý thức đang dần tiêu tán, ánh mắt của hắn nhìn tuyết trắng mù mịt bên ngoài “Chu Thanh, ta yêu nàng, yêu từ lần gặp mặt đầu tiên, yêu nhiều như vậy, sâu như vậy, sâu đến mức, ta nguyện ý vì nàng buông tha tất cả, nguyện ý tha thứ tất cả sai lầm của nàng, Chu Thanh, nếu như có một ngày nàng nhớ ra mọi chuyện, ngươi cũng đừng nói cho nàng biết, ta chết dưới súng của nàng, ta sợ, nàng không chịu nổi.”
Chu Thanh hít sâu một cái, trịnh trọng quỳ trên mặt đất thề, Phong Mạc Thần chậm rãi nhắm mắt lại, bỗng nhiên, ngoài cửa sổ vang lên một thanh âm lảnh lảnh như chuông ngân “Mạc Thần, chịu nhiều khổ cực như vậy, ngươi vẫn không học được gì cả!”
Chu Thanh hoảng hốt, với nội lực của hắn không thể nào có người đến gần phòng cũng không nghe được, nhưng dường như thanh âm này vang lên bên tai, rồi lại giống như ở xa ngàn dặm, hắn quét mắt bốn phía, Phong Mạc Thần cố gắng mở mắt, run giọng nói “Sư phụ, sư phụ.”
Cửa bị một luồng gió mạnh mở ra, ở cửa xuất hiện một vị lão nhân Tiên Phong Đạo Cốt, lão nhân có xương gò má rất cao, tóc bạc, mặt hồng hào, mặc một bộ đồ đạo sĩ màu trắng, mặc dù đi từ bên ngoài vào nhưng không dính một bông tuyết.
Phong Mạc Thần giùng giằng muốn đứng lên hành lễ lại bị lão nhân ngăn cản, hai tay hắn tạo thành chữ thập, ánh mắt sáng lóe ra những tia ra không giống người có trí óc tầm thường “Mạc Thần, ngươi đi theo sư phụ học nghệ hai năm, mặc dù võ công đã thành, nhưng tâm trí không mở rộng được bao nhiêu, sau này hãy theo vi sư tu hành ẩn dật, làm bạn với đèn dầu, ngươi có bằng lòng hay không?”
Phong Mạc Thần được Chu Thanh nâng đỡ quỳ trên mặt đất, thi lễ một cái thật sâu, trong ánh mắt vẻ đau khổ đã rút đi rất nhiều “Đồ nhi nguyện ý, chỉ hi vọng sư phụ truyền thụ bản lĩnh sinh tồn cho Huyền Đại, để hắn có thể sống tốt”.
“Mạc Thần, Huyền Đại có tư chất thông minh, không phải là ngươi ngươi có khả năng thao túng vận mệnh, huống chi, thiên hạ đại loạn, ngươi gánh vác đại sự, ngày sau lúc đại cục đã ổn định, hãy tính toán cho Huyền Đại, hiện tại tội gì phải ưu sầu lo lắng?”. Lão nhân khẽ giơ tay lên, Phong Mạc Thần không kềm chế được đứng lên.
Chu Thanh thấy tình cảnh này, biết mình đụng phải Huyền Lão trong truyền thuyết, tương truyền Huyền Thiên đã 160 tuổi, thu nạp đồ đệ vô số, người thành nghiệp lớn không đếm hết, người này đã lui về ở ẩn trong rừng núi, người bình thường không dễ gì nhìn thấy, nhưng hắn không nghĩ tới, đó lại là ân sư của Thần vương.
Hắn nặng nề quỳ xuống, dập đầu ba cái “Huyền Thiên đạo trưởng, vãn bối Chu Thanh khẩn cầu Người hãy mang theo Chu Thanh rời khỏi nơi này, Chu Thanh nguyện ý làm kẻ giữ nhà, cùng với các anh em khác hầu hạ đạo trưởng!”
Huyền Thiên khẽ gật đầu, nói: “Chu tướng quân đừng khách khí, tướng quân là người tài đức kiệt xuất, là người chính trực, sẽ có một ngày làm nên nghiệp lớn, có Chu tướng quân làm trung thần, lão nhân ta đây rất yên tâm.”
“Sư phụ, ta bị thương.” Giọng nói Phong Mạc Thần lạnh nhạt, dường như không để ý đến sự sống cái chết.
Huyền Thiên lắc đầu “Vi sư không có biện pháp!”
Bạch Ly Nhược ở kinh thành đã tìm khắp tất cả các y quán lớn nhỏ, không có ai nhìn thấy nam tử tuấn tú trên ngực có thương tích, nàng có chút bận tâm, bị thương nặng như vậy, làm sao có thể không tìm đại phu?
Trừ phi... Nàng nghĩ tới một khả năng nhưng rồi nhanh chóng bỏ đi ý nghĩ đó, hắn là Phong Mạc Thần, loại người như Vân Cảnh Mạch cũng e ngại, làm sao có thể chết dễ dàng như vậy?
Thật may nàng chưa từ bỏ ý định hỏi một nhà trọ, rốt cuộc cũng có người xác định, Phong Mạc Thần mang theo Huyền Đại cùng hai người cận vệ qua đêm ở nhà trọ, nhưng mấy ngày trước bọn họ đã bỏ đi không để lại dấu vết, để lại một số bạc lớn.
Bạch Ly Nhược có chút thất vọng, nhất định là hắn đã rời khỏi kinh thành, vết thương do súng bắn của hắn nghiêm trọng như vậy, sợ rằng tìm khắp thiên hạ cũng không có người chữa được, khắp nơi trong kinh thành này đều là truy binh, bọn họ có thể chạy trốn đi đâu?
Lúc nàng trở lại biệt viện, Vân Thiên Mạch đang chuẩn bị ra ngoài tìm nàng, sắc mặt hắn vẫn tái nhợt như cũ, vừa thấy nàng hắn lo lắng nói “Nàng đi đâu vậy, ra ngoài thế này sao không mang theo thị vệ?”
Bạch Ly Nhược lắc đầu, “Không cần lo lắng, ta chỉ ra ngoài đi dạo.”
Trong nhà truyền đến tiếng nam tử hét lên giận dữ cùng tiếng gào thét của nữ nhân, tiếp theo là thanh âm đồ đạc bị ném vỡ, Vân Thiên Mạch thở dài “Đại ca lại cãi nhau với đại tẩu.”
Bạch Ly Nhược ngộ ra một điều: “Lúc sống chung với nhau không biết quý trọng, đến khi chia cách, bọn họ sẽ hối hận!”
“Đại ca thì không có chuyện gì nhưng đại tẩu quá tùy hứng, luôn nhúng tay vào việc quân cơ, đều do đại ca làm hư nàng.” Vân Thiên Mạch cau mày, nghe trong phòng phát ra tiếng đánh nhau, hai người đã động thủ rồi, khẳng định người thua thiệt là đại ca.
Bạch Ly Nhược “chậc chậc” ra tiếng “Vân Cảnh Mạch sao lại như thế này? Sao lại động thủ với Thanh Loan?”
“Là Bạch Thanh loan ép đại ca động thủ, ngươi chờ xem đi, đại ca thật là xui xẻo.” Vân Thiên Mạch vừa nhìn hai người bên trong nhà, vừa quay đầu lại xem Bạch Ly Nhược, lúc nào thì hắn mới có thể cùng nàng giống như Vân Cảnh Mạch và Bạch Thanh loan, mới giống như một đôi vợ chồng chân chính.
Bạch Ly Nhược định đến gần một chút để nhìn, đột nhiên từ trong nhà bay ra một cái ly, nàng sợ hãi kêu lên một tiếng và lui về phía sau, cái ly rơi xuống cạnh chân nàng, vỡ thành mảnh vụn, nàng ôm ngực thở dốc nói “Dọa người quá rồi, may là ta còn cách xa một chút”
Nàng xoay người theo hướng phòng mình đi tới, Vân Thiên Mạch ôm chặt nàng từ phía sau “Tiểu Thất, chúng ta trở lại Lăng Châu thành thân có được không?”
Sau khi vào cửa, hắn hướng về phía nàng, thong thả nói, Bạch Ly Nhược dừng lại, tay vịn ở trên cửa chậm rãi xoay người lại, nhìn Vân Thiên Mạch một cách kì quái rồi hỏi: “Tại sao lại muốn thành thân?”
Vân Thiên Mạch khẽ liếc mắt, có chút tức giận nói “Nàng nghĩ có lí do sao?”
Bạch Ly Nhược có chút lúng túng, ánh mắt nhìn về phía khác, thản nhiên nói: “Thiên Mạch, thật xin lỗi, ta nghĩ tình trạng của ta lúc này không thích hợp để thành thân, ngươi cùng Vân gia đối với ta rất tốt, ta đều ghi tạc trong lòng, sau này nhất định ta sẽ báo đáp ân tình này!”
Vân Thiên Mạch tức giận nhìn nàng, lui về phía sau mấy bước nói “Tiểu Thất, nàng cho rằng ta cứu nàng là vì muốn nàng báo đáp sao? Chẳng lẽ nàng không hiểu, lần đầu tiên cứu nàng, ta đã thích nàng?”
Bạch Ly Nhược cau mày nhìn hắn, có chút mờ mịt chống lại cặp mắt dịu dàng cùng ẩn nhẫn của hắn, ngập ngừng hồi lâu, mới chậm rãi nói ra mấy chữ “ Người ta thích là Phong Mạc Thần.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.