Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia
Quyển 1 - Chương 84: Gặp nhau nơi lãnh cung (một)
Vân Thiên Thiếu
12/08/2014
Bạch Ly Nhược bĩu môi, bất mãn nhìn Phong Mạc Nhiên, “Không phải người nói là ngày mai sao?”
“Ta đổi ý rồi. Đi thôi, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.” Trên mặt Phong Mạc Nhiên tràn đầy vẻ bí hiểm, cất quạt sang một bên, xoải bước đi.
“Còn bảo là vua không nói đùa.” Bạch Ly Nhược chậm chạp đứng dậy, nối gót theo sau Phong Mạc Nhiên. Cho dù nàng có quan sát thế nào, cũng thấy Phong Mạc Nhiên không giống như vua của một nước.
“Này, có cái gì bất mãn thí cứ nói ra, không được oán thầm ta!” Phong Mạc Nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Bạch Ly Nhược.
Nàng miễn cưỡng cười một tiếng “Nào có oán thầm gì người, mau thôi, lãnh cung có xa hay không?”
“Không xa, nhưng ta không thể cùng ngươi vào lãnh cung, ta ở bên ngoài giúp ngươi canh chừng. Một mình ngươi lén đi vào, sau đó lén đi ra ngoài, biết không?” Phong Mạc Nhiên quay đầu lại lần nữa, dặn dò Bạch Ly Nhược.
“Tại sao phải lén lút? Người là hoàng đế, gặp phi tử của mình cũng không thể quang minh chính đại sao?” Bạch Ly Nhược khó hiểu, dừng bước, thật ra thì nàng lôi kéo Phong Mạc Nhiên cùng đi gặp tỷ tỷ, mục đích chủ yếu là hi vọng hắn có thể giải thoát Bạch Thanh Loan khỏi lãnh cung.
“Bạch Thanh Loan là bị Thái hậu bắt giam vào lãnh cung, ta mà đi gặp nàng như vậy, đoán chừng ngày mai Thái hậu sẽ ban cho nàng ta cái chết, muốn nàng ấy rước họa vào thân sao?” Phong Mạc Nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Bạch Ly Nhược.
Bạch Ly Nhược biết hậu cung là do Thái hậu làm chủ, thở dài một tiếng “Quên đi, cứ tiếp tục vậy, nếu tỷ tỷ biết người đang ở ngoài, chắc sẽ vui lắm.”
Sắc mặt Phong Mạc Nhiên bỗng biến đổi, cười lạnh nhìn Bạch Ly Nhược “Nàng tốt nhất đừng nhắc đến ta. Hơn nữa, ta ở bên ngoài là vì nàng, không liên quan gì cả!”
Bạch Ly Nhược bực bội. Xem ra, tỷ tỷ nhà mình không được sủng, quả đúng như lời đồn, nàng nghiến răng nghiến lợi nói “Người không thích tỷ tỷ của ta, sao lại thành thân với tỷ ấy?”
“Vậy còn nàng, không thích Thần vương, cớ sao còn muốn gả cho hắn?” Phong Mạc Nhiên chế giễu lại.
Bạch Ly Nhược giận sôi lên. Mà thôi, bây giờ mình đang có việc nhờ người ta, vẫn nên biết điều một chút, tiếp tục về hướng lãnh cung.
Lãnh cung, không có chút sức sống, cung điện tan hoang tiêu điều vắng lạnh.
Thị vệ canh cửa cũng không ít hơn so với các cung điện khác, thấy Phong Mạc Nhiên mặc thường phục mà đến, ngay sau đó quỳ thân hành lễ.
Phong Mạc Nhiên vung tay lên “Miễn lễ, trẫm vừa đánh rơi một viên trân châu ở gần đây, các ngươi mau chia nhau ra tìm, nhanh lên một chút.”
Thị vệ lắng nghe chăm chú, rồi tản mát ra, có mấy người đi vào bụi cỏ, chỉ còn duy nhất một người canh cửa.
Phong Mạc Nhiên lại ra lệnh lần nữa, “Ngươi, tới đây.”
Thị vệ tiến lên, cúi đầu nghe vua phân phó.
Sau đó hắn nháy mắt một cái, Bạch Ly Nhược chỉ chờ có thế, nhanh như mèo hoang xông chớp nhoáng vào lãnh cung.
“Ta đổi ý rồi. Đi thôi, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.” Trên mặt Phong Mạc Nhiên tràn đầy vẻ bí hiểm, cất quạt sang một bên, xoải bước đi.
“Còn bảo là vua không nói đùa.” Bạch Ly Nhược chậm chạp đứng dậy, nối gót theo sau Phong Mạc Nhiên. Cho dù nàng có quan sát thế nào, cũng thấy Phong Mạc Nhiên không giống như vua của một nước.
“Này, có cái gì bất mãn thí cứ nói ra, không được oán thầm ta!” Phong Mạc Nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Bạch Ly Nhược.
Nàng miễn cưỡng cười một tiếng “Nào có oán thầm gì người, mau thôi, lãnh cung có xa hay không?”
“Không xa, nhưng ta không thể cùng ngươi vào lãnh cung, ta ở bên ngoài giúp ngươi canh chừng. Một mình ngươi lén đi vào, sau đó lén đi ra ngoài, biết không?” Phong Mạc Nhiên quay đầu lại lần nữa, dặn dò Bạch Ly Nhược.
“Tại sao phải lén lút? Người là hoàng đế, gặp phi tử của mình cũng không thể quang minh chính đại sao?” Bạch Ly Nhược khó hiểu, dừng bước, thật ra thì nàng lôi kéo Phong Mạc Nhiên cùng đi gặp tỷ tỷ, mục đích chủ yếu là hi vọng hắn có thể giải thoát Bạch Thanh Loan khỏi lãnh cung.
“Bạch Thanh Loan là bị Thái hậu bắt giam vào lãnh cung, ta mà đi gặp nàng như vậy, đoán chừng ngày mai Thái hậu sẽ ban cho nàng ta cái chết, muốn nàng ấy rước họa vào thân sao?” Phong Mạc Nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Bạch Ly Nhược.
Bạch Ly Nhược biết hậu cung là do Thái hậu làm chủ, thở dài một tiếng “Quên đi, cứ tiếp tục vậy, nếu tỷ tỷ biết người đang ở ngoài, chắc sẽ vui lắm.”
Sắc mặt Phong Mạc Nhiên bỗng biến đổi, cười lạnh nhìn Bạch Ly Nhược “Nàng tốt nhất đừng nhắc đến ta. Hơn nữa, ta ở bên ngoài là vì nàng, không liên quan gì cả!”
Bạch Ly Nhược bực bội. Xem ra, tỷ tỷ nhà mình không được sủng, quả đúng như lời đồn, nàng nghiến răng nghiến lợi nói “Người không thích tỷ tỷ của ta, sao lại thành thân với tỷ ấy?”
“Vậy còn nàng, không thích Thần vương, cớ sao còn muốn gả cho hắn?” Phong Mạc Nhiên chế giễu lại.
Bạch Ly Nhược giận sôi lên. Mà thôi, bây giờ mình đang có việc nhờ người ta, vẫn nên biết điều một chút, tiếp tục về hướng lãnh cung.
Lãnh cung, không có chút sức sống, cung điện tan hoang tiêu điều vắng lạnh.
Thị vệ canh cửa cũng không ít hơn so với các cung điện khác, thấy Phong Mạc Nhiên mặc thường phục mà đến, ngay sau đó quỳ thân hành lễ.
Phong Mạc Nhiên vung tay lên “Miễn lễ, trẫm vừa đánh rơi một viên trân châu ở gần đây, các ngươi mau chia nhau ra tìm, nhanh lên một chút.”
Thị vệ lắng nghe chăm chú, rồi tản mát ra, có mấy người đi vào bụi cỏ, chỉ còn duy nhất một người canh cửa.
Phong Mạc Nhiên lại ra lệnh lần nữa, “Ngươi, tới đây.”
Thị vệ tiến lên, cúi đầu nghe vua phân phó.
Sau đó hắn nháy mắt một cái, Bạch Ly Nhược chỉ chờ có thế, nhanh như mèo hoang xông chớp nhoáng vào lãnh cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.