Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia
Quyển 1 - Chương 57: Học một chút phép tắc
Vân Thiên Thiếu
12/08/2014
“Huynh ấy vì ta mà bị thương, chỉ cần huynh ấy tỉnh lại, ngươi muốn xử trí ta thế nào cũng được!” Bạch Ly Nhược không chút sợ hãi đón nhận ánh mắt của Phong Mạc Thần, trên gương mặt vẫn còn nhuộm máu tươi, đầy quật cường nhìn hắn.
Phong Mạc Thần buông tay ra, cười lạnh nhìn Hàn Thiên Mạch đang nằm trên giường, lãnh đạm nói “Về phần Hàn Thiên Mạch, bổn vương sẽ cứu hắn, còn ngươi, người đâu, đem Vương phi ra ngoài giao cho Hoa ma ma dạy dỗ một chút phép tắc.”
Thị vệ đứng ở cửa lập tức tiến lên, hướng về phía Bạch Ly Nhược, chắp tay nửa cung kính, nửa uy hiếp nói “Vương phi, xin mời.”
Bạch Ly Nhược quay đầu lại nhìn Hàn Thiên Mạch một cái, xoay người theo thị vệ ra ngoài.
Hoa ma ma là vú nuôi Phong Mạc Thần đưa từ trong cung ra, đối với chuyện tranh giành trong Vương phủ bà sớm đã chứng kiến nhiều, nhưng dám ở sau lưng Vương gia gặp gỡ nam nhân khác thì đây là lần đầu tiên bà thấy.
Nữ nhân trong phủ không dễ dàng ra ngoài được, Bạch Ly Nhược có thể xuất phủ đủ thấy Vương gia cưng chiều nàng như thế nào, nhưng lại lợi dụng điều này để gặp gỡ nam nhân khác, thật sự là tội không thể tha.
Hoa ma ma dạy dỗ Bạch Ly Nhược biết phép tắc, thật ra là hành hạ nàng, bắt nàng quỳ một ngày trên mặt đất đầy đá cuội, dùng chỉ thật dai buộc chặt ngón tay nàng, siết cho đến sưng tấy, bắt mang giày thêu bị rách bước đi trên đá cuội.
Ba ngày sau, lòng bàn chân Bạch Ly Nhược đã đầy máu, cả mười ngón tay đã bầm tím, đầu gối cứ cử động một chút là bị đau.
Lúc Hàn Thiên Mạch tỉnh lại, người muốn gặp đầu tiên chính là Bạch Ly Nhược, Phong Mạc Thần âm trầm cười một tiếng, gọi người nói Hoa ma ma dẫn Bạch Ly Nhược đến, thấy Bạch Ly Nhược vịn vào nha hoàn đỡ vào cửa, hắn đón Bạch Ly Nhược từ trong tay nha hoàn.
Hàn Thiên Mạch gắng gượng thân thể còn suy yếu, khẽ đứng dậy, trên mặt tái nhợt không còn chút máu, không để ý tới ánh mắt khiêu khích của Phong Mạc Thần, thất thanh nói “Ly Nhược, nàng không sao chứ?”
Bạch Ly Nhược bị Phong Mạc Thần ôm vào ngực, khắp người không chỗ nào là không đau, Phong Mạc Thần thuận thế ôm eo nàng, khẽ dùng sức, Bạch Ly Nhược mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Ta không sao cả...” Bạch Ly Nhược lắc đầu, sắc mặt trắng bệch.
Phong Mạc Thần khẽ mỉm cười, bàn tay nâng cằm Bạch Ly Nhược lên, ôn hòa nói, “Nhược nhi, sao sắc mặt nàng lại khó coi như vậy? Ta đưa nàng về nghỉ ngơi thôi...” (*)
Hai chân Bạch Ly Nhược đau như bị lửa đốt, cảm giác mơ hồ làm nàng vô lực tựa vào ngực Phong Mạc Thần, chậm rãi gật đầu, mồ hôi lạnh tuôn rơi.
Phong Mạc Thần hôn má nàng đầy mồ hôi, ôm lấy lưng nàng, mỉm cười nói “Thiên Mạch, thân thể thê tử ta khó chịu, ta phải đưa nàng rời khỏi đây.”
(*): do PMT cố tình chọc tức HTM nên Snow để xưng hô như vậy
Phong Mạc Thần buông tay ra, cười lạnh nhìn Hàn Thiên Mạch đang nằm trên giường, lãnh đạm nói “Về phần Hàn Thiên Mạch, bổn vương sẽ cứu hắn, còn ngươi, người đâu, đem Vương phi ra ngoài giao cho Hoa ma ma dạy dỗ một chút phép tắc.”
Thị vệ đứng ở cửa lập tức tiến lên, hướng về phía Bạch Ly Nhược, chắp tay nửa cung kính, nửa uy hiếp nói “Vương phi, xin mời.”
Bạch Ly Nhược quay đầu lại nhìn Hàn Thiên Mạch một cái, xoay người theo thị vệ ra ngoài.
Hoa ma ma là vú nuôi Phong Mạc Thần đưa từ trong cung ra, đối với chuyện tranh giành trong Vương phủ bà sớm đã chứng kiến nhiều, nhưng dám ở sau lưng Vương gia gặp gỡ nam nhân khác thì đây là lần đầu tiên bà thấy.
Nữ nhân trong phủ không dễ dàng ra ngoài được, Bạch Ly Nhược có thể xuất phủ đủ thấy Vương gia cưng chiều nàng như thế nào, nhưng lại lợi dụng điều này để gặp gỡ nam nhân khác, thật sự là tội không thể tha.
Hoa ma ma dạy dỗ Bạch Ly Nhược biết phép tắc, thật ra là hành hạ nàng, bắt nàng quỳ một ngày trên mặt đất đầy đá cuội, dùng chỉ thật dai buộc chặt ngón tay nàng, siết cho đến sưng tấy, bắt mang giày thêu bị rách bước đi trên đá cuội.
Ba ngày sau, lòng bàn chân Bạch Ly Nhược đã đầy máu, cả mười ngón tay đã bầm tím, đầu gối cứ cử động một chút là bị đau.
Lúc Hàn Thiên Mạch tỉnh lại, người muốn gặp đầu tiên chính là Bạch Ly Nhược, Phong Mạc Thần âm trầm cười một tiếng, gọi người nói Hoa ma ma dẫn Bạch Ly Nhược đến, thấy Bạch Ly Nhược vịn vào nha hoàn đỡ vào cửa, hắn đón Bạch Ly Nhược từ trong tay nha hoàn.
Hàn Thiên Mạch gắng gượng thân thể còn suy yếu, khẽ đứng dậy, trên mặt tái nhợt không còn chút máu, không để ý tới ánh mắt khiêu khích của Phong Mạc Thần, thất thanh nói “Ly Nhược, nàng không sao chứ?”
Bạch Ly Nhược bị Phong Mạc Thần ôm vào ngực, khắp người không chỗ nào là không đau, Phong Mạc Thần thuận thế ôm eo nàng, khẽ dùng sức, Bạch Ly Nhược mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Ta không sao cả...” Bạch Ly Nhược lắc đầu, sắc mặt trắng bệch.
Phong Mạc Thần khẽ mỉm cười, bàn tay nâng cằm Bạch Ly Nhược lên, ôn hòa nói, “Nhược nhi, sao sắc mặt nàng lại khó coi như vậy? Ta đưa nàng về nghỉ ngơi thôi...” (*)
Hai chân Bạch Ly Nhược đau như bị lửa đốt, cảm giác mơ hồ làm nàng vô lực tựa vào ngực Phong Mạc Thần, chậm rãi gật đầu, mồ hôi lạnh tuôn rơi.
Phong Mạc Thần hôn má nàng đầy mồ hôi, ôm lấy lưng nàng, mỉm cười nói “Thiên Mạch, thân thể thê tử ta khó chịu, ta phải đưa nàng rời khỏi đây.”
(*): do PMT cố tình chọc tức HTM nên Snow để xưng hô như vậy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.