Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia
Quyển 1 - Chương 180: Khổ nhục kế
Vân Thiên Thiếu
13/08/2014
Phong Mạc Thần ôm Huyền Đại, tĩnh lặng nhìn nàng vài giây, chậm rãi gật đầu “Ừ” một tiếng.
“Ta nhảy từ phía trên xuống, chính là vì tìm ngươi.” Bạch Ly Nhược chăm chú nhìn hắn, mở rộng hai tay, thủy chung không muốn buông xuống, nàng sợ, nàng vừa buông, hắn sẽ không quay đầu lại mà liền rời đi, mặc dù làm vậy cũng không ngăn được đường đi của hắn.
Phong Mạc Thần để Huyền Đại xuống, vuốt tóc của hắn nói “Đại nhi, trở về học bài, mặt trời chưa xuống núi, không cho phép tới.”
Huyền Đại bước từng bước một đến thư phòng, Phong Mạc Thần nhìn bóng lưng của hắn mỉm cười trìu mến, cho đến khi bóng dáng hắn biến mất, mới thu lại tầm mắt, khôi phục sự lạnh lùng trên gương mặt tuấn mạo “Mộc cô nương tìm ta có việc sao?”
“Ta rất lo cho ngươi, vết thương do viên đạn đó.” Bạch Ly Nhược ngượng ngùng, nhất thời không biết mở miệng thế nào.
“Thương thế của ta không sao.” Phong Mạc Thần ngắt lời nàng, xoay người hướng một hướng khác đi tới.
Bạch Ly Nhược đứng sau lưng hắn, cắn chặt môi dưới, hằn lên dấu răng, nàng đột nhiên chạy tiến lên ôm lấy hắn từ phía sau, thật chặt, giống như muốn đem người mình dính vào người hắn, nghẹn ngào nói “Vì tìm ngươi, ta đã đắc tội với mọi người, ta đã giải trừ hôn ước với Thiên Mạch, sao ngươi lại đối với ta hư vậy, ta phải làm gì?”
Phong Mạc Thần không cử động, mặc cho nàng ôm thật chặt mình, sau lưng áo bị nước mắt của nàng làm ướt một mảng, nàng khóc càng thêm lớn, giống như muốn trút bỏ mọi uất ức trong lòng.
“Ngươi không phải khóc, nói cho ta biết chuyện gì xảy ra?” Phong Mạc Thần cau mày, giọng nói ẩn lộ ra sự không đành lòng.
Bạch Ly Nhược ôm eo của hắn không hề buông ra, từ từ đi đến trước mặt hắn, trong mắt tràn đầy nước mắt, nức nở nói “Ta thiếu ân cứu mạng của Vân gia, ta phải trả.”
Phong Mạc Thần không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, qua một lúc lâu, hắn ngửa đầu thở dài nói “Cho nên? Ngươi xuất hiện ở trước mặt của ta, có liên quan đến việc ngươi báo ân?”
Bạch Ly Nhược lắc đầu, buông eo hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, lấy hai tay che mặt, nước mắt từ trong kẽ tay chảy ra, nàng khóc không thành tiếng “Căn bản ngươi không yêu ta, ngươi nhìn ta nhưng không nhìn lâu lấy một cái, trong lòng ngươi chỉ có Vương phi của ngươi, ta từ trên vách đá cao như vậy nhảy xuống, ngươi vẫn thờ ơ ơ hờ.”
Bạch Ly Nhược khóc quá thương tâm, Phong Mạc Thần thở nhẹ trong lòng, hắn thống khổ quay mặt đi “Mộc cô nương, chờ nội thương của ngươi tốt lên, ta liền phái người tiễn ngươi xuất phủ.”
Hắn cất bước rời đi, Bạch Ly Nhược khóc đứng, muốn đuổi theo hắn, hắn xoay người mấy cái đã biến mất khỏi Đào Hoa Lâm.
“Phong Mạc Thần.” Bạch Ly Nhược không chút sức lực tựa vào trên cây khô, lệ rơi đầy mặt, nàng rất thống khổ, tuyệt vọng cất tiếng “Tại sao ta lại yêu chàng?”
Nàng thất vọng chạy đi, trong rừng bày trận pháp, nếu như nàng cứ xông đến, có thể sẽ bị lạc đường, bả vai gầy yếu không ngừng run rẩy, cô tịch bất lực giống như một hài tử không tìm được đường về.
Lòng Phong Mạc Thần đột nhiên đau xót, yên lặng thật lâu, lần nữa dâng lên gợn sóng, nhìn bóng dáng của nàng cách xa, con mắt sắc trầm thống, nàng nói, tại sao nàng phải yêu hắn, người nàng yêu, thật sự là hắn?
Ban đêm, ánh sao sáng chói soi rọi sơn cốc, sáng trong như Ngân Hà kim cương, như tiên nữ hắt vẫy bảo thạch, xinh đẹp làm cho người suy nghĩ xa xôi.
Phong Mạc Thần đi xuyên qua Đào Hoa Lâm cõng gùi hái thuốc, trước đây những loại chuyện thế này hắn quyết không tự tay đi làm, nếu cũng trải qua nhiều chuyện trầm phù như hắn, sợ rằng cũng sẽ nhìn thấu tất cả.
Cây cỏ có màu đỏ có tác dụng ích khí bổ huyết, hắn lấy cuốc xới đất lên nhẹ nhàng cầm cây cỏ, bỏ cỏ vào trong gùi thuốc, từ hôm sư phụ kể chuyện của Bạch Ly Nhược, liền để thư lại rồi dạo chơi giang hồ, chính hắn đã hiểu tất cả mọi chuyện, nhưng tạm thời hắn chưa muốn rời đi.
Sau lưng có tiếng bước chân dẫm lên bãi cỏ Tây Tác, hắn không quay đầu lại, chỉ hơi cau mày, mấy ngày nay, không có việc gì, nàng luôn đi theo hắn, thản nhiên nói “Nơi này rất nguy hiểm, ngươi không có võ công, tới nơi này làm gì?”
Bạch Ly Nhược sâu kín, mắt trong veo ở dưới ánh sao mang theo vẻ u oán “Ngươi cũng sợ ta gặp nguy hiểm sao?”
Phong Mạc Thần không nói gì, cầm cuốc lên chuẩn bị đi trở về, hắn đi rất nhanh, Bạch Ly Nhược thất thểu đi theo phía sau hắn.
Bóng lưng của hắn thẳng tắp gầy gò, nàng cơ hồ có thể xuyên qua lớp áo mỏng manh của hắn nhìn thấy sống lưng hắn, gùi thuốc theo bước chân hắn không ngừng lắc lư, khớp xương ngón tay nắm lấy gùi thuốc, cực kỳ đẹp mắt.
“Phong Mạc Thần-” Bạch Ly Nhược gọi hắn, thấy hắn không dừng lại, nàng vừa thét lên liền ngã xuống đất.
Phong Mạc Thần nghe thấy tiếng thét chói tai của nàng cuống quít xoay người lại, đi tới bên người nàng để gùi thuốc xuống tra xét thương thế của nàng, cởi giày cùng tất của nàng, cũng không phát hiện cái gì không ổn, sau đó ngước mắt nhìn thấy nàng thực hiện được gian kế đang cười nhìn hắn.
Cười giảo hoạt như vậy, để cho hắn lại có cảm giác bị trêu cợt, bỏ chân nàng ra, hắn không nói một lời hướng về trước mà đi.
“Phong Mạc Thần.” Bạch Ly Nhược lần nữa kêu tên của hắn, nhìn bóng lưng hắn có chút tức giận, nàng nhanh chóng vừa đi tất đi giày vào.
“Này, ngươi chờ ta một chút.” Bạch Ly Nhược luống cuống tay chân.
Phong Mạc Thần căn bản không để ý, càng chạy càng nhanh, sau lưng lại truyền tới một tiếng thét, hắn chỉ cảm thấy buồn cười, đồng dạng chiêu số dùng tới hai lần, hắn còn bị lừa sao?
Bước chân chỉ ngừng lại một chút, tiếp theo sau đó đi về phía trước, đột nhiên cảm thấy không đúng, hắn quay đầu lại, Bạch Ly Nhược đã lăn xuống đồi, thân thể mảnh mai bất ngờ đụng vào vách đá dựng đứng, nàng lần nữa nôn ra máu tươi.
Mặt Phong Mạc Thần liền biến sắc, chạy thật nhanh đến bên cạnh Bạch Ly Nhược, chỉ thấy mặt nàng không chút huyết sắc, khóe môi mang theo vết máu đỏ thẫm, trên trán cũng bị thương, hắn đỡ thân thể của nàng lên, để nàng tựa vào ngực của mình, phất nhẹ bụi bậm xung quanh, thở dài nói “Đây cũng là khổ nhục kế ngươi dùng sao?”
Mặt Bạch Ly Nhược càng thêm tái nhợt, quay đầu lại phẫn hận nhìn chằm chằm Phong Mạc Thần, dứt khoát rời khỏi ngực hắn, giơ tay tát một bạt thanh thúy trên mặt hắn “Dù ngươi không yêu ta, cũng không thể dùng loại phương thức này vũ nhục ta!”
Phong Mạc Thần giật mình, không nhớ nổi đây là lần thứ mấy nàng đánh hắn, mỗi một lần hắn đều nhịn, nhưng lần này, hắn không nhịn nữa, trở tay một bạt tai thanh thúy trở lại, vang vọng trong không gian ban đêm yên tĩnh, Bạch Ly Nhược ngây người hắn.
“Ta nhảy từ phía trên xuống, chính là vì tìm ngươi.” Bạch Ly Nhược chăm chú nhìn hắn, mở rộng hai tay, thủy chung không muốn buông xuống, nàng sợ, nàng vừa buông, hắn sẽ không quay đầu lại mà liền rời đi, mặc dù làm vậy cũng không ngăn được đường đi của hắn.
Phong Mạc Thần để Huyền Đại xuống, vuốt tóc của hắn nói “Đại nhi, trở về học bài, mặt trời chưa xuống núi, không cho phép tới.”
Huyền Đại bước từng bước một đến thư phòng, Phong Mạc Thần nhìn bóng lưng của hắn mỉm cười trìu mến, cho đến khi bóng dáng hắn biến mất, mới thu lại tầm mắt, khôi phục sự lạnh lùng trên gương mặt tuấn mạo “Mộc cô nương tìm ta có việc sao?”
“Ta rất lo cho ngươi, vết thương do viên đạn đó.” Bạch Ly Nhược ngượng ngùng, nhất thời không biết mở miệng thế nào.
“Thương thế của ta không sao.” Phong Mạc Thần ngắt lời nàng, xoay người hướng một hướng khác đi tới.
Bạch Ly Nhược đứng sau lưng hắn, cắn chặt môi dưới, hằn lên dấu răng, nàng đột nhiên chạy tiến lên ôm lấy hắn từ phía sau, thật chặt, giống như muốn đem người mình dính vào người hắn, nghẹn ngào nói “Vì tìm ngươi, ta đã đắc tội với mọi người, ta đã giải trừ hôn ước với Thiên Mạch, sao ngươi lại đối với ta hư vậy, ta phải làm gì?”
Phong Mạc Thần không cử động, mặc cho nàng ôm thật chặt mình, sau lưng áo bị nước mắt của nàng làm ướt một mảng, nàng khóc càng thêm lớn, giống như muốn trút bỏ mọi uất ức trong lòng.
“Ngươi không phải khóc, nói cho ta biết chuyện gì xảy ra?” Phong Mạc Thần cau mày, giọng nói ẩn lộ ra sự không đành lòng.
Bạch Ly Nhược ôm eo của hắn không hề buông ra, từ từ đi đến trước mặt hắn, trong mắt tràn đầy nước mắt, nức nở nói “Ta thiếu ân cứu mạng của Vân gia, ta phải trả.”
Phong Mạc Thần không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, qua một lúc lâu, hắn ngửa đầu thở dài nói “Cho nên? Ngươi xuất hiện ở trước mặt của ta, có liên quan đến việc ngươi báo ân?”
Bạch Ly Nhược lắc đầu, buông eo hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, lấy hai tay che mặt, nước mắt từ trong kẽ tay chảy ra, nàng khóc không thành tiếng “Căn bản ngươi không yêu ta, ngươi nhìn ta nhưng không nhìn lâu lấy một cái, trong lòng ngươi chỉ có Vương phi của ngươi, ta từ trên vách đá cao như vậy nhảy xuống, ngươi vẫn thờ ơ ơ hờ.”
Bạch Ly Nhược khóc quá thương tâm, Phong Mạc Thần thở nhẹ trong lòng, hắn thống khổ quay mặt đi “Mộc cô nương, chờ nội thương của ngươi tốt lên, ta liền phái người tiễn ngươi xuất phủ.”
Hắn cất bước rời đi, Bạch Ly Nhược khóc đứng, muốn đuổi theo hắn, hắn xoay người mấy cái đã biến mất khỏi Đào Hoa Lâm.
“Phong Mạc Thần.” Bạch Ly Nhược không chút sức lực tựa vào trên cây khô, lệ rơi đầy mặt, nàng rất thống khổ, tuyệt vọng cất tiếng “Tại sao ta lại yêu chàng?”
Nàng thất vọng chạy đi, trong rừng bày trận pháp, nếu như nàng cứ xông đến, có thể sẽ bị lạc đường, bả vai gầy yếu không ngừng run rẩy, cô tịch bất lực giống như một hài tử không tìm được đường về.
Lòng Phong Mạc Thần đột nhiên đau xót, yên lặng thật lâu, lần nữa dâng lên gợn sóng, nhìn bóng dáng của nàng cách xa, con mắt sắc trầm thống, nàng nói, tại sao nàng phải yêu hắn, người nàng yêu, thật sự là hắn?
Ban đêm, ánh sao sáng chói soi rọi sơn cốc, sáng trong như Ngân Hà kim cương, như tiên nữ hắt vẫy bảo thạch, xinh đẹp làm cho người suy nghĩ xa xôi.
Phong Mạc Thần đi xuyên qua Đào Hoa Lâm cõng gùi hái thuốc, trước đây những loại chuyện thế này hắn quyết không tự tay đi làm, nếu cũng trải qua nhiều chuyện trầm phù như hắn, sợ rằng cũng sẽ nhìn thấu tất cả.
Cây cỏ có màu đỏ có tác dụng ích khí bổ huyết, hắn lấy cuốc xới đất lên nhẹ nhàng cầm cây cỏ, bỏ cỏ vào trong gùi thuốc, từ hôm sư phụ kể chuyện của Bạch Ly Nhược, liền để thư lại rồi dạo chơi giang hồ, chính hắn đã hiểu tất cả mọi chuyện, nhưng tạm thời hắn chưa muốn rời đi.
Sau lưng có tiếng bước chân dẫm lên bãi cỏ Tây Tác, hắn không quay đầu lại, chỉ hơi cau mày, mấy ngày nay, không có việc gì, nàng luôn đi theo hắn, thản nhiên nói “Nơi này rất nguy hiểm, ngươi không có võ công, tới nơi này làm gì?”
Bạch Ly Nhược sâu kín, mắt trong veo ở dưới ánh sao mang theo vẻ u oán “Ngươi cũng sợ ta gặp nguy hiểm sao?”
Phong Mạc Thần không nói gì, cầm cuốc lên chuẩn bị đi trở về, hắn đi rất nhanh, Bạch Ly Nhược thất thểu đi theo phía sau hắn.
Bóng lưng của hắn thẳng tắp gầy gò, nàng cơ hồ có thể xuyên qua lớp áo mỏng manh của hắn nhìn thấy sống lưng hắn, gùi thuốc theo bước chân hắn không ngừng lắc lư, khớp xương ngón tay nắm lấy gùi thuốc, cực kỳ đẹp mắt.
“Phong Mạc Thần-” Bạch Ly Nhược gọi hắn, thấy hắn không dừng lại, nàng vừa thét lên liền ngã xuống đất.
Phong Mạc Thần nghe thấy tiếng thét chói tai của nàng cuống quít xoay người lại, đi tới bên người nàng để gùi thuốc xuống tra xét thương thế của nàng, cởi giày cùng tất của nàng, cũng không phát hiện cái gì không ổn, sau đó ngước mắt nhìn thấy nàng thực hiện được gian kế đang cười nhìn hắn.
Cười giảo hoạt như vậy, để cho hắn lại có cảm giác bị trêu cợt, bỏ chân nàng ra, hắn không nói một lời hướng về trước mà đi.
“Phong Mạc Thần.” Bạch Ly Nhược lần nữa kêu tên của hắn, nhìn bóng lưng hắn có chút tức giận, nàng nhanh chóng vừa đi tất đi giày vào.
“Này, ngươi chờ ta một chút.” Bạch Ly Nhược luống cuống tay chân.
Phong Mạc Thần căn bản không để ý, càng chạy càng nhanh, sau lưng lại truyền tới một tiếng thét, hắn chỉ cảm thấy buồn cười, đồng dạng chiêu số dùng tới hai lần, hắn còn bị lừa sao?
Bước chân chỉ ngừng lại một chút, tiếp theo sau đó đi về phía trước, đột nhiên cảm thấy không đúng, hắn quay đầu lại, Bạch Ly Nhược đã lăn xuống đồi, thân thể mảnh mai bất ngờ đụng vào vách đá dựng đứng, nàng lần nữa nôn ra máu tươi.
Mặt Phong Mạc Thần liền biến sắc, chạy thật nhanh đến bên cạnh Bạch Ly Nhược, chỉ thấy mặt nàng không chút huyết sắc, khóe môi mang theo vết máu đỏ thẫm, trên trán cũng bị thương, hắn đỡ thân thể của nàng lên, để nàng tựa vào ngực của mình, phất nhẹ bụi bậm xung quanh, thở dài nói “Đây cũng là khổ nhục kế ngươi dùng sao?”
Mặt Bạch Ly Nhược càng thêm tái nhợt, quay đầu lại phẫn hận nhìn chằm chằm Phong Mạc Thần, dứt khoát rời khỏi ngực hắn, giơ tay tát một bạt thanh thúy trên mặt hắn “Dù ngươi không yêu ta, cũng không thể dùng loại phương thức này vũ nhục ta!”
Phong Mạc Thần giật mình, không nhớ nổi đây là lần thứ mấy nàng đánh hắn, mỗi một lần hắn đều nhịn, nhưng lần này, hắn không nhịn nữa, trở tay một bạt tai thanh thúy trở lại, vang vọng trong không gian ban đêm yên tĩnh, Bạch Ly Nhược ngây người hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.