Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia
Quyển 1 - Chương 53: Không muốn thị tẩm
Vân Thiên Thiếu
12/08/2014
Gió mát, sương thanh, vầng trăng sáng treo trên cao.
Bạch Ly Nhược ở trong phòng ngủ tại Thần Hòa Hiên bất an đi tới đi lui, trong tay nắm thật chặt một cuộn giấy, trong đó có mấy dòng chữ.
“Buổi trưa ngày mai, tại con sông đào bảo vệ thành Lạc Hà, ta sẽ đợi nàng.”
Đây là chữ của Hàn Thiên Mạch, phiêu dật phóng khoáng, như núi cốc trong tranh.
Nàng cho rằng sau chuyện ngày hôm đó, hắn sẽ không muốn gặp lại nàng, thậm chí khi Tiểu Mạn bệnh nặng cũng không nghĩ là sẽ nhờ hắn giúp đỡ.
Đi hay là không đi? Đôi mi thanh tú của Bạch Ly Nhược nhíu lại, cuộn giấy trong lòng bàn tay càng nắm chặt hơn, nàng không phải là một khuê nữ chỉ biết núp mình trong khuê phòng nhưng nàng cũng không muốn đi bởi vì việc này sẽ chọc giận Phong Mạc Thần.
Xoay người về phía gian phòng nha hoàn, Tiểu Man nằm trên giường, bất an mê sảng, bên cạnh có một nha hoàn nhỏ tuổi đang đứng cúi đầu.
Nhìn thấy Bạch Ly Nhược vào cửa, nha hoàn thi lễ, cung kính nói, “Bẩm Vương phi, Tiểu Man tỷ tỷ người càng ngày càng nóng lên nữa.”
Bạch Ly Nhược nhích gần tới giường, đưa tay đặt lên trán Tiểu Mạn “Đại phu nói như thế nào?”
“Đại phu bảo, Tiểu Man tỷ tỷ không phải bị bệnh nặng, chẳng qua là bị cảm lạnh nhưng gió lạnh đã vào sâu trong xương, muốn khỏi hẳn sợ là không dễ.”
Bạch Ly Nhược trầm mặc, cũng do nàng quá sơ suất, lúc còn ở trong Lạc Hoa viện không phát hiện ra nha đầu này bị bệnh khiến bệnh trạng kéo dài tới tận bây giờ.
Lúc xoay người lại, trong lòng đã có chủ ý, bất kể là vì Tiểu Mạn hay là mình thì nàng cũng nên đi gặp Hàn Thiên Mạch một lần.
---–
Đêm khuya, Bạch Ly Nhược đã ngủ say thì bị quấy nhiễu làm cho thức tỉnh, nàng trợn mắt, đập vào mắt nàng chính là thân thể tinh tráng của Phong Mạc Thần.
Phong Mạc Thần vừa nói vừa giắt y phục lên tấm bình phong, quay đầu lại cười tà mị một tiếng “Đánh thức ngươi à?”
Bạch Ly Nhược gật đầu, giả vờ ngủ say.
Thân thể có chút lạnh của Phong Mạc Thần đặt lên người nàng, hai cánh tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, gặm cắn vành tai trắng nõn, lẩm bẩm nói “Không phải đã bảo chờ ta sao?”
Bạch Ly Nhược nhíu mày, thân thể không kìm được mà giật giật, rời khỏi ngực của hắn.
Không phải là không biết nhưng lúc này tại Thần Hòa Hiên không biết Tiểu Man thế nào, nơi này cũng không phải là Lạc Hoa viện, hơn nữa nếu hắn vội vã muốn nàng thì bất kể ở đâu, kết quả cũng giống nhau.
Tựa hồ phát hiện ra Bạch Ly Nhược bất mãn, Phong Mạc Thần nắm chặt bả vai nàng, làm cho nàng quay mặt về phía mình.
Ánh mắt đầy dục vọng sáng lên trong đêm tối, Bạch Ly Nhược không dám nhìn thẳng, khẽ nghiêng đầu, đạm mạc, đáy mắt như có nước làm cho Phong Mạc Thần bỗng nhiên tức giận.
Nàng chán ghét hắn như vậy sao? Hắn đã hạ mình đón nàng về Thần Hòa Hiên, thậm chí định rằng sẽ cưng chiều nàng hơn bất kỳ một nữ nhân nào trong phủ nhưng nàng lại cho hắn cái sắc mặt này.
Bàn tay nâng chiếc cằm nhỏ xinh, khiến cho đôi mắt trong suốt của nàng nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói “Hầu hạ bổn vương, ngươi rất ủy khuất sao?"
Bạch Ly Nhược ở trong phòng ngủ tại Thần Hòa Hiên bất an đi tới đi lui, trong tay nắm thật chặt một cuộn giấy, trong đó có mấy dòng chữ.
“Buổi trưa ngày mai, tại con sông đào bảo vệ thành Lạc Hà, ta sẽ đợi nàng.”
Đây là chữ của Hàn Thiên Mạch, phiêu dật phóng khoáng, như núi cốc trong tranh.
Nàng cho rằng sau chuyện ngày hôm đó, hắn sẽ không muốn gặp lại nàng, thậm chí khi Tiểu Mạn bệnh nặng cũng không nghĩ là sẽ nhờ hắn giúp đỡ.
Đi hay là không đi? Đôi mi thanh tú của Bạch Ly Nhược nhíu lại, cuộn giấy trong lòng bàn tay càng nắm chặt hơn, nàng không phải là một khuê nữ chỉ biết núp mình trong khuê phòng nhưng nàng cũng không muốn đi bởi vì việc này sẽ chọc giận Phong Mạc Thần.
Xoay người về phía gian phòng nha hoàn, Tiểu Man nằm trên giường, bất an mê sảng, bên cạnh có một nha hoàn nhỏ tuổi đang đứng cúi đầu.
Nhìn thấy Bạch Ly Nhược vào cửa, nha hoàn thi lễ, cung kính nói, “Bẩm Vương phi, Tiểu Man tỷ tỷ người càng ngày càng nóng lên nữa.”
Bạch Ly Nhược nhích gần tới giường, đưa tay đặt lên trán Tiểu Mạn “Đại phu nói như thế nào?”
“Đại phu bảo, Tiểu Man tỷ tỷ không phải bị bệnh nặng, chẳng qua là bị cảm lạnh nhưng gió lạnh đã vào sâu trong xương, muốn khỏi hẳn sợ là không dễ.”
Bạch Ly Nhược trầm mặc, cũng do nàng quá sơ suất, lúc còn ở trong Lạc Hoa viện không phát hiện ra nha đầu này bị bệnh khiến bệnh trạng kéo dài tới tận bây giờ.
Lúc xoay người lại, trong lòng đã có chủ ý, bất kể là vì Tiểu Mạn hay là mình thì nàng cũng nên đi gặp Hàn Thiên Mạch một lần.
---–
Đêm khuya, Bạch Ly Nhược đã ngủ say thì bị quấy nhiễu làm cho thức tỉnh, nàng trợn mắt, đập vào mắt nàng chính là thân thể tinh tráng của Phong Mạc Thần.
Phong Mạc Thần vừa nói vừa giắt y phục lên tấm bình phong, quay đầu lại cười tà mị một tiếng “Đánh thức ngươi à?”
Bạch Ly Nhược gật đầu, giả vờ ngủ say.
Thân thể có chút lạnh của Phong Mạc Thần đặt lên người nàng, hai cánh tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, gặm cắn vành tai trắng nõn, lẩm bẩm nói “Không phải đã bảo chờ ta sao?”
Bạch Ly Nhược nhíu mày, thân thể không kìm được mà giật giật, rời khỏi ngực của hắn.
Không phải là không biết nhưng lúc này tại Thần Hòa Hiên không biết Tiểu Man thế nào, nơi này cũng không phải là Lạc Hoa viện, hơn nữa nếu hắn vội vã muốn nàng thì bất kể ở đâu, kết quả cũng giống nhau.
Tựa hồ phát hiện ra Bạch Ly Nhược bất mãn, Phong Mạc Thần nắm chặt bả vai nàng, làm cho nàng quay mặt về phía mình.
Ánh mắt đầy dục vọng sáng lên trong đêm tối, Bạch Ly Nhược không dám nhìn thẳng, khẽ nghiêng đầu, đạm mạc, đáy mắt như có nước làm cho Phong Mạc Thần bỗng nhiên tức giận.
Nàng chán ghét hắn như vậy sao? Hắn đã hạ mình đón nàng về Thần Hòa Hiên, thậm chí định rằng sẽ cưng chiều nàng hơn bất kỳ một nữ nhân nào trong phủ nhưng nàng lại cho hắn cái sắc mặt này.
Bàn tay nâng chiếc cằm nhỏ xinh, khiến cho đôi mắt trong suốt của nàng nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói “Hầu hạ bổn vương, ngươi rất ủy khuất sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.