Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Quyển 1 - Chương 201: KIÊM ĐIỆP TÌNH THÂM

Vân Thiên Thiếu

13/08/2014

Vân Cảnh Mạch ra hiệu với Tử Y hộ pháp, Tử Y hộ pháp lấy một bình sứ từ trong lòng ra, lạnh lùng ném cho Phong Mạc Thần, Phong Mạc Thần giơ tay đón lấy.

Bạch Ly Nhược ngồi trên mặt đất nhìn hắn lắc đầu không được, Thất tâm hoàn, tên cũng là nghĩa, mất đi tất cả ý thức tâm trí, sau khi nuốt vào sẽ biến thành con rối của Vân Cảnh Mạch, đây là phương pháp La Sát Môn khống chế thủ hạ.

Phong Mạc Thần nhìn bình sứ trong tay, lạnh lùng liếc nhìn Bạch Thanh Loan, thản nhiên nói “Ta muốn, trước tiên ngươi lấy ngân châm trong đầu Bạch Ly Nhược ra, nếu không, tất cả không thể thương lượng.”

“Ngươi cho rằng, ta lấy ngân châm trong đầu nàng ra, ngươi có cơ hội mang nàng đi sao?” Vân Cảnh Mạch thản nhiên, ra vẽ bày mưu nghĩ kế.

Phong Mạc Thần nhìn bình sứ trắng im lặng vài giây, lạnh lùng nói “Nhân phẩm của ta, ngươi tuyệt đối có thể tin tưởng, mà nhân phẩn của ngươi, ta một chút cũng không tin được.”

Bạch Thanh Loan cố nén cười rất đau khổ, lại nhìn thấy Vân Cảnh Mạch thờ ơ, nàng che miệng, quay đầu nhìn Vân Cảnh Mạch nói “Ta cũng cảm thấy, trước tiên chàng nên lấy ngân châm trong đầu Ly Nhược ra.”

Gân xanh trên trán Vân Cảnh Mạch giựt giựt, nắm chặt cây quạt, ánh mắt nhìn Bạch Thanh Loan dường như là muốn đánh nhau, Bạch Thanh Loan lắc đầu “Coi như ta chưa nói gì.”

“Mang Bạch Ly Nhược qua đây.” Vân Cảnh Mạch nói với Tử Y bên cạnh.

Tử Y tiến lên, Bạch Ly Nhược lui về phía sau, hoảng sợ nhìn Phong Mạc Thần thờ ơ bên cạnh, run giọng nói “Thần, ta không muốn đi qua đó.”

“Nhược Nhi, nàng yên tâm, nếu hắn dám làm thế nào, ta tuyệt đối sẽ lấy tính mạng hắn ở trong sơn động.” Phong Mạc Thần nghiêm nghị nhìn Vân Cảnh Mạch, trong mắt đầy sát ý, làm cho người ta không rét mà run.

Đầu Bạch Ly Nhược vẫn đau như cũ, nàng run rẩy đứng lên, muốn lấy bình sứ trong tay Phong Mạc Thần, lại bị hắn tránh đi, Tử Y bắt được cổ tay nàng, lạnh lùng nói với Phong Mạc Thần “Ngươi là cao thủ đệ nhất, ta sẽ không bỏ qua cơ hội giết ngươi.”

“Ta đợi ngươi.” Phong Mạc Thần lạnh lùng.



Tử Y tóm lấy Bạch Ly Nhược đến trước mặt Vân Cảnh Mạch, tay Vân Cảnh Mạch lấy trâm cài tóc trên đầu Bạch Thanh Loan, nhổ đuôi trâm cài ra, lạnh lùng dùng nội lực đặt lên huyệt thái dương của Bạch Ly Nhược, “vù” một cái, hai cây ngân châm bén nhọn xuất hiện tại thân trâm.

Bạch Thanh Loan mở to hai mắt, không thể tin nói “Chàng đem nam châm tặng cho ta? Đó giờ nam châm vẫn ở trên người ta?”

“Đúng vậy, vẫn ở trên người của nàng, làm khó nàng rồi, mỗi ngày lục tung trong thư phòng của ta.” Vân Cảnh Mạch thản nhiên châm chọc, nghiêm nghị liếc mắt nhìn Phong Mạc Thần.

Khóe môi Phong Mạc Thần nhếch lên một nụ cười lạnh, gương mặt vô cùng điển trai hiện lên vẻ khinh thường, làm được loại vợ chồng lúc nào cũng phòng bị lẫn nhau, cũng coi như hiếm thấy xưa nay. Hắn mở bình sứ ra, đổ ra viên thuốc bên trong, không chút do dự nuốt xuống.

Tử Y nheo mắt tiến lên, vươn hai ngón tay dò xét cổ họng hắn, khẽ gật đầu với Vân Cảnh Mạch, ý nói quả thật đã nuốt vào.

Phong Mạc Thần đẩy tay Tử Y ra, mặt không chút thay đổi nói “Bây giờ, có thể đem một cây ngân châm còn lại lấy ra chưa?”

Vân Cảnh Mạch cười cực kỳ gian trá, quỷ kế bị vạch trần, không hề xấu hổ, gật đầu nói “Đương nhiên là có thể.”

Tay lấy ra cây ngân châm sau cùng trong đầu Bạch Ly Nhược, đầu Bạch Ly Nhược đã được lấy ngân châm ra, trong phút chốc minh mẫn trở lại, Tử Y bên cạnh giải nguyệt đạo của nàng, nàng giơ tay muốn đánh Vân Cảnh Mạch, lại bị Tử YTử Y chộp được, tát nàng ngã xuống đất.

Nàng chậm chạp ngẩng đầu, nhìn biểu tình cứng ngắc của Phong Mạc Thần, khóe môi bị đánh vỡ tràn ra máu tươi, gằn từng chữ nói “Chàng có biết chàng đã làm một chuyện rất ngu xuẩn không.”

Phong Mạc Thần mím môi, ánh mắt lúc sáng lúc tối, thản nhiên nói “Ta chỉ biết, không có gì quan trọng hơn so với tánh mạng của nàng.”

“Học được không? Sau này, mỗi ngày đều phải nói lời này với ta một lần.” Bạch Thanh Loan cười trêu ghẹo Vân Cảnh Mạch, Vân Cảnh Mạch liếc nàng một cái.



“Phong Mạc Thần, ngươi còn ba canh giờ, sau khi trời sáng, ngươi sẽ không biết họ của ngươi là gì, cũng sẽ không biết Bạch Ly Nhược là ai, thừa dịp còn ba canh giờ này, hãy nói lời tạm biệt với nàng đi, lập tức, ngươi sẽ có nhiệm vụ thứ nhất trong đời của ngươi.”

Vân Cảnh Mạch cười đi khỏi thạch động, Tử YTử Y đi theo phía sau, Bạch Thanh Loan vừa đi vừa quay đầu, thở dài nói “Ta đã giúp đỡ các ngươi hết sức.”

Phong Mạc Thần ngồi trên mặt đất, ôm chặt lấy Bạch Ly Nhược, hắn đau xót lau đi vết máu trên môi nàng, vuốt ve gò má bị thương của nàng nói “Sau này, đừng đi tìm ta, coi như ta đã chết, nếu như gặp được Đại Nhi, hãy mang theo nó quy ẩn núi rừng, nếu không gặp được, nàng hãy sống một mình cho tốt, nhớ kỹ tính mạng nàng là ta lấy gì đổi về, cho nên, mặc kệ tương lai như thế nào, nàng cũng không được chết.”

“Thần, nói cho ta biết, biện pháp nào giải được thất tâm hoàn? Ta không thể nào bỏ được chàng, cũng như chàng không thể nào bỏ được ta, mặc kệ tương lại khổ cực bao nhiêu, chúng ta đều phải tiếp tục.” Bạch Ly Nhược tỉnh táo lại, nắm thật chặt tay Phong Mạc Thần.

“Không có cách giải, trừ khi người chết, trước khi chết ba canh giờ sẽ khôi phục thần trí, Ly Nhược, sau này đừng trở về tìm ta, ta không biết ta sẽ biến thành dáng vẻ gì, ta có thể làm nàng bị thương, cũng không cần đi tìm Vân Cảnh Mạch, nàng đấu không lại hắn.” Phong Mạc Thần ôm nàng, ôm chặt thân thể gầy yếu của nàng vào ngực, giống như muốn hòa nàng vào người.

Bạch Ly Nhược ngẩng đầu vùng vẫy, từng chút từng chút hôn lên môi Phong Mạc Thần “Đừng nói nữa, cho dù chàng biến thành đại ma đầu giết ngươi không chớp mắt, ta cũng sẽ không bỏ chàng, ta muốn cứu chàng, còn có Đại Nhi, ba người chúng ta nhất định sẽ còn sống.”

Phong Mạc Thần hôn lên môi nàng, gương mặt đau khổ “Nàng nhớ kỹ lời ta nói, đừng tìm ta, Vân Cảnh Mạch không từ làm chuyện xấu gì, tất nhiên sẽ dẫn tới sự phẫn nộ của dân chúng, sau khi trời sáng, nàng tìm một chổ ở tại Huyền Sơn, sư phụ sẽ bảo vệ nàng chu toàn.”

Tay Bạch Ly Nhược vuốt ve gương mặt hắn, đăm chiêu hỏi “ Tỷ tỷ, là Bạch Thanh Loan, chàng cảm thấy nàng có thể tin tưởng được không?”

Sắc mặt Phong Mạc Thần khẽ biến đổi một chút,trong ánh sáng lại mờ ảo khó lường, thản nhiên nói “Nàng không cần tìm nàng ta, bây giờ Vân Cảnh Mạch không thể tin nàng ta, nàng đi tìm, nàng ta không thể giúp nàng, ngược lại còn hại nàng ta.”

“Thần, tỷ tỷ, thật sự người trong lòng tỷ, vẫn là chàng, phải không?” Bạch Ly Nhược nhìn Phong Mạc THần, dịu dàng nói ra những lời này.

Phong Mạc Thần chậm chạp lắc đầu, trầm mặc không nói, chỉ là ánh mặt đã nhìn ra phía xa ngoài động.

Hai tay Bạch Ly Nhược vuốt ve gò má hắn, hạ giọng nói “Ta nhìn ra được, lầu đầu tiên gặp tỷ tỷ ở hoàng cung, ánh mắt tỷ nhìn ta có loại căm ghét xa cách, khi đó ta liền hiểu được, có lẽ, vì tỷ thích chàng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook