Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia
Quyển 1 - Chương 75: Lãnh địa (một)
Vân Thiên Thiếu
12/08/2014
Khi Bạch Ly Nhược tỉnh lại, đã là ban đêm tĩnh lặng, trong không khí tràn ngập mùi vị Long Tiên Hương, nàng suýt nữa cho rằng đây là phòng ngủ trong Thần Hòa Hiên.
Nhưng nhìn kỹ lại, mới phát hiện nơi này không phải là Thần Hòa Hiên. Lư hương được chế tạo từ vàng nghi ngút khói, cả gian phòng khói bay quanh quẩn. Đối diện là song cửa sổ được chạm trổ sơn đỏ, tấm rèm xanh như nước đổ nghiêng xuống, đứng bên cạnh là tấm bình phong vân thêu, bốn góc phòng là cột đá vững chãi phù điêu cẩm thạch. Chính giữa là chiếc bàn gỗ lim tinh xảo, trên bàn đầy đủ rượu và các món ăn, cái gì cần đều có.
Khẽ động đậy thân thể, Bạch Ly Nhược mới cảm thấy sống lưng đau kịch liệt, có lẽ nàng đã ngủ rất say, cúi đầu nhìn y phục của mình, là một bộ có tính chất tốt, màu tuyết trắng, làm nổi bật mái tóc dài đen nhánh.
Gắng gượng đứng dậy, trước giường không có để giày, nàng chân không đi ra phòng ngủ, bên ngoài là khoảng sân rộng, bàn từ gỗ tử đàn, sứ men xanh ba màu, rồi còn đồ trang trí, hết sức xa hoa.
Chắc là do nàng kéo cửa làm rung chiếc chuông gió trước màn cửa, đánh thức hai nha hoàn đang mắt lim dim, vừa thấy bộ dáng nàng đứng chân không, cuống cuồng quỳ xuống đất, tự tát mình, nhận tội “Nô tỳ đáng chết”.
Bạch Ly Nhược khom lưng đỡ nha hoàn, hành động này liền ảnh hưởng đế vết thương trên lưng, đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
Bên trái là một nha hoàn tuổi khá lớn, vừa thấy sắc mặt không ổn của Bạch Ly Nhược, lập tức đỡ nàng lại giường, nhẹ giọng khuyên bảo “Vương phi, người đang có thương tích khá nặng, ngàn vạn không nên tùy ý xuống giường.”
Vẻ mặt Bạch Ly Nhược hơi khựng lại, lắc đầu nói “Ta ngủ không được, phiền các ngươi giúp ta tìm đôi giày, được không?”
Nha hoàn dìu nàng ngồi bên cạnh chiếc bàn vuông, gật đầu nói, “Là do nô tỳ sơ sót, nô tỳ gọi là Ngọc Trí, sẽ tìm giúp người ngay bây giờ.”
Nha hoàn nhỏ tuổi hơn lên tiếng “Bẩm Vương phi, nô tỳ gọi là Ngọc Trữ, nô tỳ đi làm gì đó cho người ăn chút, người đã hôn mê hai ngày rồi.”
Bạch Ly Nhược khẽ vuốt cằm, thì ra là đã ngủ mê hai ngày nay, khó trách cả người đều đau. Sau khi nàng nổ súng với Phong Mạc Thần, toàn bộ tinh thần đều bị căng thẳng, ở nhà trọ căn bản không cách nào ngủ yên, lúc bị thương, thần kinh buông lỏng, tự nhiên cũng ngủ lâu hơn một chút.
Hai nha hoàn đi rồi, Bạch Ly Nhược mới nhớ ra quên mất hỏi đây là nơi nào, trước khi bị ngất xỉu, có nhìn thấy Phương Nham chạy tới, có lẽ đây là nhà của bạch y công tử.
Thật là hồ đồ, bạch y công tử cứu nàng hai lần, nhưng nàng vẫn chưa biết được tên, lần sau gặp mặt, nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Chỉ là không biết, Phong Mạc Thần hiện tại ra sao, nếu như hắn đã chết, sẽ không hóa thành quỷ đòi mạng nàng chứ?
Lần đầu tiên Bạch Ly Nhược giết người, khó tránh khỏi lo sợ.
Nhưng nhìn kỹ lại, mới phát hiện nơi này không phải là Thần Hòa Hiên. Lư hương được chế tạo từ vàng nghi ngút khói, cả gian phòng khói bay quanh quẩn. Đối diện là song cửa sổ được chạm trổ sơn đỏ, tấm rèm xanh như nước đổ nghiêng xuống, đứng bên cạnh là tấm bình phong vân thêu, bốn góc phòng là cột đá vững chãi phù điêu cẩm thạch. Chính giữa là chiếc bàn gỗ lim tinh xảo, trên bàn đầy đủ rượu và các món ăn, cái gì cần đều có.
Khẽ động đậy thân thể, Bạch Ly Nhược mới cảm thấy sống lưng đau kịch liệt, có lẽ nàng đã ngủ rất say, cúi đầu nhìn y phục của mình, là một bộ có tính chất tốt, màu tuyết trắng, làm nổi bật mái tóc dài đen nhánh.
Gắng gượng đứng dậy, trước giường không có để giày, nàng chân không đi ra phòng ngủ, bên ngoài là khoảng sân rộng, bàn từ gỗ tử đàn, sứ men xanh ba màu, rồi còn đồ trang trí, hết sức xa hoa.
Chắc là do nàng kéo cửa làm rung chiếc chuông gió trước màn cửa, đánh thức hai nha hoàn đang mắt lim dim, vừa thấy bộ dáng nàng đứng chân không, cuống cuồng quỳ xuống đất, tự tát mình, nhận tội “Nô tỳ đáng chết”.
Bạch Ly Nhược khom lưng đỡ nha hoàn, hành động này liền ảnh hưởng đế vết thương trên lưng, đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
Bên trái là một nha hoàn tuổi khá lớn, vừa thấy sắc mặt không ổn của Bạch Ly Nhược, lập tức đỡ nàng lại giường, nhẹ giọng khuyên bảo “Vương phi, người đang có thương tích khá nặng, ngàn vạn không nên tùy ý xuống giường.”
Vẻ mặt Bạch Ly Nhược hơi khựng lại, lắc đầu nói “Ta ngủ không được, phiền các ngươi giúp ta tìm đôi giày, được không?”
Nha hoàn dìu nàng ngồi bên cạnh chiếc bàn vuông, gật đầu nói, “Là do nô tỳ sơ sót, nô tỳ gọi là Ngọc Trí, sẽ tìm giúp người ngay bây giờ.”
Nha hoàn nhỏ tuổi hơn lên tiếng “Bẩm Vương phi, nô tỳ gọi là Ngọc Trữ, nô tỳ đi làm gì đó cho người ăn chút, người đã hôn mê hai ngày rồi.”
Bạch Ly Nhược khẽ vuốt cằm, thì ra là đã ngủ mê hai ngày nay, khó trách cả người đều đau. Sau khi nàng nổ súng với Phong Mạc Thần, toàn bộ tinh thần đều bị căng thẳng, ở nhà trọ căn bản không cách nào ngủ yên, lúc bị thương, thần kinh buông lỏng, tự nhiên cũng ngủ lâu hơn một chút.
Hai nha hoàn đi rồi, Bạch Ly Nhược mới nhớ ra quên mất hỏi đây là nơi nào, trước khi bị ngất xỉu, có nhìn thấy Phương Nham chạy tới, có lẽ đây là nhà của bạch y công tử.
Thật là hồ đồ, bạch y công tử cứu nàng hai lần, nhưng nàng vẫn chưa biết được tên, lần sau gặp mặt, nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Chỉ là không biết, Phong Mạc Thần hiện tại ra sao, nếu như hắn đã chết, sẽ không hóa thành quỷ đòi mạng nàng chứ?
Lần đầu tiên Bạch Ly Nhược giết người, khó tránh khỏi lo sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.