Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia
Quyển 1 - Chương 60: Mang thai ba tháng
Vân Thiên Thiếu
12/08/2014
Rèm trong trong phòng được vén lên, Phong Mạc Thần bước ra ngoài, chau mày, ưu nhã nói “Tình lang của ngươi đi rồi?”
Trong mắt Bạch Ly Nhược không hề giấu vẻ chán ghét, thay Tiểu Man đắp chăn, không nói một lời vào trong phòng, tắt đèn chuẩn bị đi ngủ.
Phong Mạc Thần theo sát sau đó, nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của Bạch Ly Nhược in rõ dấu năm ngón tay sưng đỏ, thương tiếc nói “Mời đại phu qua đây trước, người đừng ngủ vội.”
Bạch Ly Nhược mặc nguyên quần áo mà ngủ, căn bản không để ý tới Phong Mạc Thần, hắn thở dài, xoay người sai bảo nha hoàn.
“Ngươi, ta muốn hỏi ngươi.” Phong Mạc Thần nắm chặt bả vai Bạch Ly Nhược, khiến nàng phải nhìn thẳng hắn.
Bạch Ly Nhược chậm chạp mở mắt, lông mi dài cong vút giống cái quạt trên mí mắt.
“Ngươi, ngày đó tại sao lại không chịu rời đi cùng Hàn Thiên Mạch?” Phong Mạc Thần do dự mở miệng, cụp mi xuống, che giấu cảm xúc đang ẩn chứa.
Bạch Ly Nhược cười lạnh “Vương gia nghĩ sao?”
Phong Mạc Thần ngước lên, không hề chớp nhìn nàng chăm chú, chỉ cần nàng nói một câu mềm mỏng, hắn sẽ bỏ qua toàn bộ hiềm khích lúc trước cưng chiều nàng hết mực.
“Hôm đó không phải Vương gia vẫn đang ở ngoài động canh chừng sao? Nếu ta đáp ứng Hàn Thiên Mạch rời đi, sợ là Hàn Thiên Mạch không cách nào an toàn đem ta rời đi từ trong tay ngươi, ta muốn tìm cái chết hay sao chứ” Bạch Ly Nhược nói rõ từng câu từng chữ, vô cùng châm biếm.
“Thì ra là như vậy.” Phong Mạc Thần cười lạnh, chậm chạp đứng dậy, gằn từng chữ nói “Nhưng nếu Vương phi có thể phát hiện bổn vương ở ngoài động, tại sao Hàn Thiên Mạch lại không nhận ra?”
Sắc mặt Bạch Ly Nhược khẽ biến, giễu cợt nói “Hàn Thiên Mạch là chính nhân quân tử, nào có tâm tư cẩn trọng như Vương gia?”
Phong Mạc Thần lắc đầu, đang muốn bác bỏ thì ngoài phòng có ngự y cầu kiến.
Vết thương ngoài da của Bạch Ly Nhược căn bản không có vấn đề gì đáng ngại, nhưng ngự y lại mang đến cho hai người tin tức sét đánh, Bạch Ly Nhược mang thai ước chừng ba tháng rồi.
Sau khi ngự y đi, trong phòng ngủ xa hoa chỉ còn lại hai người, vẻ mặt Bạch Ly Nhược lạnh nhạt, như chuyện mang thai không có liên quan gì đến nàng.
“Vương phi mang thai ba tháng?” Phong Mạc Thần cười lạnh, nàng có thể mang thai một tháng, hai tháng, thậm chí bốn tháng, tại sao lại là ba tháng?
Rõ ràng ba tháng trước, lúc đó nàng đang ở trong Lạc Hoa viện, hắn cơ hồ quên mất nàng. Lúc thưởng mai mới nhớ có một Vương phi tồn tại, cũng trong một tháng này hắn không chạm vào nàng, nàng lại mang thai vào thời điểm này.
Trong mắt Bạch Ly Nhược không hề giấu vẻ chán ghét, thay Tiểu Man đắp chăn, không nói một lời vào trong phòng, tắt đèn chuẩn bị đi ngủ.
Phong Mạc Thần theo sát sau đó, nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của Bạch Ly Nhược in rõ dấu năm ngón tay sưng đỏ, thương tiếc nói “Mời đại phu qua đây trước, người đừng ngủ vội.”
Bạch Ly Nhược mặc nguyên quần áo mà ngủ, căn bản không để ý tới Phong Mạc Thần, hắn thở dài, xoay người sai bảo nha hoàn.
“Ngươi, ta muốn hỏi ngươi.” Phong Mạc Thần nắm chặt bả vai Bạch Ly Nhược, khiến nàng phải nhìn thẳng hắn.
Bạch Ly Nhược chậm chạp mở mắt, lông mi dài cong vút giống cái quạt trên mí mắt.
“Ngươi, ngày đó tại sao lại không chịu rời đi cùng Hàn Thiên Mạch?” Phong Mạc Thần do dự mở miệng, cụp mi xuống, che giấu cảm xúc đang ẩn chứa.
Bạch Ly Nhược cười lạnh “Vương gia nghĩ sao?”
Phong Mạc Thần ngước lên, không hề chớp nhìn nàng chăm chú, chỉ cần nàng nói một câu mềm mỏng, hắn sẽ bỏ qua toàn bộ hiềm khích lúc trước cưng chiều nàng hết mực.
“Hôm đó không phải Vương gia vẫn đang ở ngoài động canh chừng sao? Nếu ta đáp ứng Hàn Thiên Mạch rời đi, sợ là Hàn Thiên Mạch không cách nào an toàn đem ta rời đi từ trong tay ngươi, ta muốn tìm cái chết hay sao chứ” Bạch Ly Nhược nói rõ từng câu từng chữ, vô cùng châm biếm.
“Thì ra là như vậy.” Phong Mạc Thần cười lạnh, chậm chạp đứng dậy, gằn từng chữ nói “Nhưng nếu Vương phi có thể phát hiện bổn vương ở ngoài động, tại sao Hàn Thiên Mạch lại không nhận ra?”
Sắc mặt Bạch Ly Nhược khẽ biến, giễu cợt nói “Hàn Thiên Mạch là chính nhân quân tử, nào có tâm tư cẩn trọng như Vương gia?”
Phong Mạc Thần lắc đầu, đang muốn bác bỏ thì ngoài phòng có ngự y cầu kiến.
Vết thương ngoài da của Bạch Ly Nhược căn bản không có vấn đề gì đáng ngại, nhưng ngự y lại mang đến cho hai người tin tức sét đánh, Bạch Ly Nhược mang thai ước chừng ba tháng rồi.
Sau khi ngự y đi, trong phòng ngủ xa hoa chỉ còn lại hai người, vẻ mặt Bạch Ly Nhược lạnh nhạt, như chuyện mang thai không có liên quan gì đến nàng.
“Vương phi mang thai ba tháng?” Phong Mạc Thần cười lạnh, nàng có thể mang thai một tháng, hai tháng, thậm chí bốn tháng, tại sao lại là ba tháng?
Rõ ràng ba tháng trước, lúc đó nàng đang ở trong Lạc Hoa viện, hắn cơ hồ quên mất nàng. Lúc thưởng mai mới nhớ có một Vương phi tồn tại, cũng trong một tháng này hắn không chạm vào nàng, nàng lại mang thai vào thời điểm này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.