Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia
Quyển 1 - Chương 189: Mạng treo lơ lửng
Vân Thiên Thiếu
13/08/2014
Sáng sớm, Huyền Đại chống cằm nhìn ngựa ăn cỏ trong chuồng, ý xuân dào dạt bên trong, một làn gió nhẹ làm vải đỏ bay lên đầu tường, lặng lẽ trải dài.
Huyền Đại ngồi xổm trên mặt đất, có chút mơ hồ nhìn con kiến trên mặt đất, trong lòng nghĩ đến toàn bộ quá trình nổi trận lôi đình của Phong Mạc Thần tối hôm qua, phụ thân luôn luôn đối xử ôn hòa với hắn, cho dù hắn có làm sai chuyện gì đi nữa, nhiều lắm chỉ cau mày quở trách vài câu.
Nhưng mỗi khi gặp chuyện của mẫu thân, phụ thân hắn liền thay đổi hoàn toàn, hắn cầm lấy một nhánh cây, viết mấy câu sư phụ dạy cho hắn trên mặt đất “Mười năm xây đắp, bị hủy trong chốc lát! Đoạt được châu quận, ngày mai toàn bộ nghỉ ngơi!”
Nhìn mấy chữ vuông thẳng này, khuôn mặt thanh tú khí hiện lên vẻ sầu lo không giống với những đứa trẻ cùng tuổi, sau lưng vang lên tiếng bước chân, hắn cầm nhánh cây phất loạn những chữ đã viết.
“Đại nhi, con ở chuồng ngựa làm gì?” Bạch Ly Nhược mỉm cười hướng về bóng lưng nho nhỏ của Huyền Đại ở phía xa, bên cạnh Phong Mạc Thần cười như gió xuân, bàn tay thon dài nắm chặt bàn tay của nàng.
Hai người nắm tay đi tới bên cạnh Huyền Đại, Huyền Đại đứng lên, mỉm cười tạo ra lúm đồng tiền trên mặt “Phụ thân, mẫu thân, con đang nhìn hai con ngựa ở đây.”
“Hôm nay chúng ta xuất phát, một đường đi tới phương Bắc, đến xem phong cảnh phía Bắc Trường Thành, có được không?” Phong Mạc Thần đỡ Bạch Ly Nhược lên xe, đưa tay vẫy gã sai vặt.
Da mặt trắng nõn của Bạch Ly Nhược phiếm màu hồng, làn da trơn bóng dưới ánh mặt trời cơ hồ trong suốt, thời điểm Phong Mạc Thần ôm Huyền Đại lên xe, do dự hỏi một câu “Phụ thân, người với mẫu thân không sao chứ?”
Phong Mạc Thần rạng rỡ, vỗ đầu Huyền Đại nói “Chúng ta có thể có chuyện gì chứ.”
Bạch Ly Nhược vừa lên xe ngựa liền nằm trên giường, tối hôm qua thể lực bị tiêu hao nghiêm trọng, cả người nàng như nhũn ra, Phong Mạc Thần ngồi bên người nàng, kéo chăn mỏng đắp lên người nàng, nàng hơi mở mắt “Ta nghỉ một lát thôi, khi nào ra khởi hành thì gọi ta.”
Phong Mạc Thần gật đầu “Ngươi ngủ trước đi, bọn Tiểu Nam Qua còn đi mua đồ, một lát nữa mới có thể xuất phát.”
Bạch Ly Nhược mệt nhọc khép mi, ngủ thật say, Huyền Đại dùng bánh ngọt ở chiếc kỷ trà bên cạnh, chớp đôi mắt to đáng yêu nói “Phụ thân, có phải con sắp có đệ đệ không?”
Phong Mạc Thần quay người lại, như có điều suy nghĩ nhìn Huyền Đại, bộ mặt nghiêm trang nói “Cũng có thể là muội muội.”
“Này, các người thật quá đáng!” Mắt Bạch Ly Nhược không thể trợn lên, vì không còn hơi sức.
Huyền Đại cười “Hì hì” ra tiếng, Phong Mạc Thần vẫn trấn định như cũ, vỗ đầu nhi tử nói “Ta đi ra ngoài xem xét, con ở đây chăm sóc mẫu thân.”
Không đợi Huyền Đại ứng tiếng, hắn đã tung người nhảy xuống xe ngựa, Tiểu Nam Qua ôm chăn bông cùng áo bông mới tinh chăn, đứng xa xa nhìn Phong Mạc Thần nói “Chủ tử, ở phía bắc trời rất lạnh, ngươi xem những thứ này có đủ hay không?”
Phong Mạc Thần lãnh đạm nhìn lướt qua, gật đầu nói “Đủ rồi, ngươi đi xem ngựa xem, hai con ngựa kia tựa hồ không thích hợp.”
Tiểu Nam Qua đem chăn bông và áo bông nhét vào xe ngựa, sau đó đi kiểm tra ngựa, còn Phong Mạc Thần đi tới cửa nhà trọ, ra chỉ như gió, lưu lại một đạo ký hiệu thâm u ở trước cửa của nhà trọ.
Tiểu Nam Qua từ phía dưới bụng ngựa chui ra, hướng về phía Phong Mạc Thần hô, “Chủ tử, yên của hai con ngựa này làm cho tâm tình bọn chúng có chút nóng nảy, còn không có vấn đề gì!”
Tiểu Nam Qua được Phong Mạc Thần mua ở chợ, xem bộ dạng chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, bởi vì lanh lợi, cho nên một mình có thể xử lý tất cả những việc ăn uống ngủ nghỉ của mấy người Phong Mạc Thần trên đường đi.
Phong Mạc Thần khẽ nhíu mày, ngựa do hắn tự mình chọn lựa, không phải ngày đi ngàn dặm, cũng là ngàn dặm mới tìm được một con ngựa tốt, nhưng sao lại bị yên ngựa làm cho nóng nảy?
Hắn đến gần vuốt ve da lông bóng loáng của tuấn mã, tuấn mã bất an hí mấy tiếng, hắn cất giọng hỏi “Tiểu Nam Qua, ngươi có biết những con ngựa này lấy từ đâu không?”
“Hẳn là ở Tắc Bắc, ngựa của triều đình đều được nuôi nhốt ở Tắc Bắc, bởi vì lương do triều đình phát cho không đủ, một vài tham quan liền trộm chiến mã ra ngoài buôn bán!” Tiểu Nam Qua vuốt ve lông trên bờm ngựa, ngước nhìn chủ tử Phong Mạc Thần.
Phong Mạc Thần gật đầu, đăm chiêu suy nghĩ nói “Đi thôi, giữ nguyên kế hoạch lên đường!”
Xe ngựa một đường hướng phương Bắc, bởi vì đi chậm, hơn nữa trang bị bên trong xe ngựa hoàn mỹ, cho nên trên đường cũng không còn cảm thấy lắc lư, lúc Bạch Ly Nhược tỉnh lại, đã là hoàng hôn, nàng ngáp dài nhìn Huyền Đại luyện chữ, nhẹ giọng nói “Đại nhi, phụ thân đâu con?”
Huyền Đại hướng bên ngoài xe ngựa bĩu môi, Bạch Ly Nhược đẩy màn xe, nhìn Phong Mạc Thần cưỡi trên tuấn mã, tay cầm dây cương, thân thủ trác tuyệt.
Áo màu xanh nhạt của hắn dưới sắc chiều, nhuộm một vầng sáng thần thánh, gió nhẹ lay động, tay áo bay bay, con mắt trầm lặng, thần sắc lạnh nhạt, trong thiên địa, vô cùng tuấn mỹ, còn có ai?
Bạch Ly Nhược thò đầu ra, ngáp dài nói “Sao không gọi ta? Cư nhiên để ta ngủ một ngày.”
Phong Mạc Thần nhếch môi mỉm cười, giữa lông mày hiện thị sự dịu dàng “Có đói bụng không? Phía trước có trấn, chúng ta sẽ dừng chân ở đó, nghỉ ngơi một ngày, sau đó sẽ tiếp tục lên đường.”
Bạch Ly Nhược vặn eo bẻ cổ giãn thân thể “Cuộc sống của chúng ta như thế này, có tính không là ngày ngày lưu lạc, bốn biển là nhà không?”
Phong Mạc Thần cười giật dây cương, thả chậm tốc độ của ngựa, cùng xe ngựa song song đi về phía trước “Sao vậy? Ngươi có hài lòng đối với cuộc sống như thế này không?”
“Hài lòng, trước đây ta đã rất muốn sống như vậy rồi.” Bạch Ly Nhược kéo toàn bộ màn xe màu lam nhạt ra, cả người ghé trên cửa sổ, chống cằm nhìn một mảnh xuân xanh biếc dồi dào phía xa.
Phong Mạc Thần chỉ cười không nói, thân thủ tiêu sái dưới trời chiều bị kéo ra thật dài, di động cùng ảnh ngựa.
Chung quanh vang lên một đạo tiếng sáo xa xa, cùng với mây trôi, lúc chậm lúc nhanh, Bạch Ly Nhược bị tiếng sáo thu hút, nghe say sưa, Phong Mạc Thần lại nhíu chặt chân mày, đột nhiên tiếng sáo biến mất, chỉ một thoáng sau ngựa sắt cùng đao kiếm trỗi lên.
Ngựa tựa hồ bị tiếng sáo làm ảnh hưởng, ngửa đầu ré dài, tiếp sau đá chân điên cuồng chạy đến vách đá, Bạch Ly Nhược kêu lên một tiếng ngã vào xe ngựa, sắc mặt Phong Mạc Thần chợt biến, phía dưới tuấn mã ngưỡng vó hướng lên trời, hắn dựa sát vào lôi dây cương mới có thể ổn định thân hình.
Xe ngựa hướng vách đá phóng tới, bên trong truyền ra tiếng kêu cứu của Huyền Đại cùng Bạch Ly Nhược. Thân hình Phong Mạc Thần dừng lại, lướt từ trên lưng ngựa lướt lên, tay áo dài hơi đổi, nhuyễn kiếm đột nhiên xuất hiện. Chân hắn đạp giá, thân hình như nhạn, nghiêm nghị chặt đứt dây cương, ngựa chạy điên rơi xuống vách đá vạn trượng, xe ngựa ở vách đá bị hắn túm chặt.
Dưới chân cát chảy đá vụn rơi vào vực sâu, Phong Mạc Thần một đầu mồ hôi lạnh, sau lưng tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, hắn bỗng quay đầu lại, một con ngựa tanh hôi khác điên khùng vọt tới hướng hắn cùng xe ngựa, hắn lôi kéo dây thừng khiến bàn tay rỉ ra máu tươi, sợi dây thừng xù xì xiết vào trong thịt, mạng treo lơ lửng.
Huyền Đại ngồi xổm trên mặt đất, có chút mơ hồ nhìn con kiến trên mặt đất, trong lòng nghĩ đến toàn bộ quá trình nổi trận lôi đình của Phong Mạc Thần tối hôm qua, phụ thân luôn luôn đối xử ôn hòa với hắn, cho dù hắn có làm sai chuyện gì đi nữa, nhiều lắm chỉ cau mày quở trách vài câu.
Nhưng mỗi khi gặp chuyện của mẫu thân, phụ thân hắn liền thay đổi hoàn toàn, hắn cầm lấy một nhánh cây, viết mấy câu sư phụ dạy cho hắn trên mặt đất “Mười năm xây đắp, bị hủy trong chốc lát! Đoạt được châu quận, ngày mai toàn bộ nghỉ ngơi!”
Nhìn mấy chữ vuông thẳng này, khuôn mặt thanh tú khí hiện lên vẻ sầu lo không giống với những đứa trẻ cùng tuổi, sau lưng vang lên tiếng bước chân, hắn cầm nhánh cây phất loạn những chữ đã viết.
“Đại nhi, con ở chuồng ngựa làm gì?” Bạch Ly Nhược mỉm cười hướng về bóng lưng nho nhỏ của Huyền Đại ở phía xa, bên cạnh Phong Mạc Thần cười như gió xuân, bàn tay thon dài nắm chặt bàn tay của nàng.
Hai người nắm tay đi tới bên cạnh Huyền Đại, Huyền Đại đứng lên, mỉm cười tạo ra lúm đồng tiền trên mặt “Phụ thân, mẫu thân, con đang nhìn hai con ngựa ở đây.”
“Hôm nay chúng ta xuất phát, một đường đi tới phương Bắc, đến xem phong cảnh phía Bắc Trường Thành, có được không?” Phong Mạc Thần đỡ Bạch Ly Nhược lên xe, đưa tay vẫy gã sai vặt.
Da mặt trắng nõn của Bạch Ly Nhược phiếm màu hồng, làn da trơn bóng dưới ánh mặt trời cơ hồ trong suốt, thời điểm Phong Mạc Thần ôm Huyền Đại lên xe, do dự hỏi một câu “Phụ thân, người với mẫu thân không sao chứ?”
Phong Mạc Thần rạng rỡ, vỗ đầu Huyền Đại nói “Chúng ta có thể có chuyện gì chứ.”
Bạch Ly Nhược vừa lên xe ngựa liền nằm trên giường, tối hôm qua thể lực bị tiêu hao nghiêm trọng, cả người nàng như nhũn ra, Phong Mạc Thần ngồi bên người nàng, kéo chăn mỏng đắp lên người nàng, nàng hơi mở mắt “Ta nghỉ một lát thôi, khi nào ra khởi hành thì gọi ta.”
Phong Mạc Thần gật đầu “Ngươi ngủ trước đi, bọn Tiểu Nam Qua còn đi mua đồ, một lát nữa mới có thể xuất phát.”
Bạch Ly Nhược mệt nhọc khép mi, ngủ thật say, Huyền Đại dùng bánh ngọt ở chiếc kỷ trà bên cạnh, chớp đôi mắt to đáng yêu nói “Phụ thân, có phải con sắp có đệ đệ không?”
Phong Mạc Thần quay người lại, như có điều suy nghĩ nhìn Huyền Đại, bộ mặt nghiêm trang nói “Cũng có thể là muội muội.”
“Này, các người thật quá đáng!” Mắt Bạch Ly Nhược không thể trợn lên, vì không còn hơi sức.
Huyền Đại cười “Hì hì” ra tiếng, Phong Mạc Thần vẫn trấn định như cũ, vỗ đầu nhi tử nói “Ta đi ra ngoài xem xét, con ở đây chăm sóc mẫu thân.”
Không đợi Huyền Đại ứng tiếng, hắn đã tung người nhảy xuống xe ngựa, Tiểu Nam Qua ôm chăn bông cùng áo bông mới tinh chăn, đứng xa xa nhìn Phong Mạc Thần nói “Chủ tử, ở phía bắc trời rất lạnh, ngươi xem những thứ này có đủ hay không?”
Phong Mạc Thần lãnh đạm nhìn lướt qua, gật đầu nói “Đủ rồi, ngươi đi xem ngựa xem, hai con ngựa kia tựa hồ không thích hợp.”
Tiểu Nam Qua đem chăn bông và áo bông nhét vào xe ngựa, sau đó đi kiểm tra ngựa, còn Phong Mạc Thần đi tới cửa nhà trọ, ra chỉ như gió, lưu lại một đạo ký hiệu thâm u ở trước cửa của nhà trọ.
Tiểu Nam Qua từ phía dưới bụng ngựa chui ra, hướng về phía Phong Mạc Thần hô, “Chủ tử, yên của hai con ngựa này làm cho tâm tình bọn chúng có chút nóng nảy, còn không có vấn đề gì!”
Tiểu Nam Qua được Phong Mạc Thần mua ở chợ, xem bộ dạng chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, bởi vì lanh lợi, cho nên một mình có thể xử lý tất cả những việc ăn uống ngủ nghỉ của mấy người Phong Mạc Thần trên đường đi.
Phong Mạc Thần khẽ nhíu mày, ngựa do hắn tự mình chọn lựa, không phải ngày đi ngàn dặm, cũng là ngàn dặm mới tìm được một con ngựa tốt, nhưng sao lại bị yên ngựa làm cho nóng nảy?
Hắn đến gần vuốt ve da lông bóng loáng của tuấn mã, tuấn mã bất an hí mấy tiếng, hắn cất giọng hỏi “Tiểu Nam Qua, ngươi có biết những con ngựa này lấy từ đâu không?”
“Hẳn là ở Tắc Bắc, ngựa của triều đình đều được nuôi nhốt ở Tắc Bắc, bởi vì lương do triều đình phát cho không đủ, một vài tham quan liền trộm chiến mã ra ngoài buôn bán!” Tiểu Nam Qua vuốt ve lông trên bờm ngựa, ngước nhìn chủ tử Phong Mạc Thần.
Phong Mạc Thần gật đầu, đăm chiêu suy nghĩ nói “Đi thôi, giữ nguyên kế hoạch lên đường!”
Xe ngựa một đường hướng phương Bắc, bởi vì đi chậm, hơn nữa trang bị bên trong xe ngựa hoàn mỹ, cho nên trên đường cũng không còn cảm thấy lắc lư, lúc Bạch Ly Nhược tỉnh lại, đã là hoàng hôn, nàng ngáp dài nhìn Huyền Đại luyện chữ, nhẹ giọng nói “Đại nhi, phụ thân đâu con?”
Huyền Đại hướng bên ngoài xe ngựa bĩu môi, Bạch Ly Nhược đẩy màn xe, nhìn Phong Mạc Thần cưỡi trên tuấn mã, tay cầm dây cương, thân thủ trác tuyệt.
Áo màu xanh nhạt của hắn dưới sắc chiều, nhuộm một vầng sáng thần thánh, gió nhẹ lay động, tay áo bay bay, con mắt trầm lặng, thần sắc lạnh nhạt, trong thiên địa, vô cùng tuấn mỹ, còn có ai?
Bạch Ly Nhược thò đầu ra, ngáp dài nói “Sao không gọi ta? Cư nhiên để ta ngủ một ngày.”
Phong Mạc Thần nhếch môi mỉm cười, giữa lông mày hiện thị sự dịu dàng “Có đói bụng không? Phía trước có trấn, chúng ta sẽ dừng chân ở đó, nghỉ ngơi một ngày, sau đó sẽ tiếp tục lên đường.”
Bạch Ly Nhược vặn eo bẻ cổ giãn thân thể “Cuộc sống của chúng ta như thế này, có tính không là ngày ngày lưu lạc, bốn biển là nhà không?”
Phong Mạc Thần cười giật dây cương, thả chậm tốc độ của ngựa, cùng xe ngựa song song đi về phía trước “Sao vậy? Ngươi có hài lòng đối với cuộc sống như thế này không?”
“Hài lòng, trước đây ta đã rất muốn sống như vậy rồi.” Bạch Ly Nhược kéo toàn bộ màn xe màu lam nhạt ra, cả người ghé trên cửa sổ, chống cằm nhìn một mảnh xuân xanh biếc dồi dào phía xa.
Phong Mạc Thần chỉ cười không nói, thân thủ tiêu sái dưới trời chiều bị kéo ra thật dài, di động cùng ảnh ngựa.
Chung quanh vang lên một đạo tiếng sáo xa xa, cùng với mây trôi, lúc chậm lúc nhanh, Bạch Ly Nhược bị tiếng sáo thu hút, nghe say sưa, Phong Mạc Thần lại nhíu chặt chân mày, đột nhiên tiếng sáo biến mất, chỉ một thoáng sau ngựa sắt cùng đao kiếm trỗi lên.
Ngựa tựa hồ bị tiếng sáo làm ảnh hưởng, ngửa đầu ré dài, tiếp sau đá chân điên cuồng chạy đến vách đá, Bạch Ly Nhược kêu lên một tiếng ngã vào xe ngựa, sắc mặt Phong Mạc Thần chợt biến, phía dưới tuấn mã ngưỡng vó hướng lên trời, hắn dựa sát vào lôi dây cương mới có thể ổn định thân hình.
Xe ngựa hướng vách đá phóng tới, bên trong truyền ra tiếng kêu cứu của Huyền Đại cùng Bạch Ly Nhược. Thân hình Phong Mạc Thần dừng lại, lướt từ trên lưng ngựa lướt lên, tay áo dài hơi đổi, nhuyễn kiếm đột nhiên xuất hiện. Chân hắn đạp giá, thân hình như nhạn, nghiêm nghị chặt đứt dây cương, ngựa chạy điên rơi xuống vách đá vạn trượng, xe ngựa ở vách đá bị hắn túm chặt.
Dưới chân cát chảy đá vụn rơi vào vực sâu, Phong Mạc Thần một đầu mồ hôi lạnh, sau lưng tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, hắn bỗng quay đầu lại, một con ngựa tanh hôi khác điên khùng vọt tới hướng hắn cùng xe ngựa, hắn lôi kéo dây thừng khiến bàn tay rỉ ra máu tươi, sợi dây thừng xù xì xiết vào trong thịt, mạng treo lơ lửng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.