Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia
Quyển 1 - Chương 150: Nhất Phù đòi mạng (hai)
Vân Thiên Thiếu
12/08/2014
Bạch Ly Nhược trầm mặc hồi lâu, tay cầm súng lục chặt thêm mấy phần, nhìn ánh mắt của Phong Mạc Thần, cơ hồ cũng phun ra lửa Hoa Lai.
Thanh âm Phong Mạc Thần vang lên lần nữa “Nếu ngươi dám động vào mẫu hậu ta, ta sẽ cho ngươi biết có bao nhiêu người được chôn theo!”
Sắc mặt Bạch Ly Nhược trắng nhợt, trong lòng biết giằng co nữa sẽ bất lợi đối với nàng, cắn răng nói “Hiện tại hạ chỉ, đưa Thượng Quan Thái hậu xuất cung, hơn nữa, trong thánh chỉ phải nói rõ, vĩnh viễn không truy cứu bất kỳ hành vi nào trong quá khứ của người!”
Ngay sau đó, Phong Mạc Thần cho gọi sử quan tới, ra một đạo thánh chỉ, mắt Bạch Ly Nhược thấy thánh chỉ đến trên tay Thượng Quan Viện mới thả Hoa Hinh, lấy mánh khoé của Hoa Hinh, nhìn dáng dấp, tùy thời sẽ cho Bạch Ly Nhược một chưởng.
Phong Mạc Thần tiến lên, đứng trước người Bạch Ly Nhược, nhìn chằm chằm nàng, hồi lâu, giơ tay, một bạt tai giáng lên trên mặt của nàng, nhìn gò má nàng bị đánh sưng đỏ, đau lòng quay đầu nói “Người đâu, đưa Quan Viện cùng Phong Huyền Diệp xuất cung!”
Huyền Diệp nước mắt lưng tròng, mang theo bọc quần áo, đi được ba bước lại quay đầu nhìn Bạch Ly Nhược, cuối cùng vẫn bị thị vệ ôm đi.
Hoa Hinh nhìn bóng lưng Thượng Quan Viện đi xa, lạnh lùng cười ra tiếng, đưa họ lên đường, nàng sẽ đưa họ đi xuống hoàng tuyền.
“Người đâu, thu dọn đồ đạc, từ nay về sau Nhược phi vào ở Thần Cung điện!”. Phong Mạc Thần lạnh giọng ra lệnh, sau đó rời đi, không quay đầu nhìn lại.
Mệnh lệnh này của hắn như một cục đá ném xuống mặt hồ không gợn sóng, Thần Cung điện là cung điện hắn ở, bình thường không để cho Liễu Y Y bước vào nửa bước, hiện tại, lại công khai hạ chỉ, để Bạch Ly Nhược vào ở, điều này có ý nghĩa gì? Ngày Bạch Ly Nhược được phong làm hoàng hậu sắp tới rồi sao?
Vừa rồi nàng uy hiếp Thái hậu, tội danh nghiêm trọng như thế cũng được bỏ qua, trong lòng mọi người tính toán, nếu Nhược phi được sủng ái, sắp tới có nên đến nịnh bợ một chút, nhưng bây giờ mới nịnh bợ, có quá muộn không?
Sắc mặt Hoa Hinh trắng bệch, Liễu Y Y cũng tuyệt vọng dựa vào cung nữ bên người, nàng không sánh bằng Bạch Ly Nhược sao?
Trong Thần Cung điện, Bạch Ly Nhược bị trông coi, Huyền Đại do bà vú trông nom, hắn đơn độc ở tại cung điện của hoàng tử, hắn nhỏ như vậy, lẽ ra không nên cùng mẹ đẻ tách ra, nhưng đây là quy củ của hoàng thất, sau nửa tuổi, hoàng tử không được ở cùng mẹ đẻ nữa.
Nhưng quy củ áp dụng tùy từng người, Liễu Y Y cùng con trai của nàng được ở cùng một chỗ, Hoa Hinh cũng không lấy quy củ ra ép nàng, đối với Bạch Ly Nhược, quy củ sẽ nhiều hơn.
Nhìn gương mặt Bạch Ly Nhược đỏ bừng, Phong Mạc Thần tiến lên, lấy ra dược cao bôi giúp nàng, Bạch Ly Nhược nghiêng đầu né tránh, Phong Mạc Thần tức giận ném dược cao sang một bên.
“Nàng biết không? Nếu hôm nay nàng đả thương mẫu hậu, giữa chúng ta đã không còn gì nữa!”. Phong Mạc Thần bắt đầu phát giận, hắn chưa từng nghĩ, mình lại dễ dàng tức giận như vậy.
“Giữa chúng ta, đã sớm không còn gì rồi!” Bạch Ly Nhược lạnh lùng, cầm dược cao bắt đầu thoa thuốc.
Phong Mạc Thần bị nghẹn nói không ra lời, đi tới trước người nàng, ánh mắt tức giận cơ hồ bốc cháy lên, gằn từng chữ mộ, “Đến tột cùng, nàng muốn ta phải làm sao? Có phải ta chết, nàng mới vui lòng không?”
Bạch Ly Nhược ngước mắt, cười lạnh, giễu cợt nói “Hoàng thượng ngàn vạn lần không được chết, nếu người chết, chắc chắn, Hoa Thái hậu sẽ róc xương lóc thịt ta cùng Huyền Đại!”
Phong Mạc Thần giận đến cực điểm, hắn lảo đảo lui về phía sau, nhanh chóng ra khỏi cung điện, hắn sợ, nếu hắn tiếp tục ở lại, sẽ nhịn không được mà giết nàng, nàng làm sao có thể bình tĩnh như thế?
Ra khỏi cửa cung, thấy thái giám đang quét sân, hắn nhướng mày “Tất cả cút, đừng ở chỗ này cản đường!”
Thái giám cầm đầu lập tức quỳ xuống, những chuyện này đều phải làm xong trước khi trời sáng, nhưng vì chuyện chọn phi cho hoàng thượng, Thái hậu đã điều động một lượng lớn nhân lực, người trong cung tạm thời không đủ, những thứ này cũng phải bố trí từ trước.
Mũi chân Phong Mạc Thần đá trúng một vật mềm nhũn gì đó, giống như một đóa hoa, lạnh lùng nói “Đây là cái gì?”
Đầu thái giám cúi xuống thấp hơn, thanh âm nhỏ nhỏ “Bẩm hoàng thượng, đây là đồ đưa tới trước kỳ tuyển tú!”
“Tuyển tú?”. Thanh âm Phong Mạc Thần nổi trội, đá trâm hoa ra thật xa “Tuyển tú tới Thần Cung điện cho ta chọn?”
“Bẩm hoàng thượng, là chủ ý của Thái hậu, bước đầu của việc tuyển tú là mỗi vị tú nữ đều phải đi qua Thần Cung điện, để chọn người có tư thái cao nhã nhất”. Thái giám khẽ ngẩng đầu lên, cẩn thận đáp lời.
“Chuyện xảy ra khi nào?”. Phong Mạc Thần nghiến răng.
“Bắt đầu từ đêm ngày hôm trước.”. Đầu thái giám cúi xuống tới mặt đất, hắn cảm giác được, cơn giận của hoàng thượng đang dâng lên.
Quả nhiên, Phong Mạc Thần hung ác mắng một câu “Rảnh rỗi đấy!”
Trong cung, Bạch Ly Nhược nghe rất rõ ràng, nàng nghĩ, hắn muốn đi tìm Hoa Thái hậu nói rõ chuyện không nạp phi tần, ai ngờ, vào ban đêm, ánh sáng dạ minh châu chiếu vào Thần Cung điện, một đám tú nữ, đi tới đi lui mấy lần.
Bạch Ly Nhược đoán rằng, Phong Mạc Thần đã tránh đi đâu đó uống rượu, bởi vì từ trong miệng thái giám nàng biết được, đêm khuya, Phong Mạc Thần không trở lại Thần Cung điện ngủ, bọn họ cũng không biết hắn đi đâu, chỉ biết, rạng sáng khi trở về, cả người hắn toàn mùi rượu.
Nhất định là ở Lưu Vân điện, Bạch Ly Nhược cảm thấy buồn cười, hắn làm như vậy cho ai nhìn? Có người còn đáng thương gấp trăm lần so với hắn, phải làm cách nào để chịu đựng tất cả, huống chi, hắn cũng không đáng giá để nàng thương hại.
Nằm ở trên giường, Bạch Ly Nhược lăn lộn khó ngủ, nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, ánh mắt Thượng Quan Viện muốn nói lại thôi, biểu tình lưu luyến không rời của Phong Huyền Diệp, còn có ngữ khí âm lãnh giễu cợt của Hoa Hinh.
Trái tim đột nhiên căng thẳng, không đúng, với tính tình của Hoa Hinh, nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy cho Thượng Quan Thái hậu cùng Phong Huyền Diệp, như vậy, có khả năng, nàng sẽ sai người hạ thủ họ trên đường đi.
Hơn nữa, dường như, hai thị vệ đưa họ đi vào hôm nay đã trao đổi ánh mắt với Hoa Hinh, rõ ràng, bọn họ là người của Hoa Hinh. Hỏng bét, Thượng Quan Thái hậu cùng Huyền Diệp gặp nguy hiểm.
Bạch Ly Nhược từ trên giường nhảy dựng lên, sờ sờ súng lục bên hông, nàng phải xuất cung, lúc ra cửa, xém chút nữa đụng phải một người, định thần nhìn lại, nguyên lai là Phong Mạc Thần uống say không còn biết gì.
Phong Mạc Thần vuốt chiếc mũi bị đụng đau, ánh mắt mê mang “Nàng chạy vội vã như vậy làm gì?”
“Cho ta lệnh bài, ta muốn xuất cung!”. Bạch Ly Nhược vươn tay, nhìn chằm chằm Phong Mạc Thần.
“Tại sao ta phải nghe lời nàng?” Phong Mạc Thần cau mày, lãnh đạm quan sát Bạch Ly Nhược.
“Ngươi không cho ta lệnh bài, ta cũng sẽ có cách ra ngoài!”. Bạch Ly Nhược vừa nói xong, liền hướng phía ngoài xông ra.
Phong Mạc Thần ôm eo nàng từ phía sau “Không có mệnh lệnh của ta, nàng không thể đi!”.
Bạch Ly Nhược quay đầu, lo lắng nhìn hắn, vội vàng nói “Ngươi buông tay, Thượng Quan Thái hậu cùng Huyền Diệp gặp nguy hiểm, mẫu hậu ngươi, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy!”
Tay Phong Mạc Thần thả lỏng, mặt liền biến sắc, nhất thời hiểu ra, hắn lôi kéo tay Bạch Ly Nhược “Nàng không biết đi chỗ nào tìm bọn hắn, ta đi cùng nàng!”
Thanh âm Phong Mạc Thần vang lên lần nữa “Nếu ngươi dám động vào mẫu hậu ta, ta sẽ cho ngươi biết có bao nhiêu người được chôn theo!”
Sắc mặt Bạch Ly Nhược trắng nhợt, trong lòng biết giằng co nữa sẽ bất lợi đối với nàng, cắn răng nói “Hiện tại hạ chỉ, đưa Thượng Quan Thái hậu xuất cung, hơn nữa, trong thánh chỉ phải nói rõ, vĩnh viễn không truy cứu bất kỳ hành vi nào trong quá khứ của người!”
Ngay sau đó, Phong Mạc Thần cho gọi sử quan tới, ra một đạo thánh chỉ, mắt Bạch Ly Nhược thấy thánh chỉ đến trên tay Thượng Quan Viện mới thả Hoa Hinh, lấy mánh khoé của Hoa Hinh, nhìn dáng dấp, tùy thời sẽ cho Bạch Ly Nhược một chưởng.
Phong Mạc Thần tiến lên, đứng trước người Bạch Ly Nhược, nhìn chằm chằm nàng, hồi lâu, giơ tay, một bạt tai giáng lên trên mặt của nàng, nhìn gò má nàng bị đánh sưng đỏ, đau lòng quay đầu nói “Người đâu, đưa Quan Viện cùng Phong Huyền Diệp xuất cung!”
Huyền Diệp nước mắt lưng tròng, mang theo bọc quần áo, đi được ba bước lại quay đầu nhìn Bạch Ly Nhược, cuối cùng vẫn bị thị vệ ôm đi.
Hoa Hinh nhìn bóng lưng Thượng Quan Viện đi xa, lạnh lùng cười ra tiếng, đưa họ lên đường, nàng sẽ đưa họ đi xuống hoàng tuyền.
“Người đâu, thu dọn đồ đạc, từ nay về sau Nhược phi vào ở Thần Cung điện!”. Phong Mạc Thần lạnh giọng ra lệnh, sau đó rời đi, không quay đầu nhìn lại.
Mệnh lệnh này của hắn như một cục đá ném xuống mặt hồ không gợn sóng, Thần Cung điện là cung điện hắn ở, bình thường không để cho Liễu Y Y bước vào nửa bước, hiện tại, lại công khai hạ chỉ, để Bạch Ly Nhược vào ở, điều này có ý nghĩa gì? Ngày Bạch Ly Nhược được phong làm hoàng hậu sắp tới rồi sao?
Vừa rồi nàng uy hiếp Thái hậu, tội danh nghiêm trọng như thế cũng được bỏ qua, trong lòng mọi người tính toán, nếu Nhược phi được sủng ái, sắp tới có nên đến nịnh bợ một chút, nhưng bây giờ mới nịnh bợ, có quá muộn không?
Sắc mặt Hoa Hinh trắng bệch, Liễu Y Y cũng tuyệt vọng dựa vào cung nữ bên người, nàng không sánh bằng Bạch Ly Nhược sao?
Trong Thần Cung điện, Bạch Ly Nhược bị trông coi, Huyền Đại do bà vú trông nom, hắn đơn độc ở tại cung điện của hoàng tử, hắn nhỏ như vậy, lẽ ra không nên cùng mẹ đẻ tách ra, nhưng đây là quy củ của hoàng thất, sau nửa tuổi, hoàng tử không được ở cùng mẹ đẻ nữa.
Nhưng quy củ áp dụng tùy từng người, Liễu Y Y cùng con trai của nàng được ở cùng một chỗ, Hoa Hinh cũng không lấy quy củ ra ép nàng, đối với Bạch Ly Nhược, quy củ sẽ nhiều hơn.
Nhìn gương mặt Bạch Ly Nhược đỏ bừng, Phong Mạc Thần tiến lên, lấy ra dược cao bôi giúp nàng, Bạch Ly Nhược nghiêng đầu né tránh, Phong Mạc Thần tức giận ném dược cao sang một bên.
“Nàng biết không? Nếu hôm nay nàng đả thương mẫu hậu, giữa chúng ta đã không còn gì nữa!”. Phong Mạc Thần bắt đầu phát giận, hắn chưa từng nghĩ, mình lại dễ dàng tức giận như vậy.
“Giữa chúng ta, đã sớm không còn gì rồi!” Bạch Ly Nhược lạnh lùng, cầm dược cao bắt đầu thoa thuốc.
Phong Mạc Thần bị nghẹn nói không ra lời, đi tới trước người nàng, ánh mắt tức giận cơ hồ bốc cháy lên, gằn từng chữ mộ, “Đến tột cùng, nàng muốn ta phải làm sao? Có phải ta chết, nàng mới vui lòng không?”
Bạch Ly Nhược ngước mắt, cười lạnh, giễu cợt nói “Hoàng thượng ngàn vạn lần không được chết, nếu người chết, chắc chắn, Hoa Thái hậu sẽ róc xương lóc thịt ta cùng Huyền Đại!”
Phong Mạc Thần giận đến cực điểm, hắn lảo đảo lui về phía sau, nhanh chóng ra khỏi cung điện, hắn sợ, nếu hắn tiếp tục ở lại, sẽ nhịn không được mà giết nàng, nàng làm sao có thể bình tĩnh như thế?
Ra khỏi cửa cung, thấy thái giám đang quét sân, hắn nhướng mày “Tất cả cút, đừng ở chỗ này cản đường!”
Thái giám cầm đầu lập tức quỳ xuống, những chuyện này đều phải làm xong trước khi trời sáng, nhưng vì chuyện chọn phi cho hoàng thượng, Thái hậu đã điều động một lượng lớn nhân lực, người trong cung tạm thời không đủ, những thứ này cũng phải bố trí từ trước.
Mũi chân Phong Mạc Thần đá trúng một vật mềm nhũn gì đó, giống như một đóa hoa, lạnh lùng nói “Đây là cái gì?”
Đầu thái giám cúi xuống thấp hơn, thanh âm nhỏ nhỏ “Bẩm hoàng thượng, đây là đồ đưa tới trước kỳ tuyển tú!”
“Tuyển tú?”. Thanh âm Phong Mạc Thần nổi trội, đá trâm hoa ra thật xa “Tuyển tú tới Thần Cung điện cho ta chọn?”
“Bẩm hoàng thượng, là chủ ý của Thái hậu, bước đầu của việc tuyển tú là mỗi vị tú nữ đều phải đi qua Thần Cung điện, để chọn người có tư thái cao nhã nhất”. Thái giám khẽ ngẩng đầu lên, cẩn thận đáp lời.
“Chuyện xảy ra khi nào?”. Phong Mạc Thần nghiến răng.
“Bắt đầu từ đêm ngày hôm trước.”. Đầu thái giám cúi xuống tới mặt đất, hắn cảm giác được, cơn giận của hoàng thượng đang dâng lên.
Quả nhiên, Phong Mạc Thần hung ác mắng một câu “Rảnh rỗi đấy!”
Trong cung, Bạch Ly Nhược nghe rất rõ ràng, nàng nghĩ, hắn muốn đi tìm Hoa Thái hậu nói rõ chuyện không nạp phi tần, ai ngờ, vào ban đêm, ánh sáng dạ minh châu chiếu vào Thần Cung điện, một đám tú nữ, đi tới đi lui mấy lần.
Bạch Ly Nhược đoán rằng, Phong Mạc Thần đã tránh đi đâu đó uống rượu, bởi vì từ trong miệng thái giám nàng biết được, đêm khuya, Phong Mạc Thần không trở lại Thần Cung điện ngủ, bọn họ cũng không biết hắn đi đâu, chỉ biết, rạng sáng khi trở về, cả người hắn toàn mùi rượu.
Nhất định là ở Lưu Vân điện, Bạch Ly Nhược cảm thấy buồn cười, hắn làm như vậy cho ai nhìn? Có người còn đáng thương gấp trăm lần so với hắn, phải làm cách nào để chịu đựng tất cả, huống chi, hắn cũng không đáng giá để nàng thương hại.
Nằm ở trên giường, Bạch Ly Nhược lăn lộn khó ngủ, nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, ánh mắt Thượng Quan Viện muốn nói lại thôi, biểu tình lưu luyến không rời của Phong Huyền Diệp, còn có ngữ khí âm lãnh giễu cợt của Hoa Hinh.
Trái tim đột nhiên căng thẳng, không đúng, với tính tình của Hoa Hinh, nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy cho Thượng Quan Thái hậu cùng Phong Huyền Diệp, như vậy, có khả năng, nàng sẽ sai người hạ thủ họ trên đường đi.
Hơn nữa, dường như, hai thị vệ đưa họ đi vào hôm nay đã trao đổi ánh mắt với Hoa Hinh, rõ ràng, bọn họ là người của Hoa Hinh. Hỏng bét, Thượng Quan Thái hậu cùng Huyền Diệp gặp nguy hiểm.
Bạch Ly Nhược từ trên giường nhảy dựng lên, sờ sờ súng lục bên hông, nàng phải xuất cung, lúc ra cửa, xém chút nữa đụng phải một người, định thần nhìn lại, nguyên lai là Phong Mạc Thần uống say không còn biết gì.
Phong Mạc Thần vuốt chiếc mũi bị đụng đau, ánh mắt mê mang “Nàng chạy vội vã như vậy làm gì?”
“Cho ta lệnh bài, ta muốn xuất cung!”. Bạch Ly Nhược vươn tay, nhìn chằm chằm Phong Mạc Thần.
“Tại sao ta phải nghe lời nàng?” Phong Mạc Thần cau mày, lãnh đạm quan sát Bạch Ly Nhược.
“Ngươi không cho ta lệnh bài, ta cũng sẽ có cách ra ngoài!”. Bạch Ly Nhược vừa nói xong, liền hướng phía ngoài xông ra.
Phong Mạc Thần ôm eo nàng từ phía sau “Không có mệnh lệnh của ta, nàng không thể đi!”.
Bạch Ly Nhược quay đầu, lo lắng nhìn hắn, vội vàng nói “Ngươi buông tay, Thượng Quan Thái hậu cùng Huyền Diệp gặp nguy hiểm, mẫu hậu ngươi, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy!”
Tay Phong Mạc Thần thả lỏng, mặt liền biến sắc, nhất thời hiểu ra, hắn lôi kéo tay Bạch Ly Nhược “Nàng không biết đi chỗ nào tìm bọn hắn, ta đi cùng nàng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.