Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia
Quyển 1 - Chương 161: Như chim liền cánh như cây liền cành (H)
Vân Thiên Thiếu
12/08/2014
“Ngươi đứng lên trả lời.” Phong Mạc Thần đưa tay cầm tay An Khả Nhi tay, ánh mắt dịu dàng mang theo nụ cười.
An Khả Nhi cẩn thận đứng dậy, một ít tóc rơi trên trán che khuất mắt, tay của nàng trong lòng bàn tay ấm áp của Phong Mạc Thần, để không phải, thu hồi cũng không phải.
“Ngươi hãy ngẩng đầu lên.” Phong Mạc Thần đơn giản ra lệnh.
An Khả Nhi ngước mắt, đôi mắt to trắng đen rõ ràng, Phong Mạc Thần khẽ cong môi, buông tay nàng ra nói “Ngươi đi đi, hãy chăm sóc Huyền Đại thật tốt!”
An Khả Nhi cúi đầu hành lễ, Phong Mạc Thần lạnh nhạt rời đi, Bạch Ly Nhược cầm Ngự tỷ, đã nhìn thấy toàn bộ sự việc.
Trở lại Thần Hòa điện, Phong Mạc Thần nhìn Ngự tỷ trong tay nàng cau mày “Còn cầm cái này về làm gì? Người thích, thì hãy để người dùng!”
“Thần, mẫu hậu diệt Liễu gia, không phải không có đạo lý.” Bạch Ly Nhược muốn giải thích rõ cho hắn.
“Đạo lý? Đạo lý của nàng chính là chặn đường giết người. Ly Nhược, từ khi nào ngươi lại thân cận với người như vậy?” Phong Mạc Thần nói giọng châm biếm nhìn nàng.
Bạch Ly Nhược đặt Ngự tỷ xuống, sóng mắt lưu chuyển, giật giật môi, hồi lâu mới nói, “Ngươi hoài nghi ta trộm Ngự Tỷ từ chỗ mẫu hậu sao?”
“Nhược nhi, ngươi biết rõ, ta không phải ý này!” Phong Mạc Thần nhíu mày thành một ngọn núi, nhìn chằm chằm Bạch Ly Nhược, tại sao đột nhiên hắn không nhớ nổi dáng vẻ của nàng khi còn ở Thần vương phủ?
Bạch Ly Nhược động thân thể, muốn nghiêng đầu nhìn mặt hắn, cuối cùng lại nhịn, “Quan hệ giữa ta và mẫu hậu có chút dung hiệp, ngươi không vui sao?”
Phong Mạc Thần tức giận không nói thành lời, xoay người nói “Ta đi xem Đại nhi.”
Bạch Ly Nhược nhìn bóng lưng hắn, trong lòng ngũ vị hỗn tạp, hắn thật sự muốn đi xem Đại nhi sao?
Đến cung điện đối diện Thần Hòa, đúng lúc giáp mặt với An Khả Nhi, nàng chạy theo sau Huyền Đại, Huyền Đại vừa thấy Phong Mạc Thần, liền vọt vào trong ngực hắn, hưng phấn kêu, “Phụ hoàng, phụ hoàng.”
Phong Mạc Thần nắm chóp mũi Huyền Đại “Hôm nay ngươi lại bướng bỉnh hả?”
Huyền Đại cười “Khanh khách” không ngừng, giãy dụa trong lòng Phong Mạc Thần muốn xuống, Phong Mạc Thần buông hắn, vỗ vào mông chắn “Đi đi, tìm bà vú rửa mặt cho.”
An Khả Nhi tới thỉnh an, Phong Mạc Thần nói “Ngươi được điều đến cung Đại nhi từ lúc nào? Sao trước kia ta chưa từng nhìn thấy ngươi?”
“Hai ngày trước nô tỳ tới đây, bởi vì cô cô chăm sóc điện hạ lúc trước đã bị trục xuất khỏi cung, nô tỳ tới đây thay thế!” An Khả Nhi cẩn thận trả lời.
Phong Mạc Thần gật đầu, tú nữ tiến cung, được Thái hậu phong phi phong tần, đều là những người trong nhà có chút bối cảnh, nữ tử trong không có gia cảnh thế này, chỉ có thể được điều đến các trong cung làm tạp dịch.
“Đứng lên đi, từ nay ở trước mặt ta, không cần câu nệ!” Phong Mạc Thần nhàn nhạt, trong ánh mắt chính là vẻ thương hại chính hắn cũng không biết.
Buổi tối hắn cùng Huyền Đại dùng cơm, trong lúc vô tình cùng An Khả Nhi hàn huyên rất nhiều, nhìn vào mắt nàng, hắn có cảm giác một hắc động tuyệt vọng trong lòng đang từ từ thu nhỏ.
Cho đến một ngày sau này, rốt cuộc hắn hiểu rõ, bởi vì An Khả Nhi có đôi mắt tựa như đôi mắt của Bạch Ly Nhược, đặc biệt giống với ánh mắt của Bạch Ly Nhược khi ở Thần vương phủ, ánh mắt của các nàng khiến tim hắn đập rộn lên.
Lúc trở về Thần Hòa điện, Bạch Ly Nhược đã ngủ, Phong Mạc Thần nằm bên cạnh nàng, nàng không nhúc nhích, Phong Mạc Thần ôm eo nàng từ sau lưng, đem cả người nàng dán trong ngực, nàng nghe hắn thì thầm “Nhược nhi, ta rất nhớ ngươi.”
Bạch Ly Nhược nằm im, nghe tiếng thở dài như có như không trong môi hắn bật ra, hồi lâu, cảm thấy người phía sau đã say ngủ, nàng nhẹ nhàng động thân thể, muốn thoát khỏi ngực hắn.
Ai ngờ Phong Mạc Thần cũng chưa ngủ, lật người lại, đè nàng dưới thân thể, ánh mắt sáng trong nhìn nàng chằm chằm “Nhược nhi, nếu mẫu hậu không sai sát thủ giết Thượng quan thái hậu, căn bản ngươi sẽ không tha thứ cho ta, đúng không?”
Bạch Ly Nhược bị hắn đè lên không cách nào thở dốc, trong đầu suy nghĩ bách chuyển thiên hồi, lông mi thon dài che đi cảm xúc trong mắt, thê lương nói “Thần, lòng mới gặp mà tình đã thắm, nguyện cùng nàng kết duyên như chim liền cánh như cây liền cành.”
Trong mắt Phong Mạc Thần dâng lên sóng mắt mờ mịt mênh mông, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Bạch Ly Nhược, dịu dàng nói “Nhược nhi, ngươi yêu ta không?”
Bạch Ly Nhược ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt hắn, khi nhìn thấy vẻ thống khổ trong mắt phượng hẹp dài của hắn xuất hiện rồi biến mất, nàng vừa định trả lời, đã bị hắn ngăn môi lại.
Nụ hôn của hắn trước sau bá đạo như một, nghiền mút lấy môi mềm giống như cánh hoa của nàng, hơi thở của nàng ở trong môi hắn hư hao vỡ thành từng mảnh vụn, tay của hắn đã bắt đầu dỡ bỏ những chứng ngại của nàng cùng hắn, cho đến hai người lõa thể gặp nhau, hắn không cho nàng thời gian thích ứng, cũng không trưng cầu ý kiến của nàng như thường ngày, trực tiếp tiến vào thân thể khô khốc của nàng.
Nàng đau, cắn chặt môi dưới, khẩn trương co rúc thân thể, mô hôi mỏng rịn ra trên trán hắn, gian nan thẳng tiến, to lớn lại chỉ đi vào một điểm, hắn khó chịu thở dốc “Ly Nhược, thả lỏng một chút.”
Bạch Ly Nhược tái mét mặt, muốn cuộn mình đứng dậy, kết quả giãy giụa của nàng cơ hồ đem toàn bộ chen vào của hắn ra ngoài, hắn cắn răng một cái, độc ác lần nữa đem toàn bộ vào, Bạch Ly Nhược đánh hắn, lại bị hắn bắt được đôi tay, nhẹ giọng an ủi “Nhược nhi, nhịn một chút, ta cũng rất khó chịu.”
Bạch Ly Nhược không giãy giụa nữa, hắn chậm rãi động trong cơ thể nàng, nàng khẽ khàng, chậm rãi ghé sát tai hắn nói “Thần, ta đã chịu trăm ngàn vết thương, không thể chịu thêm bất kỳ ly biệt nào nữa, nếu có một ngày ngươi phải rời đi, xin ngươi hãy để lại Huyền Đại cho ta.”
Phong Mạc Thần hôn lên mặt nàng “Nhược nhi, đời ta không thể tách khỏi ngươi.”
Đêm xuân cả đêm, thanh phong thổi màn tơ bồng bềnh khua lên, theo giường hẹp lay động một tiếng, trăng tròn trốn trong tầng mây, thẹn với một phòng kiều diễm.
Hôm sau, tâm tình Bạch Ly Nhược dần dần tốt lên, bởi vì Bạch Thanh Loan Vân Cảnh Mạch tiến cung, thời điểm Phong Mạc Thần khởi sự, Vân gia đã trợ giúp không ít, sau đó Phong Mạc Thần ghi danh, phong Vương nạp đất, uy phong lẫy lừng.
Hai tỷ muội gặp nhau, hiển nhiên không thiếu lời muốn nói, Huyền Đại lanh lợi kêu “Cô cô”, chọc Bạch Thanh Loan rất vui, Vân Cảnh Mạch đưa Huyền Đại đi xem quà tặng theo bọn hắn từ Lăng châu mang tới, Bạch Ly Nhược cùng Bạch Thanh Loan uống trà nói chuyện phiếm trong sân.
“Ly Nhược, hiện tại Hoa Thái hậu trước mặt giao hảo với ngươi, sau lưng vụng trộm sai người thu tập tội chứng của ngươi, ngươi phải cẩn thận.” Bạch Thanh Loan nhìn quanh quan bốn bề, nhỏ tiếng nói.
“Nàng làm gì?” Bạch Ly Nhược giả bộ uống trà, thanh tiếng như muỗi kêu.
“Nàng phái người đến Bạch gia tra lai lịch của ngươi, đoán chừng đem toàn bộ chuyện trước kia của Bạch gia kéo ra, muốn phế truất ngôi vị hoàng hậu, lần này nàng tự mình xuống tay, ngươi, hãy cẩn trọng.” Bạch Thanh Loan uống một ngụm trà.
An Khả Nhi cẩn thận đứng dậy, một ít tóc rơi trên trán che khuất mắt, tay của nàng trong lòng bàn tay ấm áp của Phong Mạc Thần, để không phải, thu hồi cũng không phải.
“Ngươi hãy ngẩng đầu lên.” Phong Mạc Thần đơn giản ra lệnh.
An Khả Nhi ngước mắt, đôi mắt to trắng đen rõ ràng, Phong Mạc Thần khẽ cong môi, buông tay nàng ra nói “Ngươi đi đi, hãy chăm sóc Huyền Đại thật tốt!”
An Khả Nhi cúi đầu hành lễ, Phong Mạc Thần lạnh nhạt rời đi, Bạch Ly Nhược cầm Ngự tỷ, đã nhìn thấy toàn bộ sự việc.
Trở lại Thần Hòa điện, Phong Mạc Thần nhìn Ngự tỷ trong tay nàng cau mày “Còn cầm cái này về làm gì? Người thích, thì hãy để người dùng!”
“Thần, mẫu hậu diệt Liễu gia, không phải không có đạo lý.” Bạch Ly Nhược muốn giải thích rõ cho hắn.
“Đạo lý? Đạo lý của nàng chính là chặn đường giết người. Ly Nhược, từ khi nào ngươi lại thân cận với người như vậy?” Phong Mạc Thần nói giọng châm biếm nhìn nàng.
Bạch Ly Nhược đặt Ngự tỷ xuống, sóng mắt lưu chuyển, giật giật môi, hồi lâu mới nói, “Ngươi hoài nghi ta trộm Ngự Tỷ từ chỗ mẫu hậu sao?”
“Nhược nhi, ngươi biết rõ, ta không phải ý này!” Phong Mạc Thần nhíu mày thành một ngọn núi, nhìn chằm chằm Bạch Ly Nhược, tại sao đột nhiên hắn không nhớ nổi dáng vẻ của nàng khi còn ở Thần vương phủ?
Bạch Ly Nhược động thân thể, muốn nghiêng đầu nhìn mặt hắn, cuối cùng lại nhịn, “Quan hệ giữa ta và mẫu hậu có chút dung hiệp, ngươi không vui sao?”
Phong Mạc Thần tức giận không nói thành lời, xoay người nói “Ta đi xem Đại nhi.”
Bạch Ly Nhược nhìn bóng lưng hắn, trong lòng ngũ vị hỗn tạp, hắn thật sự muốn đi xem Đại nhi sao?
Đến cung điện đối diện Thần Hòa, đúng lúc giáp mặt với An Khả Nhi, nàng chạy theo sau Huyền Đại, Huyền Đại vừa thấy Phong Mạc Thần, liền vọt vào trong ngực hắn, hưng phấn kêu, “Phụ hoàng, phụ hoàng.”
Phong Mạc Thần nắm chóp mũi Huyền Đại “Hôm nay ngươi lại bướng bỉnh hả?”
Huyền Đại cười “Khanh khách” không ngừng, giãy dụa trong lòng Phong Mạc Thần muốn xuống, Phong Mạc Thần buông hắn, vỗ vào mông chắn “Đi đi, tìm bà vú rửa mặt cho.”
An Khả Nhi tới thỉnh an, Phong Mạc Thần nói “Ngươi được điều đến cung Đại nhi từ lúc nào? Sao trước kia ta chưa từng nhìn thấy ngươi?”
“Hai ngày trước nô tỳ tới đây, bởi vì cô cô chăm sóc điện hạ lúc trước đã bị trục xuất khỏi cung, nô tỳ tới đây thay thế!” An Khả Nhi cẩn thận trả lời.
Phong Mạc Thần gật đầu, tú nữ tiến cung, được Thái hậu phong phi phong tần, đều là những người trong nhà có chút bối cảnh, nữ tử trong không có gia cảnh thế này, chỉ có thể được điều đến các trong cung làm tạp dịch.
“Đứng lên đi, từ nay ở trước mặt ta, không cần câu nệ!” Phong Mạc Thần nhàn nhạt, trong ánh mắt chính là vẻ thương hại chính hắn cũng không biết.
Buổi tối hắn cùng Huyền Đại dùng cơm, trong lúc vô tình cùng An Khả Nhi hàn huyên rất nhiều, nhìn vào mắt nàng, hắn có cảm giác một hắc động tuyệt vọng trong lòng đang từ từ thu nhỏ.
Cho đến một ngày sau này, rốt cuộc hắn hiểu rõ, bởi vì An Khả Nhi có đôi mắt tựa như đôi mắt của Bạch Ly Nhược, đặc biệt giống với ánh mắt của Bạch Ly Nhược khi ở Thần vương phủ, ánh mắt của các nàng khiến tim hắn đập rộn lên.
Lúc trở về Thần Hòa điện, Bạch Ly Nhược đã ngủ, Phong Mạc Thần nằm bên cạnh nàng, nàng không nhúc nhích, Phong Mạc Thần ôm eo nàng từ sau lưng, đem cả người nàng dán trong ngực, nàng nghe hắn thì thầm “Nhược nhi, ta rất nhớ ngươi.”
Bạch Ly Nhược nằm im, nghe tiếng thở dài như có như không trong môi hắn bật ra, hồi lâu, cảm thấy người phía sau đã say ngủ, nàng nhẹ nhàng động thân thể, muốn thoát khỏi ngực hắn.
Ai ngờ Phong Mạc Thần cũng chưa ngủ, lật người lại, đè nàng dưới thân thể, ánh mắt sáng trong nhìn nàng chằm chằm “Nhược nhi, nếu mẫu hậu không sai sát thủ giết Thượng quan thái hậu, căn bản ngươi sẽ không tha thứ cho ta, đúng không?”
Bạch Ly Nhược bị hắn đè lên không cách nào thở dốc, trong đầu suy nghĩ bách chuyển thiên hồi, lông mi thon dài che đi cảm xúc trong mắt, thê lương nói “Thần, lòng mới gặp mà tình đã thắm, nguyện cùng nàng kết duyên như chim liền cánh như cây liền cành.”
Trong mắt Phong Mạc Thần dâng lên sóng mắt mờ mịt mênh mông, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Bạch Ly Nhược, dịu dàng nói “Nhược nhi, ngươi yêu ta không?”
Bạch Ly Nhược ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt hắn, khi nhìn thấy vẻ thống khổ trong mắt phượng hẹp dài của hắn xuất hiện rồi biến mất, nàng vừa định trả lời, đã bị hắn ngăn môi lại.
Nụ hôn của hắn trước sau bá đạo như một, nghiền mút lấy môi mềm giống như cánh hoa của nàng, hơi thở của nàng ở trong môi hắn hư hao vỡ thành từng mảnh vụn, tay của hắn đã bắt đầu dỡ bỏ những chứng ngại của nàng cùng hắn, cho đến hai người lõa thể gặp nhau, hắn không cho nàng thời gian thích ứng, cũng không trưng cầu ý kiến của nàng như thường ngày, trực tiếp tiến vào thân thể khô khốc của nàng.
Nàng đau, cắn chặt môi dưới, khẩn trương co rúc thân thể, mô hôi mỏng rịn ra trên trán hắn, gian nan thẳng tiến, to lớn lại chỉ đi vào một điểm, hắn khó chịu thở dốc “Ly Nhược, thả lỏng một chút.”
Bạch Ly Nhược tái mét mặt, muốn cuộn mình đứng dậy, kết quả giãy giụa của nàng cơ hồ đem toàn bộ chen vào của hắn ra ngoài, hắn cắn răng một cái, độc ác lần nữa đem toàn bộ vào, Bạch Ly Nhược đánh hắn, lại bị hắn bắt được đôi tay, nhẹ giọng an ủi “Nhược nhi, nhịn một chút, ta cũng rất khó chịu.”
Bạch Ly Nhược không giãy giụa nữa, hắn chậm rãi động trong cơ thể nàng, nàng khẽ khàng, chậm rãi ghé sát tai hắn nói “Thần, ta đã chịu trăm ngàn vết thương, không thể chịu thêm bất kỳ ly biệt nào nữa, nếu có một ngày ngươi phải rời đi, xin ngươi hãy để lại Huyền Đại cho ta.”
Phong Mạc Thần hôn lên mặt nàng “Nhược nhi, đời ta không thể tách khỏi ngươi.”
Đêm xuân cả đêm, thanh phong thổi màn tơ bồng bềnh khua lên, theo giường hẹp lay động một tiếng, trăng tròn trốn trong tầng mây, thẹn với một phòng kiều diễm.
Hôm sau, tâm tình Bạch Ly Nhược dần dần tốt lên, bởi vì Bạch Thanh Loan Vân Cảnh Mạch tiến cung, thời điểm Phong Mạc Thần khởi sự, Vân gia đã trợ giúp không ít, sau đó Phong Mạc Thần ghi danh, phong Vương nạp đất, uy phong lẫy lừng.
Hai tỷ muội gặp nhau, hiển nhiên không thiếu lời muốn nói, Huyền Đại lanh lợi kêu “Cô cô”, chọc Bạch Thanh Loan rất vui, Vân Cảnh Mạch đưa Huyền Đại đi xem quà tặng theo bọn hắn từ Lăng châu mang tới, Bạch Ly Nhược cùng Bạch Thanh Loan uống trà nói chuyện phiếm trong sân.
“Ly Nhược, hiện tại Hoa Thái hậu trước mặt giao hảo với ngươi, sau lưng vụng trộm sai người thu tập tội chứng của ngươi, ngươi phải cẩn thận.” Bạch Thanh Loan nhìn quanh quan bốn bề, nhỏ tiếng nói.
“Nàng làm gì?” Bạch Ly Nhược giả bộ uống trà, thanh tiếng như muỗi kêu.
“Nàng phái người đến Bạch gia tra lai lịch của ngươi, đoán chừng đem toàn bộ chuyện trước kia của Bạch gia kéo ra, muốn phế truất ngôi vị hoàng hậu, lần này nàng tự mình xuống tay, ngươi, hãy cẩn trọng.” Bạch Thanh Loan uống một ngụm trà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.