Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia
Quyển 1 - Chương 167: Nửa thất xiêm áo
Vân Thiên Thiếu
12/08/2014
“Ca, đối với Phong Mạc Thần như vậy, là không công bằng, ca hãy đáp ứng với ta, không làm tổn thương tính mạng của hắn cùng Huyền Đại.” Hàn Thiên Mạch cầm tay của nam tử, ánh mắt buồn bã cùng sợ hãi.
“Yên tâm đi, Phong Mạc Nhiên chết, đã trả hết nợ cho Phong gia, thứ ta muốn là thiên hạ trong tay hắn, sau khi chuyện thành công, ta sẽ không làm khó hắn.” nam tử khẽ nghiêng một bên mặt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng như nhuộm lên một lớp tuyết mỏng trên mặt hắn, hắn thở dài một lần “Nợ của Phong gia với Vân gia nên kết thúc tất cả rồi.”
“Nhưng tiểu Thất vô tội.” Hàn Thiên Mạch nhìn chằm chằm Bạch Ly Nhược, tuấn dung che lên một tầng sương mù, không thấy rõ biểu tình.
“Năm đó ta và ngươi không vô tội sao? Ta bị Phong gia giam lỏng trong hoàng cung hơn hai mươi năm, cảm giác sống dưới mái hiên nhà người khác, đời này ta không thể quên được, Thiên Mạch ngươi rõ ràng là nhị công tử của Vân gia, thân thế hiển hách, có nhà lại không thể về, trở thành một lang trung giang hồ, còn có thù của phụ mẫu, Thiên Mạch, những thứ này ngươi không quan tâm sao?” Vân Cảnh Mạch mím chặt môi mỏng, ánh mắt thâm, ngưng ra một loại u hận, u hận không sâu, nhưng rất lạnh, giống như đao phát ra tia sáng.
Trong ngự thư phòng, Phong Mạc Thần xoa ấn đường, không biết vì sao, hắn luôn có dự cảm chẳng lành chất đống như núi làm lòng hắn nóng như lửa đốt, không thể tập trung vào phê duyệt tấu chương.
Tiếng khóc của Huyền Đại ở bên ngoài truyền vào, hắn đứng lên, bà vú khóc lóc chạy tới, bị thị vệ ngăn lại ở cửa, Phong Mạc Thần đi ra, lạnh lùng nói “Xảy ra chuyện? Sao tiểu hoàng tử khóc lớn như vậy?”
Huyền Đại ở cung nữ trong ngực vùng vẫy chân tay, kêu gào muốn cha ẵm, Phong Mạc Thần bất đắc dĩ, đi tới ôm Huyền Đại vào trong ngực.
Bà vú nức nở nói “Tiểu hoàng tử cọ rách da trên tay, nô tỳ dỗ mãi nhưng tiểu hoàng tử cứ đòi hoàng hậu nương nương.”
Huyền Đại ở trong ngực Phong Mạc Thần đã khóc nhỏ đi rất nhiều rồi, hắn nhìn vết thương chả máu trên tay tiểu hoàng tử, rồi cau mày nói với bà vú “Ngươi hãy đi xuống.”
Bà vú không chăm sóc tốt Huyền Đại, tưởng rằng sẽ phải chịu phạt, không nghĩ tới dễ dàng được bỏ, nhận lấy thiên ân vạn tạ sau đó khom người thối lui.
Phong Mạc Thần cầm ngón tay Huyền Đại, không vui nói “Bị thương một chút mà đã khóc lớn như vậy, tương lai con sẽ ra sao?”
Huyền Đại phồng miệng lên, nước mắt lưng tròng nhưng không dám rơi xuống “Con muốn mẫu thân.”
Phong Mạc Thần nhìn bên ngoài vết thương, cầm tay hắn lên môi thổi “Về sau con phải gọi là mẫu hậu, biết chưa?”
Huyền Đại không rõ chân tướng nhưng vẫn gật đầu, bởi vì khóc thút thít, nên mũi vẫn phập phồng, Phong Mạc Thần thả hắn xuống, thản nhiên nói “Mẫu hậu không khỏe, ngươi đừng ầm ĩ, ngoan ngoãn chơi ở một bên.”
Huyền Đại cúi thấp đầu đi tới bên cạnh Phong Mạc Thần, kéo vạt áo Phong Mạc Thần nói “Phụ hoàng, con không muốn chơi cùng bà vú, con muốn mẫu hậu.”
“Ngươi ngoan đi, ở đây phụ hoàng phê duyệt tấu chương, sau đó phụ hoàng dẫn ngươi đi gặp mẫu hậu.” Phong Mạc Thần sờ đầu Huyền Đại, nhanh chóng phê duyệt tấu sớ.
Mặt trời lặn, Huyền Đại co rúc trên thảm lông dê trắng muốt dưới chân hắn mà ngủ, miệng chảy ra nước miếng, một tay ôm chân của hắn, ngủ rất say sưa.
Hắn mỉm cười ôm lấy Huyền Đại, sau đó trực tiếp về Thần Hòa điện, Bạch Ly Nhược thấy rất kỳ lạ khi hai cha con cùng nhau trở về, Phong Mạc Thần giải thích một phen, Bạch Ly Nhược nhận lấy Huyền Đại, đem hắn ngủ ở trên giường.
Phong Mạc Thần tò mò nhìn miếng vải trên bàn thêu, đi tới cầm lên xem, hóa ra là chiếc áo chưa hoàn thành, hắn cười mắt cũng cong lên “Ngươi ở đây làm y phục?”
Bạch Ly Nhược gật đầu “Đột nhiên thiếp phát hiện chưa tặng món quà nào cho chàng, cho nên thiếp đã bắt tay vào làm một xiêm y cho chàng.”
“Không phải nên trước tiên nên cắt vải phù hợp với thân hình, sau đó mới thêu lên sao?” Phong Mạc Thần miễn cưỡng mới nhìn ra hình dáng của y phục trên miếng vải kia, kinh ngạc há to miệng.
“Ta không biết, chỉ làm bằng tưởng tượng.” Bạch Ly Nhược có chút quẫn bách, gương mặt đỏ lên.
“Không sao, còn nhiều thời gian, cứ từ từ làm, “ Phong Mạc Thần để mảnh lụa tơ tằm xuống “Ngươi khá hơn chút nào chưa? Hàn Thiên Mạch nói thế nào?”
“Khá hơn nhiều rồi, Hàn Thiên Mạch nói sẽ từ từ khỏi hẳn.” Bạch Ly Nhược ngồi xuống, nhìn mảnh lụa, xoắn hai tay lại.
Phong Mạc Thần ngồi ở bên nàng, nâng tay nàng lên “Ngươi cầm kim không bị thương chứ?”
“Không có, ta nào ngốc đến vậy.” Bạch Ly Nhược mở hai lòng bàn tay hoàn hảo không chút thương tích ra cho hắn nhìn, đôi tay thon thon trắng như ngọc, xinh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
“Vậy thì tốt, ngươi bị thương ta sẽ đau lòng.” Phong Mạc Thần kéo tay nàng thuận thế mang vào ngực mình, khẽ cười nói “Có phải ngươi quá cưng chiều Huyền Đại rồi hả? Hắn một lát không thấy ngươi, là la khóc om sòm tìm ngươi.”
“Dĩ nhiên ta cưng chiều hắn, hắn là con trai của ta.” Bạch Ly Nhược hơi ngẩng đầu, mặt chạm vào cằm của hắn, cách gần như vậy, cơ hồ có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt hắn, đường nét tuấn mỹ, làm nàng xem mãi không chán.
Nàng ngẩng đầu lên, hôn lên cằm hắn, Phong Mạc Thần để nàng hoàn toàn ngồi trong lòng mình, nắm chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhìn nàng, mặt xị xuống nói, “Dám hôn trộm ta, phải trả giá thật lớn!”
Bạch Ly Nhược khẽ mỉm cười, dung mạo khuynh thành, mị hoặc chúng sanh, nàng vòng chắc eo của Phong Mạc Thần, thanh âm nỉ non “Ta hi vọng có cuộc sống an tĩnh như thế này suốt đời.”
Phong Mạc Thần ôm lấy eo nàng, cười đi ra bên ngoài, Bạch Ly Nhược sợ hãi ôm lấy cổ hắn “Chàng đi đâu vậy, muốn làm gì?”
Phong Mạc Thần nhíu mày cười một tiếng “Huyền Đại chiếm chỗ của chúng ta, cho nên chúng ta không thể làm gì khác hơn là uất ức đi tìm một chỗ khác.”
Mặt Bạch Ly Nhược đỏ lên, giùng giằng nói “Thả ta xuống! Ta không muốn đi cung điện của Huyền Đại.”
“Không đi.” Phong Mạc Thần cười dụ hoặc nàng, di chuyển bước chân, người đã bay lên không trung.
Bạch Ly Nhược ôm chặt lấy hắn “Khinh công của ngươi, tiến rất xa!”
“Khinh công của ta vẫn luôn không tệ!” Phong Mạc Thần mỉm cười, như Lê Hoa bay thấp xoay tròn trên bầu trời của Lưu Vân điện.
Lúc hai người xuống đất, Bạch Ly Nhược hơi có chút chóng mặt “Sao lại tới nơi này?”
“Nơi này là chốn ta hoài niệm nhất, khi đó, mặc dù ngươi hận ta khiến ta đau buồn, nhưng mỗi lần nhìn thấy ngươi mở cửa sổ ra, cuối cùng ta lại vứt bỏ tự ái nam nhân của mình, đến tìm ngươi, sờ lên giường ngươi đã nằm.” Phong Mạc Thần mỉm cười.
“Yên tâm đi, Phong Mạc Nhiên chết, đã trả hết nợ cho Phong gia, thứ ta muốn là thiên hạ trong tay hắn, sau khi chuyện thành công, ta sẽ không làm khó hắn.” nam tử khẽ nghiêng một bên mặt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng như nhuộm lên một lớp tuyết mỏng trên mặt hắn, hắn thở dài một lần “Nợ của Phong gia với Vân gia nên kết thúc tất cả rồi.”
“Nhưng tiểu Thất vô tội.” Hàn Thiên Mạch nhìn chằm chằm Bạch Ly Nhược, tuấn dung che lên một tầng sương mù, không thấy rõ biểu tình.
“Năm đó ta và ngươi không vô tội sao? Ta bị Phong gia giam lỏng trong hoàng cung hơn hai mươi năm, cảm giác sống dưới mái hiên nhà người khác, đời này ta không thể quên được, Thiên Mạch ngươi rõ ràng là nhị công tử của Vân gia, thân thế hiển hách, có nhà lại không thể về, trở thành một lang trung giang hồ, còn có thù của phụ mẫu, Thiên Mạch, những thứ này ngươi không quan tâm sao?” Vân Cảnh Mạch mím chặt môi mỏng, ánh mắt thâm, ngưng ra một loại u hận, u hận không sâu, nhưng rất lạnh, giống như đao phát ra tia sáng.
Trong ngự thư phòng, Phong Mạc Thần xoa ấn đường, không biết vì sao, hắn luôn có dự cảm chẳng lành chất đống như núi làm lòng hắn nóng như lửa đốt, không thể tập trung vào phê duyệt tấu chương.
Tiếng khóc của Huyền Đại ở bên ngoài truyền vào, hắn đứng lên, bà vú khóc lóc chạy tới, bị thị vệ ngăn lại ở cửa, Phong Mạc Thần đi ra, lạnh lùng nói “Xảy ra chuyện? Sao tiểu hoàng tử khóc lớn như vậy?”
Huyền Đại ở cung nữ trong ngực vùng vẫy chân tay, kêu gào muốn cha ẵm, Phong Mạc Thần bất đắc dĩ, đi tới ôm Huyền Đại vào trong ngực.
Bà vú nức nở nói “Tiểu hoàng tử cọ rách da trên tay, nô tỳ dỗ mãi nhưng tiểu hoàng tử cứ đòi hoàng hậu nương nương.”
Huyền Đại ở trong ngực Phong Mạc Thần đã khóc nhỏ đi rất nhiều rồi, hắn nhìn vết thương chả máu trên tay tiểu hoàng tử, rồi cau mày nói với bà vú “Ngươi hãy đi xuống.”
Bà vú không chăm sóc tốt Huyền Đại, tưởng rằng sẽ phải chịu phạt, không nghĩ tới dễ dàng được bỏ, nhận lấy thiên ân vạn tạ sau đó khom người thối lui.
Phong Mạc Thần cầm ngón tay Huyền Đại, không vui nói “Bị thương một chút mà đã khóc lớn như vậy, tương lai con sẽ ra sao?”
Huyền Đại phồng miệng lên, nước mắt lưng tròng nhưng không dám rơi xuống “Con muốn mẫu thân.”
Phong Mạc Thần nhìn bên ngoài vết thương, cầm tay hắn lên môi thổi “Về sau con phải gọi là mẫu hậu, biết chưa?”
Huyền Đại không rõ chân tướng nhưng vẫn gật đầu, bởi vì khóc thút thít, nên mũi vẫn phập phồng, Phong Mạc Thần thả hắn xuống, thản nhiên nói “Mẫu hậu không khỏe, ngươi đừng ầm ĩ, ngoan ngoãn chơi ở một bên.”
Huyền Đại cúi thấp đầu đi tới bên cạnh Phong Mạc Thần, kéo vạt áo Phong Mạc Thần nói “Phụ hoàng, con không muốn chơi cùng bà vú, con muốn mẫu hậu.”
“Ngươi ngoan đi, ở đây phụ hoàng phê duyệt tấu chương, sau đó phụ hoàng dẫn ngươi đi gặp mẫu hậu.” Phong Mạc Thần sờ đầu Huyền Đại, nhanh chóng phê duyệt tấu sớ.
Mặt trời lặn, Huyền Đại co rúc trên thảm lông dê trắng muốt dưới chân hắn mà ngủ, miệng chảy ra nước miếng, một tay ôm chân của hắn, ngủ rất say sưa.
Hắn mỉm cười ôm lấy Huyền Đại, sau đó trực tiếp về Thần Hòa điện, Bạch Ly Nhược thấy rất kỳ lạ khi hai cha con cùng nhau trở về, Phong Mạc Thần giải thích một phen, Bạch Ly Nhược nhận lấy Huyền Đại, đem hắn ngủ ở trên giường.
Phong Mạc Thần tò mò nhìn miếng vải trên bàn thêu, đi tới cầm lên xem, hóa ra là chiếc áo chưa hoàn thành, hắn cười mắt cũng cong lên “Ngươi ở đây làm y phục?”
Bạch Ly Nhược gật đầu “Đột nhiên thiếp phát hiện chưa tặng món quà nào cho chàng, cho nên thiếp đã bắt tay vào làm một xiêm y cho chàng.”
“Không phải nên trước tiên nên cắt vải phù hợp với thân hình, sau đó mới thêu lên sao?” Phong Mạc Thần miễn cưỡng mới nhìn ra hình dáng của y phục trên miếng vải kia, kinh ngạc há to miệng.
“Ta không biết, chỉ làm bằng tưởng tượng.” Bạch Ly Nhược có chút quẫn bách, gương mặt đỏ lên.
“Không sao, còn nhiều thời gian, cứ từ từ làm, “ Phong Mạc Thần để mảnh lụa tơ tằm xuống “Ngươi khá hơn chút nào chưa? Hàn Thiên Mạch nói thế nào?”
“Khá hơn nhiều rồi, Hàn Thiên Mạch nói sẽ từ từ khỏi hẳn.” Bạch Ly Nhược ngồi xuống, nhìn mảnh lụa, xoắn hai tay lại.
Phong Mạc Thần ngồi ở bên nàng, nâng tay nàng lên “Ngươi cầm kim không bị thương chứ?”
“Không có, ta nào ngốc đến vậy.” Bạch Ly Nhược mở hai lòng bàn tay hoàn hảo không chút thương tích ra cho hắn nhìn, đôi tay thon thon trắng như ngọc, xinh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
“Vậy thì tốt, ngươi bị thương ta sẽ đau lòng.” Phong Mạc Thần kéo tay nàng thuận thế mang vào ngực mình, khẽ cười nói “Có phải ngươi quá cưng chiều Huyền Đại rồi hả? Hắn một lát không thấy ngươi, là la khóc om sòm tìm ngươi.”
“Dĩ nhiên ta cưng chiều hắn, hắn là con trai của ta.” Bạch Ly Nhược hơi ngẩng đầu, mặt chạm vào cằm của hắn, cách gần như vậy, cơ hồ có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt hắn, đường nét tuấn mỹ, làm nàng xem mãi không chán.
Nàng ngẩng đầu lên, hôn lên cằm hắn, Phong Mạc Thần để nàng hoàn toàn ngồi trong lòng mình, nắm chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhìn nàng, mặt xị xuống nói, “Dám hôn trộm ta, phải trả giá thật lớn!”
Bạch Ly Nhược khẽ mỉm cười, dung mạo khuynh thành, mị hoặc chúng sanh, nàng vòng chắc eo của Phong Mạc Thần, thanh âm nỉ non “Ta hi vọng có cuộc sống an tĩnh như thế này suốt đời.”
Phong Mạc Thần ôm lấy eo nàng, cười đi ra bên ngoài, Bạch Ly Nhược sợ hãi ôm lấy cổ hắn “Chàng đi đâu vậy, muốn làm gì?”
Phong Mạc Thần nhíu mày cười một tiếng “Huyền Đại chiếm chỗ của chúng ta, cho nên chúng ta không thể làm gì khác hơn là uất ức đi tìm một chỗ khác.”
Mặt Bạch Ly Nhược đỏ lên, giùng giằng nói “Thả ta xuống! Ta không muốn đi cung điện của Huyền Đại.”
“Không đi.” Phong Mạc Thần cười dụ hoặc nàng, di chuyển bước chân, người đã bay lên không trung.
Bạch Ly Nhược ôm chặt lấy hắn “Khinh công của ngươi, tiến rất xa!”
“Khinh công của ta vẫn luôn không tệ!” Phong Mạc Thần mỉm cười, như Lê Hoa bay thấp xoay tròn trên bầu trời của Lưu Vân điện.
Lúc hai người xuống đất, Bạch Ly Nhược hơi có chút chóng mặt “Sao lại tới nơi này?”
“Nơi này là chốn ta hoài niệm nhất, khi đó, mặc dù ngươi hận ta khiến ta đau buồn, nhưng mỗi lần nhìn thấy ngươi mở cửa sổ ra, cuối cùng ta lại vứt bỏ tự ái nam nhân của mình, đến tìm ngươi, sờ lên giường ngươi đã nằm.” Phong Mạc Thần mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.