Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia
Quyển 1 - Chương 246: Sẽ không hiểu
Vân Thiên Thiếu
13/08/2014
Bạch Ly Nhược co rúc ở một góc, bất lực cắn chặt môi dưới, Minh Nguyệt đi tới bên cạnh nàng, muốn đỡ nàng dậy, lại bị nàng hất ra, nàng tức giận đánh hắn “Khốn kiếp, ngươi biết rõ trong động có Thiềm Thừ, ngươi muốn hại chết ta, khốn kiếp!”
Minh Nguyệt cau mày, mặc cho nàng đánh mắng, lúc lâu, nàng đánh mệt, khóc, nước mắt trong suốt chảy ra từ tròng mắt u tối, nàng thút thít “Tại sao ngươi muốn khi dễ ta, tại sao đám người các ngươi, ai cũng đều đối với ta như vậy? Ta đã làm sai điều gì?”
Minh Nguyệt thở dài, đi tới bên cạnh nàng, nắm bả vai của nàng, để nàng tựa vào trong ngực của mình, nước mắt của nàng rơi vào bên trong cổ áo của hắn, tim của hắn, cũng rung động theo, vỗ lưng của nàng, nhẹ giọng an ủi “Thật xin lỗi, đừng nóng giận, mặc dù là ta cố ý, nhưng mắt của nàng, nhất định phải có tứ đại độc vật làm thuốc dẫn, sau này sẽ không sao nữa, đừng nữa khóc.”
Bạch Ly Nhược khóc càng thêm thương tâm, mới vừa vòng một vòng qua Quỷ Môn quan (cửa âm phủ), nàng mới đột nhiên hiểu được, thì ra nàng còn quyến luyến sinh mạng của mình, nàng đánh Minh Nguyệt, khóc như một hài tử vô dụng, Minh Nguyệt đưa tay khẽ vuốt gương mặt của nàng, giúp nàng lau nước mắt, hắn thản nhiên nói “Ly Nhược, nếu như, nàng không thể ở chung một chỗ cùng sư huynh, sau này để cho ta chăm sóc nàng, có được không?”
Bạch Ly Nhược nghẹn ngào, bả vai run rẩy, nàng từ trong lòng hắn giương khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, nức nở nói “Tại sao, ngươi không phải rất chán ta, thậm chí có chút ghét ta sao?”
Minh Nguyệt cười khổ “Tại sao nàng lại nghĩ như vậy?”
“Trực giác.” Bạch Ly Nhược lui về sau mấy bước, tự mình nâng lên ống tay áo lau nước mắt trên mặt, mò mẫn muốn đi ra ngoài, mặc dù bị Minh Nguyệt hại thiếu chút nữa vùi thân vào bụng rắn, nhưng vì cuộc sống sau này, nàng còn phải dựa vào hắn, giúp nàng tìm được Phong Mạc Thần.
Minh Nguyệt lấy mật cóc cùng nọc rắn ra, đặt ở trong hòm thuốc ở sau lưng, hắn rửa sạch lụa mỏng mềm rồi cất lại, Bạch Ly Nhược đã đi được một khoảng cách, hắn kêu ở phía sau nàng “Chờ ta một chút, nàng cẩn thận lạc đường!”
Bạch Ly Nhược còn đang tức giận, mò mẫn đi về phía trước, Minh Nguyệt bước nhanh đến phía trước, cầm tay mềm mại của nàng, có chút khiển trách nói “Đừng đi loạn, cẩn thận gặp nguy hiểm.”
Bạch Ly Nhược rút tay về, không để ý tới dặn dò của hắn, tiếp tục đi, Minh Nguyệt cau mày, lại cầm tay của nàng, Bạch Ly Nhược muốn tránh, lại bị hắn cầm chặt hơn, nàng nóng nảy như muốn rơi nước mắt, phẫn hận nói “Làm gì? Ngươi muốn kéo ta đi cho rắn ăn sao?”
Minh Nguyệt cau mày, cúi đầu nói “Thật xin lỗi, đừng giận nữa, được không?”
Bạch Ly Nhược hừ lạnh, nước mắt trên gương mặt vẫn chưa khô, ánh mặt trời chiếu rọi trên gương mặt trắng nõn của nàng, trong suốt như xuyên nhập, nàng lại hất tay của Minh Nguyệt ra, mang theo tiếng khóc nức nở nói “Ta nào có tư cách tức giận, ngươi là sư đệ của Phong Mạc Thần, quyền cao chức trọng, ta có thể không gặp lại Phong Mạc Thần, đều là tùy ngươi định đoạt.”
Minh Nguyệt đưa tay, che miệng Bạch Ly Nhược lại, không để cho nàng tiếp tục nói thêm gì nữa, hắn nhàn nhạt thở dài nói “Ta nới lỏng tay, nàng không cần nói nữa, nếu không, ta sẽ hôn nàng.”
Bạch Ly Nhược sợ hãi, liền ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa, Minh Nguyệt đưa tay lần nữa, nhẹ nhàng kéo nàng, vừa đi vừa giúp nàng vạch ra nhánh cây ven đường, tay của nàng mềm mại không xương, trong lòng bàn tay của hắn, giống như nắm một cánh hoa mềm mại, hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ, sư huynh tại sao lại thích Bạch Ly Nhược, loại nữ nhân giống như nàng, có rất ít nam nhân có thể kháng cự lại.
“Ly Nhược, câu hỏi ta mới vừa hỏi nàng, nàng vẫn chưa trả lời ta.” Minh Nguyệt kéo tay của nàng, đi về phía trước phối hợp tốc độ của nàng.
“Hỏi cái gì?” Bạch Ly Nhược nhàn nhạt, bởi vì vừa mới khóc, giọng mũi rất nặng.
“Nếu như nàng không thể ở chung một chỗ cùng sư huynh, chúng ta ở cùng nhau được không? Để cho ta chăm sóc nàng cả đời.” Minh Nguyệt vén lên một nhánh cây, để Bạch Ly Nhược có thể đi qua, sau đó sẽ để xuống nhánh cây.
Bạch Ly Nhược lạnh giọng “Vì sao ta không thể ở chung một chỗ với Thần? Hơn nữa, tại sao nếu ta không ở cùng hắn, thì sẽ ở cùng ngươi?”
“Bởi vì, hiện tại, sư huynh có thể đã tìm được hạnh phúc của chính hắn, có lẽ, hắn đã quên nàng, hắn lại một lần nữa bắt đầu cuộc sống của hắn, Ly Nhược, nàng không cảm thấy, chúng ta rất xứng đôi sao?” Giọng nói dịu dàng của Minh Nguyệt vang vọng ở trong tai Bạch Ly Nhược, Phong Mạc Thần sẽ quên nàng sao? Bạch Ly Nhược cười lạnh, nàng không tin, yêu khắc cốt ghi tâm như vậy, làm sao có thể quên? Nàng quên mình, cũng sẽ không quên Phong Mạc Thần, nàng tin tưởng, Phong Mạc Thần cũng sẽ như vậy, quên toàn bộ thế giới, cũng sẽ không quên nàng.
Minh Nguyệt thấy nàng không nói gì, mở miệng lần nữa, thản nhiên nói “Sau này, ta sẽ không khi dễ nàng nữa, chúng ta sống tốt với nhau, không bao giờ bắt nàng đi dụ bắt dã thú, được không?”
Bạch Ly Nhược cảm thấy thật buồn cười, nhưng chỉ mấp máy môi, tay của nàng trong lòng bàn tay của hắn, giống như tay trái của mình nắm tay phải của mình, mở miệng giễu cợt nói “Ngươi vốn không có lý do khi dễ ta, mắt không trị hết, ta không trách ngươi, nhưng tại sao ngươi nhất định phải chia rẽ ta và Thần? Giữa chúng ta đã khó khăn như vậy mới có thể ở cùng một chỗ.”
“Giữa các ngươi, căn bản là không thể.” Minh Nguyệt như đinh chém sắt.
“Tại sao ngươi lại kết luận như vậy?” Bạch Ly Nhược dừng bước, rút tay từ trong tay của hắn ra.
“Sư phụ ta đã nói qua, giữa các ngươi, sẽ không bình yên đi đến cuối cùng, trừ phi nàng muốn hắn chết, nếu không, không có khả năng.” Minh Nguyệt làm bộ dạng đương nhiên.
“Sư phụ ngươi nói, nhất định là chính xác sao? Nếu hắn thật sự muốn giúp Phong Mạc Thần, hẳn nên nghĩ biện pháp chữa khỏi độc cùng thương tích trên người Phong Mạc Thần, mà không phải nghĩ biện pháp chia rẽ chúng ta.” Bạch Ly Nhược rống giận, ngực không ngừng phập phồng, nhìn dáng dấp, tức giận không nhẹ, nàng vẫn cho rằng Huyền Thiên lão nhân là thế ngoại cao nhân, sẽ hiểu được tình yêu của bọn họ, ai biết được, hắn, Minh Nguyệt cùng Tử Y đều đi cùng một con đường, toàn bộ đều tìm cách chia rẽ bọn họ.
Minh Nguyệt cau mày, thở dài một tiếng, nàng quả nhiên cố chấp quật cường khiến người ta cắn răng nghiến lợi, hắn không muốn giải thích nhiều hơn nữa làm gì, chỉ lạnh lùng nói “Sư phụ đã nói, khẳng định là đúng, lời tiên đoán của hắn, cũng chưa từng sai, chờ mắt của nàng tốt lên, nhìn thấy sư huynh, nàng sẽ hiểu rõ, rời đi hắn, đối với sư huynh, là lựa chọn tốt nhất.”
“Lựa chọn của ta và Thần đều giống nhau, bất kể là sống hay chết, chúng ta cũng sẽ đi tới cuối cùng, ta đã từng bỏ hắn, hắn cũng đã từng bỏ ta, nhưng khi hắn vì ta gân mạch đều bị đứt đoạn, cuộc sống của chúng ta, nhất định phải ở chung một chỗ, hắn đã chết, ta cũng sẽ không sống một mình, ta chết, hắn cũng sẽ không tham sống sợ chết, đây là thề non hẹn biển giữa chúng ta.” Bạch Ly Nhược kiên định đối mặt với Minh Nguyệt, gật đầu chắc chắn nói “Minh nguyệt, ngươi nhất định chưa từng yêu, cho nên ngươi sẽ không hiểu loại tình cảm kia."
Minh Nguyệt cau mày, mặc cho nàng đánh mắng, lúc lâu, nàng đánh mệt, khóc, nước mắt trong suốt chảy ra từ tròng mắt u tối, nàng thút thít “Tại sao ngươi muốn khi dễ ta, tại sao đám người các ngươi, ai cũng đều đối với ta như vậy? Ta đã làm sai điều gì?”
Minh Nguyệt thở dài, đi tới bên cạnh nàng, nắm bả vai của nàng, để nàng tựa vào trong ngực của mình, nước mắt của nàng rơi vào bên trong cổ áo của hắn, tim của hắn, cũng rung động theo, vỗ lưng của nàng, nhẹ giọng an ủi “Thật xin lỗi, đừng nóng giận, mặc dù là ta cố ý, nhưng mắt của nàng, nhất định phải có tứ đại độc vật làm thuốc dẫn, sau này sẽ không sao nữa, đừng nữa khóc.”
Bạch Ly Nhược khóc càng thêm thương tâm, mới vừa vòng một vòng qua Quỷ Môn quan (cửa âm phủ), nàng mới đột nhiên hiểu được, thì ra nàng còn quyến luyến sinh mạng của mình, nàng đánh Minh Nguyệt, khóc như một hài tử vô dụng, Minh Nguyệt đưa tay khẽ vuốt gương mặt của nàng, giúp nàng lau nước mắt, hắn thản nhiên nói “Ly Nhược, nếu như, nàng không thể ở chung một chỗ cùng sư huynh, sau này để cho ta chăm sóc nàng, có được không?”
Bạch Ly Nhược nghẹn ngào, bả vai run rẩy, nàng từ trong lòng hắn giương khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, nức nở nói “Tại sao, ngươi không phải rất chán ta, thậm chí có chút ghét ta sao?”
Minh Nguyệt cười khổ “Tại sao nàng lại nghĩ như vậy?”
“Trực giác.” Bạch Ly Nhược lui về sau mấy bước, tự mình nâng lên ống tay áo lau nước mắt trên mặt, mò mẫn muốn đi ra ngoài, mặc dù bị Minh Nguyệt hại thiếu chút nữa vùi thân vào bụng rắn, nhưng vì cuộc sống sau này, nàng còn phải dựa vào hắn, giúp nàng tìm được Phong Mạc Thần.
Minh Nguyệt lấy mật cóc cùng nọc rắn ra, đặt ở trong hòm thuốc ở sau lưng, hắn rửa sạch lụa mỏng mềm rồi cất lại, Bạch Ly Nhược đã đi được một khoảng cách, hắn kêu ở phía sau nàng “Chờ ta một chút, nàng cẩn thận lạc đường!”
Bạch Ly Nhược còn đang tức giận, mò mẫn đi về phía trước, Minh Nguyệt bước nhanh đến phía trước, cầm tay mềm mại của nàng, có chút khiển trách nói “Đừng đi loạn, cẩn thận gặp nguy hiểm.”
Bạch Ly Nhược rút tay về, không để ý tới dặn dò của hắn, tiếp tục đi, Minh Nguyệt cau mày, lại cầm tay của nàng, Bạch Ly Nhược muốn tránh, lại bị hắn cầm chặt hơn, nàng nóng nảy như muốn rơi nước mắt, phẫn hận nói “Làm gì? Ngươi muốn kéo ta đi cho rắn ăn sao?”
Minh Nguyệt cau mày, cúi đầu nói “Thật xin lỗi, đừng giận nữa, được không?”
Bạch Ly Nhược hừ lạnh, nước mắt trên gương mặt vẫn chưa khô, ánh mặt trời chiếu rọi trên gương mặt trắng nõn của nàng, trong suốt như xuyên nhập, nàng lại hất tay của Minh Nguyệt ra, mang theo tiếng khóc nức nở nói “Ta nào có tư cách tức giận, ngươi là sư đệ của Phong Mạc Thần, quyền cao chức trọng, ta có thể không gặp lại Phong Mạc Thần, đều là tùy ngươi định đoạt.”
Minh Nguyệt đưa tay, che miệng Bạch Ly Nhược lại, không để cho nàng tiếp tục nói thêm gì nữa, hắn nhàn nhạt thở dài nói “Ta nới lỏng tay, nàng không cần nói nữa, nếu không, ta sẽ hôn nàng.”
Bạch Ly Nhược sợ hãi, liền ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa, Minh Nguyệt đưa tay lần nữa, nhẹ nhàng kéo nàng, vừa đi vừa giúp nàng vạch ra nhánh cây ven đường, tay của nàng mềm mại không xương, trong lòng bàn tay của hắn, giống như nắm một cánh hoa mềm mại, hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ, sư huynh tại sao lại thích Bạch Ly Nhược, loại nữ nhân giống như nàng, có rất ít nam nhân có thể kháng cự lại.
“Ly Nhược, câu hỏi ta mới vừa hỏi nàng, nàng vẫn chưa trả lời ta.” Minh Nguyệt kéo tay của nàng, đi về phía trước phối hợp tốc độ của nàng.
“Hỏi cái gì?” Bạch Ly Nhược nhàn nhạt, bởi vì vừa mới khóc, giọng mũi rất nặng.
“Nếu như nàng không thể ở chung một chỗ cùng sư huynh, chúng ta ở cùng nhau được không? Để cho ta chăm sóc nàng cả đời.” Minh Nguyệt vén lên một nhánh cây, để Bạch Ly Nhược có thể đi qua, sau đó sẽ để xuống nhánh cây.
Bạch Ly Nhược lạnh giọng “Vì sao ta không thể ở chung một chỗ với Thần? Hơn nữa, tại sao nếu ta không ở cùng hắn, thì sẽ ở cùng ngươi?”
“Bởi vì, hiện tại, sư huynh có thể đã tìm được hạnh phúc của chính hắn, có lẽ, hắn đã quên nàng, hắn lại một lần nữa bắt đầu cuộc sống của hắn, Ly Nhược, nàng không cảm thấy, chúng ta rất xứng đôi sao?” Giọng nói dịu dàng của Minh Nguyệt vang vọng ở trong tai Bạch Ly Nhược, Phong Mạc Thần sẽ quên nàng sao? Bạch Ly Nhược cười lạnh, nàng không tin, yêu khắc cốt ghi tâm như vậy, làm sao có thể quên? Nàng quên mình, cũng sẽ không quên Phong Mạc Thần, nàng tin tưởng, Phong Mạc Thần cũng sẽ như vậy, quên toàn bộ thế giới, cũng sẽ không quên nàng.
Minh Nguyệt thấy nàng không nói gì, mở miệng lần nữa, thản nhiên nói “Sau này, ta sẽ không khi dễ nàng nữa, chúng ta sống tốt với nhau, không bao giờ bắt nàng đi dụ bắt dã thú, được không?”
Bạch Ly Nhược cảm thấy thật buồn cười, nhưng chỉ mấp máy môi, tay của nàng trong lòng bàn tay của hắn, giống như tay trái của mình nắm tay phải của mình, mở miệng giễu cợt nói “Ngươi vốn không có lý do khi dễ ta, mắt không trị hết, ta không trách ngươi, nhưng tại sao ngươi nhất định phải chia rẽ ta và Thần? Giữa chúng ta đã khó khăn như vậy mới có thể ở cùng một chỗ.”
“Giữa các ngươi, căn bản là không thể.” Minh Nguyệt như đinh chém sắt.
“Tại sao ngươi lại kết luận như vậy?” Bạch Ly Nhược dừng bước, rút tay từ trong tay của hắn ra.
“Sư phụ ta đã nói qua, giữa các ngươi, sẽ không bình yên đi đến cuối cùng, trừ phi nàng muốn hắn chết, nếu không, không có khả năng.” Minh Nguyệt làm bộ dạng đương nhiên.
“Sư phụ ngươi nói, nhất định là chính xác sao? Nếu hắn thật sự muốn giúp Phong Mạc Thần, hẳn nên nghĩ biện pháp chữa khỏi độc cùng thương tích trên người Phong Mạc Thần, mà không phải nghĩ biện pháp chia rẽ chúng ta.” Bạch Ly Nhược rống giận, ngực không ngừng phập phồng, nhìn dáng dấp, tức giận không nhẹ, nàng vẫn cho rằng Huyền Thiên lão nhân là thế ngoại cao nhân, sẽ hiểu được tình yêu của bọn họ, ai biết được, hắn, Minh Nguyệt cùng Tử Y đều đi cùng một con đường, toàn bộ đều tìm cách chia rẽ bọn họ.
Minh Nguyệt cau mày, thở dài một tiếng, nàng quả nhiên cố chấp quật cường khiến người ta cắn răng nghiến lợi, hắn không muốn giải thích nhiều hơn nữa làm gì, chỉ lạnh lùng nói “Sư phụ đã nói, khẳng định là đúng, lời tiên đoán của hắn, cũng chưa từng sai, chờ mắt của nàng tốt lên, nhìn thấy sư huynh, nàng sẽ hiểu rõ, rời đi hắn, đối với sư huynh, là lựa chọn tốt nhất.”
“Lựa chọn của ta và Thần đều giống nhau, bất kể là sống hay chết, chúng ta cũng sẽ đi tới cuối cùng, ta đã từng bỏ hắn, hắn cũng đã từng bỏ ta, nhưng khi hắn vì ta gân mạch đều bị đứt đoạn, cuộc sống của chúng ta, nhất định phải ở chung một chỗ, hắn đã chết, ta cũng sẽ không sống một mình, ta chết, hắn cũng sẽ không tham sống sợ chết, đây là thề non hẹn biển giữa chúng ta.” Bạch Ly Nhược kiên định đối mặt với Minh Nguyệt, gật đầu chắc chắn nói “Minh nguyệt, ngươi nhất định chưa từng yêu, cho nên ngươi sẽ không hiểu loại tình cảm kia."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.