Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia
Quyển 1 - Chương 79: Thần vương tỉnh lại
Vân Thiên Thiếu
12/08/2014
Phong Mạc Nhiên nhất thời lúng túng, thật khó tưởng tượng cô gái nhu nhược này có quan hệ với Bạch Thanh Loan.
“Dĩ nhiên là có thể, bất quá, bây giờ tình hình không thuận tiện, chờ trẫm nghĩ ra cách sẽ cho hai tỷ muội nàng gặp mặt.”
Bạch Ly Nhược khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn bóng dáng Phong Mạc Nhiên biến mất ở Lưu Hoa uyển.
***
Thần Vương phủ, không khí căng thẳng có thể thiêu cháy cả Hỏa tinh, tất cả hạ nhân hành động hay nói chuyện đều cẩn thận từng chút một, sợ sơ xuất thì chuốc họa vào người.
Phong Mạc Thần tựa vào giường, gương mặt có chút xanh xao, ánh mắt vẫn lạnh lùng, dường như muốn đóng băng, trầm mặc, kiềm nén.
Liễu Y Y tay bưng chén thuốc, hơi nóng trong chén thuốc bốc lên ngập cả phòng, nàng nghiêng người ngồi ở bên giường, cầm chén thuốc đưa tới miệng Phong Mạc Thần, nhẹ giọng nói, “Thần, uống thuốc đi.”
Phong Mạc Thần đẩy chén thuốc ra, văng một ít lên tay áo của Liễu Y Y, rồi nhỏ xuống sàn.
“Vết thương này chỉ là bên ngoài, không cần uống thuốc.” Sắc mặt Phong Mạc Thần vẫn còn tái nhợt, vén tấm chăn để ngồi dậy, bộ ngực bị động liền đau nhói, hắn không ngừng ho khan.
Liễu Y Y nhanh chóng chảy nước mắt, để chén thuốc xuống mà dìu Phong mạc thần, “Thần, ngươi thiếu chút nữa chết rồi, không biết kẻ nào độc ác đến vậy?”
Phong Mạc Thần đẩy Liễu Y Y ra, bờ môi mỏng bởi vì mất máu quá nhiều mà trắng bệch đến đáng sợ, hắn lảo đảo mang giày, vết thương một lần nữa bị rách, khiến cho y phục nhiễm đỏ một mảng.
Liễu Y Y khóc lóc ôm hắn từ phía sau, gương mặt dán chặt lấy phần lưng “Thần, không nên ngược đãi mình như vậy, ta sẽ rất đau lòng.”
Sống lưng Phong Mạc Thần cứng đờ một chút, run rẩy xoay người lại, trong đôi mắt phương đã tràn đầy sự tuyệt vọng, ngón tay thon chỉ phía ngoài, run giọng nói “Ta vì nàng ấy, có thể không cần cái gì cả, nếu nợ nàng, ta cũng nguyện ý đổi quãng đời còn lại của mình, nhưng là nàng hận ta, nàng đã nổ súng với ta.”
“Thần, Thần, không nên nói nữa, nàng ta không thương ngươi, thì để cho ta thương yêu ngươi.” Liễu Y Y khóc ôm chặt Phong Mạc Thần, nước mắt thấm đẫm.
Phong Mạc Thần thở mệt nhọc đẩy Liễu Y Y, vịn vào bình phong phía sau, lạnh nhạt nói “Gọi Chu Thanh tới đây gặp ta.”
Chu Thanh là hãn tướng đắc lực của Phong Mạc Thần, chính hắn đã cứu Phong Mạc Thần ra khỏi từ tùng lâm. Liễu Y Y biết, mấy ngày gần đây, Chu Thanh một mực điều tra hung thủ, nhưng quá rõ ràng, hung thủ chính là Vương phi.
Phong Mạc Thần hôn mê ba ngày, ngự y đã đưa hắn về từ cõi chết, câu nói đầu tiên sau khi tỉnh, chính là báo cho Chu Thanh, không được làm thương tổn Bạch Ly Nhược.
“Thần, người đàn bà kia đối ngươi như vậy, ngươi vẫn muốn tìm ả về sao?” Nước mắt trên mặt Liễu Y Y chưa khô, mang theo nỗi ai oán.
“Đi gọi Chu Thanh.” Phong Mạc Thần ra lệnh lần nữa, trừng Liễu Y Y, đã có ý cảnh cáo
“Dĩ nhiên là có thể, bất quá, bây giờ tình hình không thuận tiện, chờ trẫm nghĩ ra cách sẽ cho hai tỷ muội nàng gặp mặt.”
Bạch Ly Nhược khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn bóng dáng Phong Mạc Nhiên biến mất ở Lưu Hoa uyển.
***
Thần Vương phủ, không khí căng thẳng có thể thiêu cháy cả Hỏa tinh, tất cả hạ nhân hành động hay nói chuyện đều cẩn thận từng chút một, sợ sơ xuất thì chuốc họa vào người.
Phong Mạc Thần tựa vào giường, gương mặt có chút xanh xao, ánh mắt vẫn lạnh lùng, dường như muốn đóng băng, trầm mặc, kiềm nén.
Liễu Y Y tay bưng chén thuốc, hơi nóng trong chén thuốc bốc lên ngập cả phòng, nàng nghiêng người ngồi ở bên giường, cầm chén thuốc đưa tới miệng Phong Mạc Thần, nhẹ giọng nói, “Thần, uống thuốc đi.”
Phong Mạc Thần đẩy chén thuốc ra, văng một ít lên tay áo của Liễu Y Y, rồi nhỏ xuống sàn.
“Vết thương này chỉ là bên ngoài, không cần uống thuốc.” Sắc mặt Phong Mạc Thần vẫn còn tái nhợt, vén tấm chăn để ngồi dậy, bộ ngực bị động liền đau nhói, hắn không ngừng ho khan.
Liễu Y Y nhanh chóng chảy nước mắt, để chén thuốc xuống mà dìu Phong mạc thần, “Thần, ngươi thiếu chút nữa chết rồi, không biết kẻ nào độc ác đến vậy?”
Phong Mạc Thần đẩy Liễu Y Y ra, bờ môi mỏng bởi vì mất máu quá nhiều mà trắng bệch đến đáng sợ, hắn lảo đảo mang giày, vết thương một lần nữa bị rách, khiến cho y phục nhiễm đỏ một mảng.
Liễu Y Y khóc lóc ôm hắn từ phía sau, gương mặt dán chặt lấy phần lưng “Thần, không nên ngược đãi mình như vậy, ta sẽ rất đau lòng.”
Sống lưng Phong Mạc Thần cứng đờ một chút, run rẩy xoay người lại, trong đôi mắt phương đã tràn đầy sự tuyệt vọng, ngón tay thon chỉ phía ngoài, run giọng nói “Ta vì nàng ấy, có thể không cần cái gì cả, nếu nợ nàng, ta cũng nguyện ý đổi quãng đời còn lại của mình, nhưng là nàng hận ta, nàng đã nổ súng với ta.”
“Thần, Thần, không nên nói nữa, nàng ta không thương ngươi, thì để cho ta thương yêu ngươi.” Liễu Y Y khóc ôm chặt Phong Mạc Thần, nước mắt thấm đẫm.
Phong Mạc Thần thở mệt nhọc đẩy Liễu Y Y, vịn vào bình phong phía sau, lạnh nhạt nói “Gọi Chu Thanh tới đây gặp ta.”
Chu Thanh là hãn tướng đắc lực của Phong Mạc Thần, chính hắn đã cứu Phong Mạc Thần ra khỏi từ tùng lâm. Liễu Y Y biết, mấy ngày gần đây, Chu Thanh một mực điều tra hung thủ, nhưng quá rõ ràng, hung thủ chính là Vương phi.
Phong Mạc Thần hôn mê ba ngày, ngự y đã đưa hắn về từ cõi chết, câu nói đầu tiên sau khi tỉnh, chính là báo cho Chu Thanh, không được làm thương tổn Bạch Ly Nhược.
“Thần, người đàn bà kia đối ngươi như vậy, ngươi vẫn muốn tìm ả về sao?” Nước mắt trên mặt Liễu Y Y chưa khô, mang theo nỗi ai oán.
“Đi gọi Chu Thanh.” Phong Mạc Thần ra lệnh lần nữa, trừng Liễu Y Y, đã có ý cảnh cáo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.