Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia
Quyển 1 - Chương 145: THỪA HOAN TẤT HẠ
Vân Thiên Thiếu
12/08/2014
Hoa Hinh thấy Huyền Đại khóc, sắc mặt khẽ biến, trong lòng biết nếu bắt Bạch Ly Nhược, ăn nói với Phong Mạc Thần cũng không được, chỉ có thể lạnh lùng liếc Bạch Ly Nhược, lạnh nhạt nói “Buông nàng ra, hôm nay bản cung cho Thần vương phi một chút sĩ diện, lão yêu bà, về sau bớt phóng túng một chút, hiện tại, cũng không phải thiên hạ của Phong Mạc Nhiên nữa rồi.”
Lúc Phong Mạc Thần chạy đến, Hoa Hinh đã chuẩn bị rời đi, nhìn Phong Mạc Thần toàn thân mặc Long triều, bà hơi nhíu mày “Sao vậy, Không lâm triều, đến đây nhìn con dâu sao?”
Phong Mạc Thần chắp tay “Nhi thần không dám.”
Khóe môi Hoa Hinh khẽ nhếch, định bụng châm biếm vài câu, nhìn ánh mắt Phong Mạc Thần lạnh như băng, cuối cùng không nói một lời, được mọi người đỡ rời đi.
“Ly Nhược.” Hoa Hinh vừa đi, Phong Mạc Thần liền chạy vào trong điện, nhìn thấy mấy cung nữ đang thoa thuốc lên mặt Bạch Ly Nhược, Thượng Quan Viện ngồi một bên tóc tai bù xù, ánh mắt dại ra.
Tiểu Huyền Đại đã ngừng khóc, Huyền Diệp ôm nó, không ngừng dỗ nhẹ.
Bạch Ly Nhược liếc nhìn Phong Mạc Thần một cái, vẻ chán ghét trong mắt lóe lên rồi biến mất, lập tức ngước mắt, tiếp nhận trứng gà trong tay cung nữ, tự mình lăn nhẹ trên mặt.
Phong Mạc Thần tim như bị dao cắt, từ sau khi mẫu phi hắn dẫn binh phá thành, Bạch Ly Nhược dù có thấy cũng không nói với hắn một lời, cho dù hắn giải thích như thế nào, nàng cũng lạnh nhạt khiến cho lòng hắn xót xa.
“Ly Nhược, đau lắm không?” Phong Mạc Thần tiếp nhận trứng gà trong tay nàng, nhẹ nhàng lăn trên gò má nàng.
Cung nữ quỳ trên đất thỉnh an hắn, hắn vẫn chăm chú nhìn Bạch Ly Nhược, vì vậy quên không cho các nàng đứng lên.
Bạch Ly Nhược, tránh thoát hắn, quay về cung nữ khắp phòng, thản nhiên nói “Đều bình thân đi.”
“Tạ Hoang thượng, tạ Nhược phi nương nương.” Cung nữ đứng dậy bắt đầu thu dọn giang phòng, Bạch Ly Nhược tiếp nhận Huyền Đại trong tay Huyền Diệp, đi về Lưu Vân Điện của mình.
Phong Mạc Thần theo sát phía sau, lúc Bạch Ly Nhược đi đến cửa cung, thong thả xoay người lại, thản nhiên thi lễ với Phong Mạc Thần “Hoàng Thượng, thần thiếp muốn dọn đến Từ Ninh cung ở cùng với Thượng Quan thái hậu.”
Sắc mặt Phong Mạc Thần tức thời trắng bệch, trái tim đột nhiên căng thẳng, cắn chặt răng, phượng mâu nhìn Bạch Ly Nhược một lúc lâu, gằn từng chữ “Nàng không cần thiết phải châm chọc ta như thế, nàng biết rõ, hoàng vị này không phải là ta muốn.”
“Hoàng thượng nói quá lời.” Bạch Ly Nhược cúi đầu, thấp mi thuận mắt, sau đó xoay người đi vào Lưu Vân điện.
Phong Mạc Thần đuổi theo sát bên, lại bị Bạch Ly Nhược chặn ở cửa “Đa tạ hoàng thượng đưa tiễn.”
Một câu ngắn ngủi, thật ra là đuổi khách, Phong Mạc Thần thở dốc, lui ra phía sau vài bước, bình tĩnh nhìn nàng, thần sắc thống khổ, không ngừng xoắn xuýt.
Nhiều ngày trôi qua như vậy, lần đầu tiên nàng nói chuyện với hắn, nhưng đối với chuyện không nói với hắn, còn đả thương người hơn.
Phong Mạc Thần nhìn nàng đi vào nội điện, cho cung nữ đóng cửa phòng, đóng chặt cửa sổ, đã từng vì hắn rộng mở, hiện tại thật đúng là cảnh còn người mất.
Hắn nhịn xuống ngai ngái trong miệng, chậm chạp đi về, mùi tanh trong ngực không ngừng dâng lên, ngàn lời trăm lời trong họng, hắn liên tiếp nuốt xuống.
“Hoàng thượng.” Liễu Y Y đội mũ phượng ngũ sắc cách đó không xa, váy áo lộng lẫy, quanh co khúc khuỷu mà đến, cung nữ thái giám phía sau không dưới mười người.
“Hoàng thượng, người làm sao vậy?” Liễu Y Y nhìn mặt Phong Mạc Thần trắng bệch, tia mắt lo lắng càng sâu.
Phong Mạc Thần thờ ơ nhìn trang phục toàn thân của nàng, ánh mắt lạnh như băng, rét đến tận đáy lòng.
Đại khái Liễu Y Y ý thức được quần áo của mình quá mức phô trương, lập tức cúi đầu xuống nói “Đây là mẫu hậu ban tặng, để thần thiếp mặc cùng bà đi ngắm hoa.”
Phong Mạc Thần không nói một lời như cũ, lãnh đạm liếc nàng một cái, cất bước đi đến cung điện của mình.
“Hoàng thượng” Liễu Y Y gọi Phong Mạc Thần lần nữa, tiếp nhận nhi tử từ trong tay cung nữ phía sau “Hoàng thượng, người xem Huyền Tần, hắn bắt đầu mọc răng rồi.”
Phong Mạc Thần cúi đầu liếc mắt nhìn tiểu anh nhi trắng hồng một cái, tia mắt không chút hứng thú, không nói một lời bước đi.
Liễu Y Y ôm Phong Huyền Tần, mím môi chực khóc, tim của hắn, trước sau không có ở nàng ta, cho dù nàng trong mắt mọi người đáng mặt hoàng hậu.
Trong ngự hoa viên, Hoa Hinh nằm ở ghế sạp tắm nắng, cung nữ bên cạnh quạt nhẹ, xua đuổi côn trùng, cũng có cung nữ quỳ gối bóp chân cho bà.
Thấy Liễu Y Y tủi thân đi đến, bà khỏi phải nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra, thổi thổi sơn móng tay, thản nhiên nói “Y Y, ngươi cần học hiểu biết nam nhân.”
Y Y ôm Huyền Tần ngồi bên cạnh Hoa HInh, mặt mày thu lại nói “Thỉnh mẫu hậu chỉ rõ.”
“Bọn họ cho dù có mê luyến một người đến mấy, nhưng khi mê luyến qua đi, cái gì cũng không còn, trên tay ngươi, có Huyền Tần phong hàm thái tử, còn có bản cung, lại thêm người và Thần nhi thanh mai trúc mã, qua vài năm nữa, chờ tình cảm của Thần nhi đối với nữ nhân kia phai nhạt một chút, thì ban cho nàng cái chết, cuối cùng có thể cùng Thần nhi nắm giữ giang sơn, chỉ có thể là ngươi, hiểu chưa?” Phượng mâu tuyệt đẹp của Hoa Hinh hiếp lại, khẩu khí đều đều, như nước chảy thành sông.
“Thần thiếp cẩn tuân mẫu hậu chỉ bảo.” Liễu Y Y cúi đầu, đáy mắt bóng loáng, lóe lên rồi biến mất.
Bạch Ly Nhược sai cung nữ thu thập đồ vật, mang theo Huyền Diệp cùng nhau ở Từ Ninh cung, Thượng Quan Viện tuy vẫn đối với Bạch Ly Nhược lạnh lùng, nhưng đã không còn địch ý như trước.
Lại thêm Huyền Diệp thông minh đáng yêu, mỗi ngày thừa hoan tất hạ (hầu hạ dưới gối), tâm tình Thượng Quan Viện dần dần tốt lên, mỗi ngày vui đùa cùng Huyền Diệp và Huyền Đại, ngày cũng không khó qua.
Bởi vì Từ Ninh cung bị định là lãnh cung, bảng hiệu cũng bị tháo xuống, cung nữ thái giám, toàn bộ điều đến An Ninh Cung của Hoa Hinh, cung điện to như vậy, cũng chỉ còn lại có Bạch Ly Nhược cùng mấy người Huyền Diệp.
Mặc dù không hề có cung nữ hầu hạ, nhưng mà thức ăn cũng không tồi, đại khái là vì Bạch Ly Nhược ở nơi này, không ai dám thất lễ.
Cho nên xuất hiện tình huống là Huyền Diệp và Thượng Quan Viện cùng nhau chăm sóc Huyền Đại, Bạch Ly Nhược múc nước giặt đồ, hiện tại không có cung nữ, nàng đành phải tự mình bắt tay vào làm.
Lúc Phong Mạc Thần đến Từ Ninh Cung, thấy cảnh gia đình vui vẻ, Bạch Ly Nhược giặt quần áo bên cạnh, một bồn lớn y phục, nàng xắn ống quần và tay áo, ngón tay đỏ bừng trong nước xà phòng, sau đó đem y phục đã được giặt sạch, để vào cái chậu không ở bên cạnh.
Thượng Quan Viện ôm Huyền Đại, hai tay nâng hắn lên cao, Huyền Đại cười khanh khách, Huyền Diệp bên cạnh làm mặt quỷ, hù dọa Tiểu Huyền Đại.
Bạch Ly Nhược ôm chậu gỗ, bên trong là toàn bộ quần áo đã được giặt sạch sẽ, quần áo ngâm nước, cực kỳ nặng, nàng ôm cực kỳ vất vả.
Tiếp đó một đôi bàn tay to lớn thon dài tiếp nhận chậu gỗ trong tay nàng, đón lấy đi đến dây thừng phơi y phục bên cạnh, quay đầu lại hỏi nàng “Nơi này không có cung nữ sao?"
Lúc Phong Mạc Thần chạy đến, Hoa Hinh đã chuẩn bị rời đi, nhìn Phong Mạc Thần toàn thân mặc Long triều, bà hơi nhíu mày “Sao vậy, Không lâm triều, đến đây nhìn con dâu sao?”
Phong Mạc Thần chắp tay “Nhi thần không dám.”
Khóe môi Hoa Hinh khẽ nhếch, định bụng châm biếm vài câu, nhìn ánh mắt Phong Mạc Thần lạnh như băng, cuối cùng không nói một lời, được mọi người đỡ rời đi.
“Ly Nhược.” Hoa Hinh vừa đi, Phong Mạc Thần liền chạy vào trong điện, nhìn thấy mấy cung nữ đang thoa thuốc lên mặt Bạch Ly Nhược, Thượng Quan Viện ngồi một bên tóc tai bù xù, ánh mắt dại ra.
Tiểu Huyền Đại đã ngừng khóc, Huyền Diệp ôm nó, không ngừng dỗ nhẹ.
Bạch Ly Nhược liếc nhìn Phong Mạc Thần một cái, vẻ chán ghét trong mắt lóe lên rồi biến mất, lập tức ngước mắt, tiếp nhận trứng gà trong tay cung nữ, tự mình lăn nhẹ trên mặt.
Phong Mạc Thần tim như bị dao cắt, từ sau khi mẫu phi hắn dẫn binh phá thành, Bạch Ly Nhược dù có thấy cũng không nói với hắn một lời, cho dù hắn giải thích như thế nào, nàng cũng lạnh nhạt khiến cho lòng hắn xót xa.
“Ly Nhược, đau lắm không?” Phong Mạc Thần tiếp nhận trứng gà trong tay nàng, nhẹ nhàng lăn trên gò má nàng.
Cung nữ quỳ trên đất thỉnh an hắn, hắn vẫn chăm chú nhìn Bạch Ly Nhược, vì vậy quên không cho các nàng đứng lên.
Bạch Ly Nhược, tránh thoát hắn, quay về cung nữ khắp phòng, thản nhiên nói “Đều bình thân đi.”
“Tạ Hoang thượng, tạ Nhược phi nương nương.” Cung nữ đứng dậy bắt đầu thu dọn giang phòng, Bạch Ly Nhược tiếp nhận Huyền Đại trong tay Huyền Diệp, đi về Lưu Vân Điện của mình.
Phong Mạc Thần theo sát phía sau, lúc Bạch Ly Nhược đi đến cửa cung, thong thả xoay người lại, thản nhiên thi lễ với Phong Mạc Thần “Hoàng Thượng, thần thiếp muốn dọn đến Từ Ninh cung ở cùng với Thượng Quan thái hậu.”
Sắc mặt Phong Mạc Thần tức thời trắng bệch, trái tim đột nhiên căng thẳng, cắn chặt răng, phượng mâu nhìn Bạch Ly Nhược một lúc lâu, gằn từng chữ “Nàng không cần thiết phải châm chọc ta như thế, nàng biết rõ, hoàng vị này không phải là ta muốn.”
“Hoàng thượng nói quá lời.” Bạch Ly Nhược cúi đầu, thấp mi thuận mắt, sau đó xoay người đi vào Lưu Vân điện.
Phong Mạc Thần đuổi theo sát bên, lại bị Bạch Ly Nhược chặn ở cửa “Đa tạ hoàng thượng đưa tiễn.”
Một câu ngắn ngủi, thật ra là đuổi khách, Phong Mạc Thần thở dốc, lui ra phía sau vài bước, bình tĩnh nhìn nàng, thần sắc thống khổ, không ngừng xoắn xuýt.
Nhiều ngày trôi qua như vậy, lần đầu tiên nàng nói chuyện với hắn, nhưng đối với chuyện không nói với hắn, còn đả thương người hơn.
Phong Mạc Thần nhìn nàng đi vào nội điện, cho cung nữ đóng cửa phòng, đóng chặt cửa sổ, đã từng vì hắn rộng mở, hiện tại thật đúng là cảnh còn người mất.
Hắn nhịn xuống ngai ngái trong miệng, chậm chạp đi về, mùi tanh trong ngực không ngừng dâng lên, ngàn lời trăm lời trong họng, hắn liên tiếp nuốt xuống.
“Hoàng thượng.” Liễu Y Y đội mũ phượng ngũ sắc cách đó không xa, váy áo lộng lẫy, quanh co khúc khuỷu mà đến, cung nữ thái giám phía sau không dưới mười người.
“Hoàng thượng, người làm sao vậy?” Liễu Y Y nhìn mặt Phong Mạc Thần trắng bệch, tia mắt lo lắng càng sâu.
Phong Mạc Thần thờ ơ nhìn trang phục toàn thân của nàng, ánh mắt lạnh như băng, rét đến tận đáy lòng.
Đại khái Liễu Y Y ý thức được quần áo của mình quá mức phô trương, lập tức cúi đầu xuống nói “Đây là mẫu hậu ban tặng, để thần thiếp mặc cùng bà đi ngắm hoa.”
Phong Mạc Thần không nói một lời như cũ, lãnh đạm liếc nàng một cái, cất bước đi đến cung điện của mình.
“Hoàng thượng” Liễu Y Y gọi Phong Mạc Thần lần nữa, tiếp nhận nhi tử từ trong tay cung nữ phía sau “Hoàng thượng, người xem Huyền Tần, hắn bắt đầu mọc răng rồi.”
Phong Mạc Thần cúi đầu liếc mắt nhìn tiểu anh nhi trắng hồng một cái, tia mắt không chút hứng thú, không nói một lời bước đi.
Liễu Y Y ôm Phong Huyền Tần, mím môi chực khóc, tim của hắn, trước sau không có ở nàng ta, cho dù nàng trong mắt mọi người đáng mặt hoàng hậu.
Trong ngự hoa viên, Hoa Hinh nằm ở ghế sạp tắm nắng, cung nữ bên cạnh quạt nhẹ, xua đuổi côn trùng, cũng có cung nữ quỳ gối bóp chân cho bà.
Thấy Liễu Y Y tủi thân đi đến, bà khỏi phải nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra, thổi thổi sơn móng tay, thản nhiên nói “Y Y, ngươi cần học hiểu biết nam nhân.”
Y Y ôm Huyền Tần ngồi bên cạnh Hoa HInh, mặt mày thu lại nói “Thỉnh mẫu hậu chỉ rõ.”
“Bọn họ cho dù có mê luyến một người đến mấy, nhưng khi mê luyến qua đi, cái gì cũng không còn, trên tay ngươi, có Huyền Tần phong hàm thái tử, còn có bản cung, lại thêm người và Thần nhi thanh mai trúc mã, qua vài năm nữa, chờ tình cảm của Thần nhi đối với nữ nhân kia phai nhạt một chút, thì ban cho nàng cái chết, cuối cùng có thể cùng Thần nhi nắm giữ giang sơn, chỉ có thể là ngươi, hiểu chưa?” Phượng mâu tuyệt đẹp của Hoa Hinh hiếp lại, khẩu khí đều đều, như nước chảy thành sông.
“Thần thiếp cẩn tuân mẫu hậu chỉ bảo.” Liễu Y Y cúi đầu, đáy mắt bóng loáng, lóe lên rồi biến mất.
Bạch Ly Nhược sai cung nữ thu thập đồ vật, mang theo Huyền Diệp cùng nhau ở Từ Ninh cung, Thượng Quan Viện tuy vẫn đối với Bạch Ly Nhược lạnh lùng, nhưng đã không còn địch ý như trước.
Lại thêm Huyền Diệp thông minh đáng yêu, mỗi ngày thừa hoan tất hạ (hầu hạ dưới gối), tâm tình Thượng Quan Viện dần dần tốt lên, mỗi ngày vui đùa cùng Huyền Diệp và Huyền Đại, ngày cũng không khó qua.
Bởi vì Từ Ninh cung bị định là lãnh cung, bảng hiệu cũng bị tháo xuống, cung nữ thái giám, toàn bộ điều đến An Ninh Cung của Hoa Hinh, cung điện to như vậy, cũng chỉ còn lại có Bạch Ly Nhược cùng mấy người Huyền Diệp.
Mặc dù không hề có cung nữ hầu hạ, nhưng mà thức ăn cũng không tồi, đại khái là vì Bạch Ly Nhược ở nơi này, không ai dám thất lễ.
Cho nên xuất hiện tình huống là Huyền Diệp và Thượng Quan Viện cùng nhau chăm sóc Huyền Đại, Bạch Ly Nhược múc nước giặt đồ, hiện tại không có cung nữ, nàng đành phải tự mình bắt tay vào làm.
Lúc Phong Mạc Thần đến Từ Ninh Cung, thấy cảnh gia đình vui vẻ, Bạch Ly Nhược giặt quần áo bên cạnh, một bồn lớn y phục, nàng xắn ống quần và tay áo, ngón tay đỏ bừng trong nước xà phòng, sau đó đem y phục đã được giặt sạch, để vào cái chậu không ở bên cạnh.
Thượng Quan Viện ôm Huyền Đại, hai tay nâng hắn lên cao, Huyền Đại cười khanh khách, Huyền Diệp bên cạnh làm mặt quỷ, hù dọa Tiểu Huyền Đại.
Bạch Ly Nhược ôm chậu gỗ, bên trong là toàn bộ quần áo đã được giặt sạch sẽ, quần áo ngâm nước, cực kỳ nặng, nàng ôm cực kỳ vất vả.
Tiếp đó một đôi bàn tay to lớn thon dài tiếp nhận chậu gỗ trong tay nàng, đón lấy đi đến dây thừng phơi y phục bên cạnh, quay đầu lại hỏi nàng “Nơi này không có cung nữ sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.