Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia
Quyển 1 - Chương 68: Tra ra manh mối (ba)
Vân Thiên Thiếu
12/08/2014
Phong Mạc Thần chán nản, nàng nỡ lòng nào để hắn một mình đối phó, một chút áy náy cũng không có sao?
Nhưng cũng phải, nàng vẫn còn hận hắn như thế, dù cho hắn vì nàng chết trong trận pháp, nàng cũng sẽ không có chút nào cảm động. Lập tức sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói “Ngươi đi đi, bất kể phát sinh chuyện gì, nghìn vạn lần không được quay đầu lại.”
Bạch Ly Nhược nhìn vẻ lo lắng trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, xoay người rời khỏi. Không phải không biết để lại hắn một mình trong trận pháp sẽ rất nguy hiểm, chẳng qua là một người chịu chết, dù sao vẫn tốt hơn hai người cùng chết.
Thanh kiếm khẽ nhúc nhích, vận chân khí lưu chuyển, vẽ một khẩu quyết, kiếm khí thẳng đánh tới phía sau đại thụ, không trung dường như xuất hiện một ngân sắc phản quang, giống như thác nước, đổ thẳng xuống.
Kiếm khí như cầu vồng, trên thác nước nứt ra một khe hở, trên trán Phong Mạc Thần đã bị phủ bởi một tầng mồ hôi mỏng, dùng nội lực toàn thân, dồn vào mũi kiếm, cố gắng hết sức, đổi cho Bạch Ly Nhược một con đường sống.
Sương mù dày đặc trong tùng lâm thình lình tản ra, Bạch Ly Bạch không quay đầu lại hướng bên ngoài tùng lâm chạy đi, phía sau vang lên tiếng lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt, nàng chậm quay đầu, nhìn thấy phía sau Phong Mạc Thần bỗng có một tên hồng y tử sĩ từ trên cây nhảy xuống, với thanh đao nhọn trong tay hướng thẳt lưng hắn.
Phía trước, trong nháy mắt hiện ra điểm sàng nhỏ, Bạch Ly Nhược bất lực cắn răng một cái, hướng phía sinh môn chạy vội tới.
Phong Mạc Thần hừ lạnh một tiếng, trở tay mang theo lực xuất chưởng, hồng y nhân như con nhện phốc lại trên cây.
Hắn bởi vì phân tán nội lực, trường kiếm bất ngờ bị bắn trở về, thác ngân quang biến mất, Phong Mạc Thần nửa ngồi, mũi kiếm chống xuống đất, đỡ lấy trọng lượng toàn thân.
Phía sau lưng máu tuôn ào ạt, Phong Mạc Thần khí sắc trắng bệch, đôi mắt nhắm chặt, khóe môi bật ra một chút tơ máu.
Bên cạnh vang lên tiếng chân giẫm lên lá, hắn chầm chậm mở hai mắt, Bạch Ly Nhược một thân tuyết y bỗng xuất hiện ngay trước mắt.
“Ngươi vì sao còn chưa thoát khỏi đây?” Phong Mạc Thần thở dốc, ánh mắt vừa ánh vẻ ngạc nhiên, vừa ẩn giấu một niềm vui khó tả, nhưng rất nhanh vụt tắt.
“Ngoài cửa, có rất nhiều người áo đen, một mình ta rất nguy hiểm, vẫn là ở lại bên cạnh ngươi tốt hơn.” Bạch Ly Nhược vặn góc áo, nhìn thương thế của hắn, có chút đau lòng.
Tận sâu trong lòng Phong Mạc Thần thở dài một tiếng, vậy hắn không phải đã uổng phí trúng một kiếm của hồng y nhân kia sao? Suy yếu ngồi xuống, dựa vào đại thụ ở phía sau, nhàn nhạt nói “Ngươi quay lại, chỉ có đường chết, chúng ta sẽ bị vây khốn chết bên trong trận pháp, đi ra ngoài, còn có thể sống sót.”
Nhưng cũng phải, nàng vẫn còn hận hắn như thế, dù cho hắn vì nàng chết trong trận pháp, nàng cũng sẽ không có chút nào cảm động. Lập tức sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói “Ngươi đi đi, bất kể phát sinh chuyện gì, nghìn vạn lần không được quay đầu lại.”
Bạch Ly Nhược nhìn vẻ lo lắng trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, xoay người rời khỏi. Không phải không biết để lại hắn một mình trong trận pháp sẽ rất nguy hiểm, chẳng qua là một người chịu chết, dù sao vẫn tốt hơn hai người cùng chết.
Thanh kiếm khẽ nhúc nhích, vận chân khí lưu chuyển, vẽ một khẩu quyết, kiếm khí thẳng đánh tới phía sau đại thụ, không trung dường như xuất hiện một ngân sắc phản quang, giống như thác nước, đổ thẳng xuống.
Kiếm khí như cầu vồng, trên thác nước nứt ra một khe hở, trên trán Phong Mạc Thần đã bị phủ bởi một tầng mồ hôi mỏng, dùng nội lực toàn thân, dồn vào mũi kiếm, cố gắng hết sức, đổi cho Bạch Ly Nhược một con đường sống.
Sương mù dày đặc trong tùng lâm thình lình tản ra, Bạch Ly Bạch không quay đầu lại hướng bên ngoài tùng lâm chạy đi, phía sau vang lên tiếng lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt, nàng chậm quay đầu, nhìn thấy phía sau Phong Mạc Thần bỗng có một tên hồng y tử sĩ từ trên cây nhảy xuống, với thanh đao nhọn trong tay hướng thẳt lưng hắn.
Phía trước, trong nháy mắt hiện ra điểm sàng nhỏ, Bạch Ly Nhược bất lực cắn răng một cái, hướng phía sinh môn chạy vội tới.
Phong Mạc Thần hừ lạnh một tiếng, trở tay mang theo lực xuất chưởng, hồng y nhân như con nhện phốc lại trên cây.
Hắn bởi vì phân tán nội lực, trường kiếm bất ngờ bị bắn trở về, thác ngân quang biến mất, Phong Mạc Thần nửa ngồi, mũi kiếm chống xuống đất, đỡ lấy trọng lượng toàn thân.
Phía sau lưng máu tuôn ào ạt, Phong Mạc Thần khí sắc trắng bệch, đôi mắt nhắm chặt, khóe môi bật ra một chút tơ máu.
Bên cạnh vang lên tiếng chân giẫm lên lá, hắn chầm chậm mở hai mắt, Bạch Ly Nhược một thân tuyết y bỗng xuất hiện ngay trước mắt.
“Ngươi vì sao còn chưa thoát khỏi đây?” Phong Mạc Thần thở dốc, ánh mắt vừa ánh vẻ ngạc nhiên, vừa ẩn giấu một niềm vui khó tả, nhưng rất nhanh vụt tắt.
“Ngoài cửa, có rất nhiều người áo đen, một mình ta rất nguy hiểm, vẫn là ở lại bên cạnh ngươi tốt hơn.” Bạch Ly Nhược vặn góc áo, nhìn thương thế của hắn, có chút đau lòng.
Tận sâu trong lòng Phong Mạc Thần thở dài một tiếng, vậy hắn không phải đã uổng phí trúng một kiếm của hồng y nhân kia sao? Suy yếu ngồi xuống, dựa vào đại thụ ở phía sau, nhàn nhạt nói “Ngươi quay lại, chỉ có đường chết, chúng ta sẽ bị vây khốn chết bên trong trận pháp, đi ra ngoài, còn có thể sống sót.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.