Chương 41: Bàn tròn
Diên Vĩ Đỏ
28/11/2021
Hạ Lâm thoáng sửng sốt, thì ra đây là nhà ngoại của Đình Thiên? Vậy anh với Thanh Như là anh em họ còn gì.
Chợt Hạ Lâm cảm thấy cả người nhẹ bằng, thoải mái gì đâu í.
Ngoài này, Đình Thiên vẫn cùng mọi người nói chuyện bình thường như không có chuyện gì.
Anh hỏi: "Bác Linh, con qua bên đó chào hỏi mọi người."
Mẹ Lĩnh cũng không có ý giữ chân anh, gật đầu đáp lại.
Kiều Giang liền bám theo: "Em đi cùng anh"
Đình Thiên không nói gì, để cô đi cùng.
Kiều Giang vui mừng cười không khép lại miệng được, đi song song cùng anh đắc ý đón nhận bao ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị của mọi người.
Cô biết, anh vẫn yêu cô mà.
Người Đình Thiên chào hỏi chỉ có vài ba người bao gồm cả bác của anh, ông Tăng Thanh Hải.
Tuy rằng nói chuyện với họ, nhưng anh cũng không tập trung lắm, chốc chốc lại âm thầm hướng về phía lối tới phòng vệ sinh, trong lòng sốt ruột không yên.
Đợi mãi, cuối cùng cũng thấy bóng dáng thướt tha xinh đẹp kia xuất hiện.
Đáy lòng lạnh tanh của anh thoáng ấm trở lại trong tích tắc, rồi lại lạnh lẽo như ban đầu khi mà anh nhìn thấy đi bên cạnh cô còn có thêm một thân vest màu nâu tây quen thuộc.
Đình Thiên thở nặng nề, âm trầm thu lại ánh nhìn, khó có thể hình dung ra cảm xúc hỗn loạn của anh lúc này.
Đình Lập dẫn Hạ Lâm đến tụ hội với đám nam thanh nữ tú trạc tuổi đang ngồi quây quanh chiếc bàn tròn bên góc phải hội trường.
Anh còn rất lịch sự kéo ghế cho Hạ Lâm ngôi, còn mình cũng ngồi xuống ghế bên cạnh, rót rượu cho cô và đồ ăn cho cô.
Cách hành xử nho nhã, chu đáo không chê vào đâu được.
"Hạ Lâm, lâu không gặp còn nhớ tôi không?"
Ngôi còn chưa ấm chỗ, đã có người bắt chuyện với cô.
Hạ Lâm ngước nhìn, đối phương ngồi ghế đối diện, gương mặt tuấn tú dễ nhìn, ánh mắt hoa đào lãng tử và quen quen.
"Anh là...
Hạ Lâm nghĩ ngợi một lúc mới nhớ ra: "Bác sĩ Phùng Thiệu Huy."
Năm ấy, sau hôm cô tỉnh lại ở bệnh viện, Thiệu Huy có tới bệnh viện một lần.
Bởi cách nói chuyện của người này khá hài hước cộng thêm vẻ ngoài khá bắt mắt lại cộng thêm anh là bạn thân chí cốt của Đình Thiên, nên Hạ Lâm có ấn tượng khá sâu.
Năm năm không gặp, Thiệu Huy cũng chả khác gì nhiều, chỉ là trông chín chắn phong độ hơn thôi.
Đình Lập và mọi người ngạc nhiên.
Hai người này quen biết nhau? Thiệu Huy hài lòng, nở nụ cười tươi rói để lộ chiếc răng khểnh cực duyên: "Xem ra trí nhớ của cô không tồi.
Nào, uống với tôi một ly để mừng gặp lại nhé?"
Hạ Lâm điềm tĩnh nhìn ly rượu trước mặt mình, khéo léo từ chối: "Thật ngại quá, tôi uống rượu không tốt lắm"
Uống nhiều, cô sợ sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của mình.
Nơi này là bữa tiệc hào môn, nhìn qua thì hào nhoáng xa hoa, nhưng thực chất lại chẳng khác nào đầm rồng hang hổ, không cẩn thận đắc tội với ai đều khó sống.
Thiệu Huy nào chịu: "Này, cô thế này là không chịu nể mặt tôi phải không?"
Cảnh khi nãy cô cùng Lam Vũ uống rượu ai cũng đều thấy.
Cậu ta mời thì cô vui vẻ uống, đến lượt anh lại từ chối không phải là muốn làm mất mặt anh, để cái đám thích xem trò này cười anh sao.
"Hạ Lâm đã nói vậy thì để tôi uống thay cho, đừng ép cô ấy"
Đình Lập cầm ly của cô lên, trước bao nhiêu con mắt, giơ ly lên làm động tác mời, rồi cứ thế uống một hơi cạn sạch.
Hạ Lâm tròn mắt kinh ngạc.
Anh ta lại uống thay cho cô? Thiệu Huy cũng đơ mất hai giây, rồi bật cười sảng khoái, uống sạch ly của mình.
Riêng những người khác bị hành động anh hùng cứu mỹ nhân này của Đình Lập dọa ngây người.
Ai chẳng biết Đình Lập xưa nay không dính líu gì tới phụ nữ, vậy mà hôm nay lại chủ động uống rượu thay cho một cô gái.
Cậu ta đổi tính rồi sao? Lam Vũ ngồi cạnh ghế Thiệu Huy, thu toàn bộ một màn này vào ánh mắt, không nói gì, yên lặng uống rượu của mình.
Đặt ly xuống, anh nhìn cô gái ngôi bên cạnh Hạ Lâm, thở dài.
Lúc nào cô cũng như vậy, luôn thu mình lại, yên tĩnh tới mức như không tôn tại.
Đám cậu ấm chưa vợ kia từ lúc thấy Hạ Lâm cùng mẹ Châu và anh em Đình Lập đi vào đã thấy tò mò về cô.
Sau cú sốc vừa rồi, họ nhao nhao lên hỏi Đình Lập về danh tính của cô: Đình Lập không làm kiêu, giới thiệu đôi bên với nhau.
Thế Hạ Lâm mới biết, một bàn lớn này, hơn phân nửa đàn ông đều là quân nhân, phần còn lại không phải chính trị gia thì là tiến sĩ giáo sư, bác sĩ quân y.
Lai lịch khủng bố thật! Hạ Lâm đặc biệt chú ý tới cô gái ngồi cạnh mình.
Chị ấy là Lam Thy, em gái Lam Vũ.
Dung mạo xinh đẹp rất giống bà Dương, nhưng lạnh lùng, yên tĩnh cứ như đang ở trong một thế giới riêng chứ không hề hòa nhập với nơi này.
Khiến Hạ Lâm hơi hiếu kỳ.
"Hạ Lâm, em ăn cái này đi, rất ngon"
Đình Lập chợt đẩy một đĩa thịt bò nướng sốt đã được sắt ra miếng vừa phải qua trước mặt Hạ Lâm.
Cô nhìn xuống, khá là sửng sốt.
Người đàn ông này đổi với ai cũng chu đáo như vậy sao? Nhưng, cô dị ứng thịt bò.
Hạ Lâm quắn quéo, nhìn đĩa thịt bò như nhìn thấy ma, không biết phải làm sao để từ chối.
Người ta đã cất công cắt cho, giờ cô mà nói không ăn thì sẽ bị mắng không biết điều.
Làm sao đây? "Cô ấy không ăn thịt bò"
Một giọng nam cao trọng ổn xen vào.
Mọi người không hẹn cùng quay lại nhìn, chỉ thấy một Đình Thiên khó tính, khó gân đang đi tới, thong thả ngôi xuống ghế trống cạnh Lam Vũ, gắp bà con tôm càng xanh về đĩa, lột vỏ từng con một, rưới nước sốt lên, động tác vô cùng chuyên nghiệp, khéo léo và đẹp mắt.
Sau cùng, đẩy cái đĩa về phía Hạ Lâm, nhàn nhạt nói: "Mau ăn đi, khá ngon đây"
Tuy răng không bằng đồ anh làm.
Cả đám ngoại trừ Thiệu Huy cứ gọi là trợn mắt lên.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Dương thiểu tướng vốn lạnh lùng, nghiêm khắc không biết nhẹ nhàng là gì nay lại...
Tự tay bóc tôm cho một cô gái? Kỳ lạ là người đó không phải Kiều Giang mà lại là một cô gái xa lạ nhỏ nhắn mỏng manh như hoa mẫu đơn? Hạ Lâm chỉ hơi bất ngờ với cử chỉ công khai của Đình Thiên mà thôi.
Nếu đã biết anh không để ý tới vấn đề đó rồi, cô cũng chẳng cần phải kiêng dè làm gì.
Cứ thế quang minh chính đại mà vui vẻ nhận sự quan tâm của thầy yêu quái thôi.
"Cảm ơn thầy!"
Cô vui vẻ cầm nĩa lên ăn trước sự chấn động tập hai của mọi người.
Thây sao? Người thông minh đều tự hiểu, giữa Hạ Lâm và Đình Thiên có vấn đề.
Từ xa, Kiều Giang trông thấy một màn này, cảm giác như mặt mình bị vả bôm bốp liên tục mấy cái, sốc điên người.
Khi nãy thấy anh đi nhanh về phía đó bỏ cả cô lại phía sau, cô cứ nghĩ là có chuyện gì đó gấp lắm.
Không ngờ tới, chuyện gấp gáp của anh là bóc vỏ tôm cô con nhỏ Hạ Lâm kia.
Kiều Giang tức nghiến răng trèo trẹo.
Làm sao anh lại có thể bóc tôm cho một đứa con gái khác mà không phải là cô? Rốt cuộc giữa anh và cô ta có quan hệ gì? "Chị Giang, chị sao thế?"
Thanh Như đi tới, cô vừa kết thúc màn khiêu vũ mở đầu của mình, thấy Kiều Giang cứ đứng chôn chân một chỗ, cô thấy lo lo: "Trông sắc mặt chị kém quá.
Kiều Giang bừng tỉnh, nhận ra bản thân đã lộ liêu, nhanh chóng giấu đi mà cười: "Không sao, chắc là do mới đi đường xa về nên hơi mệt.
Chúng ta qua chỗ Đình Thiên ngôi đi"
Chợt Hạ Lâm cảm thấy cả người nhẹ bằng, thoải mái gì đâu í.
Ngoài này, Đình Thiên vẫn cùng mọi người nói chuyện bình thường như không có chuyện gì.
Anh hỏi: "Bác Linh, con qua bên đó chào hỏi mọi người."
Mẹ Lĩnh cũng không có ý giữ chân anh, gật đầu đáp lại.
Kiều Giang liền bám theo: "Em đi cùng anh"
Đình Thiên không nói gì, để cô đi cùng.
Kiều Giang vui mừng cười không khép lại miệng được, đi song song cùng anh đắc ý đón nhận bao ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị của mọi người.
Cô biết, anh vẫn yêu cô mà.
Người Đình Thiên chào hỏi chỉ có vài ba người bao gồm cả bác của anh, ông Tăng Thanh Hải.
Tuy rằng nói chuyện với họ, nhưng anh cũng không tập trung lắm, chốc chốc lại âm thầm hướng về phía lối tới phòng vệ sinh, trong lòng sốt ruột không yên.
Đợi mãi, cuối cùng cũng thấy bóng dáng thướt tha xinh đẹp kia xuất hiện.
Đáy lòng lạnh tanh của anh thoáng ấm trở lại trong tích tắc, rồi lại lạnh lẽo như ban đầu khi mà anh nhìn thấy đi bên cạnh cô còn có thêm một thân vest màu nâu tây quen thuộc.
Đình Thiên thở nặng nề, âm trầm thu lại ánh nhìn, khó có thể hình dung ra cảm xúc hỗn loạn của anh lúc này.
Đình Lập dẫn Hạ Lâm đến tụ hội với đám nam thanh nữ tú trạc tuổi đang ngồi quây quanh chiếc bàn tròn bên góc phải hội trường.
Anh còn rất lịch sự kéo ghế cho Hạ Lâm ngôi, còn mình cũng ngồi xuống ghế bên cạnh, rót rượu cho cô và đồ ăn cho cô.
Cách hành xử nho nhã, chu đáo không chê vào đâu được.
"Hạ Lâm, lâu không gặp còn nhớ tôi không?"
Ngôi còn chưa ấm chỗ, đã có người bắt chuyện với cô.
Hạ Lâm ngước nhìn, đối phương ngồi ghế đối diện, gương mặt tuấn tú dễ nhìn, ánh mắt hoa đào lãng tử và quen quen.
"Anh là...
Hạ Lâm nghĩ ngợi một lúc mới nhớ ra: "Bác sĩ Phùng Thiệu Huy."
Năm ấy, sau hôm cô tỉnh lại ở bệnh viện, Thiệu Huy có tới bệnh viện một lần.
Bởi cách nói chuyện của người này khá hài hước cộng thêm vẻ ngoài khá bắt mắt lại cộng thêm anh là bạn thân chí cốt của Đình Thiên, nên Hạ Lâm có ấn tượng khá sâu.
Năm năm không gặp, Thiệu Huy cũng chả khác gì nhiều, chỉ là trông chín chắn phong độ hơn thôi.
Đình Lập và mọi người ngạc nhiên.
Hai người này quen biết nhau? Thiệu Huy hài lòng, nở nụ cười tươi rói để lộ chiếc răng khểnh cực duyên: "Xem ra trí nhớ của cô không tồi.
Nào, uống với tôi một ly để mừng gặp lại nhé?"
Hạ Lâm điềm tĩnh nhìn ly rượu trước mặt mình, khéo léo từ chối: "Thật ngại quá, tôi uống rượu không tốt lắm"
Uống nhiều, cô sợ sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của mình.
Nơi này là bữa tiệc hào môn, nhìn qua thì hào nhoáng xa hoa, nhưng thực chất lại chẳng khác nào đầm rồng hang hổ, không cẩn thận đắc tội với ai đều khó sống.
Thiệu Huy nào chịu: "Này, cô thế này là không chịu nể mặt tôi phải không?"
Cảnh khi nãy cô cùng Lam Vũ uống rượu ai cũng đều thấy.
Cậu ta mời thì cô vui vẻ uống, đến lượt anh lại từ chối không phải là muốn làm mất mặt anh, để cái đám thích xem trò này cười anh sao.
"Hạ Lâm đã nói vậy thì để tôi uống thay cho, đừng ép cô ấy"
Đình Lập cầm ly của cô lên, trước bao nhiêu con mắt, giơ ly lên làm động tác mời, rồi cứ thế uống một hơi cạn sạch.
Hạ Lâm tròn mắt kinh ngạc.
Anh ta lại uống thay cho cô? Thiệu Huy cũng đơ mất hai giây, rồi bật cười sảng khoái, uống sạch ly của mình.
Riêng những người khác bị hành động anh hùng cứu mỹ nhân này của Đình Lập dọa ngây người.
Ai chẳng biết Đình Lập xưa nay không dính líu gì tới phụ nữ, vậy mà hôm nay lại chủ động uống rượu thay cho một cô gái.
Cậu ta đổi tính rồi sao? Lam Vũ ngồi cạnh ghế Thiệu Huy, thu toàn bộ một màn này vào ánh mắt, không nói gì, yên lặng uống rượu của mình.
Đặt ly xuống, anh nhìn cô gái ngôi bên cạnh Hạ Lâm, thở dài.
Lúc nào cô cũng như vậy, luôn thu mình lại, yên tĩnh tới mức như không tôn tại.
Đám cậu ấm chưa vợ kia từ lúc thấy Hạ Lâm cùng mẹ Châu và anh em Đình Lập đi vào đã thấy tò mò về cô.
Sau cú sốc vừa rồi, họ nhao nhao lên hỏi Đình Lập về danh tính của cô: Đình Lập không làm kiêu, giới thiệu đôi bên với nhau.
Thế Hạ Lâm mới biết, một bàn lớn này, hơn phân nửa đàn ông đều là quân nhân, phần còn lại không phải chính trị gia thì là tiến sĩ giáo sư, bác sĩ quân y.
Lai lịch khủng bố thật! Hạ Lâm đặc biệt chú ý tới cô gái ngồi cạnh mình.
Chị ấy là Lam Thy, em gái Lam Vũ.
Dung mạo xinh đẹp rất giống bà Dương, nhưng lạnh lùng, yên tĩnh cứ như đang ở trong một thế giới riêng chứ không hề hòa nhập với nơi này.
Khiến Hạ Lâm hơi hiếu kỳ.
"Hạ Lâm, em ăn cái này đi, rất ngon"
Đình Lập chợt đẩy một đĩa thịt bò nướng sốt đã được sắt ra miếng vừa phải qua trước mặt Hạ Lâm.
Cô nhìn xuống, khá là sửng sốt.
Người đàn ông này đổi với ai cũng chu đáo như vậy sao? Nhưng, cô dị ứng thịt bò.
Hạ Lâm quắn quéo, nhìn đĩa thịt bò như nhìn thấy ma, không biết phải làm sao để từ chối.
Người ta đã cất công cắt cho, giờ cô mà nói không ăn thì sẽ bị mắng không biết điều.
Làm sao đây? "Cô ấy không ăn thịt bò"
Một giọng nam cao trọng ổn xen vào.
Mọi người không hẹn cùng quay lại nhìn, chỉ thấy một Đình Thiên khó tính, khó gân đang đi tới, thong thả ngôi xuống ghế trống cạnh Lam Vũ, gắp bà con tôm càng xanh về đĩa, lột vỏ từng con một, rưới nước sốt lên, động tác vô cùng chuyên nghiệp, khéo léo và đẹp mắt.
Sau cùng, đẩy cái đĩa về phía Hạ Lâm, nhàn nhạt nói: "Mau ăn đi, khá ngon đây"
Tuy răng không bằng đồ anh làm.
Cả đám ngoại trừ Thiệu Huy cứ gọi là trợn mắt lên.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Dương thiểu tướng vốn lạnh lùng, nghiêm khắc không biết nhẹ nhàng là gì nay lại...
Tự tay bóc tôm cho một cô gái? Kỳ lạ là người đó không phải Kiều Giang mà lại là một cô gái xa lạ nhỏ nhắn mỏng manh như hoa mẫu đơn? Hạ Lâm chỉ hơi bất ngờ với cử chỉ công khai của Đình Thiên mà thôi.
Nếu đã biết anh không để ý tới vấn đề đó rồi, cô cũng chẳng cần phải kiêng dè làm gì.
Cứ thế quang minh chính đại mà vui vẻ nhận sự quan tâm của thầy yêu quái thôi.
"Cảm ơn thầy!"
Cô vui vẻ cầm nĩa lên ăn trước sự chấn động tập hai của mọi người.
Thây sao? Người thông minh đều tự hiểu, giữa Hạ Lâm và Đình Thiên có vấn đề.
Từ xa, Kiều Giang trông thấy một màn này, cảm giác như mặt mình bị vả bôm bốp liên tục mấy cái, sốc điên người.
Khi nãy thấy anh đi nhanh về phía đó bỏ cả cô lại phía sau, cô cứ nghĩ là có chuyện gì đó gấp lắm.
Không ngờ tới, chuyện gấp gáp của anh là bóc vỏ tôm cô con nhỏ Hạ Lâm kia.
Kiều Giang tức nghiến răng trèo trẹo.
Làm sao anh lại có thể bóc tôm cho một đứa con gái khác mà không phải là cô? Rốt cuộc giữa anh và cô ta có quan hệ gì? "Chị Giang, chị sao thế?"
Thanh Như đi tới, cô vừa kết thúc màn khiêu vũ mở đầu của mình, thấy Kiều Giang cứ đứng chôn chân một chỗ, cô thấy lo lo: "Trông sắc mặt chị kém quá.
Kiều Giang bừng tỉnh, nhận ra bản thân đã lộ liêu, nhanh chóng giấu đi mà cười: "Không sao, chắc là do mới đi đường xa về nên hơi mệt.
Chúng ta qua chỗ Đình Thiên ngôi đi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.