Chương 46: Dính scandal (2)
Diên Vĩ Đỏ
28/11/2021
"Đã xem rồi"
Thanh Thanh ngồi xuống ghẽ, nói tiếp: "Chắc cô cũng có suy nghĩ giống như tôi?"
Hạ Lâm gật đầu, giữa hai có một sự ăn ý vô hình rất chuẩn xác.
Đôi khi không cần phải nói gì, chỉ cần nhìn vào ánh mắt là có thể hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Đó là những gì cả hai có được khi cùng nhau làm việc suốt bốn năm.
Cô không nói gì, chờ Thanh Thanh nói tiếp.
"Vậy giờ chúng ta nên làm gì? Tống giám đốc, xin cô cho chỉ thị"
Hạ Lâm không vội trả lời, cô ấn nút vào nút đỏ trên bàn, nói qua đó: "Diệu Nhiên, chị cũng vào đây đi"
Chờ Diệu Nhiên đi vào, ngồi xuống ghế hẳn hoi, Hạ Lâm mới nói: "Xảy ra chuyện này thì chúng ta không thể chờ Lâm Hoàng Nhất tự tìm chứng cứ nữa.
Tôi đã nhờ người đi giúp cậu ta tìm chứng cứ rồi, sẽ sớm có kết quả thôi.
Cô nhìn qua Diệu Nhiên, phân phó: "Diệu Nhiên, chị gọi cho phòng công chúng, nói họ xoá hết tất cả các bài báo có liên quan tới vấn đề này cả công ty chúng ta lẫn bên Trần Vĩnh.
Hai tiếng sau, tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ tin tức nào nữa."
"Vâng, thưa sếp."
Diệu Nhiên đi thực hành mệnh lệnh ngay sau đó.
Tin tức càng kéo dài càng lan rộng thì càng bất lợi cho công ty.
Mới xuất hiện chưa đầy mười phút mà giá cổ phiếu của công ty đã giảm xuống 0,2% rồi.
Còn kéo dài nữa không biết sẽ tổn thất như nào.
Còn lại Hạ Lâm và Thanh Thanh, hai cô cùng bàn bạc tìm ra phương án phòng bị.
Cuộc trao đổi kéo dài hai tiếng mới kết thúc.
Thanh Thanh trở về phòng của mình tiếp tục làm việc.
Đêm nay, dự là Thiên Hạ sẽ phải tăng ca thâu đêm rồi.
Hạ Lâm ở trong phòng, cô mở máy tính, bắt đầu xâm nhập vào máy chủ của tài khoản đăng bài vạch trần Trấn Linh trước.
Đã làm thì phải làm cho trót, xử luôn cả hai, không tha kẻ nào.
Phần lớn những tài khoản của đám phóng viên có độ bảo mật không cao, cô chẳng tốn mấy phần sức để xâm nhập.
Kiểm tra nội dung một lượt, Hạ Lâm tìm thấy được trong tài khoản này còn một bản thảo dự trữ khác có liên quan tới tin này.
Ngoài ra còn có ba bức hình của Lâm Hoàng Nhất đang trao đổi đồ với một người đàn ông nào đấy không thấy rõ mặt, nhưng logo trên viền tay áo của hắn đã nói lên thân phận của mình, một nhân viên trong công ty Phượng Vân.
Nếu là người bình thường sẽ không hoài nghi gì mà tin những bức hình kia là thật.
Chỉ có những người có chuyên môn như Hạ Lâm mới phát hiện ra, tất cả số hình này đều là ảnh ghép.
Hạ Lâm cong khoé môi, xem ra kẻ ăn cắp đã không thể ngồi yên được rồi nên mới chuẩn bị kĩ như vậy, nhất định phải đạp Trần Vĩnh xuống bùn trước khi Lâm Hoàng Nhất tìm được chứng cứ.
Cô chỉ mất mười phút để khiến máy tính đối phương sập nguồn, cháy khét lẹt.
Có điều, đến máy chủ của tài khoản kẻ đang nhảm vào Thiên Hạ thì không dễ dàng như lân trước.
Dường như người điều khiển tài khoản ấy không phải tay mơ.
Ngay khi Hạ Lâm vừa xâm nhập được một lúc, đối phương đã phát hiện ra.
Thế nên, đã có một cuộc đọ sức gay cấn diễn ra giữa Hạ Lâm và hẳn.
Cuộc chiến kéo dài hơn một tiếng mới kết thúc.
Phần thẳng đương là hướng về phía Hạ Lâm.
Sau khi tắt máy, cô mới phát hiện toàn thân đều toát mồ hôi, phần áo sau lưng ướt nguyên mảng lớn.
Cuộc chiến này khá cân não, nhưng thú vị lắm.
Cô thích những thứ mang tính chất thử thách như vậy, thế đời nó mới phong phú.
Chỉ là không biết kẻ đang thao túng đẳng sau là ai.
Đến nửa đêm, Thiên Hạ đã làm chủ được tình hình, phòng công chúng đã làm hết sức mình để gỡ xuống hết các tin bài có liên quan tới vụ lùm xùm này, cả những tin liên quan tới Trần Vĩnh.
Gương mặt mệt mỏi của ai cũng lộ rõ sự vui mừng.
Nói ra thì, đây cũng không phải lần đầu Thiên Hạ dính scandal, trước đây khi trụ sở chính còn ở Luân Đôn, Thiên Hạ không ít lần bị người ta vu oan giá hoạ.
Cho nên, họ rất có kinh nghiệm xử lý, nhanh gọn.
Dâu vậy, họ cũng không cho phép bản thân được lơ là.
Ai Tường tới tìm Hạ Lâm.
Biết được quan hệ giữa Hạ Lâm và Minh Tường không phải bình thường, nên khi thấy anh tới, Diệu Nhiên không lề mề, để anh vào gặp sếp.
"Đây, đồ em cân đấy"
Minh Tường đập nhẹ túi hồ sơ xuống bàn, tay kia nhẹ nhàng hơn thả túi đồ gì đó xuống bên cạnh, giọng điệu hững hờ nói: "Bánh canh cá dâm cho em."
Rồi tự mời mình đi tới ngồi xuống ghế sofa, ngả lưng.
Bộ dáng ngả ngớn, lười biếng lộ vẻ mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng.
Hạ Lâm nhìn túi đồ, lòng ấm áp vô cùng.
Vẫn là anh tốt với cô nhất, biết cô bận tối mắt nên mang cả đồ ăn cô thích nhất đến.
Những lúc như này, Minh Tường rất đáng yêu.
Cô mỉm cười, lời nói ra lại khác nội tâm một trời một vực: "Sao nay lại tốt bụng thế, lương tâm bị chó tha đi lâu năm của anh đã trở về rồi à?"
"Không phải bị chó tha đi mà là anh vốn không có hai chữ đấy.
OkU"
Hạ Lâm ừ hứ, nghiêng đầu gật một cái đáp lại, cười tinh quái đổi chủ đề: "Tốc độ của anh vẫn nhanh như xưa nhỉ?"
Minh Tường quẹo đầu nhìn cô: "Ý em là gì? Nói bây giờ anh già rồi hả?"
Hạ Lâm nhún vai: "Em không có ý đấy.
Là anh tự nói."
Rồi chẳng thèm để ý tới vẻ mặt như phải ớt xanh của Minh Tường, cô cầm túi hồ sơ lên xem.
Bên trong có một cái USB và một tờ hoá đơn chuyển khoản.
Hạ Lâm cầm USB vào ổ máy tính trước, mở file.
Trong file có một bản ghi âm và một đoạn video.
Hạ Lâm mở bản ghi âm lên trước.
Thứ âm thanh rè rè vang lên, tiếp đến là một giọng nam trầm khàn, khó nghe xen lẫn sự hoảng sợ: "Tôi là Lôi Hữu Lợi...
Tôi không biết sự việc lại nghiêm trọng tới như vậy...
Lúc đó, có một người đàn ông trung niên tới tìm tôi, tự xưng là trợ lý tổng giám đốc công ty game Phượng Vân.
Ông ta nói sẽ cho tôi một khoản tiền lớn đủ sống đến hết đời nếu tôi đưa cho ông ta những mẫu nhân vật chủ chốt trong game NCHT của Trần Vĩnh...
Tôi vì bị số tiền lớn ấy làm mờ mắt, nên đã đồng ý.
Thật ra tôi cũng đã liệu hết rồi.
Tôi và Hoàng Nhất chơi với nhau từ nhỏ, nên hiểu rõ tính cậu ta.
Nếu Phượng Vân chạy bản Demo trước, thấy có vấn đề chắc chắn Hoàng Nhất sẽ vì danh dự của bản thân và Trần Vĩnh mà chủ động rút lui.
Chỉ cần như thế, cho dù Thiên Hạ chọn công ty nào thì chuyện tôi lén trộm mẫu sản phẩm cũng không bị ai phát hiện nữa..."
Nghe hết đoạn ghi âm, Hạ Lâm chợt cười lạnh, cảm thán: "Tình bạn chính là con đao hai lưỡi!"
Chắc Lâm Hoàng Nhất không thể ngờ tới, người anh em chí cốt của mình mới chính là kẻ bán đứng, phản bội mình.
Chậc, xót xa ghê! Minh Tường nhếch môi, cười nhạt nhẽo: "Nói đầy đủ thì là, trong tất cả các mối quan hệ đều ẩn chứa một con dao hai lưỡi."
Lời tác giả: Mọi người thấy truyện hay thì hãy đánh giá chấm 5* cho mình với nhé.
Bữa giờ nghe nhiều bạn khen truyện hay mà không thấy ai đánh giá * cho Đỏ, làm Đỏ rầu lắm luôn.
Nhớ đánh giá nhé các tình yêu.
Thả tym nè
Thanh Thanh ngồi xuống ghẽ, nói tiếp: "Chắc cô cũng có suy nghĩ giống như tôi?"
Hạ Lâm gật đầu, giữa hai có một sự ăn ý vô hình rất chuẩn xác.
Đôi khi không cần phải nói gì, chỉ cần nhìn vào ánh mắt là có thể hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Đó là những gì cả hai có được khi cùng nhau làm việc suốt bốn năm.
Cô không nói gì, chờ Thanh Thanh nói tiếp.
"Vậy giờ chúng ta nên làm gì? Tống giám đốc, xin cô cho chỉ thị"
Hạ Lâm không vội trả lời, cô ấn nút vào nút đỏ trên bàn, nói qua đó: "Diệu Nhiên, chị cũng vào đây đi"
Chờ Diệu Nhiên đi vào, ngồi xuống ghế hẳn hoi, Hạ Lâm mới nói: "Xảy ra chuyện này thì chúng ta không thể chờ Lâm Hoàng Nhất tự tìm chứng cứ nữa.
Tôi đã nhờ người đi giúp cậu ta tìm chứng cứ rồi, sẽ sớm có kết quả thôi.
Cô nhìn qua Diệu Nhiên, phân phó: "Diệu Nhiên, chị gọi cho phòng công chúng, nói họ xoá hết tất cả các bài báo có liên quan tới vấn đề này cả công ty chúng ta lẫn bên Trần Vĩnh.
Hai tiếng sau, tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ tin tức nào nữa."
"Vâng, thưa sếp."
Diệu Nhiên đi thực hành mệnh lệnh ngay sau đó.
Tin tức càng kéo dài càng lan rộng thì càng bất lợi cho công ty.
Mới xuất hiện chưa đầy mười phút mà giá cổ phiếu của công ty đã giảm xuống 0,2% rồi.
Còn kéo dài nữa không biết sẽ tổn thất như nào.
Còn lại Hạ Lâm và Thanh Thanh, hai cô cùng bàn bạc tìm ra phương án phòng bị.
Cuộc trao đổi kéo dài hai tiếng mới kết thúc.
Thanh Thanh trở về phòng của mình tiếp tục làm việc.
Đêm nay, dự là Thiên Hạ sẽ phải tăng ca thâu đêm rồi.
Hạ Lâm ở trong phòng, cô mở máy tính, bắt đầu xâm nhập vào máy chủ của tài khoản đăng bài vạch trần Trấn Linh trước.
Đã làm thì phải làm cho trót, xử luôn cả hai, không tha kẻ nào.
Phần lớn những tài khoản của đám phóng viên có độ bảo mật không cao, cô chẳng tốn mấy phần sức để xâm nhập.
Kiểm tra nội dung một lượt, Hạ Lâm tìm thấy được trong tài khoản này còn một bản thảo dự trữ khác có liên quan tới tin này.
Ngoài ra còn có ba bức hình của Lâm Hoàng Nhất đang trao đổi đồ với một người đàn ông nào đấy không thấy rõ mặt, nhưng logo trên viền tay áo của hắn đã nói lên thân phận của mình, một nhân viên trong công ty Phượng Vân.
Nếu là người bình thường sẽ không hoài nghi gì mà tin những bức hình kia là thật.
Chỉ có những người có chuyên môn như Hạ Lâm mới phát hiện ra, tất cả số hình này đều là ảnh ghép.
Hạ Lâm cong khoé môi, xem ra kẻ ăn cắp đã không thể ngồi yên được rồi nên mới chuẩn bị kĩ như vậy, nhất định phải đạp Trần Vĩnh xuống bùn trước khi Lâm Hoàng Nhất tìm được chứng cứ.
Cô chỉ mất mười phút để khiến máy tính đối phương sập nguồn, cháy khét lẹt.
Có điều, đến máy chủ của tài khoản kẻ đang nhảm vào Thiên Hạ thì không dễ dàng như lân trước.
Dường như người điều khiển tài khoản ấy không phải tay mơ.
Ngay khi Hạ Lâm vừa xâm nhập được một lúc, đối phương đã phát hiện ra.
Thế nên, đã có một cuộc đọ sức gay cấn diễn ra giữa Hạ Lâm và hẳn.
Cuộc chiến kéo dài hơn một tiếng mới kết thúc.
Phần thẳng đương là hướng về phía Hạ Lâm.
Sau khi tắt máy, cô mới phát hiện toàn thân đều toát mồ hôi, phần áo sau lưng ướt nguyên mảng lớn.
Cuộc chiến này khá cân não, nhưng thú vị lắm.
Cô thích những thứ mang tính chất thử thách như vậy, thế đời nó mới phong phú.
Chỉ là không biết kẻ đang thao túng đẳng sau là ai.
Đến nửa đêm, Thiên Hạ đã làm chủ được tình hình, phòng công chúng đã làm hết sức mình để gỡ xuống hết các tin bài có liên quan tới vụ lùm xùm này, cả những tin liên quan tới Trần Vĩnh.
Gương mặt mệt mỏi của ai cũng lộ rõ sự vui mừng.
Nói ra thì, đây cũng không phải lần đầu Thiên Hạ dính scandal, trước đây khi trụ sở chính còn ở Luân Đôn, Thiên Hạ không ít lần bị người ta vu oan giá hoạ.
Cho nên, họ rất có kinh nghiệm xử lý, nhanh gọn.
Dâu vậy, họ cũng không cho phép bản thân được lơ là.
Ai Tường tới tìm Hạ Lâm.
Biết được quan hệ giữa Hạ Lâm và Minh Tường không phải bình thường, nên khi thấy anh tới, Diệu Nhiên không lề mề, để anh vào gặp sếp.
"Đây, đồ em cân đấy"
Minh Tường đập nhẹ túi hồ sơ xuống bàn, tay kia nhẹ nhàng hơn thả túi đồ gì đó xuống bên cạnh, giọng điệu hững hờ nói: "Bánh canh cá dâm cho em."
Rồi tự mời mình đi tới ngồi xuống ghế sofa, ngả lưng.
Bộ dáng ngả ngớn, lười biếng lộ vẻ mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng.
Hạ Lâm nhìn túi đồ, lòng ấm áp vô cùng.
Vẫn là anh tốt với cô nhất, biết cô bận tối mắt nên mang cả đồ ăn cô thích nhất đến.
Những lúc như này, Minh Tường rất đáng yêu.
Cô mỉm cười, lời nói ra lại khác nội tâm một trời một vực: "Sao nay lại tốt bụng thế, lương tâm bị chó tha đi lâu năm của anh đã trở về rồi à?"
"Không phải bị chó tha đi mà là anh vốn không có hai chữ đấy.
OkU"
Hạ Lâm ừ hứ, nghiêng đầu gật một cái đáp lại, cười tinh quái đổi chủ đề: "Tốc độ của anh vẫn nhanh như xưa nhỉ?"
Minh Tường quẹo đầu nhìn cô: "Ý em là gì? Nói bây giờ anh già rồi hả?"
Hạ Lâm nhún vai: "Em không có ý đấy.
Là anh tự nói."
Rồi chẳng thèm để ý tới vẻ mặt như phải ớt xanh của Minh Tường, cô cầm túi hồ sơ lên xem.
Bên trong có một cái USB và một tờ hoá đơn chuyển khoản.
Hạ Lâm cầm USB vào ổ máy tính trước, mở file.
Trong file có một bản ghi âm và một đoạn video.
Hạ Lâm mở bản ghi âm lên trước.
Thứ âm thanh rè rè vang lên, tiếp đến là một giọng nam trầm khàn, khó nghe xen lẫn sự hoảng sợ: "Tôi là Lôi Hữu Lợi...
Tôi không biết sự việc lại nghiêm trọng tới như vậy...
Lúc đó, có một người đàn ông trung niên tới tìm tôi, tự xưng là trợ lý tổng giám đốc công ty game Phượng Vân.
Ông ta nói sẽ cho tôi một khoản tiền lớn đủ sống đến hết đời nếu tôi đưa cho ông ta những mẫu nhân vật chủ chốt trong game NCHT của Trần Vĩnh...
Tôi vì bị số tiền lớn ấy làm mờ mắt, nên đã đồng ý.
Thật ra tôi cũng đã liệu hết rồi.
Tôi và Hoàng Nhất chơi với nhau từ nhỏ, nên hiểu rõ tính cậu ta.
Nếu Phượng Vân chạy bản Demo trước, thấy có vấn đề chắc chắn Hoàng Nhất sẽ vì danh dự của bản thân và Trần Vĩnh mà chủ động rút lui.
Chỉ cần như thế, cho dù Thiên Hạ chọn công ty nào thì chuyện tôi lén trộm mẫu sản phẩm cũng không bị ai phát hiện nữa..."
Nghe hết đoạn ghi âm, Hạ Lâm chợt cười lạnh, cảm thán: "Tình bạn chính là con đao hai lưỡi!"
Chắc Lâm Hoàng Nhất không thể ngờ tới, người anh em chí cốt của mình mới chính là kẻ bán đứng, phản bội mình.
Chậc, xót xa ghê! Minh Tường nhếch môi, cười nhạt nhẽo: "Nói đầy đủ thì là, trong tất cả các mối quan hệ đều ẩn chứa một con dao hai lưỡi."
Lời tác giả: Mọi người thấy truyện hay thì hãy đánh giá chấm 5* cho mình với nhé.
Bữa giờ nghe nhiều bạn khen truyện hay mà không thấy ai đánh giá * cho Đỏ, làm Đỏ rầu lắm luôn.
Nhớ đánh giá nhé các tình yêu.
Thả tym nè
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.