Chương 53: Không say không về
Diên Vĩ Đỏ
28/11/2021
An ninh nơi này rất đảm bảo với đội ngũ trị an nghiêm ngặt.
Trong lịch sử phát triển suốt mười năm qua, nơi đây chưa từng có một cuộc ẩu đả, gây hấn, trêu ghẹo, mua dâm nào.
Nếu phát hiện có người làm ra những hành vi ấy, kẻ đó sẽ bị hủy tư cách hội viên ngay lập tức.
Và sẽ chẳng ai dại mà vứt đi ba tỉ cả.
Nói tóm lại, Thâu Đêm là địa điểm giải trí rất an toàn cho các cô tiểu thư cành vàng lá ngọc.
Đồng thời cũng là nơi các quan chức cao cấp bàn bạc công chuyện.
Từ lâu, Minh Tường đã làm cái thẻ hội viên tặng cho Hạ Lâm.
Nhưng hồi đó cô vẫn còn là học sinh, không tiện đến nơi như vậy.
Sau này tốt nghiệp rồi lại vội vàng đi du học, nên đây là lần đầu cô tới đây.
Khi Hạ Lâm tới, đám Minh Tường, Nhật Luân đã tới rồi.
Một nhóm năm người ngồi ở một chiếc bàn năm cuối góc phòng.
Trong nhóm toàn trai xinh gái đẹp ấy, nổi bật nhất là cô gái duy nhất của nhóm với mái tóc ngang vai màu hồng, gương mặt xinh như búp bê.
Rất đáng yêu.
Vừa nhìn thấy tóc hông từ xa, Hạ Lâm nhoẻn miệng cười.
Cô bỏ qua không khí náo nhiệt ở sàn nhảy, bỏ qua những con người đang đảm chìm lắc lư theo điệu nhạc bốc lửa, đi tới cái bàn cuối phòng kia, gọi tên: "Hồng Lạc!"
Tóc hồng đang say sưa nói chuyện với đám bạn, nghe có người gọi mình, quay mặt lại, giây sau mặt mày bừng sáng, cười tươi: "Hạ Lâm"
Cô ấy đứng dậy, đi tới ôm lấy Hạ Lâm, nhõng nhẽo: "Em yêu.
Mấy tháng không gặp, tớ nhớ cậu quá à""
Hạ Lâm dang tay ôm lại, mỉm cười: "Tớ cũng thế, nhớ cậu muốn chết."
Hai cô gái ôm nhau một lúc mới buông nhau ra.
"Đâu, để tớ xem cậu nào."
Hồng Lạc nhìn Hạ Lâm từ xuống dưới một lượt, ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ: "Hạ Lâm, sao cậu càng ngày càng xinh đẹp vậy chứ.
Làm tớ ghen tị thật đấy."
"Đấy là do ăn ở!"
Hạ Lâm đắc ý cười.
Hồng Lạc bĩu môi khinh bỉ.
Vẫn mặt dày như xưa nhỉ? Hạ Lâm làm như không thấy, cô đi tới đập tay với hai tên đực rựa ngồi góc bên trong: "Chào mấy cưng, khoẻ không?"
"Không thể khoẻ hơn!"
Cả hai anh chàng rất nhiệt tình đáp lại, đấy cũng là cách chào hỏi thân thiết giữa bọn họ.
Người bên trong là Nam Phú, dáng người hao gầy được cái có làn da rám nắng nên trông khá khỏe khoản.
Người bên ngoài là Gia Tôn, một chàng con trai lai hai dòng máu Việt Hàn.
Da trắng mịn, tóc hơi xoăn, chân dài tới nách đậm chất phong cách của con dân Korea.
Cô ngồi xuống ghế xong xuôi, mới để ý tới bề ngoài từng người.
Nửa năm không gặp, ba người họ vẫn không thay đổi gì.
Những người trước mặt cô đây đều là thành viên team Sói Trắng.
Team game thủ nổi tiếng trong làng Thể thao điện tử vào thời điểm mấy năm trước.
Ngày xưa, các cô vốn là những con người xa lạ, cách xa nhau về địa lý.
Cô và Minh Tường, Hồng Lạc, Gia Tôn, Nam Phú thì không nói, cả bốn đều ở chung một thành phố.
Chỉ có Nhật Luân từ nhỏ đã sống ở Luân Đôn là xa tít tắp mù khơi.
Các cô nhờ chơi game mới quen nhau, xích lại gần nhau hơn, rồi cùng lập nhóm chơi, cùng thỏa mãn sở thích cùng kiếm tiền.
Sau này, biết Hạ Lâm đi du học, ba đứa Hồng Lạc, Nam Phú, Gia Tôn cũng kéo nhau đi du học cùng cô.
Minh Tường ở lại trong nước một mình buồn chán cũng bay qua đó.
Thế là Sói Trắng được tụ họp đầy đủ thành viên.
"Hồng Lạc Gia Tôn Nam Phú chúc mừng các cậu lại giành giải quán quân nhé.
Các cậu giỏi lắm"
Hạ Lâm điệu nghệ giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Khi cô nói muốn mở công ty, cả đám đều giơ tay ủng hộ.
Minh Tường cho vay tiền không cần trả lãi.
Nhật Luân quyết định theo cô chinh phạt thương trường.
Ba người Hồng Lạc không thích công việc văn phòng, chỉ thích làm việc tự do theo sở thích nên cô giao cho họ vai trò Tester.
Thử nghiệm trò chơi trước khi tung ra thị trường.
Ngoài ra họ còn đại diện công ty tham gia các giải đấu thể thao điện tử quốc tế hàng năm.
Sở dĩ họ về nước sau cô ba tháng chính là đang bận tham gia giải đấu quốc tế FSIL được tổ chức tại Luân Đôn mỗi năm một lần.
Và lần này, sau ba mùa liên tiếp giành cúp quán quân, mấy "bé cưng"
nhà cô lại giật cúp về.
Hiện tại, cái tên Thiên Hạ và Sói Trắng đang làm mưa làm gió trên các trang báo chí quốc tế và online lẫn báo giấy.
Đây chính là niềm vui thứ hai của Hạ Lâm trong hôm nay.
Nhắc đến điều này, ba người Hồng Lạc không muốn đắc ý cũng không được.
"Tất nhiên rồi.
Bọn tớ ăn nằm với game mà không thẳng thì chẳng phải xấu hổ lắm sao"
Hồng Lạc cao hứng.
Gia Tôn lại có chút ưu tư: "Các đội tuyển tham gia giải lân này thật sự không phải dạng vừa.
Rất căng não"
Nhất là cái tên Fizi kia, làm anh suýt chết mấy lần.
Một cánh tay đặt xuống vai anh, kèm theo là giọng nói hào hứng kích thích của Nam Phú: "Càng căng não thì càng vẻ vang chứ sao.
Tớ thích như thể."
"Nói không sai!"
Minh Tường tán thành, rót rượu cho từng người, rất ra dáng anh cả, phóng khoáng nói: "Nào.
Chúc mừng Sói Trắng giành cúp quán quân, chúng ta cùng uống cạn ly.
Hôm nay nhất định, không say không về.
Anh bao!"
"Thật không?"
Cả lũ lập tức cùng quay lại hỏi.
Minh Tường giật đuôi mắt.
Nói bao ăn uống thì nhanh lắm.
Lũ này, chỉ vơ vét túi anh là giỏi.
"Thật hơn vàng.
Uống đi"
Dù sao, nhà anh cái gì có thể thiếu chứ tiên thì không.
Thế cho nên, sau đó sáu người mới cùng nhau cùng nâng ly, vui vẻ đồng thanh cực kỳ khí thế: "Không say không về!"
Bình thường có một mình, Hạ Lâm không hề đụng đến rượu, chỉ khi tụ tập với đám này, cô mới thả phanh chơi đến cùng.
Cũng chỉ khi ở cùng với năm người đám Minh Tường.
Hạ Lâm mới ăn nói thoải mái, không giữ kẽ.
Mấy cái gọi là lịch thiệp, khách sáo, tế nhị gì đấy vào những lúc như này thì chả có quan hệ họ hàng gì với cô hết.
Cả bàn uống ba ly liền, tỉnh thân người nào người nấy sảng khoái hẳn ra.
Chẳng mấy chốc, trên bàn đã có bảy chai Johnnie Walker Red Label trống rỗng được đặt ngay ngắn, thẳng hàng thẳng lối.
Còn người thì, tình trạng chẳng ai giống ai.
Minh Tường và Nhật Luân là người có tửu lượng cao nhất nhóm, uống hết hơn một chai vẫn còn tỉnh táo, chưa xi nhê gì.
Người kém nhất lại không phải hai cô gái mà lại là Nam Phú.
Cậu chàng tuy chưa gục hẳn xuống bàn, nhưng đã trong tình trạng ôm cổ chai rượu, im thin thít.
Đây chính là dấu hiệu Nam Phú sắp đến giới hạn! Còn Hạ Lâm, Hồng Lạc và Gia Tôn miễn cưỡng vẫn có thể uống được thêm một hai ly nữa.
Red Label là loại rượu thuộc nhóm nặng đô nhất.
Người bình thường chỉ cần nửa chai là say quắc cần câu.
Nhóm bọn họ uống được chừng đấy mà chỉ có một người sắp gục là quá trâu bò rồi.
"Hồng Lạc, Gia Tôn, Nam Phú các cậu vừa hoàn thành giải đấu tạm thời không cần phải làm việc.
Tớ cho các cậu nghỉ ngơi một tuần"
Hạ Lâm vẫn còn tinh thần nghĩ tới công việc.
"Yêu nhất câu này của cậu!"
Lạc Hồng ôm cổ cô tựa như là người tình: "Nào, chúng ta uống tiếp"
Hai cô gái "zô"
một tiếng rõ lớn, ngất ngây uống hết ly.
Uống thêm một ly nữa, Hạ Lâm chẹp chẹp miệng, đứng dậy: "Tớ...đi...vệ sinh"
Cô chống tay đứng dậy, chợt có người giữ tay cô lại.
"Cậu đi được không, tớ đi cùng."
Hạ Lâm quay xuống nhìn Gia Tôn, lắc đầu cười ngốc: "Không sao, tớ tự đi được."
Trong lịch sử phát triển suốt mười năm qua, nơi đây chưa từng có một cuộc ẩu đả, gây hấn, trêu ghẹo, mua dâm nào.
Nếu phát hiện có người làm ra những hành vi ấy, kẻ đó sẽ bị hủy tư cách hội viên ngay lập tức.
Và sẽ chẳng ai dại mà vứt đi ba tỉ cả.
Nói tóm lại, Thâu Đêm là địa điểm giải trí rất an toàn cho các cô tiểu thư cành vàng lá ngọc.
Đồng thời cũng là nơi các quan chức cao cấp bàn bạc công chuyện.
Từ lâu, Minh Tường đã làm cái thẻ hội viên tặng cho Hạ Lâm.
Nhưng hồi đó cô vẫn còn là học sinh, không tiện đến nơi như vậy.
Sau này tốt nghiệp rồi lại vội vàng đi du học, nên đây là lần đầu cô tới đây.
Khi Hạ Lâm tới, đám Minh Tường, Nhật Luân đã tới rồi.
Một nhóm năm người ngồi ở một chiếc bàn năm cuối góc phòng.
Trong nhóm toàn trai xinh gái đẹp ấy, nổi bật nhất là cô gái duy nhất của nhóm với mái tóc ngang vai màu hồng, gương mặt xinh như búp bê.
Rất đáng yêu.
Vừa nhìn thấy tóc hông từ xa, Hạ Lâm nhoẻn miệng cười.
Cô bỏ qua không khí náo nhiệt ở sàn nhảy, bỏ qua những con người đang đảm chìm lắc lư theo điệu nhạc bốc lửa, đi tới cái bàn cuối phòng kia, gọi tên: "Hồng Lạc!"
Tóc hồng đang say sưa nói chuyện với đám bạn, nghe có người gọi mình, quay mặt lại, giây sau mặt mày bừng sáng, cười tươi: "Hạ Lâm"
Cô ấy đứng dậy, đi tới ôm lấy Hạ Lâm, nhõng nhẽo: "Em yêu.
Mấy tháng không gặp, tớ nhớ cậu quá à""
Hạ Lâm dang tay ôm lại, mỉm cười: "Tớ cũng thế, nhớ cậu muốn chết."
Hai cô gái ôm nhau một lúc mới buông nhau ra.
"Đâu, để tớ xem cậu nào."
Hồng Lạc nhìn Hạ Lâm từ xuống dưới một lượt, ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ: "Hạ Lâm, sao cậu càng ngày càng xinh đẹp vậy chứ.
Làm tớ ghen tị thật đấy."
"Đấy là do ăn ở!"
Hạ Lâm đắc ý cười.
Hồng Lạc bĩu môi khinh bỉ.
Vẫn mặt dày như xưa nhỉ? Hạ Lâm làm như không thấy, cô đi tới đập tay với hai tên đực rựa ngồi góc bên trong: "Chào mấy cưng, khoẻ không?"
"Không thể khoẻ hơn!"
Cả hai anh chàng rất nhiệt tình đáp lại, đấy cũng là cách chào hỏi thân thiết giữa bọn họ.
Người bên trong là Nam Phú, dáng người hao gầy được cái có làn da rám nắng nên trông khá khỏe khoản.
Người bên ngoài là Gia Tôn, một chàng con trai lai hai dòng máu Việt Hàn.
Da trắng mịn, tóc hơi xoăn, chân dài tới nách đậm chất phong cách của con dân Korea.
Cô ngồi xuống ghế xong xuôi, mới để ý tới bề ngoài từng người.
Nửa năm không gặp, ba người họ vẫn không thay đổi gì.
Những người trước mặt cô đây đều là thành viên team Sói Trắng.
Team game thủ nổi tiếng trong làng Thể thao điện tử vào thời điểm mấy năm trước.
Ngày xưa, các cô vốn là những con người xa lạ, cách xa nhau về địa lý.
Cô và Minh Tường, Hồng Lạc, Gia Tôn, Nam Phú thì không nói, cả bốn đều ở chung một thành phố.
Chỉ có Nhật Luân từ nhỏ đã sống ở Luân Đôn là xa tít tắp mù khơi.
Các cô nhờ chơi game mới quen nhau, xích lại gần nhau hơn, rồi cùng lập nhóm chơi, cùng thỏa mãn sở thích cùng kiếm tiền.
Sau này, biết Hạ Lâm đi du học, ba đứa Hồng Lạc, Nam Phú, Gia Tôn cũng kéo nhau đi du học cùng cô.
Minh Tường ở lại trong nước một mình buồn chán cũng bay qua đó.
Thế là Sói Trắng được tụ họp đầy đủ thành viên.
"Hồng Lạc Gia Tôn Nam Phú chúc mừng các cậu lại giành giải quán quân nhé.
Các cậu giỏi lắm"
Hạ Lâm điệu nghệ giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Khi cô nói muốn mở công ty, cả đám đều giơ tay ủng hộ.
Minh Tường cho vay tiền không cần trả lãi.
Nhật Luân quyết định theo cô chinh phạt thương trường.
Ba người Hồng Lạc không thích công việc văn phòng, chỉ thích làm việc tự do theo sở thích nên cô giao cho họ vai trò Tester.
Thử nghiệm trò chơi trước khi tung ra thị trường.
Ngoài ra họ còn đại diện công ty tham gia các giải đấu thể thao điện tử quốc tế hàng năm.
Sở dĩ họ về nước sau cô ba tháng chính là đang bận tham gia giải đấu quốc tế FSIL được tổ chức tại Luân Đôn mỗi năm một lần.
Và lần này, sau ba mùa liên tiếp giành cúp quán quân, mấy "bé cưng"
nhà cô lại giật cúp về.
Hiện tại, cái tên Thiên Hạ và Sói Trắng đang làm mưa làm gió trên các trang báo chí quốc tế và online lẫn báo giấy.
Đây chính là niềm vui thứ hai của Hạ Lâm trong hôm nay.
Nhắc đến điều này, ba người Hồng Lạc không muốn đắc ý cũng không được.
"Tất nhiên rồi.
Bọn tớ ăn nằm với game mà không thẳng thì chẳng phải xấu hổ lắm sao"
Hồng Lạc cao hứng.
Gia Tôn lại có chút ưu tư: "Các đội tuyển tham gia giải lân này thật sự không phải dạng vừa.
Rất căng não"
Nhất là cái tên Fizi kia, làm anh suýt chết mấy lần.
Một cánh tay đặt xuống vai anh, kèm theo là giọng nói hào hứng kích thích của Nam Phú: "Càng căng não thì càng vẻ vang chứ sao.
Tớ thích như thể."
"Nói không sai!"
Minh Tường tán thành, rót rượu cho từng người, rất ra dáng anh cả, phóng khoáng nói: "Nào.
Chúc mừng Sói Trắng giành cúp quán quân, chúng ta cùng uống cạn ly.
Hôm nay nhất định, không say không về.
Anh bao!"
"Thật không?"
Cả lũ lập tức cùng quay lại hỏi.
Minh Tường giật đuôi mắt.
Nói bao ăn uống thì nhanh lắm.
Lũ này, chỉ vơ vét túi anh là giỏi.
"Thật hơn vàng.
Uống đi"
Dù sao, nhà anh cái gì có thể thiếu chứ tiên thì không.
Thế cho nên, sau đó sáu người mới cùng nhau cùng nâng ly, vui vẻ đồng thanh cực kỳ khí thế: "Không say không về!"
Bình thường có một mình, Hạ Lâm không hề đụng đến rượu, chỉ khi tụ tập với đám này, cô mới thả phanh chơi đến cùng.
Cũng chỉ khi ở cùng với năm người đám Minh Tường.
Hạ Lâm mới ăn nói thoải mái, không giữ kẽ.
Mấy cái gọi là lịch thiệp, khách sáo, tế nhị gì đấy vào những lúc như này thì chả có quan hệ họ hàng gì với cô hết.
Cả bàn uống ba ly liền, tỉnh thân người nào người nấy sảng khoái hẳn ra.
Chẳng mấy chốc, trên bàn đã có bảy chai Johnnie Walker Red Label trống rỗng được đặt ngay ngắn, thẳng hàng thẳng lối.
Còn người thì, tình trạng chẳng ai giống ai.
Minh Tường và Nhật Luân là người có tửu lượng cao nhất nhóm, uống hết hơn một chai vẫn còn tỉnh táo, chưa xi nhê gì.
Người kém nhất lại không phải hai cô gái mà lại là Nam Phú.
Cậu chàng tuy chưa gục hẳn xuống bàn, nhưng đã trong tình trạng ôm cổ chai rượu, im thin thít.
Đây chính là dấu hiệu Nam Phú sắp đến giới hạn! Còn Hạ Lâm, Hồng Lạc và Gia Tôn miễn cưỡng vẫn có thể uống được thêm một hai ly nữa.
Red Label là loại rượu thuộc nhóm nặng đô nhất.
Người bình thường chỉ cần nửa chai là say quắc cần câu.
Nhóm bọn họ uống được chừng đấy mà chỉ có một người sắp gục là quá trâu bò rồi.
"Hồng Lạc, Gia Tôn, Nam Phú các cậu vừa hoàn thành giải đấu tạm thời không cần phải làm việc.
Tớ cho các cậu nghỉ ngơi một tuần"
Hạ Lâm vẫn còn tinh thần nghĩ tới công việc.
"Yêu nhất câu này của cậu!"
Lạc Hồng ôm cổ cô tựa như là người tình: "Nào, chúng ta uống tiếp"
Hai cô gái "zô"
một tiếng rõ lớn, ngất ngây uống hết ly.
Uống thêm một ly nữa, Hạ Lâm chẹp chẹp miệng, đứng dậy: "Tớ...đi...vệ sinh"
Cô chống tay đứng dậy, chợt có người giữ tay cô lại.
"Cậu đi được không, tớ đi cùng."
Hạ Lâm quay xuống nhìn Gia Tôn, lắc đầu cười ngốc: "Không sao, tớ tự đi được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.