Chương 21: Mở tiệc
Diên Vĩ Đỏ
28/11/2021
"Trần Cao Danh ga lăng quá đi."
"Trông hai người kia ngọt ngào thật đấy.Ghen tị chết mất.Tôi cũng muốn có người yêu."
Bên cạnh đó cũng có những lời lẽ chẳng hay ho gì: "Ế.Họ đi về thật à?"
"Không có tên trong danh sách khách mời, không về còn ở đây làm gì"
"Có nhầm không vậy, cả công ty lớn như Trường Cửu, Tỉnh Phàm mà cũng không được mời à? Tôi nghe nói mấy công ty nhỏ còn được mời mà?"
"Nhầm sao được, không nghe cô nhân viên kiểm tra đó nói sao.Xác nhận là không có."
"Xem ra Trường Cửu và Tinh Phàm mặt mũi cũng không phải lớn gì cho cam"
"Ui giời, chẳng qua là lớn lối được với trong nước thôi.Chứ ra nước ngoài ấy à, còn chẳng bằng một cọng lông của người ta"
Trần Cao Danh vừa đi vừa siết chặt nắm đấm.
Nếu không phải bị mấy lão già cổ đông gay gắt phản đối, hôm nay hắn làm gì rơi vào tình cảnh này, còn bị người ta cười nhạo.
Nỗi nhục này, rồi sẽ có ngày hắn trả lại cho những ai khinh thường hắn...
Nhờ chút ồn ào nhỏ ngoài cửa, Hạ Lâm và người bạn đi cùng vô tình thu hút được không ít sự chú ý.
Cơ mà, với bề ngoài điển trai ngất ngây của anh chàng lai Tây kia, cho dù không có cuộc gặp gỡ vừa rồi, cũng sẽ được chú ý mà thôi.
Có điều người ta khen ngợi anh chàng lai Tây bao nhiêu, lại chê bai dè bỉu Hạ Lâm bấy nhiêu.
Nguyên do? Tất cả là nhờ chiếc váy màu đen cô mua có vài trăm ngàn chứ đâu.
"Trời ơi.Anh chàng lai Tây kia đẹp trai quá à.Đẹp muốn xỉu luôn ớ"
"Đẹp vậy mà sao lại đi chung với con nhỏ quê mùa vậy trời.Nhìn cái váy cô ta mặc xem, chắc chắn là đồ ngoài chợ rồi"
"Còn không phải sao.Không chịu nhìn xem đây là nơi nào mà ăn mặc bần tiện như thể cũng dám tới.Thật là xúc phạm mắt nhìn quá."
"Các cô đừng nặng lời thế.Biết đâu đấy là bộ đô đắt nhất mà người ta có thì sao."
Cả đám cười phá lên, không hề nể nang chút nào.
Hạ Lâm chẳng để ý, vẫn tay trong tay cùng Trịnh Nhật Luân tiến vào trong hội trường, bộ dạng ung dung như đang đi giữa chốn không người.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
"Tôi nhiều chuyện chút được không? Hai người đó là ai vậy?"
Trịnh Nhật Luân hiếu kỳ hỏi.
Hạ Lâm nhàn nhạt đáp: "Cô gái là Hoàng Bảo Thư, tiểu thư công ty Tinh Phàm.
Con gái của gia đình đã nhận nuôi tôi.
Còn tên đó là Trần Cao Danh, người thừa kế của Trường Cửu.
Người yêu cũ của tôi."
"Ồ!"
Trịnh Nhật Luân bất ngờ.
Bảo sao khi nãy vừa thấy hai người kia đứng ngoài cửa từ trên xe, cô lại đờ người ra.
Còn gọi cho trợ lý không cho họ vào.
Hoá ra là giữa ba người còn có một mối quan hệ xoắn xéo như thế.
Anh ta nhìn Hạ Lâm, quái đị hỏi: "Nếu tôi đoán không lầm, hai người đó đang yêu nhau, đúng không?"
Hạ Lâm cười lạnh, nhẹ bằng gật đầu: "Trần Cao Danh vì Hoàng Bảo Thư mới chia tay tôi"
Nhật Luân trợn mắt.
Còn có một quá khứ đầy Drama kịch tính nữa? "Nghe thú vị nhỉ"
Anh ra vừa nói xong, lập tức nhận được ánh mắt nguy hiểm tử người bên cạnh.
"Thú vị lắm hả?"
Giọng của cô bỗng trở nên rất dịu dàng.
Cái tên này có vẻ thích cười trên nỗi đau của người khác nhỉ? Nhật Luân rùng mình.
Biết bản thân lỡ lời, anh ta vội húng hắng ho khan, vẫy đuôi cười nịnh nọt: 'Không.Tôi đùa thôi, không thú vị chút nào cả.Sếp đừng giận."
Cô hừ lạnh, bỏ qua.
Căn bản cô vốn chẳng muốn truy cứu thái độ của anh ta.
Ai kia hú hồn.
Khôn ngoan tìm đề tài mới: "Nghe nói Trường Cửu đang có kế hoạch lấn sang ngành game điện tử.
Trần Cao Danh tới đây chắc là vì muốn có hợp đồng này đi"
Hạ Lâm lười biếng nhìn anh ta, khen ngợi: "Anh năm thông tin cũng nhanh đấy"
Nhật Luân được đà, phổng mũi, đắc ý: "Đương nhiên rồi.
Trong vòng một tuần tôi đã năm hết tình hình kinh tế nội địa rồi.
Cô thấy tôi ghê không?"
Vẻ mặt anh ta như hiện lên mấy chữ "Sếp, cô mau khen thưởng tôi đi!"
Kết quả, bị Hạ Lâm dội cho một gáo nước lạnh: "Nếu anh không có khả năng này, anh nghĩ tôi sẽ cho anh ngồi vào cái ghế Phó tổng à?"
Nhật Luân câm nín.
Được rồi, coi như anh ta chưa nói gì đi.
Bị cà khịa chả vui chút nào cải Hạ Lâm không thèm để ý tới anh ta, buông thêm một câu: "Đi lo chuyện của anh đi"
Nói xong, bỏ tay mình ra khỏi cánh tay kia, uyển chuyển đi lên cầu thang.
Nhật Luân nhìn theo cô giây lát, rồi cũng rẽ lối.
Mấy cô gái thấy Nhật Luân đã tách lẻ ra, liền kéo nhau tới làm quen.
Chỉ chờ có thế, đồng chí Luân lập tức bật chế độ săn gái, cùng các cô gái nói chuyện hết sức vui vẻ.
Cả Hạ Lâm lẫn Nhật Luân đâu để ý tới ánh mắt cầu cứu của Quế Thanh Thanh đang dần tuyệt vọng.
Tại sao chứ? Đại Boss giả làm dân thường đã đành.
Cả Phó Boss cũng a dua theo làm dân thường nốt là sao? Một người đi lên lầu, ung dung nhìn xuống dưới này cứ như đang đi thưởng lãm.
Người còn lại chỉ biết vui vẻ cùng với đám yến oanh õng à õng ẹo.
Chẳng ai chịu lo việc đại sự.
Mọi trọng trách cứ dồn hết lên đôi vai cô là sao? Cô chỉ là một giám đốc điều hành nhỏ bé thôi mà.
Bóc lột sức lao động quá đáng! Cô hận!!! Đột nhiên tai trái Hạ Lâm nóng lên, cô sờ sờ tự hỏi, là ai đang thương nhớ cô sao? Hôm nay cô chỉ xuất hiện với vai trò khách mời bình thường không thể bình thường hơn, nên trang phục cũng không nên nổi bật.
Nổi bật quá sẽ cướp hết hào quang của người chủ trì nhà cô là Thanh Thanh nha.
Lại có khách vừa tới.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest màu rượu vang đi vào.
Khuôn mặt anh ta như được thượng đế tự tay trạm trổ ra, tinh tế, đẹp trai kia dường như đã bị thời gian lãng quên, vẫn luôn trẻ trung như tuổi đôi mươi mãi.
Cộng với bộ dáng lười biếng, ngả ngớn của anh ta, không ít cô nàng đỏ mặt xuýt xoa, tim đập chân run muốn làm người tình trong mộng của anh.
Mấy cô gái đang vui vẻ cùng với Nhật Luân thấy có trai đẹp mới đến, trông đến ngẩn ngơ ra.
Quên mất bên cạnh mình cũng là hàng "cực phẩm".
Hạ Lâm cười thâm, cái lão này, bao năm tính vẫn vậy, đi đâu cũng rắc thính độc tùm lum.
Những người có tên tuổi ở Đô thành, ai mà chả biết người kia là Thái Minh Tường.
Ông chủ của tập đoàn CARIBE, nơi tập trung những quán bar cao cấp và Casino quốc tế.
Bông thấy Thái Minh Tường xuất hiện tại nơi này, ai cũng lấy làm kinh ngạc và tò mò.
Thái Minh Tường cũng đến? Phải biết ở Đô thành này, những người được ông chủ Thái này nế mặt chả có mấy người đâu.
Vậy mà hôm nay họ lại thấy anh ta đi dự tiệc.
Xem ra, quan hệ giữa Thái Minh Tường và chủ nhân bữa tiệc này không tồi.
Cái này họ có thể âm thầm hiểu rằng, muốn "vuốt"
Thiên Hạ thì phải nể ông chủ CARRIBE trước đã.
Có vài người đã từng gặp qua Thái Minh Tường, tính đi tới chào hỏi.
Cơ mà người ta đã nhanh chân đi lên lầu, nào có để ÿ tới bọn họ.
Hạ Lâm nhìn Thái Minh Tường đang đủng đỉnh đi tới, chưa kịp lên tiếng đã bị anh ta chặn họng chê bai: "Ôi baby à.
Cưng đang mặc cái gì trên người thế, cho dù em cải trang thành dân thường thì cũng không cần phải mặc thứ giẻ lau giày này đâu"
Hạ Lâm...
Nhìn xem, anh ta thật độc miệng! Cô liếc xéo anh ta một cái: "Kệ em.
Anh không nói, chẳng ai bảo anh câm đâu.
Ngứa mồm nó vừa thôi."
Thái Minh Tường như chẳng thèm nghe, lấy từ trong túi áo ra một cái hộp quà nhỏ, đưa cho cô: "Này, quà chúc mừng cho em."
"Trông hai người kia ngọt ngào thật đấy.Ghen tị chết mất.Tôi cũng muốn có người yêu."
Bên cạnh đó cũng có những lời lẽ chẳng hay ho gì: "Ế.Họ đi về thật à?"
"Không có tên trong danh sách khách mời, không về còn ở đây làm gì"
"Có nhầm không vậy, cả công ty lớn như Trường Cửu, Tỉnh Phàm mà cũng không được mời à? Tôi nghe nói mấy công ty nhỏ còn được mời mà?"
"Nhầm sao được, không nghe cô nhân viên kiểm tra đó nói sao.Xác nhận là không có."
"Xem ra Trường Cửu và Tinh Phàm mặt mũi cũng không phải lớn gì cho cam"
"Ui giời, chẳng qua là lớn lối được với trong nước thôi.Chứ ra nước ngoài ấy à, còn chẳng bằng một cọng lông của người ta"
Trần Cao Danh vừa đi vừa siết chặt nắm đấm.
Nếu không phải bị mấy lão già cổ đông gay gắt phản đối, hôm nay hắn làm gì rơi vào tình cảnh này, còn bị người ta cười nhạo.
Nỗi nhục này, rồi sẽ có ngày hắn trả lại cho những ai khinh thường hắn...
Nhờ chút ồn ào nhỏ ngoài cửa, Hạ Lâm và người bạn đi cùng vô tình thu hút được không ít sự chú ý.
Cơ mà, với bề ngoài điển trai ngất ngây của anh chàng lai Tây kia, cho dù không có cuộc gặp gỡ vừa rồi, cũng sẽ được chú ý mà thôi.
Có điều người ta khen ngợi anh chàng lai Tây bao nhiêu, lại chê bai dè bỉu Hạ Lâm bấy nhiêu.
Nguyên do? Tất cả là nhờ chiếc váy màu đen cô mua có vài trăm ngàn chứ đâu.
"Trời ơi.Anh chàng lai Tây kia đẹp trai quá à.Đẹp muốn xỉu luôn ớ"
"Đẹp vậy mà sao lại đi chung với con nhỏ quê mùa vậy trời.Nhìn cái váy cô ta mặc xem, chắc chắn là đồ ngoài chợ rồi"
"Còn không phải sao.Không chịu nhìn xem đây là nơi nào mà ăn mặc bần tiện như thể cũng dám tới.Thật là xúc phạm mắt nhìn quá."
"Các cô đừng nặng lời thế.Biết đâu đấy là bộ đô đắt nhất mà người ta có thì sao."
Cả đám cười phá lên, không hề nể nang chút nào.
Hạ Lâm chẳng để ý, vẫn tay trong tay cùng Trịnh Nhật Luân tiến vào trong hội trường, bộ dạng ung dung như đang đi giữa chốn không người.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
"Tôi nhiều chuyện chút được không? Hai người đó là ai vậy?"
Trịnh Nhật Luân hiếu kỳ hỏi.
Hạ Lâm nhàn nhạt đáp: "Cô gái là Hoàng Bảo Thư, tiểu thư công ty Tinh Phàm.
Con gái của gia đình đã nhận nuôi tôi.
Còn tên đó là Trần Cao Danh, người thừa kế của Trường Cửu.
Người yêu cũ của tôi."
"Ồ!"
Trịnh Nhật Luân bất ngờ.
Bảo sao khi nãy vừa thấy hai người kia đứng ngoài cửa từ trên xe, cô lại đờ người ra.
Còn gọi cho trợ lý không cho họ vào.
Hoá ra là giữa ba người còn có một mối quan hệ xoắn xéo như thế.
Anh ta nhìn Hạ Lâm, quái đị hỏi: "Nếu tôi đoán không lầm, hai người đó đang yêu nhau, đúng không?"
Hạ Lâm cười lạnh, nhẹ bằng gật đầu: "Trần Cao Danh vì Hoàng Bảo Thư mới chia tay tôi"
Nhật Luân trợn mắt.
Còn có một quá khứ đầy Drama kịch tính nữa? "Nghe thú vị nhỉ"
Anh ra vừa nói xong, lập tức nhận được ánh mắt nguy hiểm tử người bên cạnh.
"Thú vị lắm hả?"
Giọng của cô bỗng trở nên rất dịu dàng.
Cái tên này có vẻ thích cười trên nỗi đau của người khác nhỉ? Nhật Luân rùng mình.
Biết bản thân lỡ lời, anh ta vội húng hắng ho khan, vẫy đuôi cười nịnh nọt: 'Không.Tôi đùa thôi, không thú vị chút nào cả.Sếp đừng giận."
Cô hừ lạnh, bỏ qua.
Căn bản cô vốn chẳng muốn truy cứu thái độ của anh ta.
Ai kia hú hồn.
Khôn ngoan tìm đề tài mới: "Nghe nói Trường Cửu đang có kế hoạch lấn sang ngành game điện tử.
Trần Cao Danh tới đây chắc là vì muốn có hợp đồng này đi"
Hạ Lâm lười biếng nhìn anh ta, khen ngợi: "Anh năm thông tin cũng nhanh đấy"
Nhật Luân được đà, phổng mũi, đắc ý: "Đương nhiên rồi.
Trong vòng một tuần tôi đã năm hết tình hình kinh tế nội địa rồi.
Cô thấy tôi ghê không?"
Vẻ mặt anh ta như hiện lên mấy chữ "Sếp, cô mau khen thưởng tôi đi!"
Kết quả, bị Hạ Lâm dội cho một gáo nước lạnh: "Nếu anh không có khả năng này, anh nghĩ tôi sẽ cho anh ngồi vào cái ghế Phó tổng à?"
Nhật Luân câm nín.
Được rồi, coi như anh ta chưa nói gì đi.
Bị cà khịa chả vui chút nào cải Hạ Lâm không thèm để ý tới anh ta, buông thêm một câu: "Đi lo chuyện của anh đi"
Nói xong, bỏ tay mình ra khỏi cánh tay kia, uyển chuyển đi lên cầu thang.
Nhật Luân nhìn theo cô giây lát, rồi cũng rẽ lối.
Mấy cô gái thấy Nhật Luân đã tách lẻ ra, liền kéo nhau tới làm quen.
Chỉ chờ có thế, đồng chí Luân lập tức bật chế độ săn gái, cùng các cô gái nói chuyện hết sức vui vẻ.
Cả Hạ Lâm lẫn Nhật Luân đâu để ý tới ánh mắt cầu cứu của Quế Thanh Thanh đang dần tuyệt vọng.
Tại sao chứ? Đại Boss giả làm dân thường đã đành.
Cả Phó Boss cũng a dua theo làm dân thường nốt là sao? Một người đi lên lầu, ung dung nhìn xuống dưới này cứ như đang đi thưởng lãm.
Người còn lại chỉ biết vui vẻ cùng với đám yến oanh õng à õng ẹo.
Chẳng ai chịu lo việc đại sự.
Mọi trọng trách cứ dồn hết lên đôi vai cô là sao? Cô chỉ là một giám đốc điều hành nhỏ bé thôi mà.
Bóc lột sức lao động quá đáng! Cô hận!!! Đột nhiên tai trái Hạ Lâm nóng lên, cô sờ sờ tự hỏi, là ai đang thương nhớ cô sao? Hôm nay cô chỉ xuất hiện với vai trò khách mời bình thường không thể bình thường hơn, nên trang phục cũng không nên nổi bật.
Nổi bật quá sẽ cướp hết hào quang của người chủ trì nhà cô là Thanh Thanh nha.
Lại có khách vừa tới.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest màu rượu vang đi vào.
Khuôn mặt anh ta như được thượng đế tự tay trạm trổ ra, tinh tế, đẹp trai kia dường như đã bị thời gian lãng quên, vẫn luôn trẻ trung như tuổi đôi mươi mãi.
Cộng với bộ dáng lười biếng, ngả ngớn của anh ta, không ít cô nàng đỏ mặt xuýt xoa, tim đập chân run muốn làm người tình trong mộng của anh.
Mấy cô gái đang vui vẻ cùng với Nhật Luân thấy có trai đẹp mới đến, trông đến ngẩn ngơ ra.
Quên mất bên cạnh mình cũng là hàng "cực phẩm".
Hạ Lâm cười thâm, cái lão này, bao năm tính vẫn vậy, đi đâu cũng rắc thính độc tùm lum.
Những người có tên tuổi ở Đô thành, ai mà chả biết người kia là Thái Minh Tường.
Ông chủ của tập đoàn CARIBE, nơi tập trung những quán bar cao cấp và Casino quốc tế.
Bông thấy Thái Minh Tường xuất hiện tại nơi này, ai cũng lấy làm kinh ngạc và tò mò.
Thái Minh Tường cũng đến? Phải biết ở Đô thành này, những người được ông chủ Thái này nế mặt chả có mấy người đâu.
Vậy mà hôm nay họ lại thấy anh ta đi dự tiệc.
Xem ra, quan hệ giữa Thái Minh Tường và chủ nhân bữa tiệc này không tồi.
Cái này họ có thể âm thầm hiểu rằng, muốn "vuốt"
Thiên Hạ thì phải nể ông chủ CARRIBE trước đã.
Có vài người đã từng gặp qua Thái Minh Tường, tính đi tới chào hỏi.
Cơ mà người ta đã nhanh chân đi lên lầu, nào có để ÿ tới bọn họ.
Hạ Lâm nhìn Thái Minh Tường đang đủng đỉnh đi tới, chưa kịp lên tiếng đã bị anh ta chặn họng chê bai: "Ôi baby à.
Cưng đang mặc cái gì trên người thế, cho dù em cải trang thành dân thường thì cũng không cần phải mặc thứ giẻ lau giày này đâu"
Hạ Lâm...
Nhìn xem, anh ta thật độc miệng! Cô liếc xéo anh ta một cái: "Kệ em.
Anh không nói, chẳng ai bảo anh câm đâu.
Ngứa mồm nó vừa thôi."
Thái Minh Tường như chẳng thèm nghe, lấy từ trong túi áo ra một cái hộp quà nhỏ, đưa cho cô: "Này, quà chúc mừng cho em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.