Chương 66: Bạo Tàn
Nguyên Trường Bạch
24/05/2023
Yên cô buồn bã nói:
- Phu nhân là Minh Thượng khóa lại. Ngài ấy… Ngài ấy nói làm như vậy để phu nhân không bỏ trốn được nữa.
Nguyệt Y thật không ngờ Hiên Đế lại làm như thế này. Khóa tay chân thê tử lại giống như đang nuôi nhốt một con vật.
Cẩn Đề thái giám đứng bên cạnh giường rồi lại nói:
- Phu nhân Minh Thượng đã cho lệnh thả Bạch gia khỏi Cổ tháp còn cho khôi phục lại chức vị như xưa. Người có thể yên tâm. Chỉ có điều là…
Cẩn Đề ấp úng có lời khó nói, mắt đưa qua nhìn Yên cô. Nguyệt Y đang lắng tai nghe thấy như vậy liền nói:
- Chỉ có điều thế nào?
Cẩn Đề đành nói tiếp:
- Minh Thượng có lệnh phu nhân sau này đi theo hầu hạ thánh ý, người còn rời đi sẽ… Sẽ trảm đầu Bạch Gia không sót một người. Cả… Cả Mạc đại nhân cũng sẽ bị liên lụy người của nha môn Kinh Môn cũng sẽ phải chết cùng.
Nguyệt Y nhớ đến Mạc Chu rồi lại hỏi:
- Mạc đại nhân hiện giờ sao rồi?
Cẩn Đề đáp lời:
- Minh Thượng đã thả Mạc đại nhân ra rồi. Phu nhân từ nay người hãy yên tâm ở lại đây hầu hạ Minh Thượng. Nô tài cũng đã cho dọn lại căn phòng phía sau phòng ngủ của Minh Thượng người có thể dọn vào đó. Còn Yên cô từ nay chỉ có thể làm công việc trong bếp của Ngự Phòng không thể thường xuyên ở cạnh phu nhân nữa.
Nguyệt Y không nói gì. Như vậy cũng tốt, dù sao thì ở bên ngoài Cung hay ở trong Cung đối với Nguyệt Y cũng không khác là mấy.
Những ngày sau đó chân và tay của Nguyệt Y điều mang theo xích sắt suốt ngày leng keng đi phía sau lưng của Hiên Đế. Trở thành một nô tì ngự tiền "chính hiệu".
Hiên Đế từ bữa đó cũng chưa nhìn Nguyệt Y một lần nào. Ngài ấy biết Nguyệt Y tay chân mang sắt nặng nề di chuyển chậm chạp vậy mà có nhiều lúc lại cố tình đi rất nhanh để cho Nguyệt Y đuổi theo đến hụt hơi. Chân đi không quen té ngã mấy lần. Cả người lúc nào cũng trầy xước, nhiều vết thương.
Nhưng trái tim của Hiên Đế lúc này đã được làm bằng sắt đá chẳng còn biết tiếc thương hay rung động gì nữa.
Tin báo truyền về Thức Vương áp giải theo các nghi phạm của Phúc gia trở về kinh thành.
Tại đại lao của Hoàng Cung. Thái hậu đêm tối cùng với Gia Túc đến đại lao gặp cố nhân.
Đại lao của Cung cấm dù sao cũng rộng rãi, tươm tất hơn. Đuốc sáng thắp xung quanh, nơi giam giữ được làm bằng khung sắt, bên trong còn có một giường đá. Ở đây vẫn tốt hơn các đại lao tối tăm ẩm thấp của Hình Bộ.
Gia Túc đỡ Thái hậu đến gần khung giam của Phúc Lâm. Lão đầu tử này lớn hơn Thái hậu gần mười tuổi, tóc bạc trắng, dung mạo hốc hác, dáng gầy gò. Tiến gần đến song sắt, giọng của Gia Túc cô cô vang lên:
- Phúc đại nhân, Thái hậu đến thăm người.
Phúc Lâm nghe có Thái hậu đến thì rời khỏi giường đá tiến gần ra cửa nơi mà ánh sáng rõ nhất. Nhìn thấy người trước mặt quen thuộc ngày nào Phúc Lâm cúi người xuống hành lễ:
- Lão thần tham kiến Thái hậu.
Thái hậu nhìn Phúc Lâm rồi thở dài một tiếng, bà ta đưa tay nâng lên ra hiệu cho Phúc Lâm đứng lên:
- Miễn lễ đi…
- Đã lâu không gặp, lão vẫn khỏe chứ?
Phúc Lâm chậm chạp đứng lên rồi đáp lời:
- Lão thần vẫn khỏe. Đã để Thái hậu bận tâm rồi.
Thái hậu nói tiếp:
- Chuyện này là sao? Tại sao Phúc Gia đang yên đang lành lại xảy ra án mạng nghiêm trọng như thế?
Phúc Lâm nhắc đến chuyện này thì nghẹn ngào đáp lời:
- Gia môn bất hạnh… Đúng là báo ứng của lão thần. Chỉ là liên lụy đến thê tử và cháu nội.
Thái hậu nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Phúc Lâm người nam nhân tài hoa một thời bây giờ gầy yếu, khí sắc ảm đạm trong lòng cũng không dễ chịu gì.
- Được rồi… Đã về lại kinh thành rồi thì cứ để mọi chuyện cho Hiên Đế đi. Lão hãy nghĩ ngơi đừng bận tâm nhiều nữa.
Phúc Lâm nghẹn ngào đưa tay lên chậm lấy giọt nước mắt. Một lời khó mà nói tỏ hết nỗi oan khuất trong lòng.
Lúc này ở cách khung giam phía bên kia Thức Vương hối hả mời Tàu Thanh đến chuẩn mạch.
Trong phòng giam này mọi thứ khá tốt, giường đá được lót một lớp chăn bông dày, chính giữa khung giam còn có một bình sưởi bằng than lớn. Xem ra Thức Vương đã cho người chuẩn bị nơi này thành một căn phòng nhỏ chứ không giống một nơi giam giữ.
Tàu Thanh sau khi bắt mạch cho một nữ nhân đang nằm ở trên giường xong thì lắc đầu nói:
- Ta thật sự cũng không biết Nhu Nhu muội ấy bị gì nữa. Vết thương này chỉ là một chấm tròn nhỏ như hạt chu sa thì làm sao có thể gây đau đớn, sưng huyết cho muội ấy được.
Nha hoàn theo hầu cậu Nhu Nhu là Tiểu Sa nghe vậy liền nói:
- Công chúa xin người hãy xem lại. Vết thương này vài ngày sẽ xuất hiện một ấu trùng có màu trắng bò ra bên ngoài. Tiểu thư từ ngày bị vết thương này thì cơ thể luôn sốt rất cao, cả người đau nhức vào lúc tối, dần dần chân trái đã không còn cảm giác không thể đi lại được.
Nhìn gương mặt trắng bệch, cả người yếu ớt đau đớn, trạng thái thì cứ nữa tỉnh nữa mê của Nhu Nhu, Tàu Thanh cũng nhận thấy rằng vết thương có hình răng cắn này thật sự có gì đó kỳ quái.
- Phu nhân là Minh Thượng khóa lại. Ngài ấy… Ngài ấy nói làm như vậy để phu nhân không bỏ trốn được nữa.
Nguyệt Y thật không ngờ Hiên Đế lại làm như thế này. Khóa tay chân thê tử lại giống như đang nuôi nhốt một con vật.
Cẩn Đề thái giám đứng bên cạnh giường rồi lại nói:
- Phu nhân Minh Thượng đã cho lệnh thả Bạch gia khỏi Cổ tháp còn cho khôi phục lại chức vị như xưa. Người có thể yên tâm. Chỉ có điều là…
Cẩn Đề ấp úng có lời khó nói, mắt đưa qua nhìn Yên cô. Nguyệt Y đang lắng tai nghe thấy như vậy liền nói:
- Chỉ có điều thế nào?
Cẩn Đề đành nói tiếp:
- Minh Thượng có lệnh phu nhân sau này đi theo hầu hạ thánh ý, người còn rời đi sẽ… Sẽ trảm đầu Bạch Gia không sót một người. Cả… Cả Mạc đại nhân cũng sẽ bị liên lụy người của nha môn Kinh Môn cũng sẽ phải chết cùng.
Nguyệt Y nhớ đến Mạc Chu rồi lại hỏi:
- Mạc đại nhân hiện giờ sao rồi?
Cẩn Đề đáp lời:
- Minh Thượng đã thả Mạc đại nhân ra rồi. Phu nhân từ nay người hãy yên tâm ở lại đây hầu hạ Minh Thượng. Nô tài cũng đã cho dọn lại căn phòng phía sau phòng ngủ của Minh Thượng người có thể dọn vào đó. Còn Yên cô từ nay chỉ có thể làm công việc trong bếp của Ngự Phòng không thể thường xuyên ở cạnh phu nhân nữa.
Nguyệt Y không nói gì. Như vậy cũng tốt, dù sao thì ở bên ngoài Cung hay ở trong Cung đối với Nguyệt Y cũng không khác là mấy.
Những ngày sau đó chân và tay của Nguyệt Y điều mang theo xích sắt suốt ngày leng keng đi phía sau lưng của Hiên Đế. Trở thành một nô tì ngự tiền "chính hiệu".
Hiên Đế từ bữa đó cũng chưa nhìn Nguyệt Y một lần nào. Ngài ấy biết Nguyệt Y tay chân mang sắt nặng nề di chuyển chậm chạp vậy mà có nhiều lúc lại cố tình đi rất nhanh để cho Nguyệt Y đuổi theo đến hụt hơi. Chân đi không quen té ngã mấy lần. Cả người lúc nào cũng trầy xước, nhiều vết thương.
Nhưng trái tim của Hiên Đế lúc này đã được làm bằng sắt đá chẳng còn biết tiếc thương hay rung động gì nữa.
Tin báo truyền về Thức Vương áp giải theo các nghi phạm của Phúc gia trở về kinh thành.
Tại đại lao của Hoàng Cung. Thái hậu đêm tối cùng với Gia Túc đến đại lao gặp cố nhân.
Đại lao của Cung cấm dù sao cũng rộng rãi, tươm tất hơn. Đuốc sáng thắp xung quanh, nơi giam giữ được làm bằng khung sắt, bên trong còn có một giường đá. Ở đây vẫn tốt hơn các đại lao tối tăm ẩm thấp của Hình Bộ.
Gia Túc đỡ Thái hậu đến gần khung giam của Phúc Lâm. Lão đầu tử này lớn hơn Thái hậu gần mười tuổi, tóc bạc trắng, dung mạo hốc hác, dáng gầy gò. Tiến gần đến song sắt, giọng của Gia Túc cô cô vang lên:
- Phúc đại nhân, Thái hậu đến thăm người.
Phúc Lâm nghe có Thái hậu đến thì rời khỏi giường đá tiến gần ra cửa nơi mà ánh sáng rõ nhất. Nhìn thấy người trước mặt quen thuộc ngày nào Phúc Lâm cúi người xuống hành lễ:
- Lão thần tham kiến Thái hậu.
Thái hậu nhìn Phúc Lâm rồi thở dài một tiếng, bà ta đưa tay nâng lên ra hiệu cho Phúc Lâm đứng lên:
- Miễn lễ đi…
- Đã lâu không gặp, lão vẫn khỏe chứ?
Phúc Lâm chậm chạp đứng lên rồi đáp lời:
- Lão thần vẫn khỏe. Đã để Thái hậu bận tâm rồi.
Thái hậu nói tiếp:
- Chuyện này là sao? Tại sao Phúc Gia đang yên đang lành lại xảy ra án mạng nghiêm trọng như thế?
Phúc Lâm nhắc đến chuyện này thì nghẹn ngào đáp lời:
- Gia môn bất hạnh… Đúng là báo ứng của lão thần. Chỉ là liên lụy đến thê tử và cháu nội.
Thái hậu nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Phúc Lâm người nam nhân tài hoa một thời bây giờ gầy yếu, khí sắc ảm đạm trong lòng cũng không dễ chịu gì.
- Được rồi… Đã về lại kinh thành rồi thì cứ để mọi chuyện cho Hiên Đế đi. Lão hãy nghĩ ngơi đừng bận tâm nhiều nữa.
Phúc Lâm nghẹn ngào đưa tay lên chậm lấy giọt nước mắt. Một lời khó mà nói tỏ hết nỗi oan khuất trong lòng.
Lúc này ở cách khung giam phía bên kia Thức Vương hối hả mời Tàu Thanh đến chuẩn mạch.
Trong phòng giam này mọi thứ khá tốt, giường đá được lót một lớp chăn bông dày, chính giữa khung giam còn có một bình sưởi bằng than lớn. Xem ra Thức Vương đã cho người chuẩn bị nơi này thành một căn phòng nhỏ chứ không giống một nơi giam giữ.
Tàu Thanh sau khi bắt mạch cho một nữ nhân đang nằm ở trên giường xong thì lắc đầu nói:
- Ta thật sự cũng không biết Nhu Nhu muội ấy bị gì nữa. Vết thương này chỉ là một chấm tròn nhỏ như hạt chu sa thì làm sao có thể gây đau đớn, sưng huyết cho muội ấy được.
Nha hoàn theo hầu cậu Nhu Nhu là Tiểu Sa nghe vậy liền nói:
- Công chúa xin người hãy xem lại. Vết thương này vài ngày sẽ xuất hiện một ấu trùng có màu trắng bò ra bên ngoài. Tiểu thư từ ngày bị vết thương này thì cơ thể luôn sốt rất cao, cả người đau nhức vào lúc tối, dần dần chân trái đã không còn cảm giác không thể đi lại được.
Nhìn gương mặt trắng bệch, cả người yếu ớt đau đớn, trạng thái thì cứ nữa tỉnh nữa mê của Nhu Nhu, Tàu Thanh cũng nhận thấy rằng vết thương có hình răng cắn này thật sự có gì đó kỳ quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.