Chương 64: Chạy Không Thoát
Nguyên Trường Bạch
24/05/2023
Mạc Chu chưa hồi thần vẫn còn đang suy nghĩ, thì quả nhiên đúng như lời của Nguyệt Y. Cấm quân của Hiên Đế do tướng quân Tương Kỳ dẫn đầu đã đuổi tới phía sau. Tiếng kinh hô vang lên như xét màn đêm tĩnh lặng:
- Dừng xe… Mau dừng xe.
Cấm quân nhanh chóng truy ngựa bao vây lấy xe của Mạc Chu và Nguyệt Y. Đuốc đỏ thắp sáng rực xung quanh. Người ngựa giáp kỵ kín cả một góc trời.
Trong ánh sáng chói mắt đó Yên cô nhìn thấy rõ gương mặt của Tương Kỳ, tên áo vải anh tuấn, khí khái hơn người năm xưa theo sau Hiên Đế bảo vệ ngài ấy trên núi Tuyết chính là Kiêu Kỵ Tướng Soái Tương Kỳ uy mãnh của Đại Thịnh Quốc sao.
Tương Kỳ vội xuống ngựa tiến gần đến Nguyệt Y người cúi xuống hành lễ:
- Bẩm phu nhân. Minh Thượng lệnh cho mạc tướng đến đón phu nhân hồi Cung.
Đúng là Nguyệt Y có mọc cánh cũng không thể bay được rồi.
Nguyệt Y nhanh chóng được Tương Kỳ tướng quan đưa trở về Hoàng Cung ngay trong đêm tối, Yên cô cũng theo phía sau.
Tại Ngự Phòng lúc này.
Mai Uyển quỳ bên dưới nền thảm nhung gương mặt sợ hãi đến nỗi không dám ngẩn mặt lên. Nô tì Hỉ Nhi quỳ bên cạnh, vừa cúi đầu lạy vừa nói:
- Minh Thượng xin người minh xét. Là… Là ả xấu xí kia cố tình đụng phải Mai chủ tử để ăn cắp lệnh bài muốn bỏ trốn cùng Mạc đại nhân chứ… Chứ không liên quan Mai Chủ tử đâu Minh Thượng.
Thái giám Cẩn Đề đứng bên cạnh nghe vậy liền nói xen vào:
- Nói bậy… Phu nhân thân phận cao quý làm sao bỏ trốn theo nam nhân khác. Nô tì nhà ngươi muốn chết hay sao mà nói không suy nghĩ.
Câu nói của ả nô tì này đúng là không biết sống chết. Điểm chí tử của Hiên Đế mà cứ nói thẳng ra. Thế nào là thê tử của ngài ấy bỏ trốn theo tên quan tép riu đó.
Lão thái giám Cẩn Đề hiểu rõ ý chủ tử của lão ta nhất. Nhìn gương mặt lạnh đến buốt xương sống của Hiên Đế thật khiến người ta sợ đến nhũn cả chân.
Ả nô tì này đúng là không biết sống chết bao nhiêu lời không nói lại chọc "cơn điên" của Hiên Đế lần này họa đúng là "ngập đầu".
Hiên Đế giọng lạnh nói:
- Đem ả nô tì này ra đánh đến chết. Mai Uyển vứt vào rừng cho chó ăn.
Mai Uyển nghe như thế thì hoảng hốt kêu khóc:
- Minh Thượng… Minh Thượng Uyển Nhi biết lỗi rồi, xin người tha mạng…
Mặc cho Mai Uyển cầu xin, ý định của Hiên Đế vẫn không thay đổi, vài tên thị vệ liền đi vào lôi Mai Uyển và cả nô tì Hỉ Nhi ra ngoài thi hành mệnh lệnh. Tiếng khóc xin của chủ tử hai người họ vang cả Cung cấm.
Vừa lôi hai chủ tử xấu số kia đi thì cũng là lúc Tương Kỳ hộ tống Nguyệt Y trở về Ngự Phòng. Yên cô cũng đi phía sau, nét mặt bà ta giờ đây không khác gì gương mặt sợ hãi của chủ tử Mai Uyển.
Tương Kỳ bước vào Thư phòng cúi người xuống hành lễ.
- Tham kiến Minh Thượng, mạc tướng đã hộ tống phu nhân hồi cung bình an.
Phía sau lưng Tương Kỳ là bóng dáng của Nguyệt Y, gương mặt trắng bệch, y phục lấm lem bụi đất. Hiên Đế rời khỏi ghế nệm, chân bước một cái đã tiến gần đến bên Nguyệt Y.
Bốp…
Không nói không rằng Hiên Đế giơ tay tát thẳng vào mặt Nguyệt Y. Lực của cái tát quá mạnh làm nàng ta ngã thẳng xuống đất, khóe miệng cũng bị thương rỉ ra một ít máu. Cơn ghen tuông đã khiến Hiên Đế mất kiểm soát tức giận nhìn Nguyệt Y nói:
- Tiện nhân… Ngươi dám bỏ trốn theo tên nam nhân khác. Ngươi có còn coi ta ở trong mắt không?
Yên Cô sợ hãi quỳ xuống nắm lấy chân của Hiên Đế hết lời cầu xin:
- Minh Thượng… Minh Thượng là lỗi của nô tì xin người tha cho phu nhân… Xin người trừng phạt nô tì.
Cẩn Đề, Tương Kỳ chứng kiến cơn thịnh nộ của Hiên Đế thì chỉ biết im lặng cả thở cũng không dám thở mạnh.
Hiên Đế giơ chân hất một cái hất Yên Cô ngả ra đất, ánh vẫn không rời ánh mắt khỏi Nguyệt Y giọng vẫn lớn tiếng nói:
- Đáng ra ta nên biết một ả ngu dốt không biết chữ như ngươi thì cả đạo tòng phu cũng không biết mới đúng. Chả trách vừa quay lưng lại là ngươi đi theo nam nhân khác.
Nguyệt Y cúi đầu im lặng, nàng ta không phản ứng lại, trong lòng như chết đi. Thì ra bấy lâu nay trong mắt của Hiên Đế Bạch Nguyệt Y chỉ là một nữ nhân ngu dốt, không biết chữ nên đạo "tòng phu" gì đó của Đại Thịnh quốc không được học qua. Nghe mà nhói cả tim, lạnh cả lòng.
Phải rồi bên cạnh Hiên Đế bây giờ mỹ nhân nào cũng như hoa như ngọc, tri thư đạt lễ có thứ phụ đạo nào mà không biết đâu.
Hiên Đế thấy Nguyệt Y không phản ứng lại càng tức giận hơn, ngài ấy mạnh tay cúi xuống nắm lấy Nguyệt Y kéo nàng ta đứng lên rồi nói:
- Nói…
- Ta có gì không bằng tên quan tép riu đó mà ngươi năm lần bảy lượt trốn theo hắn hả Bạch Nguyệt Y?
Vừa nói Hiên Đế vừa dùng sức giữ chặt tay của Nguyệt Y làm cho cổ tay nàng ta đỏ lên, đau đớn tận xương.
Nguyệt Y sợ hãi, nàng ta cố đẩy Hiên Đế ra, đôi mắt ngấn lệ lăn dài trên gương mặt.
- Đau… Đau quá…
- Dừng xe… Mau dừng xe.
Cấm quân nhanh chóng truy ngựa bao vây lấy xe của Mạc Chu và Nguyệt Y. Đuốc đỏ thắp sáng rực xung quanh. Người ngựa giáp kỵ kín cả một góc trời.
Trong ánh sáng chói mắt đó Yên cô nhìn thấy rõ gương mặt của Tương Kỳ, tên áo vải anh tuấn, khí khái hơn người năm xưa theo sau Hiên Đế bảo vệ ngài ấy trên núi Tuyết chính là Kiêu Kỵ Tướng Soái Tương Kỳ uy mãnh của Đại Thịnh Quốc sao.
Tương Kỳ vội xuống ngựa tiến gần đến Nguyệt Y người cúi xuống hành lễ:
- Bẩm phu nhân. Minh Thượng lệnh cho mạc tướng đến đón phu nhân hồi Cung.
Đúng là Nguyệt Y có mọc cánh cũng không thể bay được rồi.
Nguyệt Y nhanh chóng được Tương Kỳ tướng quan đưa trở về Hoàng Cung ngay trong đêm tối, Yên cô cũng theo phía sau.
Tại Ngự Phòng lúc này.
Mai Uyển quỳ bên dưới nền thảm nhung gương mặt sợ hãi đến nỗi không dám ngẩn mặt lên. Nô tì Hỉ Nhi quỳ bên cạnh, vừa cúi đầu lạy vừa nói:
- Minh Thượng xin người minh xét. Là… Là ả xấu xí kia cố tình đụng phải Mai chủ tử để ăn cắp lệnh bài muốn bỏ trốn cùng Mạc đại nhân chứ… Chứ không liên quan Mai Chủ tử đâu Minh Thượng.
Thái giám Cẩn Đề đứng bên cạnh nghe vậy liền nói xen vào:
- Nói bậy… Phu nhân thân phận cao quý làm sao bỏ trốn theo nam nhân khác. Nô tì nhà ngươi muốn chết hay sao mà nói không suy nghĩ.
Câu nói của ả nô tì này đúng là không biết sống chết. Điểm chí tử của Hiên Đế mà cứ nói thẳng ra. Thế nào là thê tử của ngài ấy bỏ trốn theo tên quan tép riu đó.
Lão thái giám Cẩn Đề hiểu rõ ý chủ tử của lão ta nhất. Nhìn gương mặt lạnh đến buốt xương sống của Hiên Đế thật khiến người ta sợ đến nhũn cả chân.
Ả nô tì này đúng là không biết sống chết bao nhiêu lời không nói lại chọc "cơn điên" của Hiên Đế lần này họa đúng là "ngập đầu".
Hiên Đế giọng lạnh nói:
- Đem ả nô tì này ra đánh đến chết. Mai Uyển vứt vào rừng cho chó ăn.
Mai Uyển nghe như thế thì hoảng hốt kêu khóc:
- Minh Thượng… Minh Thượng Uyển Nhi biết lỗi rồi, xin người tha mạng…
Mặc cho Mai Uyển cầu xin, ý định của Hiên Đế vẫn không thay đổi, vài tên thị vệ liền đi vào lôi Mai Uyển và cả nô tì Hỉ Nhi ra ngoài thi hành mệnh lệnh. Tiếng khóc xin của chủ tử hai người họ vang cả Cung cấm.
Vừa lôi hai chủ tử xấu số kia đi thì cũng là lúc Tương Kỳ hộ tống Nguyệt Y trở về Ngự Phòng. Yên cô cũng đi phía sau, nét mặt bà ta giờ đây không khác gì gương mặt sợ hãi của chủ tử Mai Uyển.
Tương Kỳ bước vào Thư phòng cúi người xuống hành lễ.
- Tham kiến Minh Thượng, mạc tướng đã hộ tống phu nhân hồi cung bình an.
Phía sau lưng Tương Kỳ là bóng dáng của Nguyệt Y, gương mặt trắng bệch, y phục lấm lem bụi đất. Hiên Đế rời khỏi ghế nệm, chân bước một cái đã tiến gần đến bên Nguyệt Y.
Bốp…
Không nói không rằng Hiên Đế giơ tay tát thẳng vào mặt Nguyệt Y. Lực của cái tát quá mạnh làm nàng ta ngã thẳng xuống đất, khóe miệng cũng bị thương rỉ ra một ít máu. Cơn ghen tuông đã khiến Hiên Đế mất kiểm soát tức giận nhìn Nguyệt Y nói:
- Tiện nhân… Ngươi dám bỏ trốn theo tên nam nhân khác. Ngươi có còn coi ta ở trong mắt không?
Yên Cô sợ hãi quỳ xuống nắm lấy chân của Hiên Đế hết lời cầu xin:
- Minh Thượng… Minh Thượng là lỗi của nô tì xin người tha cho phu nhân… Xin người trừng phạt nô tì.
Cẩn Đề, Tương Kỳ chứng kiến cơn thịnh nộ của Hiên Đế thì chỉ biết im lặng cả thở cũng không dám thở mạnh.
Hiên Đế giơ chân hất một cái hất Yên Cô ngả ra đất, ánh vẫn không rời ánh mắt khỏi Nguyệt Y giọng vẫn lớn tiếng nói:
- Đáng ra ta nên biết một ả ngu dốt không biết chữ như ngươi thì cả đạo tòng phu cũng không biết mới đúng. Chả trách vừa quay lưng lại là ngươi đi theo nam nhân khác.
Nguyệt Y cúi đầu im lặng, nàng ta không phản ứng lại, trong lòng như chết đi. Thì ra bấy lâu nay trong mắt của Hiên Đế Bạch Nguyệt Y chỉ là một nữ nhân ngu dốt, không biết chữ nên đạo "tòng phu" gì đó của Đại Thịnh quốc không được học qua. Nghe mà nhói cả tim, lạnh cả lòng.
Phải rồi bên cạnh Hiên Đế bây giờ mỹ nhân nào cũng như hoa như ngọc, tri thư đạt lễ có thứ phụ đạo nào mà không biết đâu.
Hiên Đế thấy Nguyệt Y không phản ứng lại càng tức giận hơn, ngài ấy mạnh tay cúi xuống nắm lấy Nguyệt Y kéo nàng ta đứng lên rồi nói:
- Nói…
- Ta có gì không bằng tên quan tép riu đó mà ngươi năm lần bảy lượt trốn theo hắn hả Bạch Nguyệt Y?
Vừa nói Hiên Đế vừa dùng sức giữ chặt tay của Nguyệt Y làm cho cổ tay nàng ta đỏ lên, đau đớn tận xương.
Nguyệt Y sợ hãi, nàng ta cố đẩy Hiên Đế ra, đôi mắt ngấn lệ lăn dài trên gương mặt.
- Đau… Đau quá…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.