Chương 2: Đoạt Thiên Hạ
Nguyên Trường Bạch
24/05/2023
Hàn Hiên phế Thái tử thân hình cao lớn, gương mặt khôi ngô, anh tuấn, đặc biệt đôi mắt có mấy phần băng lãnh đến đáng sợ. Sát khí quanh người thì hừng hực áp chế cả uy thế của Đại nguyên soái hơn ba mươi năm ăn cơm, uống nước trên xác quân thù như Khư Hùng.
Bị Khưu Hùng chửi như vậy Thái tử có phần tức giận, chàng ta nhíu mày một cái bàn tay mặc giáp co lại thành nắm đấm, một thân một ảnh lao thẳng về phía Khưu Hùng.
Thức Vương đứng bên cạnh thấy huynh trưởng của mình manh động sợ có mai phục liền kêu lên ngăn cản Hàn Hiên lại:
- Hoàng huynh khoan đã.
Nhưng Hàn Hiên phế Thái tử nhất ý cô hành chẳng còn cần sống chết nữa, trước mắt y chỉ còn có nỗi khát máu cực hạn. Khưu Hùng cũng chẳng phải dạng vừa, tuy là có sợ sệt trước bá khí của Hàn Hiên nhưng phế Thái tử đã ép hắn vào con đường cùng, một là sống hai là chết nên hắn dùng hết sức chống trả tìm đường sống.
Khưu Hùng xoay thanh đao trong tay lao hết tốc lực về phía Hàn Hiên đáp trả lại thức tấn công đang lao tới. Cả hai mang dòng nội lực từ bản thân tỏa ra áp chế lẫn nhau. Nội lực của Khưu Hùng có phần mạnh mẽ nhưng lại thiếu sát khí không bằng dòng nội lực hừng hực bá khí mạnh mẽ của Hàn Hiên phế Thái tử. So ra có phần liều mạng nhưng lại không áp chế được đối phương.
Hai nội tức vừa chạm vào nhau thì nội lực của Khưu Hùng bể ra ngay lập tức. Khí phản phệ nổ ra hất Khưu Hùng lùi lại phía sau cả chục bước chân. Khưu Hùng cố chống đỡ chân giữ cơ thể đứng vững lại, lồng ngực chịu tổn thương đau tức thổ một dòng huyết đỏ cả miệng.
Khưu Hùng bắt đầu biết sợ, mũi đã ngửi được mùi quan tài tay ôm ngực miệng nói:
- Thật không tin được là ngươi từng bị đứt gân, đoạn xương… Không thể nào… Không thể nào…
Vừa thét lên Khưu Hùng nâng thanh đao nặng trên tay, dồn hết sức lao về phía Hàn Hiên một lần nữa. Hàn Hiên phế Thái tử không hề né tránh cả người uy mãnh, chân trụ vững trên nền đất sẵn sàng nghênh chiến.
Đao lớn của Khưu Hùng mang theo hung sát lao thẳng từ trên xuống. Giáp kỵ trên tay của Hàn Hiên bật ra tạo thành hàng chục dấu móc sắt, xuyên thủng vào lưỡi đao bén của Khưu Hùng. Giữ chặt đao, bắt đầu xoay chuyển tùy ý.
Hàn Hiên thuận lợi nhích nhẹ cánh tay mang giáp sắt, cho đao lớn trượt về phía trước một đoạn, người nghiêng qua một bên rồi đột ngột xoay cánh tay của mình, mang theo lưỡi đao của Khưu Hùng vẽ một vòng trên đầu. Ánh sáng của đao lớn phản xạ lại tia sáng của mặt trời tạo nên một đường sáng chói mắt lóe lên.
"Rầm…"
Tiếng đao lớn rơi mạnh xuống chạm thẳng lên mặt đất làm cho mọi người giật mình. Khưu Hùng khụy gối quỳ xuống dưới chân của Hàn Hiên phế Thái tử. Hai tay buông lỏng, thủ cấp trên người lìa khỏi cổ chỉ trong chớp mắt, máu tươi của phản nghịch Khưu Hùng văng tung tóe trên đất. Văng trúng cả vào mặt của Tam Vương khiến hắn hoảng sợ tột cùng bật ngửa ra, tay chân đánh lung tung, người lùi về phía sau la lớn.
- Á… á… Ngươi… Ngươi là quỷ dữ… quỷ dữ…
Vừa nói Tam Vương vừa run cầm cập lấy trong người ra một cây nỏ bằng gỗ. Hắn nhanh tay bắn tiễn về phía Hàn Hiên trong cơn hoảng loạn vô thức. Thức Vương đứng từ xa thấy được nguy hiểm liền kêu lên:
- Hoàng huynh cẩn thận.
Tiễn thủ nhanh mãnh đầu tiễn sắc lạnh nhiều đường ngang dọc, xuyên thủng giáp một lỗ nhỏ ghim thẳng vào bắp tay của Hàn Hiên.
Hàn Hiên phế thái tử thân xác to lớn, khỏe như "trâu" cung tiễn nhỏ nhoi này y coi ra gì. Trúng một tiễn mà chẳng hề tỏ ra đau đớn bạo phát đến nỗi đưa tay bẻ ngay mũi tên vứt ra ngoài. Nhưng nguy hiểm của đoạn tiễn này chính là đầu tiễn bên trong còn một đầu nhỏ sắt nhọn khác.
Khi phế Thái tử vừa bẻ ngang tiễn thủ đã kích hoạt cơ quan bên trong làm đầu tiễn nhỏ kia xuyên thẳng về sâu vào trong da thịt nằm chết tại đó.
Hàn Hiên phế thái tử mặc kệ tiễn lớn tiễn nhỏ, máu chảy bao nhiêu đối với y chẳng là chuyện gì. Ngài ấy nét mặt sắt lạnh hơn vừa ném tiễn thủ ra, tiến chân từng bước về phía Tam Vương nói:
- Ngươi đúng là chứng nào tật nấy, vẫn tàn ác ra tay với chính huynh đệ của mình. Giữ ngươi còn ít gì.
Vừa nói dứt lời, nội lực ở tay của Hàn Hiên tỏa ra lao thẳng một quyền đấm vào mặt của Tam Vương. Thức Vương vội chạy tới muốn can ngăn Hàn Hiên không thể giết huynh đệ sẽ mang tiếng xấu ngàn đời:
- Hoàng huynh đừng…
Nhưng quyền cước của Hàn Hiên nhanh hơn phản ứng của Thức Vương rất nhiều. Tam Vương nhận một quyền vỡ ngay đầu chết tại chỗ. Khuôn mặt bị biến dạng mắt mũi, miệng lẫn vào nhau máu tươi tanh tưởi nhuộm một mảng đỏ thẫm trên sân.
Tiếng của Hàn Hiên vang lên văng vẳng giữa Hoàng cung cấm địa:
- Không được để kẻ nào sống.
Vừa nhận lệnh quân lính phía sau truy hô lên:
- Tuân lệnh Thái tử.
Quân lính nhanh như gió liền xông lên rút đao, tuốt kiếm giết giết hết đám tàn binh còn lại của Khưu Hùng. Hàn Hiên cũng lao vào cuộc hỗn chiến, tay ra quyền liên tục đấm nát những kẻ trước mặt. Gương mặt thấm đầy máu tanh nhưng hình như vẫn chưa đủ cơn khát máu của ngài ấy.
Bị Khưu Hùng chửi như vậy Thái tử có phần tức giận, chàng ta nhíu mày một cái bàn tay mặc giáp co lại thành nắm đấm, một thân một ảnh lao thẳng về phía Khưu Hùng.
Thức Vương đứng bên cạnh thấy huynh trưởng của mình manh động sợ có mai phục liền kêu lên ngăn cản Hàn Hiên lại:
- Hoàng huynh khoan đã.
Nhưng Hàn Hiên phế Thái tử nhất ý cô hành chẳng còn cần sống chết nữa, trước mắt y chỉ còn có nỗi khát máu cực hạn. Khưu Hùng cũng chẳng phải dạng vừa, tuy là có sợ sệt trước bá khí của Hàn Hiên nhưng phế Thái tử đã ép hắn vào con đường cùng, một là sống hai là chết nên hắn dùng hết sức chống trả tìm đường sống.
Khưu Hùng xoay thanh đao trong tay lao hết tốc lực về phía Hàn Hiên đáp trả lại thức tấn công đang lao tới. Cả hai mang dòng nội lực từ bản thân tỏa ra áp chế lẫn nhau. Nội lực của Khưu Hùng có phần mạnh mẽ nhưng lại thiếu sát khí không bằng dòng nội lực hừng hực bá khí mạnh mẽ của Hàn Hiên phế Thái tử. So ra có phần liều mạng nhưng lại không áp chế được đối phương.
Hai nội tức vừa chạm vào nhau thì nội lực của Khưu Hùng bể ra ngay lập tức. Khí phản phệ nổ ra hất Khưu Hùng lùi lại phía sau cả chục bước chân. Khưu Hùng cố chống đỡ chân giữ cơ thể đứng vững lại, lồng ngực chịu tổn thương đau tức thổ một dòng huyết đỏ cả miệng.
Khưu Hùng bắt đầu biết sợ, mũi đã ngửi được mùi quan tài tay ôm ngực miệng nói:
- Thật không tin được là ngươi từng bị đứt gân, đoạn xương… Không thể nào… Không thể nào…
Vừa thét lên Khưu Hùng nâng thanh đao nặng trên tay, dồn hết sức lao về phía Hàn Hiên một lần nữa. Hàn Hiên phế Thái tử không hề né tránh cả người uy mãnh, chân trụ vững trên nền đất sẵn sàng nghênh chiến.
Đao lớn của Khưu Hùng mang theo hung sát lao thẳng từ trên xuống. Giáp kỵ trên tay của Hàn Hiên bật ra tạo thành hàng chục dấu móc sắt, xuyên thủng vào lưỡi đao bén của Khưu Hùng. Giữ chặt đao, bắt đầu xoay chuyển tùy ý.
Hàn Hiên thuận lợi nhích nhẹ cánh tay mang giáp sắt, cho đao lớn trượt về phía trước một đoạn, người nghiêng qua một bên rồi đột ngột xoay cánh tay của mình, mang theo lưỡi đao của Khưu Hùng vẽ một vòng trên đầu. Ánh sáng của đao lớn phản xạ lại tia sáng của mặt trời tạo nên một đường sáng chói mắt lóe lên.
"Rầm…"
Tiếng đao lớn rơi mạnh xuống chạm thẳng lên mặt đất làm cho mọi người giật mình. Khưu Hùng khụy gối quỳ xuống dưới chân của Hàn Hiên phế Thái tử. Hai tay buông lỏng, thủ cấp trên người lìa khỏi cổ chỉ trong chớp mắt, máu tươi của phản nghịch Khưu Hùng văng tung tóe trên đất. Văng trúng cả vào mặt của Tam Vương khiến hắn hoảng sợ tột cùng bật ngửa ra, tay chân đánh lung tung, người lùi về phía sau la lớn.
- Á… á… Ngươi… Ngươi là quỷ dữ… quỷ dữ…
Vừa nói Tam Vương vừa run cầm cập lấy trong người ra một cây nỏ bằng gỗ. Hắn nhanh tay bắn tiễn về phía Hàn Hiên trong cơn hoảng loạn vô thức. Thức Vương đứng từ xa thấy được nguy hiểm liền kêu lên:
- Hoàng huynh cẩn thận.
Tiễn thủ nhanh mãnh đầu tiễn sắc lạnh nhiều đường ngang dọc, xuyên thủng giáp một lỗ nhỏ ghim thẳng vào bắp tay của Hàn Hiên.
Hàn Hiên phế thái tử thân xác to lớn, khỏe như "trâu" cung tiễn nhỏ nhoi này y coi ra gì. Trúng một tiễn mà chẳng hề tỏ ra đau đớn bạo phát đến nỗi đưa tay bẻ ngay mũi tên vứt ra ngoài. Nhưng nguy hiểm của đoạn tiễn này chính là đầu tiễn bên trong còn một đầu nhỏ sắt nhọn khác.
Khi phế Thái tử vừa bẻ ngang tiễn thủ đã kích hoạt cơ quan bên trong làm đầu tiễn nhỏ kia xuyên thẳng về sâu vào trong da thịt nằm chết tại đó.
Hàn Hiên phế thái tử mặc kệ tiễn lớn tiễn nhỏ, máu chảy bao nhiêu đối với y chẳng là chuyện gì. Ngài ấy nét mặt sắt lạnh hơn vừa ném tiễn thủ ra, tiến chân từng bước về phía Tam Vương nói:
- Ngươi đúng là chứng nào tật nấy, vẫn tàn ác ra tay với chính huynh đệ của mình. Giữ ngươi còn ít gì.
Vừa nói dứt lời, nội lực ở tay của Hàn Hiên tỏa ra lao thẳng một quyền đấm vào mặt của Tam Vương. Thức Vương vội chạy tới muốn can ngăn Hàn Hiên không thể giết huynh đệ sẽ mang tiếng xấu ngàn đời:
- Hoàng huynh đừng…
Nhưng quyền cước của Hàn Hiên nhanh hơn phản ứng của Thức Vương rất nhiều. Tam Vương nhận một quyền vỡ ngay đầu chết tại chỗ. Khuôn mặt bị biến dạng mắt mũi, miệng lẫn vào nhau máu tươi tanh tưởi nhuộm một mảng đỏ thẫm trên sân.
Tiếng của Hàn Hiên vang lên văng vẳng giữa Hoàng cung cấm địa:
- Không được để kẻ nào sống.
Vừa nhận lệnh quân lính phía sau truy hô lên:
- Tuân lệnh Thái tử.
Quân lính nhanh như gió liền xông lên rút đao, tuốt kiếm giết giết hết đám tàn binh còn lại của Khưu Hùng. Hàn Hiên cũng lao vào cuộc hỗn chiến, tay ra quyền liên tục đấm nát những kẻ trước mặt. Gương mặt thấm đầy máu tanh nhưng hình như vẫn chưa đủ cơn khát máu của ngài ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.