Chương 39: Phá Án
Nguyên Trường Bạch
24/05/2023
- Ái Diệp tiểu thư và Ái lão sư hai gương mặt, dáng người điều hoàn toàn khác nhau. Ái tiểu thư lúc còn sống có đôi mắt to tròn, còn Ái lão mắt lại bình thường không lớn. Ái tiểu thư thì dáng người khá thấp, nhỏ nhắn còn Ái lão thì cao lớn. Hai người này nếu nói giống phu thê thì sẽ đúng hơn.
Mạc Chu nghe Nguyệt Y nói như vậy thì mới để ý kỹ lại. Đúng là Ái lão và nữ nhi của lão ta, hoàn toàn khác nhau. Không loại trừ khả năng Ái Diệp giống mẫu thân nàng ta không giống phụ thân.
- Có khi nào Ái tiểu thư giống mẫu thân không giống phụ thân của nàng ta không?
Nguyệt Y lại nói:
- Chuyện này xác minh không khó, trong hộ bộ chắc sẽ có
lưu lại hình vẽ của mẫu thân Ái tiểu thư, người chỉ cần lấy hình ra so lại là được.
Mạc Chu liền đưa tay tìm trong xấp giấy lộn xộn trên mặt bàn, vừa tìm vừa nói:
- Ta đã đến Hộ bộ mang hết ghi chép về phụ tử Ái lão rồi… Để xem có hình của mẫu thân nàng ta không?
Vội tìm một lúc Mạc Chu lấy ra được cuốn sổ ghi chép về hộ tịch của Ái lão. Mở ra vài trang xem thì Mạc Chu khá ngạc nhiên với thông tin bên trong:
- Ở đây có ghi Ái lão đến từ phía Nam cùng nhi nữ là Ái Diệp vào một năm trước. Không hề có khai báo về quê quán, càng không có nhắc gì đến tên họ của mẫu thân nàng ta.
Đây là điều khá bí ẩn và đáng ngờ thường thì hộ bộ khi đăng ký sẽ yêu cầu chân dung còn không ít ra phải để lại đủ thông tin phụ mẫu:
- Có lẽ ta và muội đa nghi…
- Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con. Dù sao Ái lão vẫn là phụ thân của Ái tiểu thư không thể nào nỡ xuống tay giết con mình được.
Nguyệt Y lại nói:
- Nếu cả hai người họ không phải là phụ tử thì sao?
- Đại nhân thử nghĩ xem vụ án này tính đến giờ người liên quan nhất chỉ có một mình Ái lão.
Lời của Nguyệt Y như mở ra một manh mối mới cho Mạc Chu. Đây là giả thuyết nhưng giả thuyết của Nguyệt Y rất có cơ sở. Mạc Chu từ từ suy nghĩ chậm lại rồi nói:
- Nhớ kỹ lại tên che mặt này, hình như hắn không biết võ công, chỉ có sức trâu đánh qua đánh lại hoặc là ném đồ đạc xung quanh để chống trả lại ta với Lãm Ngọc. Còn lão đầu trọc kia thì biết võ công, chắc chắn ra tay linh hoạt hơn, không vụn về như thế.
Suy nghĩ tiếp một lúc, Mạc Chu lại nói:
- Cứ cho mối quan hệ của hai người họ không phải là phụ tử như muội nói đi. Vậy tại sao lúc trước muội và ta điều không nhìn thấy Ái lão bị vết thương ở tay do muội gây ra.
Nguyệt Y ngẫm nghĩ câu hỏi của Mạc Chu một lúc, nhớ lại một việc liền nói:
- Chẳng phải Ái Diệp tiểu thư khi chết ở bên ngoài thi thể được che đậy bằng một lớp da tỉ mỉ giống hệt da người hay sao? Nếu Ái lão cũng dùng một lớp da tương tự như thế che lên thì nhất thời rất khó phát hiện được vết thương.
Mạc Chu nghe nói vậy thấy rất hợp lý, chàng ta vội vàng lật tiếp mấy trang Hộ tịch rồi nói:
- Hộ tịch có ghi rõ Ái lão lúc trước từng dạy chữ trong một đoàn hát. Cũng từng biên soạn các vở tuồng hát. Ở gần đào hát có khả năng dùng da giả để trang điểm cũng không có gì lạ.
Mạc Chu đóng vội cuốn hộ tịch lại đứng bật dậy rồi nói:
- Muốn biết Ái lão có phải là hung thủ hay không thì phải mời lão ta đến nha môn một chuyến rồi.
Nắm ngay manh mối quan trọng Mạc Chu liền cùng Lãm Ngọc và nhiều sai nha ngay trong đêm tối đến nhà Ái lão đưa lão ta về nha môn.
Ái lão nằm ở nhà như người đã chết đi rồi. Một nữa thân thể dường như mất hết cảm giác. Nữa thân còn lại cũng không thể di chuyển linh hoạt được. Khả năng phản kháng cũng không còn. Lãm Ngọc và nhai sai không mất quá nhiều công sức cũng đã có thể Ái lão đưa đến nha môn được.
Sau khi kiểm tra, Nguyệt Y đã lấy ra trên người của Ái lão một mảnh da rời, phía dưới lớp da vẫn còn ướt đẫm máu đỏ do dao ngọc của Nguyệt Y gây ra lúc trước. Xương ở phần cổ tay của Ái lão do Hiên Đế bẻ gãy cũng đã sưng đỏ lên.
Ái lão sốt rất cao, trong máu có dấu hiệu bị nhiễm trùng. Tính mạng của Ái lão giờ đây như ngọn đèn trước gió, chẳng biết khi nào thì tắt đi. Đừng nói là tra án sợ là cả lời khai cũng không thể lấy được.
Hiểu Ninh tỏ ra thất vọng nói với Mạc Chu:
- Đại nhân chẳng lẽ vì vậy mà chúng ta tha cho hung thủ hay sao?
Mạc Chu thở dài lắc đầu một cái rồi đáp lời:
- Hiện giờ Ái lão không tỉnh táo, nằm mê man, lão ta vốn dĩ không thể khai báo được gì cả. Ta cũng đã hết cách rồi.
Nghe Mạc Chu nói như vậy thì mọi người trong nha môn điều tỏ ra thất vọng. Khó khăn lắm mới bắt được hung thủ vậy mà bây giờ đành phải tạm đóng vụ án này lại. Thật là không can tâm.
Nguyệt Y lúc này ngồi bên cạnh liền lên tiếng:
- Đại nhân hay là thử dùng cỏ Tuyết Thủy để kích thích huyết mạch trong người của Ái lão, duy trì trạng thái tỉnh táo cho lão trước. vả lại cỏ Tuyết Thủy nếu dùng đúng liều lượng còn có thể kháng viêm, giảm đau hiệu quả.
Mạc Chu nghe Nguyệt Y nói như vậy thì mới để ý kỹ lại. Đúng là Ái lão và nữ nhi của lão ta, hoàn toàn khác nhau. Không loại trừ khả năng Ái Diệp giống mẫu thân nàng ta không giống phụ thân.
- Có khi nào Ái tiểu thư giống mẫu thân không giống phụ thân của nàng ta không?
Nguyệt Y lại nói:
- Chuyện này xác minh không khó, trong hộ bộ chắc sẽ có
lưu lại hình vẽ của mẫu thân Ái tiểu thư, người chỉ cần lấy hình ra so lại là được.
Mạc Chu liền đưa tay tìm trong xấp giấy lộn xộn trên mặt bàn, vừa tìm vừa nói:
- Ta đã đến Hộ bộ mang hết ghi chép về phụ tử Ái lão rồi… Để xem có hình của mẫu thân nàng ta không?
Vội tìm một lúc Mạc Chu lấy ra được cuốn sổ ghi chép về hộ tịch của Ái lão. Mở ra vài trang xem thì Mạc Chu khá ngạc nhiên với thông tin bên trong:
- Ở đây có ghi Ái lão đến từ phía Nam cùng nhi nữ là Ái Diệp vào một năm trước. Không hề có khai báo về quê quán, càng không có nhắc gì đến tên họ của mẫu thân nàng ta.
Đây là điều khá bí ẩn và đáng ngờ thường thì hộ bộ khi đăng ký sẽ yêu cầu chân dung còn không ít ra phải để lại đủ thông tin phụ mẫu:
- Có lẽ ta và muội đa nghi…
- Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con. Dù sao Ái lão vẫn là phụ thân của Ái tiểu thư không thể nào nỡ xuống tay giết con mình được.
Nguyệt Y lại nói:
- Nếu cả hai người họ không phải là phụ tử thì sao?
- Đại nhân thử nghĩ xem vụ án này tính đến giờ người liên quan nhất chỉ có một mình Ái lão.
Lời của Nguyệt Y như mở ra một manh mối mới cho Mạc Chu. Đây là giả thuyết nhưng giả thuyết của Nguyệt Y rất có cơ sở. Mạc Chu từ từ suy nghĩ chậm lại rồi nói:
- Nhớ kỹ lại tên che mặt này, hình như hắn không biết võ công, chỉ có sức trâu đánh qua đánh lại hoặc là ném đồ đạc xung quanh để chống trả lại ta với Lãm Ngọc. Còn lão đầu trọc kia thì biết võ công, chắc chắn ra tay linh hoạt hơn, không vụn về như thế.
Suy nghĩ tiếp một lúc, Mạc Chu lại nói:
- Cứ cho mối quan hệ của hai người họ không phải là phụ tử như muội nói đi. Vậy tại sao lúc trước muội và ta điều không nhìn thấy Ái lão bị vết thương ở tay do muội gây ra.
Nguyệt Y ngẫm nghĩ câu hỏi của Mạc Chu một lúc, nhớ lại một việc liền nói:
- Chẳng phải Ái Diệp tiểu thư khi chết ở bên ngoài thi thể được che đậy bằng một lớp da tỉ mỉ giống hệt da người hay sao? Nếu Ái lão cũng dùng một lớp da tương tự như thế che lên thì nhất thời rất khó phát hiện được vết thương.
Mạc Chu nghe nói vậy thấy rất hợp lý, chàng ta vội vàng lật tiếp mấy trang Hộ tịch rồi nói:
- Hộ tịch có ghi rõ Ái lão lúc trước từng dạy chữ trong một đoàn hát. Cũng từng biên soạn các vở tuồng hát. Ở gần đào hát có khả năng dùng da giả để trang điểm cũng không có gì lạ.
Mạc Chu đóng vội cuốn hộ tịch lại đứng bật dậy rồi nói:
- Muốn biết Ái lão có phải là hung thủ hay không thì phải mời lão ta đến nha môn một chuyến rồi.
Nắm ngay manh mối quan trọng Mạc Chu liền cùng Lãm Ngọc và nhiều sai nha ngay trong đêm tối đến nhà Ái lão đưa lão ta về nha môn.
Ái lão nằm ở nhà như người đã chết đi rồi. Một nữa thân thể dường như mất hết cảm giác. Nữa thân còn lại cũng không thể di chuyển linh hoạt được. Khả năng phản kháng cũng không còn. Lãm Ngọc và nhai sai không mất quá nhiều công sức cũng đã có thể Ái lão đưa đến nha môn được.
Sau khi kiểm tra, Nguyệt Y đã lấy ra trên người của Ái lão một mảnh da rời, phía dưới lớp da vẫn còn ướt đẫm máu đỏ do dao ngọc của Nguyệt Y gây ra lúc trước. Xương ở phần cổ tay của Ái lão do Hiên Đế bẻ gãy cũng đã sưng đỏ lên.
Ái lão sốt rất cao, trong máu có dấu hiệu bị nhiễm trùng. Tính mạng của Ái lão giờ đây như ngọn đèn trước gió, chẳng biết khi nào thì tắt đi. Đừng nói là tra án sợ là cả lời khai cũng không thể lấy được.
Hiểu Ninh tỏ ra thất vọng nói với Mạc Chu:
- Đại nhân chẳng lẽ vì vậy mà chúng ta tha cho hung thủ hay sao?
Mạc Chu thở dài lắc đầu một cái rồi đáp lời:
- Hiện giờ Ái lão không tỉnh táo, nằm mê man, lão ta vốn dĩ không thể khai báo được gì cả. Ta cũng đã hết cách rồi.
Nghe Mạc Chu nói như vậy thì mọi người trong nha môn điều tỏ ra thất vọng. Khó khăn lắm mới bắt được hung thủ vậy mà bây giờ đành phải tạm đóng vụ án này lại. Thật là không can tâm.
Nguyệt Y lúc này ngồi bên cạnh liền lên tiếng:
- Đại nhân hay là thử dùng cỏ Tuyết Thủy để kích thích huyết mạch trong người của Ái lão, duy trì trạng thái tỉnh táo cho lão trước. vả lại cỏ Tuyết Thủy nếu dùng đúng liều lượng còn có thể kháng viêm, giảm đau hiệu quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.