Chương 126: Thuốc Độc
Nguyên Trường Bạch
02/06/2023
Phía ngoài cửa Ngự Phòng, Tố Dung tay cầm một khay thức ăn bên trên đựng một thố canh nóng đưa cho Nguyệt Y:
- Ngươi mang vào cho Minh thượng dùng đi, phải cẩn thận đó, canh này Hoàng hậu nương nương đã dặn nhà bếp hầm rất lâu để cho Minh thượng dùng.
Vừa nói Tố Dung vừa đưa khay gỗ cho Nguyệt Y cầm, ánh mắt vẫn tỏ vẻ hộc hằn nhìn chăm chăm Nguyệt Y:
- Còn đứng ngay ra đó, sao không mang vào…
Trước tiếng quát hộc hằn của của Tố Dung Nguyệt Y có phần sợ hãi, nàng ta cúi đầu hai tay nhận khay gỗ đựng thố canh lớn rồi mang vào cho Hiên Đế.
Hiên Đế lúc này đang ngồi bên trong thư phòng, đang nhìn dĩa bánh ngọt màu xanh trên bàn tay cẩn thận đặt từng chiếc bánh ngay ngắn. Thấy Nguyệt Y đi vào thì vui mừng nói:
- Nương tử nàng xem, đây là bánh đậu xanh ta đã dặn Tương Kỳ đến mua ở tiệm ngoài thành, nơi mà nương tử thích ăn nhất nè.
Nguyệt Y chân bước vào người cúi xuống hành lễ:
- Tham kiến Minh thượng.
Vừa nói Hiên Đế vừa đứng lên rời khỏi ghế nệm bước gần đến Nguyệt Y.
- Nương tử mau đứng lên, không cần hành lễ.
- Nàng đưa đây ta cầm phụ cho, sao nàng lai mang thố canh nặng này chứ, bọn nô tài này bổn quân phải trách phạt thật nặng mới được.
Vừa nói Hiên Đế vừa đỡ lấy khay gỗ đặt lên bàn rồi quay sang đỡ Nguyệt y, nhưng Nguyệt Y vẫn như mọi ngày lùi lại giữ một khoảng cách với Hiên Đế:
- Hoàng hậu nương nương bảo… Bảo Nguyệt Y mang canh này vào cho người dùng.
Nguyệt Y rụt rè ánh mắt cứ nhìn mãi thố canh, còn Hiên Đế thì tròn mắt có điều chưa hiểu nói:
- Canh của Hoàng hậu à?
Nguyệt Y gật đầu rồi đáp lại:
- Dạ, là Tố Dung cô cô đưa cho Nguyệt Y bảo dâng lên cho người. Mà canh này có một mùi vị gì rất kỳ lạ… Hay là… Hay là người đừng dùng…
Nghe Nguyệt Y nói Hiên Đế bước gần lại bàn nhìn thố canh. Nước canh nóng bốc khói trắng kéo một màn sương đã được múc ra chén bên ngoài. Hiên Đế đưa tay nâng chén canh lên định là ngửi xem có vấn đề gì như Nguyệt Y nói không, thì vừa lúc đó Hoàng hậu từ bên ngoài cửa đã vội vàng hốt hoảng chạy vào.
- Minh thượng người mau bỏ chén canh xuống.
Vừa nói Hoàng hậu vừa bước thật nhanh vào đưa tay hất đỗ chén canh trên tay của Hiên Đế văng xuống đất.
Xoảng…
Chén canh rơi xuống đất bể tan tành. Nước canh nóng rát hất hết lên người của Nguyệt Y văng trúng cánh tay nàng ta làm cho Nguyệt Y bị phỏng đỏ hết cả tay.
Hiên Đế nóng lòng đứng chắn trước mặt Nguyệt Y rồi nhìn Hoàng hậu nói:
- Hoàng hậu… Nàng…
Hoàng hậu gương mặt có phần hốt hoảng, hơi thở gấp rút do thân mang hoài thai, lại phải đi vội vào ngăn Hiên Đế uống chén canh.
- Trong canh có độc… Người đừng uống.
Nô tỳ Tố Dung dìu đỡ Hoàng hậu liền nói vào:
- Nô tì to gan ngươi dám dâng canh độc muốn hại Minh thượng sao, người đâu bắt lấy ả.
Cẩn Đề đứng bên ngoài nghe tiếng động lớn bên trong cùng tiếng kinh hô của Tố Dung vội vã đi vào:
- Nô… Nô tài tham kiến Minh thượng tham kiến Hoàng hậu…
Nguyệt Y lúc này vội quỳ xuống giải thích:
- Không không, Nguyệt Y không có hạ độc Minh Thượng…
Cẩn Đề quỳ kế bên liền nói giúp cho Nguyệt Y:
- Bẩm Minh Thượng, Hoàng hậu, có phải hiểu lầm gì không? Phu nhân tuyệt đối không đầu độc hại Minh thượng…
Tố Dung phản ứng lại lời của Cẩn Đề ngay:
- Còn hiểu lầm gì nữa, nhân chứng vật chứng sờ sờ ra đó ả nô tỳ này dám hạ độc trong canh của Minh thượng còn dám chối cãi.
- Người đâu mang vật chứng vào đi.
Vừa nói lớn nhìn về phía cửa thì bên ngoài một tên tiểu thái giám vội vàng cúi đầu đi vào hành lễ:
- Nô tài tham kiến Minh thượng và Hoàng hậu…
- Nô tài theo lệnh của Hoàng hậu vào phòng của ả nô tỳ này lục tìm được rất nhiều cây thuốc cực độc có tên là Dương Hạt.
Vừa nói tên tiểu thái giám vừa hai tay dâng lên một bó cây thuốc màu xanh nhạt. Hoàng hậu nhìn cây thuốc rồi nói:
- Loại cây Dương Hạt này có tính cực độc, chỉ cần một ít thôi là có thể lấy mạng người ngay tức khắc tại sao một ả nô tỳ như ngươi lại trữ cây này trong phòng chứ?
Hoàng hậu hỏi trúng điểm khó nói của Nguyệt Y, nàng ta không thể nói ra là bản thân bị trúng độc nên dùng Dương Hạt này dĩ độc công độc, kéo dài mạng sống thêm mấy ngày ít ỏi được. Lời thật khó nói, Nguyệt Y chỉ đành cúi đầu không trả lời được câu hỏi của Hoàng hậu.
- Nguyệt… Nguyệt Y…
Cẩn Đề hầu hạ bên cạnh Hiên Đế và đã lâu, chuyện Nguyệt Y dùng Dương Hạt làm thuốc lão thái giám tinh ý này từ đầu đã nhìn ra, biết rõ được cái khó nói của Nguyệt Y vả lại lúc này nói ra cây độc này là thuốc trị bệnh thì liệu có ai tin không. Đành nhanh trí nói đỡ lời cho Nguyệt Y.
- Bẩm Hoàng hậu nương nương cây này là được tìm thấy ở trong phòng của phu nhân nếu nói đây là chứng cứ việc phu nhân hạ độc vào canh của Minh thượng thế này có phải gượng ép quá không? Ở Thái y viện cũng trữ hạt đỉnh hồng vậy chẳng lẽ trong cung ai bị trúng độc là do thái y hạ hay sao? Huống gì chén canh này vẫn chưa biết có độc hay là không?
- Ngươi mang vào cho Minh thượng dùng đi, phải cẩn thận đó, canh này Hoàng hậu nương nương đã dặn nhà bếp hầm rất lâu để cho Minh thượng dùng.
Vừa nói Tố Dung vừa đưa khay gỗ cho Nguyệt Y cầm, ánh mắt vẫn tỏ vẻ hộc hằn nhìn chăm chăm Nguyệt Y:
- Còn đứng ngay ra đó, sao không mang vào…
Trước tiếng quát hộc hằn của của Tố Dung Nguyệt Y có phần sợ hãi, nàng ta cúi đầu hai tay nhận khay gỗ đựng thố canh lớn rồi mang vào cho Hiên Đế.
Hiên Đế lúc này đang ngồi bên trong thư phòng, đang nhìn dĩa bánh ngọt màu xanh trên bàn tay cẩn thận đặt từng chiếc bánh ngay ngắn. Thấy Nguyệt Y đi vào thì vui mừng nói:
- Nương tử nàng xem, đây là bánh đậu xanh ta đã dặn Tương Kỳ đến mua ở tiệm ngoài thành, nơi mà nương tử thích ăn nhất nè.
Nguyệt Y chân bước vào người cúi xuống hành lễ:
- Tham kiến Minh thượng.
Vừa nói Hiên Đế vừa đứng lên rời khỏi ghế nệm bước gần đến Nguyệt Y.
- Nương tử mau đứng lên, không cần hành lễ.
- Nàng đưa đây ta cầm phụ cho, sao nàng lai mang thố canh nặng này chứ, bọn nô tài này bổn quân phải trách phạt thật nặng mới được.
Vừa nói Hiên Đế vừa đỡ lấy khay gỗ đặt lên bàn rồi quay sang đỡ Nguyệt y, nhưng Nguyệt Y vẫn như mọi ngày lùi lại giữ một khoảng cách với Hiên Đế:
- Hoàng hậu nương nương bảo… Bảo Nguyệt Y mang canh này vào cho người dùng.
Nguyệt Y rụt rè ánh mắt cứ nhìn mãi thố canh, còn Hiên Đế thì tròn mắt có điều chưa hiểu nói:
- Canh của Hoàng hậu à?
Nguyệt Y gật đầu rồi đáp lại:
- Dạ, là Tố Dung cô cô đưa cho Nguyệt Y bảo dâng lên cho người. Mà canh này có một mùi vị gì rất kỳ lạ… Hay là… Hay là người đừng dùng…
Nghe Nguyệt Y nói Hiên Đế bước gần lại bàn nhìn thố canh. Nước canh nóng bốc khói trắng kéo một màn sương đã được múc ra chén bên ngoài. Hiên Đế đưa tay nâng chén canh lên định là ngửi xem có vấn đề gì như Nguyệt Y nói không, thì vừa lúc đó Hoàng hậu từ bên ngoài cửa đã vội vàng hốt hoảng chạy vào.
- Minh thượng người mau bỏ chén canh xuống.
Vừa nói Hoàng hậu vừa bước thật nhanh vào đưa tay hất đỗ chén canh trên tay của Hiên Đế văng xuống đất.
Xoảng…
Chén canh rơi xuống đất bể tan tành. Nước canh nóng rát hất hết lên người của Nguyệt Y văng trúng cánh tay nàng ta làm cho Nguyệt Y bị phỏng đỏ hết cả tay.
Hiên Đế nóng lòng đứng chắn trước mặt Nguyệt Y rồi nhìn Hoàng hậu nói:
- Hoàng hậu… Nàng…
Hoàng hậu gương mặt có phần hốt hoảng, hơi thở gấp rút do thân mang hoài thai, lại phải đi vội vào ngăn Hiên Đế uống chén canh.
- Trong canh có độc… Người đừng uống.
Nô tỳ Tố Dung dìu đỡ Hoàng hậu liền nói vào:
- Nô tì to gan ngươi dám dâng canh độc muốn hại Minh thượng sao, người đâu bắt lấy ả.
Cẩn Đề đứng bên ngoài nghe tiếng động lớn bên trong cùng tiếng kinh hô của Tố Dung vội vã đi vào:
- Nô… Nô tài tham kiến Minh thượng tham kiến Hoàng hậu…
Nguyệt Y lúc này vội quỳ xuống giải thích:
- Không không, Nguyệt Y không có hạ độc Minh Thượng…
Cẩn Đề quỳ kế bên liền nói giúp cho Nguyệt Y:
- Bẩm Minh Thượng, Hoàng hậu, có phải hiểu lầm gì không? Phu nhân tuyệt đối không đầu độc hại Minh thượng…
Tố Dung phản ứng lại lời của Cẩn Đề ngay:
- Còn hiểu lầm gì nữa, nhân chứng vật chứng sờ sờ ra đó ả nô tỳ này dám hạ độc trong canh của Minh thượng còn dám chối cãi.
- Người đâu mang vật chứng vào đi.
Vừa nói lớn nhìn về phía cửa thì bên ngoài một tên tiểu thái giám vội vàng cúi đầu đi vào hành lễ:
- Nô tài tham kiến Minh thượng và Hoàng hậu…
- Nô tài theo lệnh của Hoàng hậu vào phòng của ả nô tỳ này lục tìm được rất nhiều cây thuốc cực độc có tên là Dương Hạt.
Vừa nói tên tiểu thái giám vừa hai tay dâng lên một bó cây thuốc màu xanh nhạt. Hoàng hậu nhìn cây thuốc rồi nói:
- Loại cây Dương Hạt này có tính cực độc, chỉ cần một ít thôi là có thể lấy mạng người ngay tức khắc tại sao một ả nô tỳ như ngươi lại trữ cây này trong phòng chứ?
Hoàng hậu hỏi trúng điểm khó nói của Nguyệt Y, nàng ta không thể nói ra là bản thân bị trúng độc nên dùng Dương Hạt này dĩ độc công độc, kéo dài mạng sống thêm mấy ngày ít ỏi được. Lời thật khó nói, Nguyệt Y chỉ đành cúi đầu không trả lời được câu hỏi của Hoàng hậu.
- Nguyệt… Nguyệt Y…
Cẩn Đề hầu hạ bên cạnh Hiên Đế và đã lâu, chuyện Nguyệt Y dùng Dương Hạt làm thuốc lão thái giám tinh ý này từ đầu đã nhìn ra, biết rõ được cái khó nói của Nguyệt Y vả lại lúc này nói ra cây độc này là thuốc trị bệnh thì liệu có ai tin không. Đành nhanh trí nói đỡ lời cho Nguyệt Y.
- Bẩm Hoàng hậu nương nương cây này là được tìm thấy ở trong phòng của phu nhân nếu nói đây là chứng cứ việc phu nhân hạ độc vào canh của Minh thượng thế này có phải gượng ép quá không? Ở Thái y viện cũng trữ hạt đỉnh hồng vậy chẳng lẽ trong cung ai bị trúng độc là do thái y hạ hay sao? Huống gì chén canh này vẫn chưa biết có độc hay là không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.