Chương 116: Từ Biệt Tri Kỷ
Nguyên Trường Bạch
24/05/2023
Nguyệt Y đành tỏ ra lãnh cảm với ngài ấy, luôn giữ khoảng cách, hy vọng
tình cảm của Hiên đế sẽ nguôi ngoay nhiều. Nói là vậy chỉ có điều chính
nàng ta cũng còn lưu luyến Hiên đế, vẫn chưa tỏ thái độ dứt khoát, vẫn
còn day dưa đêm dài nhiều mộng với Hiên Đế.
Thức dậy sớm, chải lại tóc, mặc một bộ y phục mới. Nguyệt Y đợi đúng giờ thì đến Ngục giam đón Mạc Chu.
Cầu tình mãi Hiên Đế mới đồng ý thả Mạc Chu ra khỏi ngục giam. Con người khi tiếp xúc được với ánh sáng mặt trời, tránh được nơi tăm tối của ngục giam thì tự khắc thấy khỏe khoắn hơn người. Vươn vai, ưỡn ngực, xoay khớp tay kêu răng rắc giòn tan vài tiếng thể hiện sự thoải mái dễ chịu vô cùng của Mạc Chu.
Vừa lúc đó Nguyệt Y từ xa đi đến, thấy Mạc Chu bên ngoài cửa ngục giam thì liền nhanh chân đi tới, vui mừng kêu lên:
- Mạc đại nhân.
Nghe giọng của Nguyệt Y thì Mạc Chu mừng rỡ liền bước chân tiến về phía nàng ta ngay.
- Nguyệt Y là muội sao?
Vừa tiến lại gần Mạc Chu đã ôm chầm lấy Nguyệt Y.
- Ta nhớ muội quá!
Nguyệt Y bị ôm bất ngờ nàng ta lúng túng một chút nhưng rồi lại chủ động lùi lại giữ khoảng cách với Mạc Chu.
- Mạc đại nhân, Nguyệt Y biết hôm nay người được thả ra nên đến tiễn người rời cung.
Mạc Chu nhìn Nguyệt Y rồi thở dài nói:
- Ta vô dụng quá, cứ ngỡ phá được án sẽ cầu tình với Minh Thượng cho người thả muội ra. Nào ngờ ta chẳng thể làm gì được hết.
Nguyệt Y đưa chân bước đi, gương mặt hiền hòa nói:
- Không sao, bây giờ Nguyệt Y ở gần Minh Thượng cũng rất tốt, Mạc đại nhân đừng lo lắng cho Nguyệt Y nữa.
Vừa nói gương mặt Nguyệt Y vừa ánh lên sự vui vẻ làm cho Mạc chu cũng nhẹ người đi. Nguyệt Y vừa đi lại vừa nói tiếp:
- Đại nhân hôm nay rời Cung sau này người nhớ giữ gìn sức khỏe. Nguyệt Y chúc cho người từ nay quan lộ hanh thông, phúc phần đầy nhà.
Mấy lời Nguyệt Y nói ra như một lời tạm biệt tri kỷ, sợ là tiễn người đi hôm nay ngày sau tương phùng đã là trăm kiếp rồi. Một chút trân quý dành cho người bạn thứ hai mà Nguyệt Y quen biết khi xuyên đến thế giới cổ đại lạ lẫm này.
Mạc Chu ngớ người ra có mấy phần không thoải mái về những lời mà Nguyệt Y vừa nói. Mạc Chu chậm lại không vội phản ứng trước lời chúc của Nguyệt Y.
Lúc này trời sắp vào đông có tuyết rơi nên không khí buổi sáng bắt đầu lạnh hơn, Nguyệt Y lại mỏng manh y phục, chân bước trên đường lớn của Cung cấm cũng thấy lạnh hơn, hai tay đan vào nhau đôi lúc khẽ run lên. Mạc Chu quay sang cởi ngay áo khoác bên ngoài của mình choàng vào người của Nguyệt Y rồi nói:
- Trời lạnh rồi muội sau này ra ngoài thì phải khoác thêm y phục. Mai ta sẽ mang một ít áo ấm đến cho muội.
Nguyệt Y thấy Mạc Chu ân cần như thế thì lại ngại ngùng, đầu hơi cúi xuống.
- Đại nhân Nguyệt Y không lạnh…
- Ở Ngự Phòng có đủ hết người không cần mang áo ấm đến.
Mạc Chu lúc này chân bước chậm lại, giọng thoáng buồn nói:
- Cứ thử tưởng tượng những ngày tháng không có muội ở bên cạnh cảnh vật xung quanh sẽ hoang tàn như thế nào. Quan lộ hanh thông có gì vui, phúc đầy nhà chẳng thể thay thế một khắc bên tri kỷ.
Nguyệt Y lại nói:
- Người vốn dĩ con nhà quan, danh môn hiển hách sau này sẽ tìm được một nữ nhân xứng đáng với đại nhân hơn.
Tuy đã khoác thêm áo nhưng xương cốt của Nguyệt Y chỉ còn một nữa nên đi giữa trời lạnh bị ảnh hưởng rất nhiều. Tay không chỉ thỉnh thoảng run lên mà chân cũng chậm dần đi, gương mặt trắng hết rồi. Mạc Chu đến lúc này chẳng e ngại gì nữa, cũng không do dự gì cúi xuống bất ngờ cõng Nguyệt Y lên vài.
Nguyệt Y giật mình tay chân lúng túng từ chối, nhưng Mạc Chu đã nhanh tay đỡ nàng ấy trên lưng rồi nói:
- Ta đưa muội về Ngự Phòng trước rồi ta sẽ rời Cung.
Nguyệt Y vội đáp lời:
- Nguyệt… Nguyệt Y đi được mà… Người thả Nguyệt Y xuống đi.
Mạc Chu vẫn cố tình giữ Nguyệt Y trên lưng rồi chân bước đi, giọng chậm lại nói:
- Ta đã có hôn ước với muội rồi, sẽ không lấy nữ nhân nào khác ngoài muội.
Nghe nói đến hôn ước thì lại nhớ đến quá khứ, ký ức của nguyên chủ vẫn còn đó, vẫn nhớ như in nguyên do khiến Mạc Chu năm xưa một mực đòi hủy hôn ước.
- Mạc đại nhân chẳng phải năm xưa người ngưỡng mộ tỷ tỷ nên mới nhất mực đòi hủy hôn ước với Nguyệt Y hay sao? Tỷ tỷ xinh đẹp thông tuệ lại là tài nữ có tiếng của kinh thành…
Nguyệt Y nói đến đây thì ngập ngừng rồi dừng lại, chẳng là nàng ta lại đang nghĩ đến một chuyện khác. Không phải Hiên Đế trước kia cũng một lòng một dạ với Bạch Sính Đình hay sao? Nếu không phải tỷ tỷ nàng ta vẫn còn ham thế giới bên ngoài thì đã không bỏ Hiên Đế một mình cô quạnh nơi núi Tuyết. Nhờ vậy mà Nguyệt Y mới có được một đoạn nhân duyên với Hiên Đế năm ấy.
Còn Mạc Chu tâm sau khi nghe mấy lời của Nguyệt Y thì tâm tư não lòng, chẳng lẽ nói với nàng ta rằng cả đời này Mạc Chu hối hận nhất và ngu ngốc nhất chính là năm ấy đã một mực đòi hủy đi lương duyên trời ban này. Để bây giờ hối hận ray rứt cũng không kịp.
Thức dậy sớm, chải lại tóc, mặc một bộ y phục mới. Nguyệt Y đợi đúng giờ thì đến Ngục giam đón Mạc Chu.
Cầu tình mãi Hiên Đế mới đồng ý thả Mạc Chu ra khỏi ngục giam. Con người khi tiếp xúc được với ánh sáng mặt trời, tránh được nơi tăm tối của ngục giam thì tự khắc thấy khỏe khoắn hơn người. Vươn vai, ưỡn ngực, xoay khớp tay kêu răng rắc giòn tan vài tiếng thể hiện sự thoải mái dễ chịu vô cùng của Mạc Chu.
Vừa lúc đó Nguyệt Y từ xa đi đến, thấy Mạc Chu bên ngoài cửa ngục giam thì liền nhanh chân đi tới, vui mừng kêu lên:
- Mạc đại nhân.
Nghe giọng của Nguyệt Y thì Mạc Chu mừng rỡ liền bước chân tiến về phía nàng ta ngay.
- Nguyệt Y là muội sao?
Vừa tiến lại gần Mạc Chu đã ôm chầm lấy Nguyệt Y.
- Ta nhớ muội quá!
Nguyệt Y bị ôm bất ngờ nàng ta lúng túng một chút nhưng rồi lại chủ động lùi lại giữ khoảng cách với Mạc Chu.
- Mạc đại nhân, Nguyệt Y biết hôm nay người được thả ra nên đến tiễn người rời cung.
Mạc Chu nhìn Nguyệt Y rồi thở dài nói:
- Ta vô dụng quá, cứ ngỡ phá được án sẽ cầu tình với Minh Thượng cho người thả muội ra. Nào ngờ ta chẳng thể làm gì được hết.
Nguyệt Y đưa chân bước đi, gương mặt hiền hòa nói:
- Không sao, bây giờ Nguyệt Y ở gần Minh Thượng cũng rất tốt, Mạc đại nhân đừng lo lắng cho Nguyệt Y nữa.
Vừa nói gương mặt Nguyệt Y vừa ánh lên sự vui vẻ làm cho Mạc chu cũng nhẹ người đi. Nguyệt Y vừa đi lại vừa nói tiếp:
- Đại nhân hôm nay rời Cung sau này người nhớ giữ gìn sức khỏe. Nguyệt Y chúc cho người từ nay quan lộ hanh thông, phúc phần đầy nhà.
Mấy lời Nguyệt Y nói ra như một lời tạm biệt tri kỷ, sợ là tiễn người đi hôm nay ngày sau tương phùng đã là trăm kiếp rồi. Một chút trân quý dành cho người bạn thứ hai mà Nguyệt Y quen biết khi xuyên đến thế giới cổ đại lạ lẫm này.
Mạc Chu ngớ người ra có mấy phần không thoải mái về những lời mà Nguyệt Y vừa nói. Mạc Chu chậm lại không vội phản ứng trước lời chúc của Nguyệt Y.
Lúc này trời sắp vào đông có tuyết rơi nên không khí buổi sáng bắt đầu lạnh hơn, Nguyệt Y lại mỏng manh y phục, chân bước trên đường lớn của Cung cấm cũng thấy lạnh hơn, hai tay đan vào nhau đôi lúc khẽ run lên. Mạc Chu quay sang cởi ngay áo khoác bên ngoài của mình choàng vào người của Nguyệt Y rồi nói:
- Trời lạnh rồi muội sau này ra ngoài thì phải khoác thêm y phục. Mai ta sẽ mang một ít áo ấm đến cho muội.
Nguyệt Y thấy Mạc Chu ân cần như thế thì lại ngại ngùng, đầu hơi cúi xuống.
- Đại nhân Nguyệt Y không lạnh…
- Ở Ngự Phòng có đủ hết người không cần mang áo ấm đến.
Mạc Chu lúc này chân bước chậm lại, giọng thoáng buồn nói:
- Cứ thử tưởng tượng những ngày tháng không có muội ở bên cạnh cảnh vật xung quanh sẽ hoang tàn như thế nào. Quan lộ hanh thông có gì vui, phúc đầy nhà chẳng thể thay thế một khắc bên tri kỷ.
Nguyệt Y lại nói:
- Người vốn dĩ con nhà quan, danh môn hiển hách sau này sẽ tìm được một nữ nhân xứng đáng với đại nhân hơn.
Tuy đã khoác thêm áo nhưng xương cốt của Nguyệt Y chỉ còn một nữa nên đi giữa trời lạnh bị ảnh hưởng rất nhiều. Tay không chỉ thỉnh thoảng run lên mà chân cũng chậm dần đi, gương mặt trắng hết rồi. Mạc Chu đến lúc này chẳng e ngại gì nữa, cũng không do dự gì cúi xuống bất ngờ cõng Nguyệt Y lên vài.
Nguyệt Y giật mình tay chân lúng túng từ chối, nhưng Mạc Chu đã nhanh tay đỡ nàng ấy trên lưng rồi nói:
- Ta đưa muội về Ngự Phòng trước rồi ta sẽ rời Cung.
Nguyệt Y vội đáp lời:
- Nguyệt… Nguyệt Y đi được mà… Người thả Nguyệt Y xuống đi.
Mạc Chu vẫn cố tình giữ Nguyệt Y trên lưng rồi chân bước đi, giọng chậm lại nói:
- Ta đã có hôn ước với muội rồi, sẽ không lấy nữ nhân nào khác ngoài muội.
Nghe nói đến hôn ước thì lại nhớ đến quá khứ, ký ức của nguyên chủ vẫn còn đó, vẫn nhớ như in nguyên do khiến Mạc Chu năm xưa một mực đòi hủy hôn ước.
- Mạc đại nhân chẳng phải năm xưa người ngưỡng mộ tỷ tỷ nên mới nhất mực đòi hủy hôn ước với Nguyệt Y hay sao? Tỷ tỷ xinh đẹp thông tuệ lại là tài nữ có tiếng của kinh thành…
Nguyệt Y nói đến đây thì ngập ngừng rồi dừng lại, chẳng là nàng ta lại đang nghĩ đến một chuyện khác. Không phải Hiên Đế trước kia cũng một lòng một dạ với Bạch Sính Đình hay sao? Nếu không phải tỷ tỷ nàng ta vẫn còn ham thế giới bên ngoài thì đã không bỏ Hiên Đế một mình cô quạnh nơi núi Tuyết. Nhờ vậy mà Nguyệt Y mới có được một đoạn nhân duyên với Hiên Đế năm ấy.
Còn Mạc Chu tâm sau khi nghe mấy lời của Nguyệt Y thì tâm tư não lòng, chẳng lẽ nói với nàng ta rằng cả đời này Mạc Chu hối hận nhất và ngu ngốc nhất chính là năm ấy đã một mực đòi hủy đi lương duyên trời ban này. Để bây giờ hối hận ray rứt cũng không kịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.