Chương 1
Tần Tam Kiến
07/12/2021
Người dịch: Tồ Đảm Đang
Lâm Tự từng xem một bộ phim truyền hình, tên là Horace and Pete, anh rất thích, ấn tượng rất sâu sắc, nhất là một câu nói trong bộ phim ấy: Khi một người đang giãy giụa, tức là anh ta rất mạnh mẽ, bởi vì kẻ yếu sẽ không giãy giụa, mà họ sẽ trực tiếp chết đi.
Anh chính là kẻ yếu nên chết đi từ sớm ấy. Có điều, một kẻ yếu như anh gần đây cũng bắt đầu bị cuốn vào trong một "chiến dịch", nó làm anh thấy buồn bực, tức giận, nổi trận lôi đình, giống như một xác chết ngàn năm bỗng dưng biến thành cương thi vùng dậy, vốn dĩ tưởng rằng dáng vẻ hung tàn ngang ngược ấy sẽ làm kinh sợ người cố xâm nhập vào trong cuộc sống cô độc của anh, mới phát hiện rằng, những người đó không hề sợ anh, thậm chí còn đứng trên bức tường cười hả hê.
Lâm Tự nói: "Đợi đó, tao làm thịt từng đứa một đám ranh con tụi bây!"
Lâm Tự chuyển đến vùng quê đã ba năm rồi, anh đã đợi ba năm rồi. Ba năm trước, cả nhà đều mất vì tai nạn ngoài ý muốn - một tai nạn ngoài ý muốn xuất phát từ anh.
Nhưng kẻ đầu têu là anh đây lại cứ vẫn sống tạm sống bợ tiếp.
Lúc đó Lâm Tự Nghĩ: Con cũng chết đây.
Nhưng lúc anh thật sự chuẩn bị sự đoạn tuyệt chính mình, bỗng nhiên phát hiện, mình bước tiếp một bước xuống âm gian lại chẳng mặt mũi nào đối diện với người thân, lùi một bước sống tiếp thì lại không có gan đối diện với nhân gian.
Sống không được, chết cũng không xong.
Lâm Tự suy nghĩ rất lâu, quyết định trở thành một người sống đã chết.
Lúc anh đang thu dọn di vật của người nhà nhìn thấy một bức thư tình lúc còn trẻ ba anh viết cho mẹ anh, trong bức thư đã ngả vàng ấy, ba anh viết: Anh nghĩ, đợi đến khi chúng ta đã già rồi, dẫn em về quê, chỉ cần trông coi cái sân mà em thích nhất ấy, lìa đời rồi thì cứ chôn ở nơi đó.
Năm ba của Lâm Tự mới khoảng hai mươi đã bắt đầu lên kế hoạch cho thế giới sau khi chết đi của mình, ông muốn được chôn ở trong sân nhà ở quê hương, cùng với mẹ của Lâm Tự.
Ngoài ra, ông còn muốn trồng một gốc cây táo, gốc táo trồng trên mộ phần của bọn họ.
Ông nói mẹ của Lâm Tự thích ăn táo nhất, trồng cây ăn quả, đường đi xuống hoàng tuyền cũng không phải sợ.
Sau đó Lâm Tự thật sự đã mang theo tro cốt của họ đường dài xa xôi quay trở về quê.
Lâm Tự chưa bao giờ đến nơi này.
Anh sinh ra tại thành phố, trưởng thành ở thành phố, lúc đó ông bà anh đều đã mất, ngôi nhà cũ này trống trải từ rất lâu rồi, ngay cả ba mẹ Lâm Tự gần như đều không về.
Căn nhà đổ nát, Lâm Tự dùng tất cả số tiền tiết kiệm của mình nhờ người xây mới trở lại.
Xây nhà, sửa lại sân, chôn cất, cuối cùng là trồng cây.
Chuyện trồng táo này Lâm Tự không có chút kinh nghiệm, lúc bắt tay vào làm tay chân lóng ngóng.
Cái thôn nhỏ xa xôi, nhà hộ dân sống ở đây rất thưa thớt.
Người trẻ tuổi đều đã đi cả rồi, đi học hoặc đi làm, còn lại một số người không đi được hoặc là không muốn đi, cuộc sống mỗi ngày đều là ăn uống rồi đi loanh quanh, sau đó là đến trước cửa nhà của người đàn ông trẻ tuổi mới chuyển đến này hóng chuyện.
Lâm Tự cảm thấy mình giống như biến thành một con khỉ trong vườn thú, diễn xiếc cho mọi người xem.
Hàng xóm láng giềng ở quê nhiệt tình cực kỳ, không giống như những người ở thành thị luôn xem trọng việc giữ khoáng cách, khi Lâm Tự vừa chuyển đến, nhiều người đến bắt chuyện.
Nhưng anh giống như một người câm.
Sau đó tất cả mọi người đều nói: "Thằng cha mới tới đó là một người câm."
Mấy người đi qua cửa nhà anh đều sẽ cảm thán một câu: "Tiếc thật", nhưng vẫn có người đến làm mai, nói con gái người ta ưng anh rồi, không để ý anh câm đâu.
Thế là giờ Lâm Tự lại bắt đầu giả điếc.
Anh cứ ngồi ngoài sân ngắm cây táo của mình hết ngày này qua ngày khác như vậy.
Chết một cây, trồng lại cây mới.
Lại chết rồi, lại trồng.
Trồng tới năm thứ ba, cây táo cuối cùng cũng đã nở hoa rồi.
Ngày cây táo của anh nở hoa ấy, anh quỳ trong sân cúi đầu lạy gốc táo, lạy đến khi trán tróc da, chảy máu, anh cũng không cảm thấy đau.
Sau hôm đó, Lâm Tự chỉ ngồi đợi tới mùa thu, đợi nó ra quả, sau khi ra quả là mẹ anh đã có táo ăn rồi.
Bởi vì hành động của Lâm Tự vừa cô độc lại còn toát lên sự kỳ quái, không bao giờ tiếp xúc với người khác, thậm chí rất ít khi ra khỏi cửa, dần dần người trong thôn đều nói anh là người kỳ lạ, một quái nhân đến từ thành phố trồng cây táo.
Lâm Tự mắt điếc tai ngơ với tất cả, anh chỉ đợi cây táo trưởng thành.
Khó khăn lắm mới đợi được, cây táo bắt đầu kết quả, quả táo đẹp đẽ đỏ ửng.
Anh vui mừng đến mức quỳ bên gốc táo khóc không ngừng, cảm giác đợi ba năm, cuối cùng mẹ cũng đã ăn được táo mà anh trồng rồi.
Sau đó, sáng ngày hôm sau, lúc anh bước ra khỏi nhà thì lại nhìn thấy ba thằng nhóc lấm lem gầy như gậy trúc đã leo qua được tường sân nhà anh, đang leo lên cây táo yêu quý của anh.
Lâm Tự thoắt chốc giống như một quả mìn bị kích nổ, xông qua, quơ lấy xẻng lên là đánh.
Mấy thằng đó phản ứng cực kỳ nhanh, nhảy xuống bỏ chạy, nhảy lên vách tường cao ấy còn quay lại làm mặt quỷ với anh, xấu xa cười cợt nói: "Lêu lêu lêu, tối nay tụi tao tới tiếp!"
Lâm Tự từng xem một bộ phim truyền hình, tên là Horace and Pete, anh rất thích, ấn tượng rất sâu sắc, nhất là một câu nói trong bộ phim ấy: Khi một người đang giãy giụa, tức là anh ta rất mạnh mẽ, bởi vì kẻ yếu sẽ không giãy giụa, mà họ sẽ trực tiếp chết đi.
Anh chính là kẻ yếu nên chết đi từ sớm ấy. Có điều, một kẻ yếu như anh gần đây cũng bắt đầu bị cuốn vào trong một "chiến dịch", nó làm anh thấy buồn bực, tức giận, nổi trận lôi đình, giống như một xác chết ngàn năm bỗng dưng biến thành cương thi vùng dậy, vốn dĩ tưởng rằng dáng vẻ hung tàn ngang ngược ấy sẽ làm kinh sợ người cố xâm nhập vào trong cuộc sống cô độc của anh, mới phát hiện rằng, những người đó không hề sợ anh, thậm chí còn đứng trên bức tường cười hả hê.
Lâm Tự nói: "Đợi đó, tao làm thịt từng đứa một đám ranh con tụi bây!"
Lâm Tự chuyển đến vùng quê đã ba năm rồi, anh đã đợi ba năm rồi. Ba năm trước, cả nhà đều mất vì tai nạn ngoài ý muốn - một tai nạn ngoài ý muốn xuất phát từ anh.
Nhưng kẻ đầu têu là anh đây lại cứ vẫn sống tạm sống bợ tiếp.
Lúc đó Lâm Tự Nghĩ: Con cũng chết đây.
Nhưng lúc anh thật sự chuẩn bị sự đoạn tuyệt chính mình, bỗng nhiên phát hiện, mình bước tiếp một bước xuống âm gian lại chẳng mặt mũi nào đối diện với người thân, lùi một bước sống tiếp thì lại không có gan đối diện với nhân gian.
Sống không được, chết cũng không xong.
Lâm Tự suy nghĩ rất lâu, quyết định trở thành một người sống đã chết.
Lúc anh đang thu dọn di vật của người nhà nhìn thấy một bức thư tình lúc còn trẻ ba anh viết cho mẹ anh, trong bức thư đã ngả vàng ấy, ba anh viết: Anh nghĩ, đợi đến khi chúng ta đã già rồi, dẫn em về quê, chỉ cần trông coi cái sân mà em thích nhất ấy, lìa đời rồi thì cứ chôn ở nơi đó.
Năm ba của Lâm Tự mới khoảng hai mươi đã bắt đầu lên kế hoạch cho thế giới sau khi chết đi của mình, ông muốn được chôn ở trong sân nhà ở quê hương, cùng với mẹ của Lâm Tự.
Ngoài ra, ông còn muốn trồng một gốc cây táo, gốc táo trồng trên mộ phần của bọn họ.
Ông nói mẹ của Lâm Tự thích ăn táo nhất, trồng cây ăn quả, đường đi xuống hoàng tuyền cũng không phải sợ.
Sau đó Lâm Tự thật sự đã mang theo tro cốt của họ đường dài xa xôi quay trở về quê.
Lâm Tự chưa bao giờ đến nơi này.
Anh sinh ra tại thành phố, trưởng thành ở thành phố, lúc đó ông bà anh đều đã mất, ngôi nhà cũ này trống trải từ rất lâu rồi, ngay cả ba mẹ Lâm Tự gần như đều không về.
Căn nhà đổ nát, Lâm Tự dùng tất cả số tiền tiết kiệm của mình nhờ người xây mới trở lại.
Xây nhà, sửa lại sân, chôn cất, cuối cùng là trồng cây.
Chuyện trồng táo này Lâm Tự không có chút kinh nghiệm, lúc bắt tay vào làm tay chân lóng ngóng.
Cái thôn nhỏ xa xôi, nhà hộ dân sống ở đây rất thưa thớt.
Người trẻ tuổi đều đã đi cả rồi, đi học hoặc đi làm, còn lại một số người không đi được hoặc là không muốn đi, cuộc sống mỗi ngày đều là ăn uống rồi đi loanh quanh, sau đó là đến trước cửa nhà của người đàn ông trẻ tuổi mới chuyển đến này hóng chuyện.
Lâm Tự cảm thấy mình giống như biến thành một con khỉ trong vườn thú, diễn xiếc cho mọi người xem.
Hàng xóm láng giềng ở quê nhiệt tình cực kỳ, không giống như những người ở thành thị luôn xem trọng việc giữ khoáng cách, khi Lâm Tự vừa chuyển đến, nhiều người đến bắt chuyện.
Nhưng anh giống như một người câm.
Sau đó tất cả mọi người đều nói: "Thằng cha mới tới đó là một người câm."
Mấy người đi qua cửa nhà anh đều sẽ cảm thán một câu: "Tiếc thật", nhưng vẫn có người đến làm mai, nói con gái người ta ưng anh rồi, không để ý anh câm đâu.
Thế là giờ Lâm Tự lại bắt đầu giả điếc.
Anh cứ ngồi ngoài sân ngắm cây táo của mình hết ngày này qua ngày khác như vậy.
Chết một cây, trồng lại cây mới.
Lại chết rồi, lại trồng.
Trồng tới năm thứ ba, cây táo cuối cùng cũng đã nở hoa rồi.
Ngày cây táo của anh nở hoa ấy, anh quỳ trong sân cúi đầu lạy gốc táo, lạy đến khi trán tróc da, chảy máu, anh cũng không cảm thấy đau.
Sau hôm đó, Lâm Tự chỉ ngồi đợi tới mùa thu, đợi nó ra quả, sau khi ra quả là mẹ anh đã có táo ăn rồi.
Bởi vì hành động của Lâm Tự vừa cô độc lại còn toát lên sự kỳ quái, không bao giờ tiếp xúc với người khác, thậm chí rất ít khi ra khỏi cửa, dần dần người trong thôn đều nói anh là người kỳ lạ, một quái nhân đến từ thành phố trồng cây táo.
Lâm Tự mắt điếc tai ngơ với tất cả, anh chỉ đợi cây táo trưởng thành.
Khó khăn lắm mới đợi được, cây táo bắt đầu kết quả, quả táo đẹp đẽ đỏ ửng.
Anh vui mừng đến mức quỳ bên gốc táo khóc không ngừng, cảm giác đợi ba năm, cuối cùng mẹ cũng đã ăn được táo mà anh trồng rồi.
Sau đó, sáng ngày hôm sau, lúc anh bước ra khỏi nhà thì lại nhìn thấy ba thằng nhóc lấm lem gầy như gậy trúc đã leo qua được tường sân nhà anh, đang leo lên cây táo yêu quý của anh.
Lâm Tự thoắt chốc giống như một quả mìn bị kích nổ, xông qua, quơ lấy xẻng lên là đánh.
Mấy thằng đó phản ứng cực kỳ nhanh, nhảy xuống bỏ chạy, nhảy lên vách tường cao ấy còn quay lại làm mặt quỷ với anh, xấu xa cười cợt nói: "Lêu lêu lêu, tối nay tụi tao tới tiếp!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.