Chương 21
Tần Tam Kiến
07/12/2021
Người dịch: Tồ Đảm Đang
Chỉ có trẻ con mới nói cái gì mà "cả đời" không chút nghĩ ngợi gì thôi, chúng thậm chí không biết thật ra đây là một lời hứa nghiêm trọng như thế nào.
Đương nhiên Lâm Tự sẽ không xem lời nói của Tiểu Ngũ là thật, chuyện đã đến nước này, anh đã từng trải qua quá nhiều, anh biết Tiểu Ngũ có thể không có ác ý gì, nhưng cũng biết thế nào gọi là "trẻ con vô tư" – cho dù Tiểu Ngũ tính từ tuổi tác đã tính là thành niên rồi, nhưng thế giới của cậu quá đơn giản, không biết được một đời người sẽ xảy ra bao nhiêu biến cố.
Cả đời, mấy chục năm, sinh lão bệnh tử còn thay đổi được mà.
Tiểu Ngũ của bây giờ, người mình gặp qua rất ít, thế giới mình thấy được chỉ to bằng ngôi làng này, cậu hiếu kỳ với Lâm Tự như vậy cũng chỉ vì trong ngôi làng này Lâm Tự là đặc biệt nhất.
Đến một ngày nào đó Tiểu Ngũ bước ra thế giới ngoài kia, biết rằng trên đời này vẫn còn rất nhiều thú vui mới lạ và những người xinh đẹp rung động lòng người, quay đầu lại mới thấy rằng Lâm Tự vô vị tẻ nhạt như thế nào.
Những điều này, Lâm Tự đều hiểu cả.
Vì vậy, anh chỉ trả lời lại bằng nụ cười với câu nói "Tôi cũng sẽ tốt với anh cả đời" này của Tiểu Ngũ, sau đó nói: Sau này đừng nói những lời như vậy nữa."
Tiểu Ngũ hỏi anh: "Tại sao?"
"Sau này cậu sẽ hiểu thôi."
Lâm Tự không có quá nhiều ý gì với Tiểu Ngũ, hôm qua để cậu ở lại là vì thấy đã quá trễ rồi, người ta cũng ở ở cạnh anh lâu như vậy mà anh còn đuổi người ta về, không thích hợp, ngoài điều này ra anh còn giấu một chút tâm tư khác, là anh sợ người đó quay trở lại, nếu để anh một mình đối diện anh sợ mình sẽ sụp đổ một cách triệt để mất, sợ là không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Tiểu Ngũ chớp mắt nhìn anh, tên nhóc lưu manh lang thang đánh nhau loạn xạ ở ngoài này thật ra cực kỳ thuần khiết.
Cậu ấy biết không quá nhiều, suy nghĩ cũng đơn giản, không có muốn gì nhiều, vì vậy một khi đã hiểu ra chuyện gì, muốn cái gì là trực tiếp bày tỏ, thẳng như ruột ngựa.
Thế là Tiểu Ngũ nói: "Vậy anh dạy tôi đi."
Lâm Tự bật cười: "Tôi cũng không phải thầy của cậu."
"Tôi trả học phí cho anh." Tiểu Ngũ nói "Tôi dọn hàng cho thím Vương, thím ấy cho tôi tiền, tôi đều cho anh hết."
Lâm Tự nhìn Tiểu Ngũ chằm chằm một lúc, nói với cậu: "Tôi không cần tiền của cậu, tôi cũng không dạy cậu đâu."
Bỗng nhiên trong lúc Lâm Tự không hề có sự chuẩn bị nào, Tiểu Ngũ sáp đến trước mặt anh.
Hai người dựa vào rất gần nhau, Lâm Tự giật cả mình.
Tiểu Ngũ nói: "Không được."
Ngữ khí cậu rất kiên định, Lâm Tự cười lên, đẩy cậu ra nói: "Cậu còn ra lệnh cho tôi cơ đấy?"
Không biết tại sao, ngay khoảnh khắc đó, Lâm Tự bỗng nhiên thấy Tiểu Ngũ mang đến cho anh một cảm giác áp bức khó tả, thậm chí còn cảm thấy hơi choáng, suýt nữa đã đồng ý với đối phương.
Anh không sợ Tiểu Ngũ, nhưng Tiểu Ngũ thỉnh thoảng lộ ra một biểu cảm làm anh cảm thấy hơi không biết phải làm thế nào.
Lâm Tự định bỏ trốn, bây giờ anh từ chối suy nghĩ bất cứ vấn đề gì.
"Ăn xong rồi thì về đi." Lâm Tự đứng dậy đi về phòng mình. "Đi xong nhớ đóng cửa lại cho tôi."
Tiểu Ngũ nói: "Anh có thể bảo tôi đi, nhưng nói trước rồi đó, anh dạy tôi."
Lâm Tự cười lên: "Tôi dạy gì cho cậu?"
"Cái gì cũng dạy tôi hết." Tiểu Ngũ nói. "Dạy tôi vì sao không được nói 'cả đời', và dạy tôi làm sao mới có thể 'cả đời' với anh được."
"Thần kinh." Lâm Tự thấy tức ngực và tim có chút hoang mang, anh không muốn nói chuyện với Tiểu Ngũ nữa.
Tiểu Ngũ bưng bát húp sạch cháo, lại hai ba cắn xử đẹp cái bánh bao, ăn xong cậu chùi vội miệng mình rồi chạy mất.
Lâm Tự không biết tên này lại muốn làm gì nữa, thế mà lại bỏ đi không chào một tiếng nào thật.
Có điều cũng tốt, cuối cùng cũng yên tĩnh được rồi.
Lâm Tự lười dọn dẹp bàn ăn, trực tiếp đi ra sân ngồi đó.
Anh nghĩ: Quả nhiên mình vẫn thích cuộc sống như thế này hơn, một mình, một cây táo, không một chút âm thanh gì.
Anh cứ ngồi như thế, ngồi rất lâu, đến khi cảm thấy lạnh thì vào trong nhà mặc một chiếc áo dày, khi ra sân lại thì bên trên vách tường ấy lại có thêm một người.
"Sao cậu lại quay lại rồi?"
Tiểu Ngũ ngồi đó cười với anh: "Lần này là anh chủ động nói chuyện với tôi."
Lâm Tự ngẩn người một lúc mới phát hiện đúng như thế thật.
Tiểu Ngũ nhảy xuống đất, Lâm Tự thấy mặt cậu lại bẩn nữa rồi, tay còn bị tróc da, cũng không biết cả nửa ngày trời chạy đi đâu rồi. Đương nhiên, chắc chắn Lâm Tự sẽ không hỏi cậu.
Tiểu Ngũ cười toét miệng với Lâm Tự, cậu xòe bàn tay mình ra, bên trong nắm bảy đồng tiền.
"Làm gì vậy?" Lâm Tự hỏi.
"Tiền học." Tiểu Ngũ nói với Lâm Tự một cách cực kỳ nghiêm túc. "Cái này là của hôm nay, tiết học đầu tiên anh dạy tôi làm sao mới có thể 'cả đời' với anh được trước đi."
- -----
Tồ: Xong rồi, quá khứ đã được mở ra toàn bộ, từ giờ chúng ta hãy chỉ hạnh phúc thôi nhé! ????
(Nhưng vẫn lạ lắm.????)
Chỉ có trẻ con mới nói cái gì mà "cả đời" không chút nghĩ ngợi gì thôi, chúng thậm chí không biết thật ra đây là một lời hứa nghiêm trọng như thế nào.
Đương nhiên Lâm Tự sẽ không xem lời nói của Tiểu Ngũ là thật, chuyện đã đến nước này, anh đã từng trải qua quá nhiều, anh biết Tiểu Ngũ có thể không có ác ý gì, nhưng cũng biết thế nào gọi là "trẻ con vô tư" – cho dù Tiểu Ngũ tính từ tuổi tác đã tính là thành niên rồi, nhưng thế giới của cậu quá đơn giản, không biết được một đời người sẽ xảy ra bao nhiêu biến cố.
Cả đời, mấy chục năm, sinh lão bệnh tử còn thay đổi được mà.
Tiểu Ngũ của bây giờ, người mình gặp qua rất ít, thế giới mình thấy được chỉ to bằng ngôi làng này, cậu hiếu kỳ với Lâm Tự như vậy cũng chỉ vì trong ngôi làng này Lâm Tự là đặc biệt nhất.
Đến một ngày nào đó Tiểu Ngũ bước ra thế giới ngoài kia, biết rằng trên đời này vẫn còn rất nhiều thú vui mới lạ và những người xinh đẹp rung động lòng người, quay đầu lại mới thấy rằng Lâm Tự vô vị tẻ nhạt như thế nào.
Những điều này, Lâm Tự đều hiểu cả.
Vì vậy, anh chỉ trả lời lại bằng nụ cười với câu nói "Tôi cũng sẽ tốt với anh cả đời" này của Tiểu Ngũ, sau đó nói: Sau này đừng nói những lời như vậy nữa."
Tiểu Ngũ hỏi anh: "Tại sao?"
"Sau này cậu sẽ hiểu thôi."
Lâm Tự không có quá nhiều ý gì với Tiểu Ngũ, hôm qua để cậu ở lại là vì thấy đã quá trễ rồi, người ta cũng ở ở cạnh anh lâu như vậy mà anh còn đuổi người ta về, không thích hợp, ngoài điều này ra anh còn giấu một chút tâm tư khác, là anh sợ người đó quay trở lại, nếu để anh một mình đối diện anh sợ mình sẽ sụp đổ một cách triệt để mất, sợ là không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Tiểu Ngũ chớp mắt nhìn anh, tên nhóc lưu manh lang thang đánh nhau loạn xạ ở ngoài này thật ra cực kỳ thuần khiết.
Cậu ấy biết không quá nhiều, suy nghĩ cũng đơn giản, không có muốn gì nhiều, vì vậy một khi đã hiểu ra chuyện gì, muốn cái gì là trực tiếp bày tỏ, thẳng như ruột ngựa.
Thế là Tiểu Ngũ nói: "Vậy anh dạy tôi đi."
Lâm Tự bật cười: "Tôi cũng không phải thầy của cậu."
"Tôi trả học phí cho anh." Tiểu Ngũ nói "Tôi dọn hàng cho thím Vương, thím ấy cho tôi tiền, tôi đều cho anh hết."
Lâm Tự nhìn Tiểu Ngũ chằm chằm một lúc, nói với cậu: "Tôi không cần tiền của cậu, tôi cũng không dạy cậu đâu."
Bỗng nhiên trong lúc Lâm Tự không hề có sự chuẩn bị nào, Tiểu Ngũ sáp đến trước mặt anh.
Hai người dựa vào rất gần nhau, Lâm Tự giật cả mình.
Tiểu Ngũ nói: "Không được."
Ngữ khí cậu rất kiên định, Lâm Tự cười lên, đẩy cậu ra nói: "Cậu còn ra lệnh cho tôi cơ đấy?"
Không biết tại sao, ngay khoảnh khắc đó, Lâm Tự bỗng nhiên thấy Tiểu Ngũ mang đến cho anh một cảm giác áp bức khó tả, thậm chí còn cảm thấy hơi choáng, suýt nữa đã đồng ý với đối phương.
Anh không sợ Tiểu Ngũ, nhưng Tiểu Ngũ thỉnh thoảng lộ ra một biểu cảm làm anh cảm thấy hơi không biết phải làm thế nào.
Lâm Tự định bỏ trốn, bây giờ anh từ chối suy nghĩ bất cứ vấn đề gì.
"Ăn xong rồi thì về đi." Lâm Tự đứng dậy đi về phòng mình. "Đi xong nhớ đóng cửa lại cho tôi."
Tiểu Ngũ nói: "Anh có thể bảo tôi đi, nhưng nói trước rồi đó, anh dạy tôi."
Lâm Tự cười lên: "Tôi dạy gì cho cậu?"
"Cái gì cũng dạy tôi hết." Tiểu Ngũ nói. "Dạy tôi vì sao không được nói 'cả đời', và dạy tôi làm sao mới có thể 'cả đời' với anh được."
"Thần kinh." Lâm Tự thấy tức ngực và tim có chút hoang mang, anh không muốn nói chuyện với Tiểu Ngũ nữa.
Tiểu Ngũ bưng bát húp sạch cháo, lại hai ba cắn xử đẹp cái bánh bao, ăn xong cậu chùi vội miệng mình rồi chạy mất.
Lâm Tự không biết tên này lại muốn làm gì nữa, thế mà lại bỏ đi không chào một tiếng nào thật.
Có điều cũng tốt, cuối cùng cũng yên tĩnh được rồi.
Lâm Tự lười dọn dẹp bàn ăn, trực tiếp đi ra sân ngồi đó.
Anh nghĩ: Quả nhiên mình vẫn thích cuộc sống như thế này hơn, một mình, một cây táo, không một chút âm thanh gì.
Anh cứ ngồi như thế, ngồi rất lâu, đến khi cảm thấy lạnh thì vào trong nhà mặc một chiếc áo dày, khi ra sân lại thì bên trên vách tường ấy lại có thêm một người.
"Sao cậu lại quay lại rồi?"
Tiểu Ngũ ngồi đó cười với anh: "Lần này là anh chủ động nói chuyện với tôi."
Lâm Tự ngẩn người một lúc mới phát hiện đúng như thế thật.
Tiểu Ngũ nhảy xuống đất, Lâm Tự thấy mặt cậu lại bẩn nữa rồi, tay còn bị tróc da, cũng không biết cả nửa ngày trời chạy đi đâu rồi. Đương nhiên, chắc chắn Lâm Tự sẽ không hỏi cậu.
Tiểu Ngũ cười toét miệng với Lâm Tự, cậu xòe bàn tay mình ra, bên trong nắm bảy đồng tiền.
"Làm gì vậy?" Lâm Tự hỏi.
"Tiền học." Tiểu Ngũ nói với Lâm Tự một cách cực kỳ nghiêm túc. "Cái này là của hôm nay, tiết học đầu tiên anh dạy tôi làm sao mới có thể 'cả đời' với anh được trước đi."
- -----
Tồ: Xong rồi, quá khứ đã được mở ra toàn bộ, từ giờ chúng ta hãy chỉ hạnh phúc thôi nhé! ????
(Nhưng vẫn lạ lắm.????)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.