Chương 4
Tần Tam Kiến
07/12/2021
Người dịch: Tồ Đảm Đang
Lâm Tự không phải muốn bảo vệ cho cậu ấy, nhưng có lúc hành động của con người không chịu sự khống chế của trí não.
Anh không chấp nhận được đám côn đồ đó ỷ đông hiếp yếu, hoặc cũng có lẽ chỉ là vì so với chàng trai này, anh cảm thấy đám côn đồ ấy đáng hận hơn.
Tóm lại, gậy đã đập lên lưng anh, nhưng con dao bếp trên tay anh nhanh chóng đã có tác dụng dọa nạt, anh huơ nó gào lên giận dữ, những người đang vây đánh người kia lập tức lùi lại ra phía sau.
Suy cho cùng thì đám nhóc đó, mười bốn mười lăm tuổi, không nghĩ rằng sẽ làm thật.
Nhưng có người đột nhiên nhanh nhẹn dùng gậy gỗ hung ác đánh lên bàn tay của Lâm Tự, anh bị đau, rơi dao xuống đất.
Thêm một trận đánh thượng cẳng chân hạ cẳng tay, thêm cả một đống lời nhục mạ.
Lâm Tự chưa bao giờ trải qua chuyện này, bị đánh cho đầu óc trống rỗng.
Người vốn dĩ được anh đè ở dưới người mình để bảo vệ không biết từ lúc nào đã ôm lấy anh lật người lại, đầu của Lâm Tự được ôm vào trong lòng cậu, bên tai là một trận ầm ĩ.
Qua một lúc, có người bỗng nhiên la lên, thôn trưởng tới rồi.
Đám côn đồ nhỏ nhanh chóng tản ra tứ phía, chỉ còn lại hai người đang ôm chặt lấy nhau kia.
Thôn trưởng chạy tới, theo sau còn có vài người lớn khác.
Họ không ngừng lại bên Lâm Tự bao lâu mà là chạy đuổi theo mấy tên lưu manh kia.
Thế giới lại lần nữa lâm vào im lặng, Lâm Tự chỉ có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển nặng nề bên tai mình.
Anh chậm rãi mở mắt, từ từ ngẩng đầu lên, trước mắt mình là một gương mặt chảy đầy mồ hôi trên trán.
"Lần này phải đưa tiền cho tôi rồi đúng không?" Cậu nói "Gấp đôi, cho mười đồng."
Lâm Tự im lặng nhìn cậu một lúc, sau đó đẩy cậu ra, cố gắng đứng dậy.
Bị đánh tơi bời một trận, cả người đau đớn không chịu được.
Đột nhiên Lâm Tự cảm thấy rằng mình và tên tiểu tử thối trông như ăn mày này hơi giống nhau, đều bẩn thỉu, cả người đều là đất cát.
Người này nhếch nhác hơn người kia.
Lâm Tự nói: "Đợi chút, tôi vào lấy tiền cho cậu."
Khi anh đi vào nhà, cảm thấy chỗ nào cũng đau, sau lưng, lòng bàn chân, thế là phải lết cả nửa ngày trời mới vào được tới trong nhà.
Anh vào nhà, mang dép vào, tìm ra được mười đồng.
Lúc Lâm Tự quay lại, chàng trai vẫn đang nằm sải dưới dất, nếu không phải lồng ngực đang phập phồng, Lâm Tự sẽ tưởng rằng cậu đã bị đánh chết rồi.
"Mười đồng." Lâm Tự bước qua, nhìn cậu từ trên cao xuống, đưa tiền qua đó.
Chàng trai cười với anh, trên mặt còn có đất, có vết thương, có máu, nhưng đôi mắt cười sáng long lanh.
Nhận lấy mười đồng đó, chàng trai nói: "Lần sau họ có tới nữa, tôi sẽ cản lại giúp anh."
"Không cần." Lâm Tự nói "Tự tôi làm được."
Anh khom người nhặt lấy dao lên, cố chịu cơn đau toàn thân đi vào trong.
Trước lúc Lâm Tự bước vào cửa anh lại nhịn không được quay đầu, anh nhìn người con trai vẫn nằm ở đó nói một câu: "Dưới đất lạnh, còn bẩn."
Chàng trai quay lại mỉm cười nhìn anh: "Không sao, quen rồi."
Lâm Tự nhìn cậu một lúc, không quan tâm nữa, quay về nhà.
Anh ngẩng đầu lên nhìn trời, cứ cảm thấy sắp mưa rồi.
Có lúc dự cảm của con người linh lắm, rõ ràng trước đó không lâu bầu trời vẫn quang đãng, vậy mà một trận mưa to nói tới là tới.
Nhà bếp của Lâm Tự vẫn đang bị gió luồn, giờ lại bị mưa tạt.
Anh rất buồn bực, dọn ra một chiếc ghế nhỏ ngồi bên nhà bếp nhìn xem mưa lọt vào bằng cách nào.
Sấm chớp mưa to, đến nhanh mà đi cũng nhanh, buổi chiều mưa đã ngừng rồi, mặt trời lại ló dạng.
Lâm Tự dọn dẹp phòng bếp bề bộn, thay một bộ quần áo chuẩn bị ra ngoài sân nhìn xem có tấm kính nào có thể thay hay không.
Trong sân vẫn còn đọng nước, một quả táo từ trên cây rơi xuống mặt đất.
Anh đứng ở đó một lúc, lại vô cớ nghĩ tới chàng trai ăn mất một quả táo của anh lại còn muốn lấy thêm mười đồng ấy.
Chắc là đi rồi.
Lâm Tự nghĩ, lúc nãy mưa to như vậy, không thể nào không về nhà.
Anh bước ra cửa sân, mở ra, lú đầu ra nhìn nhìn.
"Này!"
Bên còn lại đột nhiên truyền đến tiếng gọi, Lâm Tự quay đầu lại nhìn, thấy tên đó đang ngồi trên một tảng đá bên góc còn lại.
Cậu đã cởi áo ngoài ra, đang dồn sức vắt nước trên áo.
Rõ ràng, khi cơn mưa to lúc nãy kéo đến, tên này đang ở bên ngoài.
Lâm Tự mặt không cảm xúc gì nhìn cậu, sau đó nghe cậu nói: "Tôi cho anh mười đồng, anh làm cho tôi bát mì ăn."
"Chỗ tôi không phải quán mì." Lâm Tự nói.
Chàng trai cười không chịu được, lại đem chiếc áo ướt đẫm ấy mặc lại lên người.
Lâm Tự lùi về trong sân, mấy giây sau lại mở cửa ra.
"Này." Lâm Tự nói "Tôi nấu mì cho cậu, không cần tiền."
Cậu chàng nhìn về phía anh, không chút giấu diếm nụ cười của mình.
"Anh tên gì?" Chàng trai hỏi.
Lâm Tự không trả lời, quay người vào trong sân.
Lần này, anh không đóng cửa sân lại, qua một lúc sau, cái sân nhỏ này và chủ nhân của nó nghênh đón vị khách đầu tiên.
Lâm Tự không phải muốn bảo vệ cho cậu ấy, nhưng có lúc hành động của con người không chịu sự khống chế của trí não.
Anh không chấp nhận được đám côn đồ đó ỷ đông hiếp yếu, hoặc cũng có lẽ chỉ là vì so với chàng trai này, anh cảm thấy đám côn đồ ấy đáng hận hơn.
Tóm lại, gậy đã đập lên lưng anh, nhưng con dao bếp trên tay anh nhanh chóng đã có tác dụng dọa nạt, anh huơ nó gào lên giận dữ, những người đang vây đánh người kia lập tức lùi lại ra phía sau.
Suy cho cùng thì đám nhóc đó, mười bốn mười lăm tuổi, không nghĩ rằng sẽ làm thật.
Nhưng có người đột nhiên nhanh nhẹn dùng gậy gỗ hung ác đánh lên bàn tay của Lâm Tự, anh bị đau, rơi dao xuống đất.
Thêm một trận đánh thượng cẳng chân hạ cẳng tay, thêm cả một đống lời nhục mạ.
Lâm Tự chưa bao giờ trải qua chuyện này, bị đánh cho đầu óc trống rỗng.
Người vốn dĩ được anh đè ở dưới người mình để bảo vệ không biết từ lúc nào đã ôm lấy anh lật người lại, đầu của Lâm Tự được ôm vào trong lòng cậu, bên tai là một trận ầm ĩ.
Qua một lúc, có người bỗng nhiên la lên, thôn trưởng tới rồi.
Đám côn đồ nhỏ nhanh chóng tản ra tứ phía, chỉ còn lại hai người đang ôm chặt lấy nhau kia.
Thôn trưởng chạy tới, theo sau còn có vài người lớn khác.
Họ không ngừng lại bên Lâm Tự bao lâu mà là chạy đuổi theo mấy tên lưu manh kia.
Thế giới lại lần nữa lâm vào im lặng, Lâm Tự chỉ có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển nặng nề bên tai mình.
Anh chậm rãi mở mắt, từ từ ngẩng đầu lên, trước mắt mình là một gương mặt chảy đầy mồ hôi trên trán.
"Lần này phải đưa tiền cho tôi rồi đúng không?" Cậu nói "Gấp đôi, cho mười đồng."
Lâm Tự im lặng nhìn cậu một lúc, sau đó đẩy cậu ra, cố gắng đứng dậy.
Bị đánh tơi bời một trận, cả người đau đớn không chịu được.
Đột nhiên Lâm Tự cảm thấy rằng mình và tên tiểu tử thối trông như ăn mày này hơi giống nhau, đều bẩn thỉu, cả người đều là đất cát.
Người này nhếch nhác hơn người kia.
Lâm Tự nói: "Đợi chút, tôi vào lấy tiền cho cậu."
Khi anh đi vào nhà, cảm thấy chỗ nào cũng đau, sau lưng, lòng bàn chân, thế là phải lết cả nửa ngày trời mới vào được tới trong nhà.
Anh vào nhà, mang dép vào, tìm ra được mười đồng.
Lúc Lâm Tự quay lại, chàng trai vẫn đang nằm sải dưới dất, nếu không phải lồng ngực đang phập phồng, Lâm Tự sẽ tưởng rằng cậu đã bị đánh chết rồi.
"Mười đồng." Lâm Tự bước qua, nhìn cậu từ trên cao xuống, đưa tiền qua đó.
Chàng trai cười với anh, trên mặt còn có đất, có vết thương, có máu, nhưng đôi mắt cười sáng long lanh.
Nhận lấy mười đồng đó, chàng trai nói: "Lần sau họ có tới nữa, tôi sẽ cản lại giúp anh."
"Không cần." Lâm Tự nói "Tự tôi làm được."
Anh khom người nhặt lấy dao lên, cố chịu cơn đau toàn thân đi vào trong.
Trước lúc Lâm Tự bước vào cửa anh lại nhịn không được quay đầu, anh nhìn người con trai vẫn nằm ở đó nói một câu: "Dưới đất lạnh, còn bẩn."
Chàng trai quay lại mỉm cười nhìn anh: "Không sao, quen rồi."
Lâm Tự nhìn cậu một lúc, không quan tâm nữa, quay về nhà.
Anh ngẩng đầu lên nhìn trời, cứ cảm thấy sắp mưa rồi.
Có lúc dự cảm của con người linh lắm, rõ ràng trước đó không lâu bầu trời vẫn quang đãng, vậy mà một trận mưa to nói tới là tới.
Nhà bếp của Lâm Tự vẫn đang bị gió luồn, giờ lại bị mưa tạt.
Anh rất buồn bực, dọn ra một chiếc ghế nhỏ ngồi bên nhà bếp nhìn xem mưa lọt vào bằng cách nào.
Sấm chớp mưa to, đến nhanh mà đi cũng nhanh, buổi chiều mưa đã ngừng rồi, mặt trời lại ló dạng.
Lâm Tự dọn dẹp phòng bếp bề bộn, thay một bộ quần áo chuẩn bị ra ngoài sân nhìn xem có tấm kính nào có thể thay hay không.
Trong sân vẫn còn đọng nước, một quả táo từ trên cây rơi xuống mặt đất.
Anh đứng ở đó một lúc, lại vô cớ nghĩ tới chàng trai ăn mất một quả táo của anh lại còn muốn lấy thêm mười đồng ấy.
Chắc là đi rồi.
Lâm Tự nghĩ, lúc nãy mưa to như vậy, không thể nào không về nhà.
Anh bước ra cửa sân, mở ra, lú đầu ra nhìn nhìn.
"Này!"
Bên còn lại đột nhiên truyền đến tiếng gọi, Lâm Tự quay đầu lại nhìn, thấy tên đó đang ngồi trên một tảng đá bên góc còn lại.
Cậu đã cởi áo ngoài ra, đang dồn sức vắt nước trên áo.
Rõ ràng, khi cơn mưa to lúc nãy kéo đến, tên này đang ở bên ngoài.
Lâm Tự mặt không cảm xúc gì nhìn cậu, sau đó nghe cậu nói: "Tôi cho anh mười đồng, anh làm cho tôi bát mì ăn."
"Chỗ tôi không phải quán mì." Lâm Tự nói.
Chàng trai cười không chịu được, lại đem chiếc áo ướt đẫm ấy mặc lại lên người.
Lâm Tự lùi về trong sân, mấy giây sau lại mở cửa ra.
"Này." Lâm Tự nói "Tôi nấu mì cho cậu, không cần tiền."
Cậu chàng nhìn về phía anh, không chút giấu diếm nụ cười của mình.
"Anh tên gì?" Chàng trai hỏi.
Lâm Tự không trả lời, quay người vào trong sân.
Lần này, anh không đóng cửa sân lại, qua một lúc sau, cái sân nhỏ này và chủ nhân của nó nghênh đón vị khách đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.