Chương 10: Lăng Hàn, may mà có ngươi!
Thiên Thiên Nhi
04/09/2023
Phong Duệ trợn tròn mắt, bỗng chốc trở nên ngây người. Thật không thể tin được, từ khoảng cách và độ cao như thế, còn chưa kể tốc độ ngựa phi mà Lăng thiếu quân có thể bất chấp làm như vậy, nếu không cẩn thận có thể sẽ bị ngã gãy xương sườn.
Lăng Hàn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, anh liếc nhìn Thẩm Phong Duệ, sau đó cầm chặt lấy tay chàng ta đang nắm dây cương mà hất mạnh ra. Phong Duệ hơi ngã ra sau khiến chàng phải ghìm dây cương ngựa dừng lại, may mắn không bị rơi xuống khỏi lưng ngựa.
Lăng Hàn một tay nắm chặt dây cương, một tay vòng qua ôm chặt lấy eo cô. Ngạn Nhi cũng này vì tốc độ ngựa chạy cùng với sự tác động lúc Lăng Hàn nhảy lên khiến cả cơ thể cô nằm sấp, nghiêng hẳn người sang một bên. Ngạn Nhi ở tư thế mặt đối đường thì sợ đến mức sắp ngất xỉu, cô cảm thấy dường như chỉ một chút nữa thôi là mình sẽ rơi bịch xuống đất như một bao cát, mà còn ở tốc độ ngựa phi nước đại nữa thì đến cả bao cát cũng không chịu được.
Lăng Hàn vừa đỡ lấy eo cô để cô không bị rơi xuống, vừa cố gắng điều khiển con ngựa. Anh rơi vào trạng thái căng thẳng, nhìn sang phía Ngạn Nhi. Nữ nhân này đang nằm trong tay anh nếu muốn anh chỉ cần thả tay ra là cô về chầu trời, không cần phải bày ra mấy kế hoạch phức tạp làm gì. Nhưng khi đối mặt với việc này, anh thực sự không nỡ làm thế, tâm trạng vô cùng bất ổn.
Con ngựa đã chạy được một quãng đường khá xa nhưng Lăng Hàn vẫn chưa thể kìm nó lại được. Ngạn Nhi ở trong tư thế này quá lâu nên cơ thể trở nên mỏi nhừ, cảm thấy đau nhức ở phần eo. Cô nhăn mặt suy nghĩ, sau đó nói to:
– Lăng Hàn, ngươi thả ta xuống đi, ta không chết được đâu!!
Lăng Hàn vẫn im lặng không nói gì, chỉ tập trung nhìn phía trước. Ngạn Nhi nhăn nhó vì khó chịu, mím chặt môi. Một lúc sau, cô lại cất tiếng:
– Lăng Hàn, ngươi đừng cố nữa, thả ta xuống, ta mệnh lớn lắm....Lăng Hàn!!!!
– Cô im lặng đi! Chờ một chút nữa ta sẽ kéo cô lên.
Lăng Hàn tâm thần bất định, liếc nhìn cô một cái. Ngạn Nhi nghe vậy thì thôi không ý kiến nữa, đành phải chịu đựng thêm một lúc nữa.
" Đúng là xui hết phần người khác! Tập luyện cái gì cơ chứ, phiền chết đi được!!!"
Ngạn Nhi thở dài não nề, cả người đau nhức khiến cô khẽ xuýt xoa.
Sau một hồi thì rốt cuộc con ngựa cũng trở về trạng thái bình thường. Lăng Hàn ghì dây cương để nó di chuyển chậm lai sau đó một phát nâng người cô lên. Ngạn Nhi cuối cùng cũng được ngồi thẳng, khẽ đưa tay bóp eo, vặn vặn cổ cho đỡ mỏi.
Ngạn Nhi quay đầu ra đằng sau, ngước mắt lên nhìn Lăng Hàn, vẫn là khuôn mặt không chút cảm xúc ấy, đúng là một con người lạnh lùng. Nhưng mà....chờ chút đã.....!!
" Mình...mình và Lăng Hàn...đang ngồi chung một con ngựa!?!?!? Ôi trời ơi!! "
Cái tình huống gì thế này?? Hai người đang ngồi ở khoảng cách gần, không phải, là rất gần! Một người như Ngạn Nhi thì đây là lần đầu tiếp xúc gần với đàn ông như thế. Ngạn Nhi nhắm mắt mím chặt môi, mặt cô lúc này đã đỏ ửng lên, đầu óc rối bời. Không biết là tên thiếu quân này đang nghĩ gì, sao anh có thể ung dung được thế nhỉ!? Từ lúc đó, suốt cả đoạn đường đi về hai người không nói gì với nhau, đúng kiểu thân ai nấy lo, không hề tỏ ra quan tâm hay suy nghĩ gì hết.
Khi về đến thành Kinh Hoa là trời đã tối. Ngạn Nhi đã ngủ thiếp đi trên đường về, còn không ngại mà dựa người vào ngực anh. Lăng Hàn cho dừng ngựa, cúi đầu nhìn nữ nhân đang ngủ trong lòng mình. Anh khẽ chớp mắt, khi nỡ đánh thức cô dậy. Vừa hay lúc đó, Mã Kỳ chạy ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì vội vàng quay đầu. Lăng Hàn ho một tiếng, chẹp miệng:
– Ngươi quay đi làm gì? Mau quay lại đỡ quận chúa đi, để ta xuống!
Mã Kỳ nuốt nước miếng, chậm rãi quay người lại. Cậu với tay lên đỡ lấy người quận chúa, Lăng Hàn vòng chân nhảy xuống khỏi lưng ngựa. Anh cúi người phủi phủi áo, y phục anh bây giờ bụi bám đầy, vô cùng khó chịu. Mã Kỳ vẫn đứng đó đỡ người quạn chúa, Ngạn Nhi thì vẫn ngồi ngủ trên lưng ngựa. Mã Kỳ chờ thiếu quân mãi mà không thấy anh có ý kiến gì, cậu nhăn mặt nói:
– Thiếu quân, còn Nhị quận chúa thì sao?
Lăng Hàn vẫn đang phủi áo, quay sang nhìn Mã Kỳ, rồi lại ngước lên nhìn nữ nhân ngồi trên ngựa. Anh không nói gì, lại tiếp tục chỉnh trang lại y phục. Mã Kỳ chép chép miệng, cảm thấy rất khó xử. Cậu mặt mày nhăn nhó than thở:
– Thiếu quân, người đừng bắt thần làm mấy việc này. Phu nhân của người người tự lo đi chứ!!!
Mã Kỳ mếu máo trông rất khó nhìn. Cậu còn không dám động vào Nhị quận chúa chứ đừng nói là đưa cô vào trong viện. Lăng Hàn chẹp miệng một cái, vừa đi đến vừa lườm cậu:
– Ai bắt ngươi lo? Tránh ra!!
Mã Kỳ chỉ chờ có thế, vội vàng lùi lại. Lăng Hàn vòng tay nâng người cô lên, ôm sát vào lòng mình. Thiếu quân bế quận chúa đi trước, Mã Kỳ nhìn xung quanh một lượt rồi đi theo sau.
Lăng Hàn bế cô vào Thanh Y Viện, nhẹ nhàng đặt coi xuống giường. Nữ nhân này không hiểu sao mà có thể ngủ ngon lành như thế được. Lăng Hàn lật chăn ra đắp lên cơ thể cô, cẩn thận đưa tay cô vào trong chăn.
Ngạn Nhi khẽ động, bất giác nắm lấy tay áo anh, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, môi khẽ mấp máy, cô cất giọng thầm thì:
– Lăng Hàn...may mà có ngươi...
Nói rồi lại nằm yên ngủ. Lăng Hàn nghe xong, bỗng chốc bất động. Anh mở to mắt nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết. Nữ nhân này... sao lại khiến anh cảm thấy đầu óc rối bời như thế? Đúng là anh hùng nan quá mỹ nhân quan, cô chỉ nói có một câu thế thôi mà đã khiến thiếu quân bối rối như vậy rồi.
Lăng Hàn đi ra thềm cửa, khẽ ngước nhìn trăng. Hôm nay anh cảm thấy trăng to tròn và sáng đến lạ. Lăng Hàn bất giác bật cười.
" ********Ninh Ngạn, cô có thực sự là người phụ nữ bị người ta ghét bỏ không vậy? Tại sao ta...lại không cảm nhận được điều đó********? "
...----------------...
_Ngọc Vân Viện_
Đại quận chúa quay đầu nhìn Tam quận chúa. Tam quận chúa đang đứng giữa phòng, đầu cúi xuống nhìn sàn, khuôn mặt tỏ ra cau có. Đại quận chúa thở dài một tiếng, nghiêm giọng:
– Từ nay muội đừng làm thế nữa!
– Tại sao? Muội chỉ muốn dọa tỷ ấy một chút thôi, để tỷ ấy khỏi làm việc xấu nữa!
Tam quận chúa cãi lại. Đại quận chúa bóp trán, tỏ ra vô cùng khó xử. Nàng biết ngay là do Ninh Nguyên động tay động chân vào con ngựa đó mới khiến nó nổi điên như thế. Tam quận chúa vốn cư xử bồng bột, rất hay nông nổi mà không màng đến hậu quả. Đại quận chúa thật không biết nói gì với vị muội muội này.
– Muội làm thế cũng là vì trả thù giúp tỷ!
– Ta không cần!
Ninh Phương cao giọng, quay phắt người đi. Tam quận chúa im lặng, mắt khẽ chớp chớp, khuôn mặt vô cùng ủy khuất. Ninh Nguyên không hiểu tại sao Đại quận chúa lại phải nhún nhường Nhị quận chúa như thế, trong khi đó Nhị quận chúa lại luôn khiến nàng khó xử. Tam quận chúa căn bản là thấy khó chịu, thấy bất công.
Đại quận chúa đứng nhìn chiếc màn cửa, nét mặt trở nên đăm chiêu. Nàng cất giọng nhẹ nhàng:
– Dù sao Ninh Ngạn cũng là muội muội ruột của ta, ta không thể làm hại muội ấy được...Chuyện của ta để ta tự xử lý, Ninh Nguyên, muội không cần vì ta đâu!
Tam quận chúa vâng nhẹ một tiếng, Đại quận chúa đã nói thế rồi thì nàng cũng không cần phải ý kiến gì nữa. Đại quận chúa ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng chui vào trong mắt nàng toả sáng lung linh.
Lăng Hàn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, anh liếc nhìn Thẩm Phong Duệ, sau đó cầm chặt lấy tay chàng ta đang nắm dây cương mà hất mạnh ra. Phong Duệ hơi ngã ra sau khiến chàng phải ghìm dây cương ngựa dừng lại, may mắn không bị rơi xuống khỏi lưng ngựa.
Lăng Hàn một tay nắm chặt dây cương, một tay vòng qua ôm chặt lấy eo cô. Ngạn Nhi cũng này vì tốc độ ngựa chạy cùng với sự tác động lúc Lăng Hàn nhảy lên khiến cả cơ thể cô nằm sấp, nghiêng hẳn người sang một bên. Ngạn Nhi ở tư thế mặt đối đường thì sợ đến mức sắp ngất xỉu, cô cảm thấy dường như chỉ một chút nữa thôi là mình sẽ rơi bịch xuống đất như một bao cát, mà còn ở tốc độ ngựa phi nước đại nữa thì đến cả bao cát cũng không chịu được.
Lăng Hàn vừa đỡ lấy eo cô để cô không bị rơi xuống, vừa cố gắng điều khiển con ngựa. Anh rơi vào trạng thái căng thẳng, nhìn sang phía Ngạn Nhi. Nữ nhân này đang nằm trong tay anh nếu muốn anh chỉ cần thả tay ra là cô về chầu trời, không cần phải bày ra mấy kế hoạch phức tạp làm gì. Nhưng khi đối mặt với việc này, anh thực sự không nỡ làm thế, tâm trạng vô cùng bất ổn.
Con ngựa đã chạy được một quãng đường khá xa nhưng Lăng Hàn vẫn chưa thể kìm nó lại được. Ngạn Nhi ở trong tư thế này quá lâu nên cơ thể trở nên mỏi nhừ, cảm thấy đau nhức ở phần eo. Cô nhăn mặt suy nghĩ, sau đó nói to:
– Lăng Hàn, ngươi thả ta xuống đi, ta không chết được đâu!!
Lăng Hàn vẫn im lặng không nói gì, chỉ tập trung nhìn phía trước. Ngạn Nhi nhăn nhó vì khó chịu, mím chặt môi. Một lúc sau, cô lại cất tiếng:
– Lăng Hàn, ngươi đừng cố nữa, thả ta xuống, ta mệnh lớn lắm....Lăng Hàn!!!!
– Cô im lặng đi! Chờ một chút nữa ta sẽ kéo cô lên.
Lăng Hàn tâm thần bất định, liếc nhìn cô một cái. Ngạn Nhi nghe vậy thì thôi không ý kiến nữa, đành phải chịu đựng thêm một lúc nữa.
" Đúng là xui hết phần người khác! Tập luyện cái gì cơ chứ, phiền chết đi được!!!"
Ngạn Nhi thở dài não nề, cả người đau nhức khiến cô khẽ xuýt xoa.
Sau một hồi thì rốt cuộc con ngựa cũng trở về trạng thái bình thường. Lăng Hàn ghì dây cương để nó di chuyển chậm lai sau đó một phát nâng người cô lên. Ngạn Nhi cuối cùng cũng được ngồi thẳng, khẽ đưa tay bóp eo, vặn vặn cổ cho đỡ mỏi.
Ngạn Nhi quay đầu ra đằng sau, ngước mắt lên nhìn Lăng Hàn, vẫn là khuôn mặt không chút cảm xúc ấy, đúng là một con người lạnh lùng. Nhưng mà....chờ chút đã.....!!
" Mình...mình và Lăng Hàn...đang ngồi chung một con ngựa!?!?!? Ôi trời ơi!! "
Cái tình huống gì thế này?? Hai người đang ngồi ở khoảng cách gần, không phải, là rất gần! Một người như Ngạn Nhi thì đây là lần đầu tiếp xúc gần với đàn ông như thế. Ngạn Nhi nhắm mắt mím chặt môi, mặt cô lúc này đã đỏ ửng lên, đầu óc rối bời. Không biết là tên thiếu quân này đang nghĩ gì, sao anh có thể ung dung được thế nhỉ!? Từ lúc đó, suốt cả đoạn đường đi về hai người không nói gì với nhau, đúng kiểu thân ai nấy lo, không hề tỏ ra quan tâm hay suy nghĩ gì hết.
Khi về đến thành Kinh Hoa là trời đã tối. Ngạn Nhi đã ngủ thiếp đi trên đường về, còn không ngại mà dựa người vào ngực anh. Lăng Hàn cho dừng ngựa, cúi đầu nhìn nữ nhân đang ngủ trong lòng mình. Anh khẽ chớp mắt, khi nỡ đánh thức cô dậy. Vừa hay lúc đó, Mã Kỳ chạy ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì vội vàng quay đầu. Lăng Hàn ho một tiếng, chẹp miệng:
– Ngươi quay đi làm gì? Mau quay lại đỡ quận chúa đi, để ta xuống!
Mã Kỳ nuốt nước miếng, chậm rãi quay người lại. Cậu với tay lên đỡ lấy người quận chúa, Lăng Hàn vòng chân nhảy xuống khỏi lưng ngựa. Anh cúi người phủi phủi áo, y phục anh bây giờ bụi bám đầy, vô cùng khó chịu. Mã Kỳ vẫn đứng đó đỡ người quạn chúa, Ngạn Nhi thì vẫn ngồi ngủ trên lưng ngựa. Mã Kỳ chờ thiếu quân mãi mà không thấy anh có ý kiến gì, cậu nhăn mặt nói:
– Thiếu quân, còn Nhị quận chúa thì sao?
Lăng Hàn vẫn đang phủi áo, quay sang nhìn Mã Kỳ, rồi lại ngước lên nhìn nữ nhân ngồi trên ngựa. Anh không nói gì, lại tiếp tục chỉnh trang lại y phục. Mã Kỳ chép chép miệng, cảm thấy rất khó xử. Cậu mặt mày nhăn nhó than thở:
– Thiếu quân, người đừng bắt thần làm mấy việc này. Phu nhân của người người tự lo đi chứ!!!
Mã Kỳ mếu máo trông rất khó nhìn. Cậu còn không dám động vào Nhị quận chúa chứ đừng nói là đưa cô vào trong viện. Lăng Hàn chẹp miệng một cái, vừa đi đến vừa lườm cậu:
– Ai bắt ngươi lo? Tránh ra!!
Mã Kỳ chỉ chờ có thế, vội vàng lùi lại. Lăng Hàn vòng tay nâng người cô lên, ôm sát vào lòng mình. Thiếu quân bế quận chúa đi trước, Mã Kỳ nhìn xung quanh một lượt rồi đi theo sau.
Lăng Hàn bế cô vào Thanh Y Viện, nhẹ nhàng đặt coi xuống giường. Nữ nhân này không hiểu sao mà có thể ngủ ngon lành như thế được. Lăng Hàn lật chăn ra đắp lên cơ thể cô, cẩn thận đưa tay cô vào trong chăn.
Ngạn Nhi khẽ động, bất giác nắm lấy tay áo anh, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, môi khẽ mấp máy, cô cất giọng thầm thì:
– Lăng Hàn...may mà có ngươi...
Nói rồi lại nằm yên ngủ. Lăng Hàn nghe xong, bỗng chốc bất động. Anh mở to mắt nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết. Nữ nhân này... sao lại khiến anh cảm thấy đầu óc rối bời như thế? Đúng là anh hùng nan quá mỹ nhân quan, cô chỉ nói có một câu thế thôi mà đã khiến thiếu quân bối rối như vậy rồi.
Lăng Hàn đi ra thềm cửa, khẽ ngước nhìn trăng. Hôm nay anh cảm thấy trăng to tròn và sáng đến lạ. Lăng Hàn bất giác bật cười.
" ********Ninh Ngạn, cô có thực sự là người phụ nữ bị người ta ghét bỏ không vậy? Tại sao ta...lại không cảm nhận được điều đó********? "
...----------------...
_Ngọc Vân Viện_
Đại quận chúa quay đầu nhìn Tam quận chúa. Tam quận chúa đang đứng giữa phòng, đầu cúi xuống nhìn sàn, khuôn mặt tỏ ra cau có. Đại quận chúa thở dài một tiếng, nghiêm giọng:
– Từ nay muội đừng làm thế nữa!
– Tại sao? Muội chỉ muốn dọa tỷ ấy một chút thôi, để tỷ ấy khỏi làm việc xấu nữa!
Tam quận chúa cãi lại. Đại quận chúa bóp trán, tỏ ra vô cùng khó xử. Nàng biết ngay là do Ninh Nguyên động tay động chân vào con ngựa đó mới khiến nó nổi điên như thế. Tam quận chúa vốn cư xử bồng bột, rất hay nông nổi mà không màng đến hậu quả. Đại quận chúa thật không biết nói gì với vị muội muội này.
– Muội làm thế cũng là vì trả thù giúp tỷ!
– Ta không cần!
Ninh Phương cao giọng, quay phắt người đi. Tam quận chúa im lặng, mắt khẽ chớp chớp, khuôn mặt vô cùng ủy khuất. Ninh Nguyên không hiểu tại sao Đại quận chúa lại phải nhún nhường Nhị quận chúa như thế, trong khi đó Nhị quận chúa lại luôn khiến nàng khó xử. Tam quận chúa căn bản là thấy khó chịu, thấy bất công.
Đại quận chúa đứng nhìn chiếc màn cửa, nét mặt trở nên đăm chiêu. Nàng cất giọng nhẹ nhàng:
– Dù sao Ninh Ngạn cũng là muội muội ruột của ta, ta không thể làm hại muội ấy được...Chuyện của ta để ta tự xử lý, Ninh Nguyên, muội không cần vì ta đâu!
Tam quận chúa vâng nhẹ một tiếng, Đại quận chúa đã nói thế rồi thì nàng cũng không cần phải ý kiến gì nữa. Đại quận chúa ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng chui vào trong mắt nàng toả sáng lung linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.