Chương 9: Như mấy bà vợ hay càm ràm
Mộc Dung
07/01/2019
Sau khi dùng bữa xong, các phụ nữ cùng nhau dọn dẹp mọi thứ chỉ có các ông là còn ngồi trên bàn rượu không ngừng đưa vào miệng họ.
Lâu lâu mới có dịp để đãi tiệc một lần ai ai cũng vui vẻ, cho nên cứ mỗi lần đãi là mấy ông sẽ uống đến khi ngủ luôn trên bàn thì mới thôi. Các bà thì chẳng thèm nói đâu, họ cũng vui đến nói trời nói đất không hết chuyện.
Y Nhi làm công việc của mình dọn dẹp chén dĩa, lâu lâu cô liếc sang nhìn hình bóng của ai kia. Cô không hiểu là anh cố ý hay vô tình mà vị trí ngồi của anh lại là cạnh ba của cô.
Ba cô là một người nhìn người trước mới tiếp xúc sau, mà bây giờ ông đang rất vui vẻ cùng anh nói chuyện cùng anh uống rượu.
Có phải không là chàng rể tương lai đang cố lấy lòng cha vợ a.
Dù là có ngày vui thì phải uống rượu nhưng mà cô không thích đàn ông uống rượu chút nào, căn bản mùi mồ hôi trên cơ thể của đàn ông đã nặng hơn phụ nữ nhiều rồi mà còn mùi rượu vào nữa. Quả thật là khó mà hít thở a.
Anh bên này đúng là cố ý chọn vị trí kế bên ba cô a, anh muốn ngày đầu gặp dù trên danh nghĩa là bạn của anh hai cô đến thì cũng được ấn tượng tốt với nhà cô, cho nên ra sức mà uống hết ly này đến ly khác từ ba cô đưa qua.
Lão ba nhà cô ngay từ đầu nhìn anh đã rất là ưng con mắt a, nhưng mà ông lại nghĩ tiểu Nhi Nhi nhà ông còn quá nhỏ nên chuyện này thôi thì tùy duyên đi a.
Uống hết ly rượu của cậu hai của cô đưa cho lúc này anh mới nghiêng đầu qua ánh mắt của anh bắt ngay cái ánh mắt nãy giờ nhìn mình mấy lần.
Ngay từ lúc đầu cô len lén nhìn anh thì anh đã biết rồi, chỉ là anh muốn xem cô nhím nhỏ này để ý đến anh ở mức nào thôi. Cho đến khi số lần bị nhìn lén sau lưng vượt hơn con số mong đợi thì tâm trạng anh đúng là vui hơn rất nhiều.
Y Nhi thấy anh nhìn lại cô đúng lí ra cô sẽ quay đầu chạy trốn ngay, nhưng mà cái hình ảnh lúc nãy anh uống hết ly rượu mà cái ly đó còn cằm trên tay anh khiến cho tâm trạng của cô không tốt.
Anh thấy ánh mắt kia của cô nhìn chầm chầm vào cái ly đang cầm trên tay mình thì liền hiểu vấn đề.
Anh ho nhẹ một chút, để ly xuống miệng vẫn duy trì một nụ cười khách sáo với các trưởng bối xung quanh, sau đó viện cớ đi vệ sinh rời khỏi bàn rượu.
Anh không đi về phía cô mà là đi thẳng ra cửa chính, điều này khiến cho Y Nhi tò mò không thôi.
" anh về sao? " Cô nghĩ thầm trong đầu, sau đó cái tính tò mò có chết cũng không bỏ được, Y Nhi đem mâm chén dơ vào trong cho các bà cô rửa. Còn mình thì viện cớ mua đồ để đi ra ngoài
Trong lòng của Y Nhi có chút khẩn trương, quả thật sau ngày hôm đó cô và anh không có gặp riêng nhau lần nào. Trong cô còn khá là mơ hồ về mối quan hệ này của hai người.
Ra đến cửa, Y Nhi ngó trái rồi lại nhìn phải đều trống trơn không thấy ai cả. Y Nhi có chút khó hiểu, không lẽ anh đã về thật sao.
Cô bước vài bước đi ra khỏi cổng, nhìn nhìn ngó ngó đến khi nhìn mãi không thấy ai nên cô muốn quay vào, nào ngờ ánh mắt lúc này lướt qua một gốc tối ở phía đối diện cửa chính.
Đó là cánh đồng của nhà cô, nơi đó không có đèn chả trách cô từ trong sáng ra liền không thể thấy vật ở trong tối.
Anh quay lưng với cô, một tay để vào túi quần, tay còn lại để đằng trước hình như là hút thuốc.
Ai nha, quân nhân sao lắm tật thế hết uống rượu rồi hút thuốc là thế nào, mặc dù tinh thần họ là thép nhưng mà thân hình họ là da thịt đó a, bộ đồ lòng càng là mềm nhất rồi hấp thụ các chất độc hại như vậy là muốn chết sớm hay sao.
Cô nhíu mày lại ý rõ ràng trên mặt là không hài lòng, lúc này xung quanh họ không có ai cô mới đi đến đứng ngang với anh.
Ngô Thần cảm giác cô đang đến, liền liện điếu thuốc đi chỗ khác, lỗ mũi phà ra hết tất cả khối thuốc. Khi cô đến bên anh thì anh đã hủy hết mọi thứ rồi a.
_ Anh thích mấy thứ đó lắm sao? - Cô lúc này tâm trạng là không thích người dùng hai thứ đó, nhưng mà hỏi ra thì là câu hỏi quan tâm đến đối phương.
_Không thích lắm! - Thật sự là anh cũng không mấy mặn mà với những mùi vị này, nhưng mà bao nhiêu năm trong quân đội rồi cũng quen.
Nhiều lúc những thứ đó giúp cho các anh giải stress rất tốt. Chỉ là hiện giờ cô vợ tương lai của anh không thích, cho nên sau này anh sẽ phải bỏ chúng hay sao a.
_ Sau này không được dùng nữa. - Không khí lúc này đúng là làm cho cô bực lắm đó a, cái mùi rượu rồi mùi thuốc thật sự làm cô khó chịu cực kì.
Giọng nói của cô không kềm chế được mà bực ra hơi, cái hành động này của cô cứ như bà thím bà chị dâu của cô càm ràm đám đàn ông của họ khi mà dùng chúng.
Ngô Thần nghe câu này không hiểu sao tâm tình lại vui đến khó tả, cô vợ nhỏ này là đang quan tâm anh đó a.
_ Được, sau này sẽ giảm bớt! - Anh quay sang nhìn cô, đúng là cô đang tức giận đó a.
Lúc này anh mới nhìn xung quanh, thật sự mọi người đang tụ tập trong đại viện anh liền một tay lôi cô ra xa hơn một chút đứng sau đám cỏ dại ở ruộng mới yên tâm.
Tình hình chắc chắn, thời cơ đã đến anh không thể chịu được nữa mà vươn tay đến ôm cô vào lòng. Thân hình cô mềm mại, nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng anh.
Mùi hương của cô làm cho anh cảm thấy thoải mái vô cùng, đúng, anh nhớ mùi hương này thật rất nhớ. Nhớ cô gái nhỏ vô tâm này đến phát điên.
Lâu lâu mới có dịp để đãi tiệc một lần ai ai cũng vui vẻ, cho nên cứ mỗi lần đãi là mấy ông sẽ uống đến khi ngủ luôn trên bàn thì mới thôi. Các bà thì chẳng thèm nói đâu, họ cũng vui đến nói trời nói đất không hết chuyện.
Y Nhi làm công việc của mình dọn dẹp chén dĩa, lâu lâu cô liếc sang nhìn hình bóng của ai kia. Cô không hiểu là anh cố ý hay vô tình mà vị trí ngồi của anh lại là cạnh ba của cô.
Ba cô là một người nhìn người trước mới tiếp xúc sau, mà bây giờ ông đang rất vui vẻ cùng anh nói chuyện cùng anh uống rượu.
Có phải không là chàng rể tương lai đang cố lấy lòng cha vợ a.
Dù là có ngày vui thì phải uống rượu nhưng mà cô không thích đàn ông uống rượu chút nào, căn bản mùi mồ hôi trên cơ thể của đàn ông đã nặng hơn phụ nữ nhiều rồi mà còn mùi rượu vào nữa. Quả thật là khó mà hít thở a.
Anh bên này đúng là cố ý chọn vị trí kế bên ba cô a, anh muốn ngày đầu gặp dù trên danh nghĩa là bạn của anh hai cô đến thì cũng được ấn tượng tốt với nhà cô, cho nên ra sức mà uống hết ly này đến ly khác từ ba cô đưa qua.
Lão ba nhà cô ngay từ đầu nhìn anh đã rất là ưng con mắt a, nhưng mà ông lại nghĩ tiểu Nhi Nhi nhà ông còn quá nhỏ nên chuyện này thôi thì tùy duyên đi a.
Uống hết ly rượu của cậu hai của cô đưa cho lúc này anh mới nghiêng đầu qua ánh mắt của anh bắt ngay cái ánh mắt nãy giờ nhìn mình mấy lần.
Ngay từ lúc đầu cô len lén nhìn anh thì anh đã biết rồi, chỉ là anh muốn xem cô nhím nhỏ này để ý đến anh ở mức nào thôi. Cho đến khi số lần bị nhìn lén sau lưng vượt hơn con số mong đợi thì tâm trạng anh đúng là vui hơn rất nhiều.
Y Nhi thấy anh nhìn lại cô đúng lí ra cô sẽ quay đầu chạy trốn ngay, nhưng mà cái hình ảnh lúc nãy anh uống hết ly rượu mà cái ly đó còn cằm trên tay anh khiến cho tâm trạng của cô không tốt.
Anh thấy ánh mắt kia của cô nhìn chầm chầm vào cái ly đang cầm trên tay mình thì liền hiểu vấn đề.
Anh ho nhẹ một chút, để ly xuống miệng vẫn duy trì một nụ cười khách sáo với các trưởng bối xung quanh, sau đó viện cớ đi vệ sinh rời khỏi bàn rượu.
Anh không đi về phía cô mà là đi thẳng ra cửa chính, điều này khiến cho Y Nhi tò mò không thôi.
" anh về sao? " Cô nghĩ thầm trong đầu, sau đó cái tính tò mò có chết cũng không bỏ được, Y Nhi đem mâm chén dơ vào trong cho các bà cô rửa. Còn mình thì viện cớ mua đồ để đi ra ngoài
Trong lòng của Y Nhi có chút khẩn trương, quả thật sau ngày hôm đó cô và anh không có gặp riêng nhau lần nào. Trong cô còn khá là mơ hồ về mối quan hệ này của hai người.
Ra đến cửa, Y Nhi ngó trái rồi lại nhìn phải đều trống trơn không thấy ai cả. Y Nhi có chút khó hiểu, không lẽ anh đã về thật sao.
Cô bước vài bước đi ra khỏi cổng, nhìn nhìn ngó ngó đến khi nhìn mãi không thấy ai nên cô muốn quay vào, nào ngờ ánh mắt lúc này lướt qua một gốc tối ở phía đối diện cửa chính.
Đó là cánh đồng của nhà cô, nơi đó không có đèn chả trách cô từ trong sáng ra liền không thể thấy vật ở trong tối.
Anh quay lưng với cô, một tay để vào túi quần, tay còn lại để đằng trước hình như là hút thuốc.
Ai nha, quân nhân sao lắm tật thế hết uống rượu rồi hút thuốc là thế nào, mặc dù tinh thần họ là thép nhưng mà thân hình họ là da thịt đó a, bộ đồ lòng càng là mềm nhất rồi hấp thụ các chất độc hại như vậy là muốn chết sớm hay sao.
Cô nhíu mày lại ý rõ ràng trên mặt là không hài lòng, lúc này xung quanh họ không có ai cô mới đi đến đứng ngang với anh.
Ngô Thần cảm giác cô đang đến, liền liện điếu thuốc đi chỗ khác, lỗ mũi phà ra hết tất cả khối thuốc. Khi cô đến bên anh thì anh đã hủy hết mọi thứ rồi a.
_ Anh thích mấy thứ đó lắm sao? - Cô lúc này tâm trạng là không thích người dùng hai thứ đó, nhưng mà hỏi ra thì là câu hỏi quan tâm đến đối phương.
_Không thích lắm! - Thật sự là anh cũng không mấy mặn mà với những mùi vị này, nhưng mà bao nhiêu năm trong quân đội rồi cũng quen.
Nhiều lúc những thứ đó giúp cho các anh giải stress rất tốt. Chỉ là hiện giờ cô vợ tương lai của anh không thích, cho nên sau này anh sẽ phải bỏ chúng hay sao a.
_ Sau này không được dùng nữa. - Không khí lúc này đúng là làm cho cô bực lắm đó a, cái mùi rượu rồi mùi thuốc thật sự làm cô khó chịu cực kì.
Giọng nói của cô không kềm chế được mà bực ra hơi, cái hành động này của cô cứ như bà thím bà chị dâu của cô càm ràm đám đàn ông của họ khi mà dùng chúng.
Ngô Thần nghe câu này không hiểu sao tâm tình lại vui đến khó tả, cô vợ nhỏ này là đang quan tâm anh đó a.
_ Được, sau này sẽ giảm bớt! - Anh quay sang nhìn cô, đúng là cô đang tức giận đó a.
Lúc này anh mới nhìn xung quanh, thật sự mọi người đang tụ tập trong đại viện anh liền một tay lôi cô ra xa hơn một chút đứng sau đám cỏ dại ở ruộng mới yên tâm.
Tình hình chắc chắn, thời cơ đã đến anh không thể chịu được nữa mà vươn tay đến ôm cô vào lòng. Thân hình cô mềm mại, nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng anh.
Mùi hương của cô làm cho anh cảm thấy thoải mái vô cùng, đúng, anh nhớ mùi hương này thật rất nhớ. Nhớ cô gái nhỏ vô tâm này đến phát điên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.