Khi Ta Nói Lời Từ Biệt Với Thanh Xuân

Chương 20

Khúc Thủy Lão Sư

06/08/2021

19

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Tôi nhớ rằng đó là vào cuối tháng ba, tiết trời mùa xuân ấm áp, thân thể Đường Duệ dần dần bình phục, cái tên Hoàng Tân gần như đã từ từ biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi. Mẹ tôi thường quan tâm đến tình hình hiện tại của Dương Hoán, cứ mỗi lần như vậy tôi sẽ kể cho bà mấy tin tức tôi nghe được từ Hình Qua Vũ, mẹ tôi rất hài lòng, tôi cũng rất hài lòng. Thỉnh thoảng mẹ tôi có hỏi thăm Đường Duệ, có lẽ vì Dương Hoán mà thái độ của mẹ tôi đối với em không còn quá bài xích nữa, mẹ tôi rất yêu Nguyên Nguyên, lâu lâu mẹ lại nhắc tôi đưa Nguyên Nguyên đến thăm bà. Một chút thay đổi này khiến tôi cảm thấy hạnh phúc. Đó là mùa xuân hoa cỏ nở rộ, ánh nắng chói chang khiến người ta quên đi sự u ám có thể hiện hữu sau ánh sáng.

Hôm đó, tôi hẹn Đường Duệ đưa Nguyên Nguyên về chỗ mẹ tôi một ngày. Đường Duệ lái xe đưa Nguyên Nguyên đến tiểu khu mẹ tôi ở, tôi ôm Nguyên Nguyên đang hào hứng xuống xe, hỏi Đường Duệ: "Cũng đã đến rồi, em có muốn đi lên gặp mẹ anh không?"

Đường Duệ vội vàng lắc đầu: "Thôi, ai cũng ngượng ngùng."

Tôi trêu em: "Em sợ gì? Vợ nào cũng muốn đi gặp cha mẹ chồng mà."

Em trừng mắt nhìn tôi, dùng khẩu hình miệng nói, "Nguyên Nguyên đang ở đây, anh nói nhảm gì vậy". Tôi đang buồn cười đùa giỡn với em, đột nhiên từ xa nghe thấy tiếng mẹ tôi: "Ôi, Nguyên Nguyên đến rồi, lại đây cho bà ôm một cái..."

Dù sao thì Nguyên Nguyên đã ở cùng mẹ nhiều năm, nghe thấy giọng nói của bà, liền nhanh chân chạy tới, ngọt ngào nói: "Bà nội --"

Tôi và Đường Duệ lập tức nhìn nhau, tôi dùng ánh mắt động viên em tiến lên chào mẹ, Đường Duệ đang do dự, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng mẹ và Nguyên Nguyên đồng thời hét lên. Tôi vội vàng nhìn lại, thấy mẹ tôi bị một người đàn ông từ đâu xông ra ghìm chặt mẹ vào trong ngực, tay còn lại cầm một con dao nhọn, Nguyên Nguyên hoảng sợ ngồi cách họ không xa.

Tôi hoảng hốt, không thể nhận ra khuôn mặt của người đàn ông, một điềm gở lóe lên trong đầu, tôi không khỏi thốt lên: "Hoàng Tân!"

Hắn lành lạnh cười: "Tổng giám đốc Cao, hóa ra anh vẫn nhận ra tôi."

"Mẹ nó mày có còn là con người không? Muốn cái gì thì tính lên đầu tao này, buông mẹ tao ra!" Tôi rống lên với hắn, liếc mắt nhìn sang Nguyên Nguyên, "Nguyên Nguyên, đừng ngồi ở chỗ đó, nhanh nhanh lại đây!"

"Còn là người không à? Mẹ nó tao đã không còn từ lâu rồi!" Hoàng Tân cười lớn, mái tóc luôn chải gọn gàng của hắn lúc này đã bết lại trên trán. "Tao đã không phải là người kể từ ngày mày tống tao vào trại tạm giam rồi! Tại sao mày vẫn còn?"

"Hoàng Tân nhìn cho kỹ đi, đây là khu dân cư, không phải nơi không người." Đường Duệ đột nhiên nói, "Ở đây có rất nhiều người dân, chắc chắn đã có người gọi cảnh sát. Cảnh sát sẽ đến ngay. Anh có làm bây giờ cũng vô dụng. Trước khi mọi chuyện đi quá xa, nhanh thả bà ấy ra!"

Tôi nhìn xung quanh, thấy đã có rất đông người ở các tòa nhà dân cư lân cận dòm ra, cảm thấy nhẹ nhõm một chút, cảm kích nhìn Đường Duệ.

"Chúng mày nghĩ tao không biết đây là khu dân cư à? Mày nghĩ tao đã chọn ở đây thì dự định sống sót trở về sao?" Hoàng Tân cười nói, tôi nhìn thấy tay của hắn lại tăng thêm sức lực, mẹ tôi giãy dụa càng mạnh hơn, "Một tháng nay tao bám đuôi mày, là đang tìm cơ hội như thế này, muốn trước mặt mẹ mày cho mày sống không bằng chết!"

"Má nó thằng điên! Để bà ấy đi!" Tôi nóng lòng muốn xông lên ngay lập tức, nhưng Đường Duệ đã nắm chặt lấy tôi.

"Phục Cận, nhanh lên!" Mẹ tôi không biết lấy dũng khí từ đâu, chật vật ôm chặt lấy Hoàng Tân, đau lòng hét lên: "Nghe lời mẹ, hắn không định sống sót trở về! Con đi nhanh lên! Có mẹ giữ hắn lại. con sẽ chạy thoát được thôi!" Hoàng Tân nghe thế hoảng sợ đập cùi chỏ vào đầu mẹ. Mẹ vẫn giữ chặt lất Hoàng Tân một cách kiên cường, hét lên với tôi: "Mẹ giữ được hắn! Phục Cận, mặc kệ mẹ! Chạy đi! Đường Duệ! Con đưa Phục Cận đi nhanh đi!"

"Mẹ, mẹ! Đừng di chuyển! Hắn sẽ làm mẹ bị thương đó!" Tôi lo lắng đến mức gần như bật khóc, hét vào mặt Hoàng Tân, "Đừng làm mẹ tao bị thương! Mày bảo tao làm gì cũng được, đừng làm mẹ tao bị thương!"

Lúc này mẹ đã nức nở: "Phục Cận, con đi nhanh đi... Đường Duệ! Con đang làm gì thế? Con thích nó mà đúng không? Mau đưa nó đi đi!"

Tay Đường Duệ nắm chặt lấy tôi, nhưng em không nhúc nhích.

Mẹ tôi khóc đến suýt ngất đi: "Đường Duệ! Con giữ nó ở đây để làm gì! Đưa nó đi!"



Con dao của Hoàng Tân đã chạm tới cổ họng của mẹ: "Cao Phục Cận, mày mà đi tao sẽ giết chết bà già mày ngay lập tức."

Đột nhiên có người hét lên từ một tòa nhà bên cạnh: "Thằng điên kia bỏ dao xuống! Tao gọi cảnh sát rồi! Năm phút nữa cảnh sát sẽ tới!"

Như được khích lệ, thêm một tiếng hét vang lên từ tòa nhà bên kia: "Tao cũng gọi 110 rồi, cảnh sát sẽ đến ngay. Mày quậy kiểu gì cũng công cốc thôi!"

"Có nghe thấy không? Cảnh sát sẽ sớm đến đây, tốt hơn hết anh nên bỏ dao xuống, nếu không anh sẽ thực sự chết chắc." Đường Duệ hét vào mặt Hoàng Tân.

"Gọi cảnh sát? Tuyệt, có vẻ như tao phải đi nhanh hơn một chút. "Hoàng Tân cười toe toét nói, "Cao Phục Cận, quỳ xuống cho tao."

Tôi ngẩn ra.

"Quỳ xuống! "Hoàng Tân hét, con dao trên tay hắn run lên, "Mày phải làm bất cứ điều gì tao nói! Nếu không thì say goodbye với bà già mày đi!"

Tôi quỳ xuống không nói một lời, Hoàng Tân mỉm cười đắc thắng: "Nhìn xem, đây là số phận của mày! Mày chỉnh tao, muốn tống tao vào tù, đuổi tao ra khỏi công ty, cuối cùng mày vẫn phải quỳ xuống trước mặt tao. Mày nghĩ mày là cái quái gì?" Hắn rút một con dao găm từ sau lưng, giơ tay và ném nó trước mặt tôi. "Cảnh sát có năm phút để đến. Tao sẽ cho mày năm phút tự sát, nhanh lên."

Tôi lặng lẽ nhặt con dao ngắn lên, quan sát tình hình.

"Anh đang làm gì vậy?!" Đường Duệ giật con dao trong tay tôi, giữ chặt trong ngực, "Anh muốn chết trước mặt em sao!"

"Cao Phục Cận, nhanh lên, chỉ có năm phút thôi." Hoàng Tân mỉm cười, "Cảnh sát đến mà mày chưa chết, tao sẽ giết mẹ mày ngay lập tức, tao nói là làm đó."

Mẹ khóc ướt hết cả mặt: "Phục Cận, để mẹ lại.... Mẹ già rồi, con vẫn còn trẻ con phải sống tiếp..."

"Đường Duệ, đưa con dao cho anh. "Tôi nhẹ nhàng nói.

Đường Duệ giữ chặt con dao trong lòng, khi em nhìn tôi, nước mắt đã lưng tròng.

"Đưa cho anh. "Tôi lặp lại.

"Đường Duệ, đừng đưa dao cho nó!" Mẹ rùng mình hét lên: "Con chỉ cần câu giờ đến khi cảnh sát đến! Mẹ chết cũng không sao! Đó là Phục Cận... làm sao con có thể bỏ nó được!"

Môi Đường Duệ khẽ run lên, nước mắt rơi xuống: "Cao Phục Cận, sao anh có thể bỏ được..."

"Nhanh lên, thời gian không còn nhiều." Hoàng Tân sốt ruột thúc giục.

"Đường Duệ, đến đây, đưa nó cho anh." Tôi nhẹ nhàng đưa tay ra. "Em nói nếu sau khi chết chúng ta sẽ cùng xuống địa ngục, chúng ta sẽ luôn ở cùng nhau."

Ánh mắt Đường Duệ đột nhiên thay đổi. Tôi thấy em mỉm cười, đẹp đẽ và kiên cường, nhẹ nhàng đặt lại con dao vào tay tôi.

"Em hiểu rồi." Em nhỏ giọng nói, bí mật véo tay tôi.



"Đường Duệ— " Mẹ vùng vẫy như nổi điên, "Làm sao con có thể đưa dao cho nó! Tại sao con nỡ để nó chết!"

"Hoàng Tân, sau khi tao chết, hai chúng ta không còn nợ nhau." Tôi từ từ đứng dậy nâng con dao lên.

"Tất nhiên." Hắn cười đắc thắng.

"Mẹ ơi, con bất hiếu, cả đời luôn làm mẹ giận". Tôi nhìn mẹ tôi, bà đã khóc đến mức không thể đứng vững. "Chỉ là chuyện giữa con và Đường Duệ, hy vọng mẹ có thể tha thứ."

"Sao con có thể ngu ngốc như vậy..." Mẹ nghẹn ngào nói: "Chỉ cần con được sống... Chỉ cần con được sống... Mẹ hạnh phúc hơn tất cả...."

"Đường Duệ, tạm biệt." Tôi nhìn những người bên cạnh mình với tình cảm vô hạn, thấy em đứng dưới ánh nắng ban mai mỉm cười với tôi; cánh tay em bảo vệ Nguyên Nguyên đang khóc không dừng được, vẫn giữ im lặng.

Tôi hạnh phúc nghĩ, chúng tôi đúng là tâm ý tương thông.

Tôi lặng lẽ nâng con dao lên nhắm vào ngực mình, cảm thấy chưa bao giờ nó đập dữ dội như vậy. Tôi nhìn trộm Hoàng Tân, thấy vẻ mặt đắc thắng của hắn, các cơ bắp trên thân thể dần thả lỏng ra, mọi suy nghĩ của tôi đều dừng trên mũi dao của mình. Tôi tập trung vào hơi thở của mình, che giấu sự phấn khích chờ đợi thời điểm tốt nhất.

Khi mũi dao tiến đến trái tim tôi, khuôn mặt Hoàng Tân từ từ hiện lên một cảm giác thành tựu mơ hồ, hắn hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, như thể không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào bên ngoài. Khoảnh khắc con dao sắp chạm vào da tôi, cổ tay tôi xoay ngược, lưỡi dao quay ngoắt đi, tôi chạy về phía Hoàng Tân trước khi Hoàng Tân kịp rút lui khỏi cảm giác thành công tuyệt vời của mình. Khoảnh khắc đó, tôi như được trở lại sân cỏ trường Đại học hơn mười năm trước, cả cơ thể run lên bần bật vì hưng phấn. Đây là một cuộc chiến liên quan đến tính mạng. Cách Hoàng Tân một mét, tôi vung chân phải và đá vào đáy quần của hắn. Hắn thậm chí còn không có thời gian để hét lên, cả người đã bị tôi đá văng ra, con dao nhọn rơi sang một bên.

Tôi đẩy mẹ về hướng Đường Duệ, còn mình lao về phía Hoàng Tân đang nằm ngửa, tôi ấn chặt hai tay hắn xuống, đầu gối đè nặng vào ngực. Tình hình đảo ngược trong tích tắc, thậm chí còn nghe thấy tiếng reo hò từ mấy tòa nhà gần đó.

"Mày vẫn đê tiện như vậy... " Hoàng Tân thấy đã không thể cứu vãn, không còn chống cự nữa, chỉ hằn học nhìn tôi.

"Định đụng vào tao à, chờ kiếp sau đi thằng chó!" Tôi cười lạnh, đấm vào mặt hắn, máu mũi bay khắp nơi, "Tao đánh mày bây giờ là phòng vệ chính đáng, tất cả là mày nợ tao! Nhớ kỹ cho tao!"

Lúc này, tiếng còi xe ở đằng xa vang lên, trên lầu có người hét lên: "Chàng trai đừng đánh nữa, cảnh sát tới rồi, để cảnh sát đến dọn dẹp hắn."

Một người khác lại hét lên: "Không sao đâu, cứ đánh đi. Lỡ có gì tụi tui sẽ khai là anh phòng vệ chính đáng."

"Tên chết tiệt này đáng ăn đòn, vừa rồi còn điên cuồng, bây giờ thì co vòi."

Tôi còn chưa kịp dừng tay, vài chiếc xe cảnh sát đã hú còi chạy đến, xe của Đổng Á Hi đi đầu. Cậu ta hét lên, "Anh Cao! Tôi biết mà! Vừa nhận được báo động trong tiểu khu nhà mẹ anh là tôi đã biết! Anh thật dữ dằn, lúc về tôi sẽ yêu cầu giám đốc tự mình đánh điện cho anh!"

Đổng Á Hi chỉ huy vài cảnh sát đẩy Hoàng Tân vào trong xe, đá hắn vài lần một cách ác ý. Mà vào lúc này, tôi bỗng thấy cảm giác cả người nặng trĩu, tay chân rã rời té xuống đất.

"Cao Phục Cận! "Đường Duệ hét lên, chạy tới ôm đầu tôi, "Anh bị sao vậy?"

"Không sao đâu. "Tôi lắc đầu,"Anh vừa mệt vừa sợ thôi."

"Anh mới là làm em sợ chết khiếp đấy." Em không kìm được mà bật khóc, trên môi vẫn nở nụ cười, "Em biết anh sẽ không bỏ em đi một mình mà."

"Vớ vẩn." Tôi đưa tay lên vuốt tóc em. "Sao có chuyện đó được? Nếu em muốn xuống địa ngục, chúng ta cũng sẽ đi cùng nhau."

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Ta Nói Lời Từ Biệt Với Thanh Xuân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook