Chương 15
Nguyễn Vân An
03/04/2023
Sau đợt Lý Nhất Minh khiến Huyền Vũ bị dị ứng đến mức khi cô đến bệnh viện thì tay đã sưng vù lên, ho cũng rất nhiều, từ đó cái tên đàn anh đó luôn là người mà Đặng Nguyên Sơn không hề có một chút ấn tượng tốt nào cả. Bây giờ thì tốt rồi, Nguyên Sơn đang cùng Hạ Đình ngồi ở hàng ghế VIP của nhãn hàng thì nhận được tấm hình Lý Nhất Minh ôm Khương Huyền Vũ chặt cứng do cô em họ gửi đến liền không kiềm được cảm giác tức giận, tất thảy đều được thể hiện lên trên khuôn mặt anh.
– Từ đâu em có mấy tấm hình này hả Như Viên?
– Mẹ Vũ gửi, hỏi em biết người này là ai không? Em cảm thấy có chút quen, anh có nhớ người này là ai không?
– Lý Nhất Minh – tên đàn anh chủ nhiệm câu lạc bộ văn nghệ hồi cấp 3.
– À đúng rồi, bỗng nhiên khi nãy em cũng quên mất.
– Huyền Vũ không nhắn cho em đang làm gì sao?
– Không, chẳng lẽ cậu ấy đi đâu lúc nào cũng phải báo cho em sao? Anh toàn hỏi thừa.
Nguyên Sơn không trả lời tiếp, Hạ Đình bên cạnh cũng cảm thấy người này có chút kì lạ bèn hỏi:
– Có chuyện gì sao? Anh không giống người có phong cách lướt điện thoại lúc dự sự kiện cho lắm.
– Việc cá nhân, sẽ không làm ảnh hưởng đến hình tượng của cô đâu.
– Ôi trời! Anh cũng chỉ lướt điện thoại mà thôi, sao có thể ảnh hưởng gì đến tôi được, chỉ là đừng biểu hiện hết lên mặt thế kia. Công ty có việc gì đến mức anh phải cau mày rõ ràng thế? Nếu gấp thì anh cứ về trước, sau đó cho người đính chính anh bận công việc là được.
– Không sao, đợi sự kiện kết thúc cũng không có muộn.
– Ừm.
Nguyên Sơn nhịn không được mà nhắn tin cho cô, ngược lại Khương Huyền Vũ không hề hay biết việc mình bị chụp lén mà đang vui vẻ đi chơi với đàn anh xa cách hơn 10 năm, cũng không để ý đến điện thoại của mình.
– Đàn anh, anh nói xem có phải nhìn quê mình rất khác không?
– Khác nhiều thật đấy, nếu không có em kể lại thì anh cũng chẳng biết những chỗ này trước kia là gì đâu. Cũng thật may là em không chuyển nhà đi nơi khác, nếu không anh cũng không biết làm thế nào tìm được em, nhắn tin bên Facebook thì không thấy em trả lời.
Huyền Vũ nghe thế liền bất ngờ, cô liền lấy điện thoại ra xem thử, quả thật là có tin nhắn chờ từ anh, không phải mới đây mà là đã bắt đầu từ 8 năm trước, cô lướt lên một hồi thì nhận ra rằng tin nhắn cũng không ít. Huyền Vũ tắt điện thoại rồi cảm thấy hơi áy náy liền cúi đầu xuống nhỏ giọng hối lỗi:
– Xin lỗi anh, em không để ý tin nhắn chờ cho lắm, em cũng không biết vì sao nó bị đưa vào mục spam nữa nên mới không nhìn thấy. Lúc anh sang nước ngoài được nửa năm thì em cũng bị mất tài khoản, sau đó cũng quên mất không liên lạc với anh.
Lý Nhất Minh cười cười rồi xoa đâu Huyền Vũ, sau đó đấy cô tiến về phía trước, thở hắt ra một hơi rồi nhẹ nhàng nói:
– Xin lỗi gì chứ, cũng không phải lỗi của em mà, chẳng phải bây giờ anh vẫn đứng được ở đây gặp mặt em hay sao?
– Nhưng mà em thật sự thấy rất áy náy với anh, lúc trước còn ở câu lạc bộ anh vẫn luôn quan tâm em mà em lại như thế, không khỏi cảm thấy mình vong ân bội nghĩa.
– Cũng chỉ là vài dòng tin nhắn cũng không cần quan trọng hóa lên như thế đâu. Nếu em cảm thấy bứt rứt như thế thì chi bằng bây giờ em mời anh một bữa cơm đi, anh sẽ không chấp nhặt mấy chuyện này với đàn em làm gì, em cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Được chứ?
– Tất nhiên là được rồi, tưởng chuyện gì. Không sớm thì muộn em cũng sẽ mời anh một bữa cơm thôi mà, anh muốn đi đâu?
– Quán nào có món sườn xào chua ngọt ngon nhất?
– Anh cũng thích món đó hả? Em thích nhất là sườn xào chua ngọt đó! Anh đúng thật là có gu ăn uống, ai như Đặng Nguyên Sơn, anh ấy lúc nào cũng chê món này. Anh không cần lo, ở cả thành phố này nơi nào có sườn xào chua ngọt em cũng đã đều thử qua hết rồi. Tất nhiên là đã tìm được quán nào ngon nhất, chúng ta đi thôi!
Lý Nhất Minh đương nhiên hiểu rõ món ăn này là món cô thích nhất, anh vẫn luôn theo dõi từng trạng thái của cô trong vòng 8 năm qua. Nhất Minh ở bên cạnh vẫn luôn nhìn theo cô, nếu không nói ra thì chắc hẳn cũng chẳng ai biết rằng anh vốn đã để ý cô gái bên cạnh từ lâu.
Đến khi cả hai yên vị trong quán cơm Tân Ký ở đường Y thì Huyền Vũ mới mở messenger ra xem. Đến lúc nhìn thấy tin nhắn của Đặng Nguyên Sơn thì Huyền Vũ mới cảm thấy kì lạ, không phải đáng ra giờ này anh đang đi dự sự kiện với bạn gái hay sao?
– Huyền Vũ, bây giờ em đang ở đâu?
– Huyền Vũ? Em đang làm gì?
– Khi nào nhìn thấy tin nhắn liền trả lời anh đây!
– Có chuyện gì thế Nguyên Sơn?
– Em đi đâu mà bây giờ mới trả lời anh?
– Em đi mua ít đồ thôi, bây giờ chuẩn bị ăn. Có chuyện gì sao? Công ty có việc gì sao?
– Em đi cùng ai?
– Chỉ vậy thôi mà anh nhắn liền mấy tin đó hả? Em đi với bạn.
– Bạn nào? Em còn người bạn nào ngoài Như Viên à? Bây giờ con bé đó đang đi chơi với Dương Thế Bảo rồi!
– Thì không nhất thiết phải là cậu ấy, bây giờ đến quyền riêng tư của em anh cũng muốn quản luôn sao?
– Em lúc trước cái gì cũng muốn chia sẻ với anh kia mà? Bây giờ anh chỉ hỏi có một câu em liền nổi cáu với anh?
– Lý Nhất Minh. Đàn anh vừa trở về nước nên em cùng đi ăn cơm với anh ấy được chưa?
Tiếp sau đó Huyền Vũ cũng không kịp xem được câu trả lời của anh thì điện thoại sập nguồn. Bây giờ đang đi ăn với đàn anh mà cứ cắm mặt vào điện thoại thì có chút không đúng lắm nên mới buông điện thoại xuổng rồi bắt đầu bữa ăn tối. Mà ở bên kia Đặng Nguyên Sơn nhìn thấy tin nhắn đó cũng không biết nói gì tiếp theo, suy nghĩ một lúc thì cũng thấy người kia đã ngừng truy cập cách đây vài phút rồi. Anh thở dài rồi cũng nhìn mọi thứ xung quanh, ngay bây giờ sự kiện cũng đã dần đi vào hồi kết rồi, Hạ Đình bên cạnh cũng không chịu được cường độ ngồi yên một chỗ trong vòng nhiều giờ liền cũng đã đem điện thoại ra lướt lướt.
– Khi nào thì về?
– Anh cũng muốn về rồi sao? Tôi cũng chịu không nổi rồi, chúng ta về thôi.
– Ừm.
– Từ đâu em có mấy tấm hình này hả Như Viên?
– Mẹ Vũ gửi, hỏi em biết người này là ai không? Em cảm thấy có chút quen, anh có nhớ người này là ai không?
– Lý Nhất Minh – tên đàn anh chủ nhiệm câu lạc bộ văn nghệ hồi cấp 3.
– À đúng rồi, bỗng nhiên khi nãy em cũng quên mất.
– Huyền Vũ không nhắn cho em đang làm gì sao?
– Không, chẳng lẽ cậu ấy đi đâu lúc nào cũng phải báo cho em sao? Anh toàn hỏi thừa.
Nguyên Sơn không trả lời tiếp, Hạ Đình bên cạnh cũng cảm thấy người này có chút kì lạ bèn hỏi:
– Có chuyện gì sao? Anh không giống người có phong cách lướt điện thoại lúc dự sự kiện cho lắm.
– Việc cá nhân, sẽ không làm ảnh hưởng đến hình tượng của cô đâu.
– Ôi trời! Anh cũng chỉ lướt điện thoại mà thôi, sao có thể ảnh hưởng gì đến tôi được, chỉ là đừng biểu hiện hết lên mặt thế kia. Công ty có việc gì đến mức anh phải cau mày rõ ràng thế? Nếu gấp thì anh cứ về trước, sau đó cho người đính chính anh bận công việc là được.
– Không sao, đợi sự kiện kết thúc cũng không có muộn.
– Ừm.
Nguyên Sơn nhịn không được mà nhắn tin cho cô, ngược lại Khương Huyền Vũ không hề hay biết việc mình bị chụp lén mà đang vui vẻ đi chơi với đàn anh xa cách hơn 10 năm, cũng không để ý đến điện thoại của mình.
– Đàn anh, anh nói xem có phải nhìn quê mình rất khác không?
– Khác nhiều thật đấy, nếu không có em kể lại thì anh cũng chẳng biết những chỗ này trước kia là gì đâu. Cũng thật may là em không chuyển nhà đi nơi khác, nếu không anh cũng không biết làm thế nào tìm được em, nhắn tin bên Facebook thì không thấy em trả lời.
Huyền Vũ nghe thế liền bất ngờ, cô liền lấy điện thoại ra xem thử, quả thật là có tin nhắn chờ từ anh, không phải mới đây mà là đã bắt đầu từ 8 năm trước, cô lướt lên một hồi thì nhận ra rằng tin nhắn cũng không ít. Huyền Vũ tắt điện thoại rồi cảm thấy hơi áy náy liền cúi đầu xuống nhỏ giọng hối lỗi:
– Xin lỗi anh, em không để ý tin nhắn chờ cho lắm, em cũng không biết vì sao nó bị đưa vào mục spam nữa nên mới không nhìn thấy. Lúc anh sang nước ngoài được nửa năm thì em cũng bị mất tài khoản, sau đó cũng quên mất không liên lạc với anh.
Lý Nhất Minh cười cười rồi xoa đâu Huyền Vũ, sau đó đấy cô tiến về phía trước, thở hắt ra một hơi rồi nhẹ nhàng nói:
– Xin lỗi gì chứ, cũng không phải lỗi của em mà, chẳng phải bây giờ anh vẫn đứng được ở đây gặp mặt em hay sao?
– Nhưng mà em thật sự thấy rất áy náy với anh, lúc trước còn ở câu lạc bộ anh vẫn luôn quan tâm em mà em lại như thế, không khỏi cảm thấy mình vong ân bội nghĩa.
– Cũng chỉ là vài dòng tin nhắn cũng không cần quan trọng hóa lên như thế đâu. Nếu em cảm thấy bứt rứt như thế thì chi bằng bây giờ em mời anh một bữa cơm đi, anh sẽ không chấp nhặt mấy chuyện này với đàn em làm gì, em cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Được chứ?
– Tất nhiên là được rồi, tưởng chuyện gì. Không sớm thì muộn em cũng sẽ mời anh một bữa cơm thôi mà, anh muốn đi đâu?
– Quán nào có món sườn xào chua ngọt ngon nhất?
– Anh cũng thích món đó hả? Em thích nhất là sườn xào chua ngọt đó! Anh đúng thật là có gu ăn uống, ai như Đặng Nguyên Sơn, anh ấy lúc nào cũng chê món này. Anh không cần lo, ở cả thành phố này nơi nào có sườn xào chua ngọt em cũng đã đều thử qua hết rồi. Tất nhiên là đã tìm được quán nào ngon nhất, chúng ta đi thôi!
Lý Nhất Minh đương nhiên hiểu rõ món ăn này là món cô thích nhất, anh vẫn luôn theo dõi từng trạng thái của cô trong vòng 8 năm qua. Nhất Minh ở bên cạnh vẫn luôn nhìn theo cô, nếu không nói ra thì chắc hẳn cũng chẳng ai biết rằng anh vốn đã để ý cô gái bên cạnh từ lâu.
Đến khi cả hai yên vị trong quán cơm Tân Ký ở đường Y thì Huyền Vũ mới mở messenger ra xem. Đến lúc nhìn thấy tin nhắn của Đặng Nguyên Sơn thì Huyền Vũ mới cảm thấy kì lạ, không phải đáng ra giờ này anh đang đi dự sự kiện với bạn gái hay sao?
– Huyền Vũ, bây giờ em đang ở đâu?
– Huyền Vũ? Em đang làm gì?
– Khi nào nhìn thấy tin nhắn liền trả lời anh đây!
– Có chuyện gì thế Nguyên Sơn?
– Em đi đâu mà bây giờ mới trả lời anh?
– Em đi mua ít đồ thôi, bây giờ chuẩn bị ăn. Có chuyện gì sao? Công ty có việc gì sao?
– Em đi cùng ai?
– Chỉ vậy thôi mà anh nhắn liền mấy tin đó hả? Em đi với bạn.
– Bạn nào? Em còn người bạn nào ngoài Như Viên à? Bây giờ con bé đó đang đi chơi với Dương Thế Bảo rồi!
– Thì không nhất thiết phải là cậu ấy, bây giờ đến quyền riêng tư của em anh cũng muốn quản luôn sao?
– Em lúc trước cái gì cũng muốn chia sẻ với anh kia mà? Bây giờ anh chỉ hỏi có một câu em liền nổi cáu với anh?
– Lý Nhất Minh. Đàn anh vừa trở về nước nên em cùng đi ăn cơm với anh ấy được chưa?
Tiếp sau đó Huyền Vũ cũng không kịp xem được câu trả lời của anh thì điện thoại sập nguồn. Bây giờ đang đi ăn với đàn anh mà cứ cắm mặt vào điện thoại thì có chút không đúng lắm nên mới buông điện thoại xuổng rồi bắt đầu bữa ăn tối. Mà ở bên kia Đặng Nguyên Sơn nhìn thấy tin nhắn đó cũng không biết nói gì tiếp theo, suy nghĩ một lúc thì cũng thấy người kia đã ngừng truy cập cách đây vài phút rồi. Anh thở dài rồi cũng nhìn mọi thứ xung quanh, ngay bây giờ sự kiện cũng đã dần đi vào hồi kết rồi, Hạ Đình bên cạnh cũng không chịu được cường độ ngồi yên một chỗ trong vòng nhiều giờ liền cũng đã đem điện thoại ra lướt lướt.
– Khi nào thì về?
– Anh cũng muốn về rồi sao? Tôi cũng chịu không nổi rồi, chúng ta về thôi.
– Ừm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.