Chương 5
Nguyễn Vân An
03/04/2023
Trong lúc đợi Nguyên Sơn đi tắm thì Huyền Vũ cũng tranh thủ nấu cháo cho anh. Vừa làm đồ ăn vừa tranh thủ gọi báo cho Như Viên biết tình hình. Cô ấy nói:
– -Vậy là tốt rồi, anh ấy chỉ giỏi nhất là làm người khác lo lắng thôi.
Lúc này Huyền Vũ mới có tâm trạng nói chuyện của Hạ Đình.
– Mà này, sau này gặp Hạ Đình, cậu đừng để tâm tới làm gì, đừng vì mình mà cãi nhau với cô ấy, nhịn chút đi. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
– Cậu nhịn cô ta làm gì? Rõ ràng cô ta đang diễu võ dương oai trước mặt chúng ta, mình không nhịn, muốn giành thì giành, ai sợ cô ta chứ? Nếu ngày hôm ấy anh họ mở tấm thiệp xanh dương kia ra thì không chừng giờ này cô ta cũng không có đất thể hiện rồi. Chỉ trách cậu quá nhát gan, nói một hai lời là xong ngay mà. Sao cứ phải chần chừ làm gì, còn biết người ta không đọc thư tình nên mới lấy can đảm bỏ một tấm vào đó. Cậu suy nghĩ bá đạo thật đó Huyền Vũ.
Bất thình lình Nguyên Sơn xuất hiện:
– Em nói chuyện với ai thế?
Huyền Vũ sợ anh nghe được câu chuyện của bọn họ nên vội tạm biệt Như Viên, hành động cứ như vợ nói chuyện với tình nhân để chồng bắt quả tang vậy, thật làm người ta tò mò muốn biết.
– À… à là Như Viên thôi.
– Nói chuyện với Như Viên thì có gì mà em phải giấu giếm thế kia? Hay là em thông đồng với nhóc đó nói xấu anh nên mới phải lén lút hửm?
Nguyên Sơn làm cô buồn cười với vẻ mặt kia, lắc đầu cho qua rồi mang đồ ăn ra bàn cho anh. Huyền Vũ không nói anh lại càng muốn hỏi.
– Em thế kia là ý gì đây? Thật sự là đang nói xấu anh à?
– Em không thèm nói xấu anh mà chỉ nói sự thật thôi. Với lại anh có gì tốt đâu để bọn em nói xấu.
Đặng Nguyên Sơn sượng ra mặt, người này vậy mà chẳng thèm để lại mặt mũi cho anh. Huyền Vũ càng nhìn chỉ càng thấy buồn cười thôi. Cô ngồi ở đối diện anh không nhịn được mà vươn tay xoa tóc anh đến rối lên.
– Anh tưởng thật à? Em đùa thôi.
Nguyên Sơn phẩy phẩy tóc mình, nói:
– Em vẫn không bỏ được thói quen xoa tóc người khác à?
– Xùy, người khác nào chứ? Rõ ràng là em chỉ xoa tóc anh thôi.
– Anh lớn rồi nhé, không phải cậu nhóc của nhiều năm về trước để em xoa đầu rối xù tóc nữa đâu. Mất hết hình tượng đẹp trai của anh.
Đến đây, cả hai chỉ cười mà không nói gì nữa, mỗi người một suy nghĩ riêng. Nếu Huyền Vũ đang nhớ về chuyện xưa thì Nguyên Sơn lại nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi của Huyền Vũ.
Thật ra ban nãy trong lúc cô đang nói chuyện với Như Viên thì anh đã ra ngoài và nghe được một số thứ rồi, nhưng có điều lại khá mờ mịt, anh chỉ nghe được loáng thoáng về chìa thiệp màu xanh nào đó? Nhưng hiện tại nó chẳng thể nào xuất hiện được chút kí ức nào trong đầu anh cả, đành tìm hiểu sau vậy.
Sau khi ăn xong, Huyền Vũ dọn dẹp giúp anh rồi mới rời đi để anh nghỉ ngơi. Nguyên Sơn định đưa cô về nhưng Huyền Vũ từ chối bảo mình tự bắt taxi, trước khi đi cô không quên dặn anh cuối tuần nhớ về ăn cơm cùng gia đình.
Nguyên Sơn tiễn cô xuống dưới nhà, đợi đến khi chiếc xe kia xa dần, xa dần mãi không thấy đâu nữa anh mới trở vào nhà. Vừa mở điện thoại lên thì nhận được tin nhắn của Hạ Đình.
– Anh đang rảnh không?
– Nghe bảo lúc sáng cô đến công ty tìm tôi à?
– Đúng vậy, hai hôm nữa tôi có dự một sự kiện, họ thăm dò tôi xem anh có đi cùng không và cũng bày tỏ mong muốn có anh để tạo độ hot cho sự kiện, ý anh thế nào?
– Mấy giờ? Để tôi xem lại lịch trình.
– 19 giờ đến 22 giờ.
– Được. Nhớ dặn bên đấy truyền thông vừa phải thôi, tôi không thích ồn ào.
– Tôi biết rồi.
Nguyên Sơn đọc xong tin nhắn cũng chẳng buồn trả lời người ta, tính cách anh luôn như thế, đặc biệt là dành sự lạnh lùng đấy cho những người khác giới xung quanh anh. Chỉ có riêng một ngoại lệ là Khương Huyền Vũ, tất cả trường hợp còn lại nếu không cần thiết anh sẽ không chủ động, còn muốn động vào người anh là điều không thể xảy ra.
Như Viên nằm mãi ở nhà cũng cảm thấy chán, cô chợt nhớ ra mình còn một nơi để đến. Nghĩ liền làm, Như Viên đi mua một số lượng lớn sữa, bánh kẹo và đồ chơi trẻ em lên đường đến viện trẻ mồ côi Hòa Bình. Hằng năm Như Viên vẫn đều đều đến đây thăm các em nhỏ, vì đơn giản nàng nghĩ thay vì phải bỏ tiền cho những cuộc vui xa xỉ thì cô có thể đến chia sẻ cùng các em nhỏ. Lúc dừng trước viện, khi cô vẫn đang loay hoay sắp xếp đồ xuống xe thì bỗng nhiên xuất hiện một chàng trai đến giúp một tay.
Đặng Như Viên cũng vì được người này giúp đỡ mà tiết kiệm được thời gian hơn. Các em nhỏ vừa thấy cô lên rối rít chạy đến bao lấy xung quanh gọi:
– Chị Viên Viên, chị lâu quá mới đến, em nhớ chị lắm.
– Xin lỗi mấy đứa, dạo trước chị bận quá, hôm nay mới đến thăm mấy đứa này, chị có mua quà cho mấy đứa nữa đó! Có bạn nào thích quà không nhỉ?
– Em, em, em…
– Được rồi, muốn có quà thì phải thế nào nhỉ?
– Dạ phải ngoan, phải nghe lời các mẹ.
– Giỏi quá, giờ thì vào nhận quà thôi nào.
Chàng trai kia từ nãy đến giờ vẫn nhìn cô không rời, giờ còn phụ mọi người một tay để chia quà bánh cho các em nhỏ mãi một lúc mới xong. Như Viên nhìn anh ta cười rồi cúi đầu cảm ơn.
– Hôm nay làm phiền anh quá, cảm ơn anh nhiều lắm!
– Không phiền không phiền. Trông em lạ quá nhưng chắc đã đến nơi này nhiều lần đúng không? Anh thấy bọn nhỏ thân với em lắm.
– Vâng đúng rồi ạ. Em đến đây lần đầu vào 3 năm trước, mỗi năm đến khoảng 2,3 gì đấy, khoảng nửa năm rồi em mới quay lại đây, mà trông bọn nhỏ dễ thương quá anh ha. Còn anh chắc mới đến đây ạ?
– Ừm, khoảng ba tháng, anh vẫn thường tài trợ sách vở, bút viết và các thứ khác cho bọn nhỏ học học tập dễ dàng hơn. Một tháng anh đến đây thăm bọn nhỏ một lần, cảm giác thật thoải mái, đầu óc cũng thư giản hơn nữa. À lần sau nếu em có đến đây thì có thể nhắn với anh, đi cùng sẽ vui hơn, em cũng là con gái mang vác nhiều như thế cực lắm.
– Vâng, nếu anh tiện thì thế cũng được ạ.
– Em có dùng Facebook không? Chúng ta có thể liên lạc qua đó!
– Có ạ, tài khoản tên Đặng Như Viên.
– Tài khoản của anh là Dương Thế Bảo, vừa gửi kết bạn cho em đấy…
Như Viên thoáng nghĩ trong đầu: Dương Thế Bảo? Tên nghe quen thế nhỉ? Nhưng mình nhớ là chưa từng gặp anh ta cơ mà?
– Em đồng ý rồi đấy ạ, à một lát em còn có việc, em xin phép đi trước nhé!
– Được rồi, tạm biệt em. Mong chúng ta sẽ sớm gặp lại.
Cô cười rồi vẫy tay chào anh ta, sau đó cũng rời đi. Anh ta thở dài:
“Không xong rồi Dương Thế Bảo ơi, mày gặp phải tình yêu rồi, là thứ mày vẫn luôn chê bai – tình yêu sét đánh. Giờ thì nó đang vận lên người mày rồi.”
Thật ra việc bận mà Đặng Như Viên nói chính là đi lấp đầy chiếc bụng đói cộng thêm việc cô nàng muốn nhanh chóng rời đi.
“Anh chàng ban nãy không phải quá sỗ sàng rồi sao? Chưa gì mà tấn công dồn dập quá, dù anh ta có thể không có ý gì thật nhưng mình cũng phải phòng bị trước mới được. Chẳng may lỡ như vì anh chàng kia đẹp trai quá mà mình không kiềm lòng được thì sẽ dính vào tình yêu mất. Mình sợ nhất là đàn ông trưởng thành, liệu sẽ có rất nhiều phiên bản của Đặng Nguyên Sơn thì sao? Không yêu nhưng vẫn gieo hi vọng hoặc là yêu nhưng không nhận thức rằng bản thân đang yêu.”
Cô đang ngồi nhâm nhi món thịt cừu nướng của mình thì… Ô! Ai trông quen thế kia? Là minh tinh Hạ Đình đó sao? Ả ta nghĩ rằng bản thân hóa trang kỹ càng đến như vậy sẽ thoát khỏi cặp mắt diều hâu của Đặng Như Viên à? Nếu cô đã ghét ai thì dù ả ta có hóa thành tro bụi thì cô cũng sẽ nhìn ra. Nhưng người bên cạnh ả không phải là anh họ của cô. Không lẽ ả ta một lúc bắt cá nhiều tay à? Như vậy ông anh đáng quý của nàng bị cắm sừng đó sao?
Như Viên nhanh tay lấy điện thoại quay video lại, lần này đừng hòng ai giành chức chị dâu nàng với Khương Huyền Vũ. Ả ta gặp cô ở đây thì coi như là ả xui thôi, kỳ này chẳng ai cứu được ai cả đâu.
– Để tôi xem cô làm sao chối, vì cô may mắn mới được tôi chờ đợi đấy, hôm nay tôi ngồi ở đây đợi xem khi nào cô trở về. Tôi cũng muốn xem xem người đàn ông cùng cô cắm cho anh tôi cặp sừng to tướng đó là ai.
Quả thật hôm ấy Đặng Như Viên đã ngồi đấy túc trực để thu thập bằng chứng “ngoại tình” của cô Hạ Đình kia, đương nhiên ông trời không phụ lòng người mà cho cô thu thập được những bằng chứng hoàn toàn bất lợi cho minh tinh Hạ Đình, biết rằng hành vi theo dõi người khác của mình là không đúng nhưng dù có sai thì cô vẫn sẽ làm vì hạnh phúc của bạn thân cũng như anh họ cô.
– -Vậy là tốt rồi, anh ấy chỉ giỏi nhất là làm người khác lo lắng thôi.
Lúc này Huyền Vũ mới có tâm trạng nói chuyện của Hạ Đình.
– Mà này, sau này gặp Hạ Đình, cậu đừng để tâm tới làm gì, đừng vì mình mà cãi nhau với cô ấy, nhịn chút đi. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
– Cậu nhịn cô ta làm gì? Rõ ràng cô ta đang diễu võ dương oai trước mặt chúng ta, mình không nhịn, muốn giành thì giành, ai sợ cô ta chứ? Nếu ngày hôm ấy anh họ mở tấm thiệp xanh dương kia ra thì không chừng giờ này cô ta cũng không có đất thể hiện rồi. Chỉ trách cậu quá nhát gan, nói một hai lời là xong ngay mà. Sao cứ phải chần chừ làm gì, còn biết người ta không đọc thư tình nên mới lấy can đảm bỏ một tấm vào đó. Cậu suy nghĩ bá đạo thật đó Huyền Vũ.
Bất thình lình Nguyên Sơn xuất hiện:
– Em nói chuyện với ai thế?
Huyền Vũ sợ anh nghe được câu chuyện của bọn họ nên vội tạm biệt Như Viên, hành động cứ như vợ nói chuyện với tình nhân để chồng bắt quả tang vậy, thật làm người ta tò mò muốn biết.
– À… à là Như Viên thôi.
– Nói chuyện với Như Viên thì có gì mà em phải giấu giếm thế kia? Hay là em thông đồng với nhóc đó nói xấu anh nên mới phải lén lút hửm?
Nguyên Sơn làm cô buồn cười với vẻ mặt kia, lắc đầu cho qua rồi mang đồ ăn ra bàn cho anh. Huyền Vũ không nói anh lại càng muốn hỏi.
– Em thế kia là ý gì đây? Thật sự là đang nói xấu anh à?
– Em không thèm nói xấu anh mà chỉ nói sự thật thôi. Với lại anh có gì tốt đâu để bọn em nói xấu.
Đặng Nguyên Sơn sượng ra mặt, người này vậy mà chẳng thèm để lại mặt mũi cho anh. Huyền Vũ càng nhìn chỉ càng thấy buồn cười thôi. Cô ngồi ở đối diện anh không nhịn được mà vươn tay xoa tóc anh đến rối lên.
– Anh tưởng thật à? Em đùa thôi.
Nguyên Sơn phẩy phẩy tóc mình, nói:
– Em vẫn không bỏ được thói quen xoa tóc người khác à?
– Xùy, người khác nào chứ? Rõ ràng là em chỉ xoa tóc anh thôi.
– Anh lớn rồi nhé, không phải cậu nhóc của nhiều năm về trước để em xoa đầu rối xù tóc nữa đâu. Mất hết hình tượng đẹp trai của anh.
Đến đây, cả hai chỉ cười mà không nói gì nữa, mỗi người một suy nghĩ riêng. Nếu Huyền Vũ đang nhớ về chuyện xưa thì Nguyên Sơn lại nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi của Huyền Vũ.
Thật ra ban nãy trong lúc cô đang nói chuyện với Như Viên thì anh đã ra ngoài và nghe được một số thứ rồi, nhưng có điều lại khá mờ mịt, anh chỉ nghe được loáng thoáng về chìa thiệp màu xanh nào đó? Nhưng hiện tại nó chẳng thể nào xuất hiện được chút kí ức nào trong đầu anh cả, đành tìm hiểu sau vậy.
Sau khi ăn xong, Huyền Vũ dọn dẹp giúp anh rồi mới rời đi để anh nghỉ ngơi. Nguyên Sơn định đưa cô về nhưng Huyền Vũ từ chối bảo mình tự bắt taxi, trước khi đi cô không quên dặn anh cuối tuần nhớ về ăn cơm cùng gia đình.
Nguyên Sơn tiễn cô xuống dưới nhà, đợi đến khi chiếc xe kia xa dần, xa dần mãi không thấy đâu nữa anh mới trở vào nhà. Vừa mở điện thoại lên thì nhận được tin nhắn của Hạ Đình.
– Anh đang rảnh không?
– Nghe bảo lúc sáng cô đến công ty tìm tôi à?
– Đúng vậy, hai hôm nữa tôi có dự một sự kiện, họ thăm dò tôi xem anh có đi cùng không và cũng bày tỏ mong muốn có anh để tạo độ hot cho sự kiện, ý anh thế nào?
– Mấy giờ? Để tôi xem lại lịch trình.
– 19 giờ đến 22 giờ.
– Được. Nhớ dặn bên đấy truyền thông vừa phải thôi, tôi không thích ồn ào.
– Tôi biết rồi.
Nguyên Sơn đọc xong tin nhắn cũng chẳng buồn trả lời người ta, tính cách anh luôn như thế, đặc biệt là dành sự lạnh lùng đấy cho những người khác giới xung quanh anh. Chỉ có riêng một ngoại lệ là Khương Huyền Vũ, tất cả trường hợp còn lại nếu không cần thiết anh sẽ không chủ động, còn muốn động vào người anh là điều không thể xảy ra.
Như Viên nằm mãi ở nhà cũng cảm thấy chán, cô chợt nhớ ra mình còn một nơi để đến. Nghĩ liền làm, Như Viên đi mua một số lượng lớn sữa, bánh kẹo và đồ chơi trẻ em lên đường đến viện trẻ mồ côi Hòa Bình. Hằng năm Như Viên vẫn đều đều đến đây thăm các em nhỏ, vì đơn giản nàng nghĩ thay vì phải bỏ tiền cho những cuộc vui xa xỉ thì cô có thể đến chia sẻ cùng các em nhỏ. Lúc dừng trước viện, khi cô vẫn đang loay hoay sắp xếp đồ xuống xe thì bỗng nhiên xuất hiện một chàng trai đến giúp một tay.
Đặng Như Viên cũng vì được người này giúp đỡ mà tiết kiệm được thời gian hơn. Các em nhỏ vừa thấy cô lên rối rít chạy đến bao lấy xung quanh gọi:
– Chị Viên Viên, chị lâu quá mới đến, em nhớ chị lắm.
– Xin lỗi mấy đứa, dạo trước chị bận quá, hôm nay mới đến thăm mấy đứa này, chị có mua quà cho mấy đứa nữa đó! Có bạn nào thích quà không nhỉ?
– Em, em, em…
– Được rồi, muốn có quà thì phải thế nào nhỉ?
– Dạ phải ngoan, phải nghe lời các mẹ.
– Giỏi quá, giờ thì vào nhận quà thôi nào.
Chàng trai kia từ nãy đến giờ vẫn nhìn cô không rời, giờ còn phụ mọi người một tay để chia quà bánh cho các em nhỏ mãi một lúc mới xong. Như Viên nhìn anh ta cười rồi cúi đầu cảm ơn.
– Hôm nay làm phiền anh quá, cảm ơn anh nhiều lắm!
– Không phiền không phiền. Trông em lạ quá nhưng chắc đã đến nơi này nhiều lần đúng không? Anh thấy bọn nhỏ thân với em lắm.
– Vâng đúng rồi ạ. Em đến đây lần đầu vào 3 năm trước, mỗi năm đến khoảng 2,3 gì đấy, khoảng nửa năm rồi em mới quay lại đây, mà trông bọn nhỏ dễ thương quá anh ha. Còn anh chắc mới đến đây ạ?
– Ừm, khoảng ba tháng, anh vẫn thường tài trợ sách vở, bút viết và các thứ khác cho bọn nhỏ học học tập dễ dàng hơn. Một tháng anh đến đây thăm bọn nhỏ một lần, cảm giác thật thoải mái, đầu óc cũng thư giản hơn nữa. À lần sau nếu em có đến đây thì có thể nhắn với anh, đi cùng sẽ vui hơn, em cũng là con gái mang vác nhiều như thế cực lắm.
– Vâng, nếu anh tiện thì thế cũng được ạ.
– Em có dùng Facebook không? Chúng ta có thể liên lạc qua đó!
– Có ạ, tài khoản tên Đặng Như Viên.
– Tài khoản của anh là Dương Thế Bảo, vừa gửi kết bạn cho em đấy…
Như Viên thoáng nghĩ trong đầu: Dương Thế Bảo? Tên nghe quen thế nhỉ? Nhưng mình nhớ là chưa từng gặp anh ta cơ mà?
– Em đồng ý rồi đấy ạ, à một lát em còn có việc, em xin phép đi trước nhé!
– Được rồi, tạm biệt em. Mong chúng ta sẽ sớm gặp lại.
Cô cười rồi vẫy tay chào anh ta, sau đó cũng rời đi. Anh ta thở dài:
“Không xong rồi Dương Thế Bảo ơi, mày gặp phải tình yêu rồi, là thứ mày vẫn luôn chê bai – tình yêu sét đánh. Giờ thì nó đang vận lên người mày rồi.”
Thật ra việc bận mà Đặng Như Viên nói chính là đi lấp đầy chiếc bụng đói cộng thêm việc cô nàng muốn nhanh chóng rời đi.
“Anh chàng ban nãy không phải quá sỗ sàng rồi sao? Chưa gì mà tấn công dồn dập quá, dù anh ta có thể không có ý gì thật nhưng mình cũng phải phòng bị trước mới được. Chẳng may lỡ như vì anh chàng kia đẹp trai quá mà mình không kiềm lòng được thì sẽ dính vào tình yêu mất. Mình sợ nhất là đàn ông trưởng thành, liệu sẽ có rất nhiều phiên bản của Đặng Nguyên Sơn thì sao? Không yêu nhưng vẫn gieo hi vọng hoặc là yêu nhưng không nhận thức rằng bản thân đang yêu.”
Cô đang ngồi nhâm nhi món thịt cừu nướng của mình thì… Ô! Ai trông quen thế kia? Là minh tinh Hạ Đình đó sao? Ả ta nghĩ rằng bản thân hóa trang kỹ càng đến như vậy sẽ thoát khỏi cặp mắt diều hâu của Đặng Như Viên à? Nếu cô đã ghét ai thì dù ả ta có hóa thành tro bụi thì cô cũng sẽ nhìn ra. Nhưng người bên cạnh ả không phải là anh họ của cô. Không lẽ ả ta một lúc bắt cá nhiều tay à? Như vậy ông anh đáng quý của nàng bị cắm sừng đó sao?
Như Viên nhanh tay lấy điện thoại quay video lại, lần này đừng hòng ai giành chức chị dâu nàng với Khương Huyền Vũ. Ả ta gặp cô ở đây thì coi như là ả xui thôi, kỳ này chẳng ai cứu được ai cả đâu.
– Để tôi xem cô làm sao chối, vì cô may mắn mới được tôi chờ đợi đấy, hôm nay tôi ngồi ở đây đợi xem khi nào cô trở về. Tôi cũng muốn xem xem người đàn ông cùng cô cắm cho anh tôi cặp sừng to tướng đó là ai.
Quả thật hôm ấy Đặng Như Viên đã ngồi đấy túc trực để thu thập bằng chứng “ngoại tình” của cô Hạ Đình kia, đương nhiên ông trời không phụ lòng người mà cho cô thu thập được những bằng chứng hoàn toàn bất lợi cho minh tinh Hạ Đình, biết rằng hành vi theo dõi người khác của mình là không đúng nhưng dù có sai thì cô vẫn sẽ làm vì hạnh phúc của bạn thân cũng như anh họ cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.