Khi Tâm Thần Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 35: Chị có thể tin tưởng em, em sẽ đưa chị về nhà an toàn

Hỏa Lại

11/07/2023

Gã tài xế và tên ngồi ghế phụ không biết chuyện gì đã xảy ra, nghe thấy hai tên kia chửi thề liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Hai tên phía sau im lặng một hồi, không cam lòng cũng chẳng tình nguyện buông tay, tức giận đá vào ghế trước mặt.

"Nhị ca, cô gái này đã bị tên điên kia nhắm tới trước, trên ngực có ký hiệu." Tên kia tức giận nói: "Mẹ kiếp, tên điên kia nhanh tay đến trước."

Sau khi nói xong, hắn tức quá nhổ nước bọt vào Giang Nhan lần nữa, nhưng không còn khí thế như trước, vẻ mặt ủ rũ.

"S sao?"

"Không, là T."

Gã tài xế im lặng, dường như đang suy nghĩ.

Giang Nhan không ngờ chúng sẽ kiêng kị chữ cái này, ít nhất là cô cũng đã thoát chết, nhanh chóng sửa sang quần áo, che lại phần ngực bằng mảnh vải còn lại, nhưng quần áo đều bị rách, hiệu quả che không tốt lắm.

Tên ngồi ở ghế phụ liếc nhìn chữ T trên ngực Giang Nhan, nhịn không được chửi lớn: "Mẹ kiếp! Nhị ca, cô gái này thật sự không thể động vào."

Tên bên cạnh Giang Nhan cau mày hỏi: "Nhị ca, làm sao bây giờ?"

Nếu là người khác thì không sao.

Kẻ điên kia không ai dám chọc, nếu không đạt mục đích sẽ không bỏ qua, điên cuồng hơn bất kỳ ai, ai chọc phải hắn đều xui xẻo.

Nếu khắc chữ S thì chúng có thể động thủ, nhưng T thì...

Cả đám im lặng, bầu không khí trong xe rất căng thẳng.



Vài phút sau, một tiếng két vang lên, chiếc xe phanh gấp trên đại lộ ven sông, do tác dụng của trọng lực người Giang Nhan văng ra, đập vào ghế trước.

Tên bên cạnh nhanh chóng mở cửa xe, đẩy cô xuống đường, lúc đóng cửa xe thì hét vào mặt cô: "Chết tiệt, may cho cô đó, lần sau đừng để ông đây gặp lại."

Giang Gian quần áo rách rưới bị ném xuống con đường vắng vẻ, chiếc xe lao vút đi. Chỉ nửa phút sau khi cô bị ném ra ngoài, một số xe cảnh sát đã lao ra từ con đường gần đó để truy đuổi chiếc xe taxi phía trước.

Chiếc xe cuối cùng theo sau dừng lại bên cạnh Giang Ngôn, chỉ mới nhìn sơ qua, mấy cặp mắt liền nhanh chóng dời đi, xấu hổ: "Viện trưởng Giang, cô còn có thể kiên trì không?"

Giang Nhan chậm rãi đứng dậy, thân hình mảnh khảnh của cô trong bóng đêm rộng lớn hoang vắng vẫn vô cùng thẳng tắp, bình tĩnh nói: "Tôi không sao, các ông truy bắt người trước đi."

Nửa người trên của cô gần như trần trụi, nhưng không có một chút hoảng sợ nào, chứ đừng nói đến cảm giác xấu hổ trước mặt cảnh sát.

Trong một khoảnh khắc, cô ấy dường như không phải là nạn nhân, người cảnh sát trong xe chỉ nhìn thấy từ cô tỏa ra sự trang nghiêm và thánh khiết, bất kỳ suy nghĩ nào khác trong đầu chính là khinh nhờn cô.

Vị cảnh sát ngồi ở ghế sau cởi áo khoác đưa cho cô, trong mắt mang theo sự không đành lòng và đồng tình: "Chú ý an toàn, đồng nghiệp của chúng tôi sẽ tới đón cô ngay."

Nói xong xe cảnh sát lao đi với tốc độ cao.

"Cảm ơn." Giang Nhan tròng đồng phục cảnh sát lên người, từ từ nhặt những món đồ vương vãi trên mặt đất.

Điện thoại bị ném xuống bụi cỏ bên đường, nhìn từ xa màn hình nát hoàn toàn, xung quanh không có ai, biết mình đã qua khỏi nguy hiểm, Giang Nhan hếch cằm đi qua nhặt lên điện thoại.

Trên màn hình hiện thông báo Bạch Khả Kim đang gọi đến, nhưng màn hình cảm ứng bị hỏng nên cô không thể trả lời.

"Cô Giang, sao cô lại ở đây?" Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Giang Nhan quay đầu lại, là Lăng Dũng và Hàng Án

Hai người đáp xe đến, nghi hoặc nhìn cô.

Lăng Dũng không biết tình hướng, cười ha hả: "Cô Giang, thật trùng hợp, buổi tối cô cũng ra ngoài tản bộ."



Giang Nhan nhẹ gật đầu, lướt qua cậu bé nhìn đến Hàng Án phía sau.

Ánh mắt Hàng Án rơi trên mặt cô, đáy mắt che giấu một tia âm trầm: "Đã muộn như vậy, sao chỉ có mình chị ở ngoài đường ạ?"

Giang Nhan hỏi lại: "Sao tụi em lại ở đây?"

Giang Nhan hỏi lại: "Các ngươi như thế nào sẽ ở chỗ này?"

"Em và Lăng Dũng ra ngoài đua xe đạp ạ."

Lăng Dũng phụ họa: "Đúng vậy, buổi tối hai tụi em thường hẹn nhau ra ngoài đua xe, đạp xe vòng quanh thành phố."

Hàng Án quay đầu nhìn xung quanh: "Chị có mang xe không ạ? Có muốn em chở chị về không? Em và Lăng Dũng chuẩn bị về nhà, tiện đường đưa chị về."

"Hai đứa mau về nhà đi, lát nữa sẽ có bạn tới đón chị, ở đây không an toàn, cẩn thận một chút, đừng ở bên ngoài quá lâu." Giang Nhan nói với Lăng Dũng.

"Chị ở lại đây một mình càng nguy hiểm, để em đưa chị về." Hàng Án đạp xe đến trước mặt cô, khẽ nhếch môi: "Tụi em là nam sinh, chị có thể tin tưởng em, em sẽ đưa chị về nhà an toàn."

Bây giờ Lăng Dũng mới chú ý đến quần áo bất bình thường của Giang Nhan, cậu vội vàng vỗ ngực: "Đúng vậy, cô Giang là phụ nữ, ở trên đường một mình vào ban đêm không an toàn. Cô có thể tin tưởng Hàng Án, cậu ấy may mắn lắm, mỗi lần em ra ngoài cùng cậu ấy, có gặp phải lưu manh đánh nhau cũng chưa bao giờ bị liên lụy."

Để lời nói của mình đáng tin hơn, Lăng Dũng tự hào khoe: "Tháng trước vào một đêm kia, có mấy tên côn đồ đánh nhau ác liệt với bọn 11A8, lúc tụi em đạp xe qua tất cả bọn họ đều nhường đường. Hàng Án còn hữu dụng hơn cả cảnh sát."

Hữu dụng hơn cảnh sát...

Nghe được lời này, Giang Nhan chợt nghĩ đến điều gì đó, nhìn về phía Hàng Án, cảm xúc dao động.

Hàng Án như không nhận ra tâm tư của cô, trên mặt vẫn nở nụ cười thân thiện: "Chị, ngồi lên đi, em chở chị."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Tâm Thần Nói Chuyện Yêu Đương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook