Khi Tâm Thần Nói Chuyện Yêu Đương
Chương 63: Cô xứng ngồi chung mâm với tôi à?
Hỏa Lại
09/08/2023
Hàng Án không có phản ứng với động tác ok của Triệu Cầm, bước đến với sắc mặt lạnh băng, nhìn chằm chằm cô ta.
Dù vậy Triệu Cầm cũng không hề khó chịu, cô ta cười ngọt ngào với Hàng Án: "Mọi chuyện đều ổn rồi sao?"
"Chị đâu rồi?" Hàng Án hỏi.
Nụ cười của Triệu Cầm đông cứng lại, nhắc đến Giah Nhan giống như nhắc đến bệnh dịch nào đó, cho dù cô ta có giấu kỹ đến đâu thì không che giấu được sự chán ghét của cô ta với Giang Nhan.
Hàng Án đã nhìn thấy ổ khóa trên cửa, nghiêng người liếc cô ta, cười như không cười: "Cô đã khóa."
Từ trước đến nay cậu luôn như vậy, chưa bao giờ cho cô ta một sắc mặt tốt, Triệu Cầm không cam lòng, bà cô già kia đã làm gì mà có thể để Hàng Án nhìn mình với con mắt khác.
"Chị ấy và cảnh sát là một phe, sẽ làm bại lộ thân phận của chúng ta."
"Chúng ta?" Hàng Án khẽ cười, "Cô xứng ngồi chung mâm với tôi à?"
Những lời này như dao đâm thẳng vào tim Triệu Cầm, cô ta đau đến không thở nổi, cô tôn Hàng Án làm thần thánh, cố hết sức để được đến bên cạnh cậu, muốn sóng vai cùng cậu, nhưng ngay từ đầu đã cậu đã xem thường cô, thậm chí còn đối xử với Lý Gia Giai tốt hơn cô.
Tại sao chứ?
"Lý Giai Giai là do tớ đưa vào."
"Ai bảo cô mang Lý Giai Giai vào?" Hàng Án hỏi lại, "Lý Giai Giai không phải đối tượng mục tiêu, cô đưa cậu ấy vào chỉ để thỏa mãn dục vọng cá nhân mình, muốn trả thù riêng chứ không phải vì tôi."
Tâm tư bị chọc thủng, Triệu Cầm nghẹn họng không nói nên lời.
Hàng Án cũng không nhiều lời, mở cửa bước vào.
"Hàng Án......" Triệu Cần gọi cậu, khó hiểu nói, "Vì sao?"
Hàng Án không trả lời cô ta, nhìn thấy cánh cửa đóng lại, Triệu Cầm bất mãn nghiến răng nghiến lợi, chẳng lẽ là bởi vì điểm số của cô không bằng Lý Giai Giai, gia cảnh cũng không hiển hách như Giag Nhan nên Hàng Án khinh thường cô?
Cô ta siết chặt nắm tay, thầm thề sẽ chứng minh được bản thân, khi mọi trở ngại biến mất thì ánh mắt Hàng Án sẽ luôn hướng về cô.
Triệu Cầm tức giận quay người lại, ngay lúc cô chuẩn bị rời đi thì thoáng thấy có người ở trên hành lang đi về phía mình, cô ta giật mình, trên mặt hắn ta có một biểu cảm kỳ lạ và chán ghét.
Đối phương hung hăng tiến tới, ánh mắt hung ác, ngay lúc Triệu Cầm cảm giác được điều gì thì gã ta đã lao tới, xiết chặt cổ cô.
Triệu Cầm trừng mắt không thể tin được nhìn gã ta, lúc sắp không thở được nữa cô ta mới hoàn hồn, giơ tay dùng sức đẩy tay đối phương ra.
Sức lực chênh lệch quá lớn, Triệu Cầm không thể lay chuyển cánh ta gã ta dù ra sức đánh hay nhéo, cô ta khó thở, mặt tím tái dữ tợn, thời điểm cận kề cái chết cô ta dùng hết sức hét lên: "Ba..."
Gã đàn ông đã mất đi lý trí, dùng sức siết chặt.
Triệu Cầm giãy giụa, giọng nói khàn khàn: "Ba... Là con... Triệu... Triệu Cầm..."
Không biết có phải tiếng gọi "ba" đánh thức gã đàn ông hay không, ánh mắt hắn ta thay đổi, tay ngừng lại.
"Ba, là con... " Triệu Cầm dùng sức kéo ông ta ra, mặc dù không muốn nhưng vì sống sót thì cô ta vẫn phải bại lộ thân phận.
Gã buông tay ra, mờ mịt nhìn cô: "Triệu Cầm?"
Triệu Cầm ngồi phịch xuống đất, lấy tay ôm cổ và ho dữ dội.
Cuối cùng thì gã ta ý thức được mình vừa làm gì, lui về phía sau hai bước: "Ba.. "
Triệu Cần chán ghét trừng ông ta: "Ba làm gì vậy?"
Vẻ mặt của gã thay đổi, kéo Triệu Cầm lên: "Bác sĩ tâm lý đã vao đây với con đâu?"
Nhắc tới Giang Nhan là cơn tức của Triệu Cầm lại dâng lên, tức giận nói: "Ở trong phòng."
Gã đàn ông kéo cô ta: "Đi với ba."
Triệu Cầm vùng tay ra, lùi lại giữ khoảng cách: "Ba đng làm gì vậy? Đừng chạm vào con."
Gã cúi đầu nhìn vết máu trên quần áo, không có thời gian giải thích: "Đi thôi."
"Đừng lại gần con." Triệu Cầm đã cảm giác được đối phương nguy hiểm, liền tránh né lui về phía sau.
"Con còn không hiểu sao?" Vẻ mặt gã nôn nóng, "Mục tiêu của trò chơi hôm nay là con, nhóm con có 19 người, 18 người kia đã chết, chỉ còn lại người cuối cùng là con."
Nghe vậy, mặt Triệu Cầm biến sắc.
"Mỗi lần có người chết, ba sẽ nhận được một bức tranh, bây giờ chỉ còn góc cuối cùng của căn phòng ba đang ở, góc là tương ứng với con, bác sĩ tâm lý và cô bé còn lại, đây là thủ đoạn che mắt của đám ngườu kia."
Triệu Cầm kinh hoàng nhìn gã, mờ mịt và bất ngờ trước tin tức này.
Ông ta biết cô đang suy nghĩ: "Ba đã biết việc con làm, Chu Nguyệt cũng đã biết, cho nên toàn bộ là âm mưu trả thù của bà ta."
Nói xong đầu gã đau muốn nứt ra, gã đau đớn ôm trán.
Nhân lúc đó, Triệu Cầm bỏ chạy.
Dù vậy Triệu Cầm cũng không hề khó chịu, cô ta cười ngọt ngào với Hàng Án: "Mọi chuyện đều ổn rồi sao?"
"Chị đâu rồi?" Hàng Án hỏi.
Nụ cười của Triệu Cầm đông cứng lại, nhắc đến Giah Nhan giống như nhắc đến bệnh dịch nào đó, cho dù cô ta có giấu kỹ đến đâu thì không che giấu được sự chán ghét của cô ta với Giang Nhan.
Hàng Án đã nhìn thấy ổ khóa trên cửa, nghiêng người liếc cô ta, cười như không cười: "Cô đã khóa."
Từ trước đến nay cậu luôn như vậy, chưa bao giờ cho cô ta một sắc mặt tốt, Triệu Cầm không cam lòng, bà cô già kia đã làm gì mà có thể để Hàng Án nhìn mình với con mắt khác.
"Chị ấy và cảnh sát là một phe, sẽ làm bại lộ thân phận của chúng ta."
"Chúng ta?" Hàng Án khẽ cười, "Cô xứng ngồi chung mâm với tôi à?"
Những lời này như dao đâm thẳng vào tim Triệu Cầm, cô ta đau đến không thở nổi, cô tôn Hàng Án làm thần thánh, cố hết sức để được đến bên cạnh cậu, muốn sóng vai cùng cậu, nhưng ngay từ đầu đã cậu đã xem thường cô, thậm chí còn đối xử với Lý Gia Giai tốt hơn cô.
Tại sao chứ?
"Lý Giai Giai là do tớ đưa vào."
"Ai bảo cô mang Lý Giai Giai vào?" Hàng Án hỏi lại, "Lý Giai Giai không phải đối tượng mục tiêu, cô đưa cậu ấy vào chỉ để thỏa mãn dục vọng cá nhân mình, muốn trả thù riêng chứ không phải vì tôi."
Tâm tư bị chọc thủng, Triệu Cầm nghẹn họng không nói nên lời.
Hàng Án cũng không nhiều lời, mở cửa bước vào.
"Hàng Án......" Triệu Cần gọi cậu, khó hiểu nói, "Vì sao?"
Hàng Án không trả lời cô ta, nhìn thấy cánh cửa đóng lại, Triệu Cầm bất mãn nghiến răng nghiến lợi, chẳng lẽ là bởi vì điểm số của cô không bằng Lý Giai Giai, gia cảnh cũng không hiển hách như Giag Nhan nên Hàng Án khinh thường cô?
Cô ta siết chặt nắm tay, thầm thề sẽ chứng minh được bản thân, khi mọi trở ngại biến mất thì ánh mắt Hàng Án sẽ luôn hướng về cô.
Triệu Cầm tức giận quay người lại, ngay lúc cô chuẩn bị rời đi thì thoáng thấy có người ở trên hành lang đi về phía mình, cô ta giật mình, trên mặt hắn ta có một biểu cảm kỳ lạ và chán ghét.
Đối phương hung hăng tiến tới, ánh mắt hung ác, ngay lúc Triệu Cầm cảm giác được điều gì thì gã ta đã lao tới, xiết chặt cổ cô.
Triệu Cầm trừng mắt không thể tin được nhìn gã ta, lúc sắp không thở được nữa cô ta mới hoàn hồn, giơ tay dùng sức đẩy tay đối phương ra.
Sức lực chênh lệch quá lớn, Triệu Cầm không thể lay chuyển cánh ta gã ta dù ra sức đánh hay nhéo, cô ta khó thở, mặt tím tái dữ tợn, thời điểm cận kề cái chết cô ta dùng hết sức hét lên: "Ba..."
Gã đàn ông đã mất đi lý trí, dùng sức siết chặt.
Triệu Cầm giãy giụa, giọng nói khàn khàn: "Ba... Là con... Triệu... Triệu Cầm..."
Không biết có phải tiếng gọi "ba" đánh thức gã đàn ông hay không, ánh mắt hắn ta thay đổi, tay ngừng lại.
"Ba, là con... " Triệu Cầm dùng sức kéo ông ta ra, mặc dù không muốn nhưng vì sống sót thì cô ta vẫn phải bại lộ thân phận.
Gã buông tay ra, mờ mịt nhìn cô: "Triệu Cầm?"
Triệu Cầm ngồi phịch xuống đất, lấy tay ôm cổ và ho dữ dội.
Cuối cùng thì gã ta ý thức được mình vừa làm gì, lui về phía sau hai bước: "Ba.. "
Triệu Cần chán ghét trừng ông ta: "Ba làm gì vậy?"
Vẻ mặt của gã thay đổi, kéo Triệu Cầm lên: "Bác sĩ tâm lý đã vao đây với con đâu?"
Nhắc tới Giang Nhan là cơn tức của Triệu Cầm lại dâng lên, tức giận nói: "Ở trong phòng."
Gã đàn ông kéo cô ta: "Đi với ba."
Triệu Cầm vùng tay ra, lùi lại giữ khoảng cách: "Ba đng làm gì vậy? Đừng chạm vào con."
Gã cúi đầu nhìn vết máu trên quần áo, không có thời gian giải thích: "Đi thôi."
"Đừng lại gần con." Triệu Cầm đã cảm giác được đối phương nguy hiểm, liền tránh né lui về phía sau.
"Con còn không hiểu sao?" Vẻ mặt gã nôn nóng, "Mục tiêu của trò chơi hôm nay là con, nhóm con có 19 người, 18 người kia đã chết, chỉ còn lại người cuối cùng là con."
Nghe vậy, mặt Triệu Cầm biến sắc.
"Mỗi lần có người chết, ba sẽ nhận được một bức tranh, bây giờ chỉ còn góc cuối cùng của căn phòng ba đang ở, góc là tương ứng với con, bác sĩ tâm lý và cô bé còn lại, đây là thủ đoạn che mắt của đám ngườu kia."
Triệu Cầm kinh hoàng nhìn gã, mờ mịt và bất ngờ trước tin tức này.
Ông ta biết cô đang suy nghĩ: "Ba đã biết việc con làm, Chu Nguyệt cũng đã biết, cho nên toàn bộ là âm mưu trả thù của bà ta."
Nói xong đầu gã đau muốn nứt ra, gã đau đớn ôm trán.
Nhân lúc đó, Triệu Cầm bỏ chạy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.