Khi Tâm Thần Nói Chuyện Yêu Đương
Chương 54: Nhập vai tội phạm cưỡng gian
Hỏa Lại
30/07/2023
Đây là lần thứ ba Giang Nhan trải qua tình huống này, chưa đầy một tháng cô đã bị trói ba lần, năng lực thừa nhận rất mạnh, khi tỉnh dậy cũng
không có phản ứng gì lớn.
Cô bị trói ở trên giường, Hàng Án đứng bên mép giường vừa lo lắng vừa khẩn trương.
"Chị, thật xin lỗi." Cậu cụp mắt nhìn xuống đất, luống cuống xin lỗi, "Em không muốn giật điện khiến chị ngất, nhưng em thực sự sợ chị chết, Triệu Cầm và Lý Giai Giai cũng sẽ bị siết cổ chết."
"Em... em không biết phải làm sao. Xem ra chỉ có cách này mới có thể bảo vệ chị và bạn học của em..." Hàng Án vô cùng căng thẳng, nói năng lộn xộn.
Hiện tại họ đang ở trong một căn phòng nhỏ xa lạ, Triệu Cầm, Lý Giai Giai và hai tên đàn ông đã biến mất, cmột chiếc camera ở góc đang chỉa thẳng vào họ.
Giang Nhan im lặng một lúc, quan sát vẻ mặt của cậu: "Trên tờ giấy đó viết gì?"
Hàng Án mím chặt môi, không nói nên lời.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp phải chuyện như vậy, lo lắng đến mức không biết phải làm gì.
"Nói đi, chuyện gì tôi cũng có thể tiếp nhận được."
Hàng Án vẫn không thể nói nổi.
"Hàng Án......" Giọng nói Giang Nhan mềm mỏng, "Tôi cho rằng quan hệ chúng ta không tồi, em sẽ không giấu giếm tôi."
Hàng An cắn môi dưới, vành mắt hồng hồng, thật sự khó có thể nói: "Chị..."
Giang Nhan cũng không nói, chờ cậu chủ động nói.
Căn phòng yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Người Hàng Án run lên, cậu đang đứng trước một quyết định khó khăn.
Một lúc lâu sau, cậu quay người, đưa lưng về phía Giang Nhan, nhắm mắt lại và nhẹ giọng nói: "Khi người mẹ cứu con gái thì bị bọn bắt cóc cưỡng hiếp, chúng còn quay phim gửi cho người chồng xem."
"Em... " Tai Hàng Án đỏ bừng, chuyện này đối với cậu còn khó hơn kì thi đại học gấp ngàn lần "Sau khi em đánh ngất tên kia đã đổi nhân vât với hắn, hiện tại nhân vật của em là tội phạm cưỡng gian."
"Chị, em không nghĩ là... nhưng em càng không muốn nhìn thấy chị bị vấy bẩn." Hàng Án cúi đầu xuống, vô cùng u sẩu, "Những kẻ đó rất tàn nhẫn, giết người ngay trước mặt chúng ta, em thực sự sợ hãi, sợ em sẽ chết, cũng sợ chị sẽ chết."
Truyện chỉ đăng duy nhất trên nền tảng wattpad - lunarosa79, vui lòng đọc trên trang chính chủ để ủng hộ công sức nhà dịch, cảm ơn bạn.
Giọng nói của cậu nhỏ dần, giãy giụa thống khổ một hồi, thở dài một tiếng, lúc quay người lại cầm theo một tấm khăn đen trên bàn bên cạnh, không dám nhìn Giang Nhan, "Chị, em xin lỗi, em không muốn chết, em mới là học sinh lớp 11, em còn chưa học đại học, chưa từng yêu đương... Còn rất nhiều thứ mà em chưa kịp làm..."
Cậu nói rất nhiều như để thuyết phục bản thân và tiếp thêm dũng khí cho mình, cậu lấy khăn che đi đôi mắt của Giang Nhan.
"Thật xin lỗi..." Ngoài xin lỗi ra, anh không biết nói gì khác, hai tay run bần bật, phải tự nắm lấy tay mình mấy lần mới ổn định được.
Giang Nhan không nói gì, biểu cảm thấp thỏm và sợ hãi của Hàng Án không có sơ hở gì, nhưng cậu đã bỏ qua một điều: "Làm sao em biết rằng trò chơi này có thể thay đổi nhân vật?"
"Em... " Hằng Án nghẹn lời, "Em không biết, lúc đó em chỉ là muốn thử một chút, lúc trước lớp tụi em ăn liên hoan có chơi trò nhập vai, trong quy tắc có cho đổi nhân vật."
Nói được nửa chừng, bàn tay run run cởi khuy áo của Giang Nhan, vì hồi hộp, càng muốn trấn tỉnh lại càng bối rối, cậu cởi một khuy trong hai, ba phút.
"Chị, nếu như chúng ta có thể sống sót ra ngoài, chị không tha thứ cho em cũng không sao, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta sẽ không chết."
Giang Nhan biết, cậu muốn thay thế tên bệnh nhân kia cưỡng gian mình.
"Em tin tưởng bọn họ thật sự sẽ giữ lời thả chúng ta đi sao?"
"Em cũng không biết, nhưng em cũng không còn cách nào khác." Hai tay Hàng Án càng lúc càng run, đầu ngón tay thỉnh thoảng chọc vào ngực Giang Nhan, dường như có một ý niệm thôi thúc cậu mau chóng hoàn thành nhiệm vụ này, không bao lâu liền cởi áo Giang Nhan ra.
Sau đó cậu không tiếp tục xuống dưới, hai má ửng hồng, nhắm mắt lại, cẩn thận ghé sát vào người Giang Nhan: "Nếu như chị sợ, em... em sẽ cố gắng làm theo các bước bình thường được không?"
Cô bị trói ở trên giường, Hàng Án đứng bên mép giường vừa lo lắng vừa khẩn trương.
"Chị, thật xin lỗi." Cậu cụp mắt nhìn xuống đất, luống cuống xin lỗi, "Em không muốn giật điện khiến chị ngất, nhưng em thực sự sợ chị chết, Triệu Cầm và Lý Giai Giai cũng sẽ bị siết cổ chết."
"Em... em không biết phải làm sao. Xem ra chỉ có cách này mới có thể bảo vệ chị và bạn học của em..." Hàng Án vô cùng căng thẳng, nói năng lộn xộn.
Hiện tại họ đang ở trong một căn phòng nhỏ xa lạ, Triệu Cầm, Lý Giai Giai và hai tên đàn ông đã biến mất, cmột chiếc camera ở góc đang chỉa thẳng vào họ.
Giang Nhan im lặng một lúc, quan sát vẻ mặt của cậu: "Trên tờ giấy đó viết gì?"
Hàng Án mím chặt môi, không nói nên lời.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp phải chuyện như vậy, lo lắng đến mức không biết phải làm gì.
"Nói đi, chuyện gì tôi cũng có thể tiếp nhận được."
Hàng Án vẫn không thể nói nổi.
"Hàng Án......" Giọng nói Giang Nhan mềm mỏng, "Tôi cho rằng quan hệ chúng ta không tồi, em sẽ không giấu giếm tôi."
Hàng An cắn môi dưới, vành mắt hồng hồng, thật sự khó có thể nói: "Chị..."
Giang Nhan cũng không nói, chờ cậu chủ động nói.
Căn phòng yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Người Hàng Án run lên, cậu đang đứng trước một quyết định khó khăn.
Một lúc lâu sau, cậu quay người, đưa lưng về phía Giang Nhan, nhắm mắt lại và nhẹ giọng nói: "Khi người mẹ cứu con gái thì bị bọn bắt cóc cưỡng hiếp, chúng còn quay phim gửi cho người chồng xem."
"Em... " Tai Hàng Án đỏ bừng, chuyện này đối với cậu còn khó hơn kì thi đại học gấp ngàn lần "Sau khi em đánh ngất tên kia đã đổi nhân vât với hắn, hiện tại nhân vật của em là tội phạm cưỡng gian."
"Chị, em không nghĩ là... nhưng em càng không muốn nhìn thấy chị bị vấy bẩn." Hàng Án cúi đầu xuống, vô cùng u sẩu, "Những kẻ đó rất tàn nhẫn, giết người ngay trước mặt chúng ta, em thực sự sợ hãi, sợ em sẽ chết, cũng sợ chị sẽ chết."
Truyện chỉ đăng duy nhất trên nền tảng wattpad - lunarosa79, vui lòng đọc trên trang chính chủ để ủng hộ công sức nhà dịch, cảm ơn bạn.
Giọng nói của cậu nhỏ dần, giãy giụa thống khổ một hồi, thở dài một tiếng, lúc quay người lại cầm theo một tấm khăn đen trên bàn bên cạnh, không dám nhìn Giang Nhan, "Chị, em xin lỗi, em không muốn chết, em mới là học sinh lớp 11, em còn chưa học đại học, chưa từng yêu đương... Còn rất nhiều thứ mà em chưa kịp làm..."
Cậu nói rất nhiều như để thuyết phục bản thân và tiếp thêm dũng khí cho mình, cậu lấy khăn che đi đôi mắt của Giang Nhan.
"Thật xin lỗi..." Ngoài xin lỗi ra, anh không biết nói gì khác, hai tay run bần bật, phải tự nắm lấy tay mình mấy lần mới ổn định được.
Giang Nhan không nói gì, biểu cảm thấp thỏm và sợ hãi của Hàng Án không có sơ hở gì, nhưng cậu đã bỏ qua một điều: "Làm sao em biết rằng trò chơi này có thể thay đổi nhân vật?"
"Em... " Hằng Án nghẹn lời, "Em không biết, lúc đó em chỉ là muốn thử một chút, lúc trước lớp tụi em ăn liên hoan có chơi trò nhập vai, trong quy tắc có cho đổi nhân vật."
Nói được nửa chừng, bàn tay run run cởi khuy áo của Giang Nhan, vì hồi hộp, càng muốn trấn tỉnh lại càng bối rối, cậu cởi một khuy trong hai, ba phút.
"Chị, nếu như chúng ta có thể sống sót ra ngoài, chị không tha thứ cho em cũng không sao, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta sẽ không chết."
Giang Nhan biết, cậu muốn thay thế tên bệnh nhân kia cưỡng gian mình.
"Em tin tưởng bọn họ thật sự sẽ giữ lời thả chúng ta đi sao?"
"Em cũng không biết, nhưng em cũng không còn cách nào khác." Hai tay Hàng Án càng lúc càng run, đầu ngón tay thỉnh thoảng chọc vào ngực Giang Nhan, dường như có một ý niệm thôi thúc cậu mau chóng hoàn thành nhiệm vụ này, không bao lâu liền cởi áo Giang Nhan ra.
Sau đó cậu không tiếp tục xuống dưới, hai má ửng hồng, nhắm mắt lại, cẩn thận ghé sát vào người Giang Nhan: "Nếu như chị sợ, em... em sẽ cố gắng làm theo các bước bình thường được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.