Chương 11:
Giả Tiểu Lộc
09/09/2021
Cũng may, xung quanh đó cũng không còn ai sinh sống nữa, vậy nên đồ ở trong siêu thị cũng chỉ để cho hai anh dùng. Đây thực sự là một điều vô cùng may mắn.
Mặc dù đây chỉ là một siêu thị cỡ nhỏ, hơn nữa bởi vì chưa kịp nhập hàng vào sáng sớm, nên thực phẩm tươi sống trong diêu thị cũng ít hơn bình thường. Thế nhưng bằng đấy cũng đủ cho hai anh em ăn uống trong khoảng 3 tháng. Cũng đủ để họ chờ được ba của hai người đến đón.
Hai người nhang chóng chạy về nhà, cẩn thận xếp gọn đồ đạc rồi chuẩn bị ăn cơm trưa. Sau đó thì rèn luyện sức khỏe, ăn cơm tối rồi lại tiếp tục rèn luyện sức khỏe.
Cuộc sống nhàm chán mà đơn điệu, khô khan lại áp lực, ngay cả người trưởng thành cũng không chịu nổi. Thế nhưng đó lại là cuộc sống thường ngày của hai đứa trẻ.
Tận thế sẽ không vì chúng còn nhỏ mà có thêm ưu đãi, cũng không vì chúng yếu ớt mà thêm phần chăm sóc, nó sẽ chỉ lạnh lùng mà nhìn tất cả giãy dụa đau khổ, cố gắng cầu sinh.
Tận thế, khắc nghiệt vô cùng, mà cũng công bằng vô cùng, khác nghiệt một cách công bằng.
Tận thế, đối với tất cả đều không hữu hảo.
Ngày hôm sau, hai người đang làm công việc hàng ngày thì đột nhiên nghe thấy tiếng súng từ đằng xa. Mặc dù cũng phải cách xa đến mấy km, thế nhưng cơ thể sau khi có dị năng cũng được cường hoá rất nhiều, ngay cả ngũ cảm cũng tinh tường vô cùng, ngay cả trực giác cũng rất chuẩn xác.
Mặc dù khá xa, thế nhưng hai người vẫn nghe thấy được tiếng súng không ngừng. Chung Sử Huyền có linh cảm không tốt, cậu cảm thấy có nguy hiểm đang tới gần.
Vội vàng chạy lên sân thượng, lấy ống nhòm quân dụng của ba theo cùng, nhân tiện kéo theo em trai vẫn đang giật mình bên cạnh. Trước tiên, Chung Sử Huyền lấy ống nhòm quan sát nhất cử nhất động của đám người kia.
Cũng may, quanh đây đều là biệt thự, nhà cao tầng cũng chỉ có khách sạn là cao nhất, hơn nữa khách sạn cũng chỉ có ba cái loại nhỏ, vậy nên tầm nhìn rất thoáng đãng. Đó là một đội ngũ gồm ba xe tải, một xe jeep đi phía trước và hai xe du lịch cỡ nhỏ.
Bởi vì quá xa, nên cậu cũng không xác định được bọn họ có bao nhiêu người, thế nhưng nhìn kiểu này, có lẽ là không ít. Hơn nữa, đám người kia còn có súng, lại không phải quân đội, cậu cũng không cảm thấy bọn họ là người tốt.
Đám người kia đi đến một cái khách sạn cách nhà Chung Sử Huyền hơn 1 km thì dừng lại, có vẻ là định vào đó để nghỉ ngơi. Lúc này Chung Sử Huyền mới nhìn rõ, đám người này có khoảng 70 người.
Thế nhưng, lại chia thành hai phe rất đối lập, một bên là đám người cầm súng khỏe mạnh, quần áo tươm tất, một bên lại là đám người gầy yếu quần áo bẩn thỉu, dơ dáy run rẩy đứng cùng với nhau. Đừng hỏi vì sao xa vậy cậu còn thấy bịn họ run rẩy, cậu chính là thấy thôi. Đám người run rẩy kia chủ yếu là trẻ em và phụ nữ, đều là kiểu không có sức trống cự.
Lúc này sắc mặt Chung Sử Huyền càng kém, cậu đưa ống nhòm cho em trai, trong đầu lại không ngừng suy nghĩ biện pháp tránh xa đám người kia. Rốt cuộc cũng chỉ là một đứa nhóc, cho dù bình thường có tỏ ra trưởng thành thế nào, thế nhưng Chung Sử Huyền cũng chỉ mới hơn 10 tuổi mà thôi.
Chung Sử Bân nhìn một lát thì cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, sợ hãi nhìn về phía anh trai mình. Vấn đề đầu tiên mà cậu nghĩ đến lại là:
- Anh, liệu bọn họ có tìm thấy siêu thị gần nhà chúng ta rồi mang hết đồ đạc đi không?
Lúc này, Chung Sử Huyền mới giật mình lại, đúng vậy, đồ ăn trong cái siêu thị kia, làm sao đây? Hai người mặc dù còn nhỏ, thế nhưng cũng không phải loại ngây thơ không biết suy nghĩ. Hơn nữa, lúc trước bọn họ cũng từng bị người ta phản bội, đâm sau lưng một lần. Điều này đối với hai đứa trẻ chưa trải sự đời mà nói, thực sự là một bài học vô cùng tàn khốc, khiến cho hai người không bao giờ quên.
Chung Sử Huyền lại lấy ống nhòm quan sát thêm, thấy đám người kia bắt đầu cho người vào sử lý zombie trong khách sạn, có vẻ là muốn ở lại đó đêm nay, hơn nữa mấy cái xe cũng bắt đầu dàn hàng ra rồi, không định đi tiếp nữa. Có vẻ như hôm nay bọn họ không định ra ngoài đi tìm vật tư.
Chung Sử Huyền lo nghĩ đắn đo một hồi, nhìn ánh mặt trời trên đầu, bây giờ là gần 2 giờ chiều, còn khoảng 3 tiếng rưỡi nữa là trời tối rồi. Cuối cùng quyết định cùng em trai chạy đi vận chuyển đồ ăn về nhà, lấy được bao nhiêu thì lấy, nếu không thì sẽ chẳng còn cơ hội nữa.
Hai người tìm khắp nơi, cuối cùng tìm được mấy chiếc xe đạp ở một nhà hàng xóm gần đó. Chủ nhà này có vẻ rất thích chạy xe đạp, ở đây hầu như đều là xe đạp địa hình đắt tiền. Thế nhưng thứ mà hai người cần lại không phải là chúng, mà là hai chiếc xe đạp thường có yên sau, có thể chở đồ được.
Bơm hơi, kiểm tra tay phanh, tất cả mọi thứ đều bình thường. Tiếp đó, hai người bắt đầu hành trình vận chuyển lương thực của mình.
Mặc dù đây chỉ là một siêu thị cỡ nhỏ, hơn nữa bởi vì chưa kịp nhập hàng vào sáng sớm, nên thực phẩm tươi sống trong diêu thị cũng ít hơn bình thường. Thế nhưng bằng đấy cũng đủ cho hai anh em ăn uống trong khoảng 3 tháng. Cũng đủ để họ chờ được ba của hai người đến đón.
Hai người nhang chóng chạy về nhà, cẩn thận xếp gọn đồ đạc rồi chuẩn bị ăn cơm trưa. Sau đó thì rèn luyện sức khỏe, ăn cơm tối rồi lại tiếp tục rèn luyện sức khỏe.
Cuộc sống nhàm chán mà đơn điệu, khô khan lại áp lực, ngay cả người trưởng thành cũng không chịu nổi. Thế nhưng đó lại là cuộc sống thường ngày của hai đứa trẻ.
Tận thế sẽ không vì chúng còn nhỏ mà có thêm ưu đãi, cũng không vì chúng yếu ớt mà thêm phần chăm sóc, nó sẽ chỉ lạnh lùng mà nhìn tất cả giãy dụa đau khổ, cố gắng cầu sinh.
Tận thế, khắc nghiệt vô cùng, mà cũng công bằng vô cùng, khác nghiệt một cách công bằng.
Tận thế, đối với tất cả đều không hữu hảo.
Ngày hôm sau, hai người đang làm công việc hàng ngày thì đột nhiên nghe thấy tiếng súng từ đằng xa. Mặc dù cũng phải cách xa đến mấy km, thế nhưng cơ thể sau khi có dị năng cũng được cường hoá rất nhiều, ngay cả ngũ cảm cũng tinh tường vô cùng, ngay cả trực giác cũng rất chuẩn xác.
Mặc dù khá xa, thế nhưng hai người vẫn nghe thấy được tiếng súng không ngừng. Chung Sử Huyền có linh cảm không tốt, cậu cảm thấy có nguy hiểm đang tới gần.
Vội vàng chạy lên sân thượng, lấy ống nhòm quân dụng của ba theo cùng, nhân tiện kéo theo em trai vẫn đang giật mình bên cạnh. Trước tiên, Chung Sử Huyền lấy ống nhòm quan sát nhất cử nhất động của đám người kia.
Cũng may, quanh đây đều là biệt thự, nhà cao tầng cũng chỉ có khách sạn là cao nhất, hơn nữa khách sạn cũng chỉ có ba cái loại nhỏ, vậy nên tầm nhìn rất thoáng đãng. Đó là một đội ngũ gồm ba xe tải, một xe jeep đi phía trước và hai xe du lịch cỡ nhỏ.
Bởi vì quá xa, nên cậu cũng không xác định được bọn họ có bao nhiêu người, thế nhưng nhìn kiểu này, có lẽ là không ít. Hơn nữa, đám người kia còn có súng, lại không phải quân đội, cậu cũng không cảm thấy bọn họ là người tốt.
Đám người kia đi đến một cái khách sạn cách nhà Chung Sử Huyền hơn 1 km thì dừng lại, có vẻ là định vào đó để nghỉ ngơi. Lúc này Chung Sử Huyền mới nhìn rõ, đám người này có khoảng 70 người.
Thế nhưng, lại chia thành hai phe rất đối lập, một bên là đám người cầm súng khỏe mạnh, quần áo tươm tất, một bên lại là đám người gầy yếu quần áo bẩn thỉu, dơ dáy run rẩy đứng cùng với nhau. Đừng hỏi vì sao xa vậy cậu còn thấy bịn họ run rẩy, cậu chính là thấy thôi. Đám người run rẩy kia chủ yếu là trẻ em và phụ nữ, đều là kiểu không có sức trống cự.
Lúc này sắc mặt Chung Sử Huyền càng kém, cậu đưa ống nhòm cho em trai, trong đầu lại không ngừng suy nghĩ biện pháp tránh xa đám người kia. Rốt cuộc cũng chỉ là một đứa nhóc, cho dù bình thường có tỏ ra trưởng thành thế nào, thế nhưng Chung Sử Huyền cũng chỉ mới hơn 10 tuổi mà thôi.
Chung Sử Bân nhìn một lát thì cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, sợ hãi nhìn về phía anh trai mình. Vấn đề đầu tiên mà cậu nghĩ đến lại là:
- Anh, liệu bọn họ có tìm thấy siêu thị gần nhà chúng ta rồi mang hết đồ đạc đi không?
Lúc này, Chung Sử Huyền mới giật mình lại, đúng vậy, đồ ăn trong cái siêu thị kia, làm sao đây? Hai người mặc dù còn nhỏ, thế nhưng cũng không phải loại ngây thơ không biết suy nghĩ. Hơn nữa, lúc trước bọn họ cũng từng bị người ta phản bội, đâm sau lưng một lần. Điều này đối với hai đứa trẻ chưa trải sự đời mà nói, thực sự là một bài học vô cùng tàn khốc, khiến cho hai người không bao giờ quên.
Chung Sử Huyền lại lấy ống nhòm quan sát thêm, thấy đám người kia bắt đầu cho người vào sử lý zombie trong khách sạn, có vẻ là muốn ở lại đó đêm nay, hơn nữa mấy cái xe cũng bắt đầu dàn hàng ra rồi, không định đi tiếp nữa. Có vẻ như hôm nay bọn họ không định ra ngoài đi tìm vật tư.
Chung Sử Huyền lo nghĩ đắn đo một hồi, nhìn ánh mặt trời trên đầu, bây giờ là gần 2 giờ chiều, còn khoảng 3 tiếng rưỡi nữa là trời tối rồi. Cuối cùng quyết định cùng em trai chạy đi vận chuyển đồ ăn về nhà, lấy được bao nhiêu thì lấy, nếu không thì sẽ chẳng còn cơ hội nữa.
Hai người tìm khắp nơi, cuối cùng tìm được mấy chiếc xe đạp ở một nhà hàng xóm gần đó. Chủ nhà này có vẻ rất thích chạy xe đạp, ở đây hầu như đều là xe đạp địa hình đắt tiền. Thế nhưng thứ mà hai người cần lại không phải là chúng, mà là hai chiếc xe đạp thường có yên sau, có thể chở đồ được.
Bơm hơi, kiểm tra tay phanh, tất cả mọi thứ đều bình thường. Tiếp đó, hai người bắt đầu hành trình vận chuyển lương thực của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.