Chương 32:
Giả Tiểu Lộc
30/11/2021
Sử Nhã vừa nhìn thấy hai con thú bị giải quyết kia, không nói hai lời lập tức lôi chúng về biệt thự nổi lửa nướng thịt ngoài trời.
Thực sự đã rất lâu rồi Sử Nhã chưa được ăn thứ gì có thể giúp cô có cảm giác no bụng. Tinh thạch chỉ có thể giúp cô tràn đầy năng lượng, chứ cũng chẳng thể giúp cô xoa dịu cảm giác đói khát mà dạ dày mang tới.
Đồ ăn của người thường thì lại chỉ có mùi vị thôi, chứ cũng không đủ cô nhét kẽ răng, cho dù có ăn nhiều đến mức nào thì cô vẫn thấy đói. Vậy nên Sử Nhã dứt khoát nhịn đói luôn, để dành lại đồ ăn cho con trai.
Thế nhưng hai con biến dị thú này thì khác. Sử Nhã có thể thấy trong người chúng tràn đầy năng lượng, cô cảm thấy, chỉ cần ăn thịt chúng, thì sẽ không đói nữa, có khi còn bổ hơn cả tinh thạch zombie nữa chứ.
Những người còn lại nhìn Sử Nhã nướng thịt thì do dự một chút, cuối cùng vẫn tham gia vào. Dù sao cũng đã tận thế rồi, cho dù thịt của đám thú biến dị này có độc hay có vấn đề thì cũng chẳng quan trọng nữa.
Còn không phải là bởi vì có thể sống thêm mấy ngày sao. Để có thể sống sót vượt qua khoảng thời gian khó khăn bây giờ, cho dù biết có khả năng sẽ để lại di chứng sau này, thế nhưng sẽ có người lựa chọn dừng lại không cố gắng đi tiếp về phía trước nữa sao.
Hơn nữa trực giác của bọn họ cũng nói rằng chỗ thịt này không có vấn đề gì. Có lẽ là do cảm nhận được sự nguy hiểm đến từ xung quanh, vậy nên sau mạt thế những người kích phát dị năng hay không kích phát, các giác quan đều trở nên nhạy bén hơn rất nhiều.
Vậy nên tất cả đều tụm lại nướng thịt. Bởi vì không phải chuyên nghiệp, vậy nên bọn họ cắt thịt của mấy con heo đầu chó này đều rất xứt sẹo không đều. Sau khi lột da cắt hết thịt xong, vẫn còn dư lại rất nhiều thịt dính trên xương.
Cuối cùng bọn họ để lại xương sườn và đuôi để hôm sau nấu món khác, còn xương ống và xương cột sống thì cho vào hầm hết.
Chẳng qua chỗ xương này quá nhiều, bọn họ đành phải chia ra mấy nồi nấu mới hết được. Cũng may lúc trước khi đi thu thập vật tư, bọn họ cũng tìm được mấy cái bếp gas chuyên nấu tiệc ngoài trời, vậy nên vẫn là có khả năng nấu được hết chỗ xương đó.
Làm xong hết mấy việc kia, thì thịt nướng mà Sử Nhã chuẩn bị cũng chín gần một nửa rồi. Cô cũng không ăn mảnh, liền lấy dao cắt phần thị chín thơm phức bên ngoài xuống. Sau đó lại rắc một ít muối và gia vị nướng lên thịt, giữ lại một ít cho bản thân, lúc này mới đẩy đĩa thịt về phía mọi người.
Chỗ thịt Sử Nhã cắt xuống cũng phải có hơn 10 kg, thế nhưng mấy người chỉ ăn một lát là hết. Thịt của con heo đầu chó này có màu hồng cam như thịt cá hồi, thế nhưng ăn vào lại có vị khá giống thịt thỏ.
Mặc dù không ngon bằng thịt thỏ, thế nhưng đối với những người đã lâu không ăn thịt tươi mà nói, đây vẫn là mĩ vị nhân gian.
Mọi người ăn thịt xong thì không thể bình thản mà ngồi đợi Sử Nhã nướng thịt nữa. Cuối cùng mỗi người đều tự nướng thịt cho bản thân.
Hai con heo đầu chó cộng lại cũng được gần 900 kg thịt, thế mà bị mấy người bọn họ ăn hết.
Tất nhiên, Sử Nhã vẫn là ăn nhiều nhất, cô ăn hết một phần tư chỗ thịt đó, hẳn nửa con heo đầu chó. Thế nhưng những người khác cũng ăn không ít, tính ra mỗi người đều ăn khoảng một phần tư con heo đầu chó.
Lâu rồi bọn họ mới được ăn một bữa no căng thế này. Có điều, có lẽ cũng là do thịt của con heo đầu chó này dễ tiêu hóa nữa, mặc dù bọn họ ăn rất no, thế nhưng cũng không có quá nhiều khó chịu hay chướng bụng không chịu nổi.
Tối đến, bọn họ cũng không ăn cơm nữa mà bỏ thêm chút khoai tây vào trong nồi xương hầm. Bởi vì dùng dao không tốt, vậy nên trên xương vẫn còn rất nhiều thịt, xương ống đập ra còn có tủy béo ngậy, vậy nên bữa tối của bọn họ ăn vẫn rất ngon miệng. Canh xương hầm thực sự rất ngon.
Từ đó về sau, trong hạng mục công việc cần làm của bọn họ cũng nhiều thêm một phần là săn biến dị thú. Tất nhiên, những vật tư khác bọn họ vẫn sẽ thu đều đặn.
Chẳng qua, mọi người đều không còn mặn mà nhiều với đồ ăn đóng hộp như trước nữa, thay vào đó bọn họ dành nhiều không gian hơn cho các loại vật dụng sinh hoạt thường ngày hơn.
Cứ như vậy, hoàn cảnh sống của bọn họ cũng được cải thiện hơn rất nhiều. Mà sau khi được ăn thịt dị thú, dị năng của bọn họ cũng tăng lên một chút.
Chẳng qua, dị thú cũng không dễ tìm như vậy. Mặc dù bọn chúng không mạnh lắm, thế nhưng chạy trốn lại rất nhanh. Vả lại, bình thường bọn họ đều di chuyển bằng mini bus, tiếng động phát ra cũng không nhỏ, đám thú kia chỉ cần hơi nghe tiếng động là đã chạy rồi, vậy nên bình thường bọn họ cũng chẳng nhìn thấy bóng dáng của bọn chúng đâu.
Thành ra bây giờ muốn bắt dị thú đều dựa vào Sử Nhã hết. Sử Nhã sẽ cùng ngồi xe đi thu thập vật tư với họ, nhưng đi được một nửa thì sẽ tách ra, Sử Nhã đi săn thú, nhưng người còn lại thì thu thập vật tư. Sau đó hẹn trước thời gian, đến giờ hẹn thì mọi người sẽ tự động tụ tập lại chỗ đó, sau đó cùng nhau trở về.
Thực sự đã rất lâu rồi Sử Nhã chưa được ăn thứ gì có thể giúp cô có cảm giác no bụng. Tinh thạch chỉ có thể giúp cô tràn đầy năng lượng, chứ cũng chẳng thể giúp cô xoa dịu cảm giác đói khát mà dạ dày mang tới.
Đồ ăn của người thường thì lại chỉ có mùi vị thôi, chứ cũng không đủ cô nhét kẽ răng, cho dù có ăn nhiều đến mức nào thì cô vẫn thấy đói. Vậy nên Sử Nhã dứt khoát nhịn đói luôn, để dành lại đồ ăn cho con trai.
Thế nhưng hai con biến dị thú này thì khác. Sử Nhã có thể thấy trong người chúng tràn đầy năng lượng, cô cảm thấy, chỉ cần ăn thịt chúng, thì sẽ không đói nữa, có khi còn bổ hơn cả tinh thạch zombie nữa chứ.
Những người còn lại nhìn Sử Nhã nướng thịt thì do dự một chút, cuối cùng vẫn tham gia vào. Dù sao cũng đã tận thế rồi, cho dù thịt của đám thú biến dị này có độc hay có vấn đề thì cũng chẳng quan trọng nữa.
Còn không phải là bởi vì có thể sống thêm mấy ngày sao. Để có thể sống sót vượt qua khoảng thời gian khó khăn bây giờ, cho dù biết có khả năng sẽ để lại di chứng sau này, thế nhưng sẽ có người lựa chọn dừng lại không cố gắng đi tiếp về phía trước nữa sao.
Hơn nữa trực giác của bọn họ cũng nói rằng chỗ thịt này không có vấn đề gì. Có lẽ là do cảm nhận được sự nguy hiểm đến từ xung quanh, vậy nên sau mạt thế những người kích phát dị năng hay không kích phát, các giác quan đều trở nên nhạy bén hơn rất nhiều.
Vậy nên tất cả đều tụm lại nướng thịt. Bởi vì không phải chuyên nghiệp, vậy nên bọn họ cắt thịt của mấy con heo đầu chó này đều rất xứt sẹo không đều. Sau khi lột da cắt hết thịt xong, vẫn còn dư lại rất nhiều thịt dính trên xương.
Cuối cùng bọn họ để lại xương sườn và đuôi để hôm sau nấu món khác, còn xương ống và xương cột sống thì cho vào hầm hết.
Chẳng qua chỗ xương này quá nhiều, bọn họ đành phải chia ra mấy nồi nấu mới hết được. Cũng may lúc trước khi đi thu thập vật tư, bọn họ cũng tìm được mấy cái bếp gas chuyên nấu tiệc ngoài trời, vậy nên vẫn là có khả năng nấu được hết chỗ xương đó.
Làm xong hết mấy việc kia, thì thịt nướng mà Sử Nhã chuẩn bị cũng chín gần một nửa rồi. Cô cũng không ăn mảnh, liền lấy dao cắt phần thị chín thơm phức bên ngoài xuống. Sau đó lại rắc một ít muối và gia vị nướng lên thịt, giữ lại một ít cho bản thân, lúc này mới đẩy đĩa thịt về phía mọi người.
Chỗ thịt Sử Nhã cắt xuống cũng phải có hơn 10 kg, thế nhưng mấy người chỉ ăn một lát là hết. Thịt của con heo đầu chó này có màu hồng cam như thịt cá hồi, thế nhưng ăn vào lại có vị khá giống thịt thỏ.
Mặc dù không ngon bằng thịt thỏ, thế nhưng đối với những người đã lâu không ăn thịt tươi mà nói, đây vẫn là mĩ vị nhân gian.
Mọi người ăn thịt xong thì không thể bình thản mà ngồi đợi Sử Nhã nướng thịt nữa. Cuối cùng mỗi người đều tự nướng thịt cho bản thân.
Hai con heo đầu chó cộng lại cũng được gần 900 kg thịt, thế mà bị mấy người bọn họ ăn hết.
Tất nhiên, Sử Nhã vẫn là ăn nhiều nhất, cô ăn hết một phần tư chỗ thịt đó, hẳn nửa con heo đầu chó. Thế nhưng những người khác cũng ăn không ít, tính ra mỗi người đều ăn khoảng một phần tư con heo đầu chó.
Lâu rồi bọn họ mới được ăn một bữa no căng thế này. Có điều, có lẽ cũng là do thịt của con heo đầu chó này dễ tiêu hóa nữa, mặc dù bọn họ ăn rất no, thế nhưng cũng không có quá nhiều khó chịu hay chướng bụng không chịu nổi.
Tối đến, bọn họ cũng không ăn cơm nữa mà bỏ thêm chút khoai tây vào trong nồi xương hầm. Bởi vì dùng dao không tốt, vậy nên trên xương vẫn còn rất nhiều thịt, xương ống đập ra còn có tủy béo ngậy, vậy nên bữa tối của bọn họ ăn vẫn rất ngon miệng. Canh xương hầm thực sự rất ngon.
Từ đó về sau, trong hạng mục công việc cần làm của bọn họ cũng nhiều thêm một phần là săn biến dị thú. Tất nhiên, những vật tư khác bọn họ vẫn sẽ thu đều đặn.
Chẳng qua, mọi người đều không còn mặn mà nhiều với đồ ăn đóng hộp như trước nữa, thay vào đó bọn họ dành nhiều không gian hơn cho các loại vật dụng sinh hoạt thường ngày hơn.
Cứ như vậy, hoàn cảnh sống của bọn họ cũng được cải thiện hơn rất nhiều. Mà sau khi được ăn thịt dị thú, dị năng của bọn họ cũng tăng lên một chút.
Chẳng qua, dị thú cũng không dễ tìm như vậy. Mặc dù bọn chúng không mạnh lắm, thế nhưng chạy trốn lại rất nhanh. Vả lại, bình thường bọn họ đều di chuyển bằng mini bus, tiếng động phát ra cũng không nhỏ, đám thú kia chỉ cần hơi nghe tiếng động là đã chạy rồi, vậy nên bình thường bọn họ cũng chẳng nhìn thấy bóng dáng của bọn chúng đâu.
Thành ra bây giờ muốn bắt dị thú đều dựa vào Sử Nhã hết. Sử Nhã sẽ cùng ngồi xe đi thu thập vật tư với họ, nhưng đi được một nửa thì sẽ tách ra, Sử Nhã đi săn thú, nhưng người còn lại thì thu thập vật tư. Sau đó hẹn trước thời gian, đến giờ hẹn thì mọi người sẽ tự động tụ tập lại chỗ đó, sau đó cùng nhau trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.