Chương 13: Cuộc đụng độ và nỗi niềm của Thế Nguyên
Nguyễn Ngọc Phương Anh
10/03/2014
Ngô Quân không biết từ bao giờ đã ở đây, kéo ghế ngồi cạnh Phương Tuyết. Cô đen mặt, hỏi với giọng hơi bực. “Còn nhiều chỗ trống, sao thầy lại ngồi bàn này?”
Ngô Quân cười tươi, nhưng Phương Tuyết lại thấy sặc mùi nguy hiểm. “Thì tôi mỏi chân nên dừng luôn ở đây, em có ý kiến?” Anh nheo nheo mắt sau cái kính đen, làm cô cảm thấy chột dạ.
Phương Tuyết lập tức thay đổi thái dộ giả lả.” Không, thầy cứ TỰ NHIÊN.”
Bên cạnh, Thanh Cửu theo dõi câu chuyện. Cậu ta vừa đút miếng rau, vừa khinh khỉnh. “Ồ, thầy có nụ cười rất đẹp. Nhưng cười nhiều thế, thầy không sợ sái quai hàm à?”
Ngô Quân lúc này mới quay sang để ý Cửu Cửu, cầm đũa lấy trong phần ăn Phương Tuyết một miếng thịt, từ tốn nhai trả lời:” Không sao, tôi cũng có biết sơ qua châm cứu. Cười chán rồi châm một cái là sẽ như bình thường.”
“Châm nhiều thảm nào tôi thấy mồm thầy bị rỗ.”
“Còn tôi thì thấy cậu cũng yêu thiên nhiên ra phết. Mũ hoa đẹp đấy, tôi đoán chắc trong người cậu cũng quần đùi hoa đúng không?” Ngô Quân bình tĩnh đáp trả, tiếp tục gắp miếng cơm vào miệng.
“Ít ra tôi còn chưa có thú vui bệnh hoạn là thích châm kim vào mồm mình.” Thanh Cửu cũng không vừa, chuyển sang tấn công đồ ăn của cô. Hễ Ngô Quân gắp một miếng, cậu ta cũng lấy một miếng, làm Phương Tuyết khóc ròng. Ôi, bữa tối thần thánh!
“Cậu cứ yên tâm. Cái kiểu cười ruồi của cậu sớm muộn cũng có ngày đến nhờ tôi châm thôi!”
“Thầy cũng yên tâm đi! Cái dạng lang băm tôi đây cũng chả có hứng.”
Phương Tuyết ngồi một bên, dường như hoa bay đầy đầu. Thầy Ngô Quân từ bao giờ lại thích chành chọe như con nít? Cô ngồi ở giữa, hứng chịu hai cái miệng đấu khẩu, nước mưa bay tứ tung. Cảm thấy không thể chịu nổi, cô bỏ mặc hai người đang liếc mắt “đưa tình”, giận dỗi xách gót bỏ về.
Ngô Quân thấy Phương Tuyết đứng dậy liền đi theo, nói với giọng khinh khỉnh:” Thôi, tôi không chấp con nít.”
Nói xong, anh còn làm ra vẻ xua xua tay. Cửu Cửu cũng bước ra khỏi chỗ, đội chiếc mũ hoa trên đầu, nhếch mép cười nhìn Ngô Quân rồi quay sang Phương Tuyết:” Thôi, em còn có việc phải đi trước, để tránh mấy người đã ngu còn cố tỏ ra nguy hiểm.”
Phương Tuyết lại một lần nữa bi ai, nhưng nghe thấy Thanh Củu nói là đi, cũng vỗ vai:” Ừ, khi nào đi học nhớ báo tỉ một câu.”
Cuối cùng, Cửu Cửu cũng ra khỏi trường. Phương Tuyết thì đi kí túc làm bài tập. Ngô Quân thấy vậy liền thở dài bước về.
Trong khi đó, ở một căn nhà sang trọng với nền nhà được ốp bằng men gạch, những ô kính được nhập từ đức và đèn chùm sáng mờ mờ ảo ảo như tòa lâu đài, Thanh Cửu ngồi nhâm nhi cốc cà phê trong phòng khách, đối diện là Thế Nguyên đang nhìn với vẻ lo lắng.
“Anh, anh thấy tỉ tỉ thế nào?”
Nghe Thanh Cửu hỏi, Thế Nguyên hơi giật mình. Cậu không trả lời, mắt nhìn với vẻ không được vui:” Sao thế?”
“Em thấy hứng thú với tỉ ấy.” Thanh Cửu lôi trong túi áo ra một gói thuốc lá, rút một điếu rồi châm lửa. Thế Nguyên phía đối diện mặt hơi nhăn lại.
“Anh yêu cô ấy, anh hi vọng em có thể...”
Thế Nguyên chưa nói hết câu, Thanh Cửu đã chặn ngang họng. “Em không quan tâm, chẳng phải anh vẫn là một người anh tốt? Một cô gái cho em được chứ?”
Nguyên bắt đầu cảm thấy tức giận. Cậu to giọng:” Em coi Phương Tuyết là gì? Là một đồ vật có thể nói cho là cho, bỏ là bỏ? Anh biết tính em, chỉ hi vọng em để yên cho hai bọn anh một chút.”
Thanh Cửu nhả từng đợt khói trong không trung làm Thế Nguyên ho sù sụ. Cậu cười khẩy:” Ồ, anh trai của tôi, hình như cô ấy KHÔNG HỀ yêu anh? Em nghĩ anh nên buông tay đi là vừa.”
Cách nói đểu của Thanh Cửu làm Nguyên không giữ được bình tĩnh. Nguyên định lên tiếng phản bác, nhưng biết nói gì? Nếu lời Cửu là sai, anh còn đứng lên khẳng định cô ấy là của anh, vậy mà lại không thể. Em trai – người mà anh luôn quan tâm lại đi nặng lời với anh như vậy, ngang nhiên đụng vào nỗi đau mà anh đã cố không khơi gợi. Anh phải làm gì?
Thế Nguyên cảm thấy trong tim có nỗi đau giày vò. Anh đứng bật dậy đi thẳng lên lầu. Dõi theo từng bước anh, Thanh Cửu dúi điếu thuốc nhăn nhúm vào trong gạt tàn, ánh mắt lộ ra sắc như dao, mang theo vài phần nguy hiểm.
Nguyên ngả người xuống giường. Nếu là giờ này vào những ngày bình thường, hẳn anh sẽ mở sách vở ra học bài. Nhưng, anh không thể nào tập trung được. Anh cứ nghĩ mông lung đến lời nói của Thanh Cửu. Anh biết, Cửu không phải người tốt. Cậu ta rất xảo trá, mặc dù vậy, với thân phận anh em, anh luôn bỏ qua lỗi lầm của Cửu.
Trước, Cửu đua xe, bị bắt, chính anh lén lút mang tiền tới nộp phạt, giấu không để bố mẹ biết. Cửu bỏ học đi chơi, anh là người phải lên nói chuyện với giáo viên. Tất cả những gì anh đã làm, không phải chỉ là nghĩa vụ, mà còn là tình thân ruột thịt xuất phát trong tâm hồn. Phải chăng anh đã sai? Đã quá nuông chiều, bao bọc cho cậu em bé nhỏ để rồi bây giờ lại mất kiểm soát? Thế Nguyên thật sự đau đầu.
Đó chưa phải tất cả những gì anh nghĩ đến.
Thế Nguyên khẽ lật mình, lấy trên mặt bàn một khung ảnh. Trong tấm ảnh được lồng kính cẩn thận ấy, Phương Tuyết đang nhoẻn miệng cười. Ánh mắt cô rạng rỡ, môi hồng xinh tươi tắn.
Nguyên khẽ nhắm mắt định thần, ôm tấm ảnh vào trong lòng. Tuyết, em nói anh phải làm gì đây? Làm gì để không còn yêu em nữa? Hay làm gì để em có thể mở lòng với anh? Anh tuyệt vọng, vô cùng tuyệt vọng...
Ở trong kí túc xá, Phương Tuyết giật mình hắt xì hơi vài cái. Cô quệt quệt mũi, nhìn vào đống bài vở đang múa chữ xung quanh mà không thể tập trung được. Cô nhớ đến cuộc gặp mặt của Thế Nguyên và Thanh Cửu mà trong lòng đầy thắc mắc. Chưa bao giờ Tuyết thấy Thế Nguyên lại nhu nhược và nhường nhịn đến như vậy. Trước kia, cô còn nghe các sinh viên khác nói, Thế Nguyên đã từng chống lại ý bố, bỏ quyền quản lí công ti. Vậy Thanh Cửu có điểm gì mà để cho Nguyên lại thuận theo đến thế?
Phương Tuyết bật máy tính, cô muốn hỏi thẳng Cửu Cửu chứ không muốn suy nghĩ lung tung. May mắn, Thanh Cửu cũng đang trên mạng.
[Tin nhắn][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Đệ đệ, đệ có vẻ rất thân với Thế Nguyên?
Nhắn xong, Tuyết như muốn cắn lưỡi mình. Sao cô lại hỏi cái câu ngu như thế chứ!
[Tin nhắn][Trương Thanh Cửu]: Ừm, đương nhiên rồi tỉ. Anh em mà!
[Tin nhắn][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Ta thấy Thế Nguyên sợ đệ?
[Tin nhắn][Trương Thanh Cửu]: Vậy tỉ có sợ đệ không?
[Tin nhắn][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Không, đệ có làm gì tỉ đâu mà phải sợ? *icon cười mỉm*
[Tin nhắn][Trương Thanh Cửu]: Ha ha, chỉ hi vọng tương lai tỉ vẫn sẽ nói câu đấy!
Phương Tuyết không hiểu lời Cửu Cửu nói. Lòng cô đầy thắc mắc. Câu của Cửu có nghĩa gì?
[Tin nhắn][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Đệ có thể giải thích rõ hơn được không?
[Tin nhắn][Trương Thanh Cửu]: À, không, không có gì. Bao giờ trường tỉ tổ chức Liên hoan văn nghệ?
[Tin nhắn][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Hình như 3 ngày nữa.
[Tin nhắn][Trương Thanh Cửu]: Đệ đến được không?
[Tin nhắn][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Được chứ!
[Tin nhắn][Trương Thanh Cửu]: Ha ha, vậy là tốt rồi. Tỉ hãy chờ đi. Vào ngày ấy sẽ có trò vui.
[Tin nhắn][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Đệ định làm gì?
Phương Tuyết vô cùng tò mò, thế nhưng chưa kịp nhận câu trả lời, Thanh Cửu đã out mất. Cô ngồi trên ghế mà thất thần. Tại sao Thanh Cửu lại nói với cô những lời đầy ẩn ý như vậy? Phải chăng sẽ có chuyện gì xảy ra? Nhưng cô biết, tất cả vẫn chỉ là một ẩn số...
Ngô Quân cười tươi, nhưng Phương Tuyết lại thấy sặc mùi nguy hiểm. “Thì tôi mỏi chân nên dừng luôn ở đây, em có ý kiến?” Anh nheo nheo mắt sau cái kính đen, làm cô cảm thấy chột dạ.
Phương Tuyết lập tức thay đổi thái dộ giả lả.” Không, thầy cứ TỰ NHIÊN.”
Bên cạnh, Thanh Cửu theo dõi câu chuyện. Cậu ta vừa đút miếng rau, vừa khinh khỉnh. “Ồ, thầy có nụ cười rất đẹp. Nhưng cười nhiều thế, thầy không sợ sái quai hàm à?”
Ngô Quân lúc này mới quay sang để ý Cửu Cửu, cầm đũa lấy trong phần ăn Phương Tuyết một miếng thịt, từ tốn nhai trả lời:” Không sao, tôi cũng có biết sơ qua châm cứu. Cười chán rồi châm một cái là sẽ như bình thường.”
“Châm nhiều thảm nào tôi thấy mồm thầy bị rỗ.”
“Còn tôi thì thấy cậu cũng yêu thiên nhiên ra phết. Mũ hoa đẹp đấy, tôi đoán chắc trong người cậu cũng quần đùi hoa đúng không?” Ngô Quân bình tĩnh đáp trả, tiếp tục gắp miếng cơm vào miệng.
“Ít ra tôi còn chưa có thú vui bệnh hoạn là thích châm kim vào mồm mình.” Thanh Cửu cũng không vừa, chuyển sang tấn công đồ ăn của cô. Hễ Ngô Quân gắp một miếng, cậu ta cũng lấy một miếng, làm Phương Tuyết khóc ròng. Ôi, bữa tối thần thánh!
“Cậu cứ yên tâm. Cái kiểu cười ruồi của cậu sớm muộn cũng có ngày đến nhờ tôi châm thôi!”
“Thầy cũng yên tâm đi! Cái dạng lang băm tôi đây cũng chả có hứng.”
Phương Tuyết ngồi một bên, dường như hoa bay đầy đầu. Thầy Ngô Quân từ bao giờ lại thích chành chọe như con nít? Cô ngồi ở giữa, hứng chịu hai cái miệng đấu khẩu, nước mưa bay tứ tung. Cảm thấy không thể chịu nổi, cô bỏ mặc hai người đang liếc mắt “đưa tình”, giận dỗi xách gót bỏ về.
Ngô Quân thấy Phương Tuyết đứng dậy liền đi theo, nói với giọng khinh khỉnh:” Thôi, tôi không chấp con nít.”
Nói xong, anh còn làm ra vẻ xua xua tay. Cửu Cửu cũng bước ra khỏi chỗ, đội chiếc mũ hoa trên đầu, nhếch mép cười nhìn Ngô Quân rồi quay sang Phương Tuyết:” Thôi, em còn có việc phải đi trước, để tránh mấy người đã ngu còn cố tỏ ra nguy hiểm.”
Phương Tuyết lại một lần nữa bi ai, nhưng nghe thấy Thanh Củu nói là đi, cũng vỗ vai:” Ừ, khi nào đi học nhớ báo tỉ một câu.”
Cuối cùng, Cửu Cửu cũng ra khỏi trường. Phương Tuyết thì đi kí túc làm bài tập. Ngô Quân thấy vậy liền thở dài bước về.
Trong khi đó, ở một căn nhà sang trọng với nền nhà được ốp bằng men gạch, những ô kính được nhập từ đức và đèn chùm sáng mờ mờ ảo ảo như tòa lâu đài, Thanh Cửu ngồi nhâm nhi cốc cà phê trong phòng khách, đối diện là Thế Nguyên đang nhìn với vẻ lo lắng.
“Anh, anh thấy tỉ tỉ thế nào?”
Nghe Thanh Cửu hỏi, Thế Nguyên hơi giật mình. Cậu không trả lời, mắt nhìn với vẻ không được vui:” Sao thế?”
“Em thấy hứng thú với tỉ ấy.” Thanh Cửu lôi trong túi áo ra một gói thuốc lá, rút một điếu rồi châm lửa. Thế Nguyên phía đối diện mặt hơi nhăn lại.
“Anh yêu cô ấy, anh hi vọng em có thể...”
Thế Nguyên chưa nói hết câu, Thanh Cửu đã chặn ngang họng. “Em không quan tâm, chẳng phải anh vẫn là một người anh tốt? Một cô gái cho em được chứ?”
Nguyên bắt đầu cảm thấy tức giận. Cậu to giọng:” Em coi Phương Tuyết là gì? Là một đồ vật có thể nói cho là cho, bỏ là bỏ? Anh biết tính em, chỉ hi vọng em để yên cho hai bọn anh một chút.”
Thanh Cửu nhả từng đợt khói trong không trung làm Thế Nguyên ho sù sụ. Cậu cười khẩy:” Ồ, anh trai của tôi, hình như cô ấy KHÔNG HỀ yêu anh? Em nghĩ anh nên buông tay đi là vừa.”
Cách nói đểu của Thanh Cửu làm Nguyên không giữ được bình tĩnh. Nguyên định lên tiếng phản bác, nhưng biết nói gì? Nếu lời Cửu là sai, anh còn đứng lên khẳng định cô ấy là của anh, vậy mà lại không thể. Em trai – người mà anh luôn quan tâm lại đi nặng lời với anh như vậy, ngang nhiên đụng vào nỗi đau mà anh đã cố không khơi gợi. Anh phải làm gì?
Thế Nguyên cảm thấy trong tim có nỗi đau giày vò. Anh đứng bật dậy đi thẳng lên lầu. Dõi theo từng bước anh, Thanh Cửu dúi điếu thuốc nhăn nhúm vào trong gạt tàn, ánh mắt lộ ra sắc như dao, mang theo vài phần nguy hiểm.
Nguyên ngả người xuống giường. Nếu là giờ này vào những ngày bình thường, hẳn anh sẽ mở sách vở ra học bài. Nhưng, anh không thể nào tập trung được. Anh cứ nghĩ mông lung đến lời nói của Thanh Cửu. Anh biết, Cửu không phải người tốt. Cậu ta rất xảo trá, mặc dù vậy, với thân phận anh em, anh luôn bỏ qua lỗi lầm của Cửu.
Trước, Cửu đua xe, bị bắt, chính anh lén lút mang tiền tới nộp phạt, giấu không để bố mẹ biết. Cửu bỏ học đi chơi, anh là người phải lên nói chuyện với giáo viên. Tất cả những gì anh đã làm, không phải chỉ là nghĩa vụ, mà còn là tình thân ruột thịt xuất phát trong tâm hồn. Phải chăng anh đã sai? Đã quá nuông chiều, bao bọc cho cậu em bé nhỏ để rồi bây giờ lại mất kiểm soát? Thế Nguyên thật sự đau đầu.
Đó chưa phải tất cả những gì anh nghĩ đến.
Thế Nguyên khẽ lật mình, lấy trên mặt bàn một khung ảnh. Trong tấm ảnh được lồng kính cẩn thận ấy, Phương Tuyết đang nhoẻn miệng cười. Ánh mắt cô rạng rỡ, môi hồng xinh tươi tắn.
Nguyên khẽ nhắm mắt định thần, ôm tấm ảnh vào trong lòng. Tuyết, em nói anh phải làm gì đây? Làm gì để không còn yêu em nữa? Hay làm gì để em có thể mở lòng với anh? Anh tuyệt vọng, vô cùng tuyệt vọng...
Ở trong kí túc xá, Phương Tuyết giật mình hắt xì hơi vài cái. Cô quệt quệt mũi, nhìn vào đống bài vở đang múa chữ xung quanh mà không thể tập trung được. Cô nhớ đến cuộc gặp mặt của Thế Nguyên và Thanh Cửu mà trong lòng đầy thắc mắc. Chưa bao giờ Tuyết thấy Thế Nguyên lại nhu nhược và nhường nhịn đến như vậy. Trước kia, cô còn nghe các sinh viên khác nói, Thế Nguyên đã từng chống lại ý bố, bỏ quyền quản lí công ti. Vậy Thanh Cửu có điểm gì mà để cho Nguyên lại thuận theo đến thế?
Phương Tuyết bật máy tính, cô muốn hỏi thẳng Cửu Cửu chứ không muốn suy nghĩ lung tung. May mắn, Thanh Cửu cũng đang trên mạng.
[Tin nhắn][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Đệ đệ, đệ có vẻ rất thân với Thế Nguyên?
Nhắn xong, Tuyết như muốn cắn lưỡi mình. Sao cô lại hỏi cái câu ngu như thế chứ!
[Tin nhắn][Trương Thanh Cửu]: Ừm, đương nhiên rồi tỉ. Anh em mà!
[Tin nhắn][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Ta thấy Thế Nguyên sợ đệ?
[Tin nhắn][Trương Thanh Cửu]: Vậy tỉ có sợ đệ không?
[Tin nhắn][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Không, đệ có làm gì tỉ đâu mà phải sợ? *icon cười mỉm*
[Tin nhắn][Trương Thanh Cửu]: Ha ha, chỉ hi vọng tương lai tỉ vẫn sẽ nói câu đấy!
Phương Tuyết không hiểu lời Cửu Cửu nói. Lòng cô đầy thắc mắc. Câu của Cửu có nghĩa gì?
[Tin nhắn][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Đệ có thể giải thích rõ hơn được không?
[Tin nhắn][Trương Thanh Cửu]: À, không, không có gì. Bao giờ trường tỉ tổ chức Liên hoan văn nghệ?
[Tin nhắn][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Hình như 3 ngày nữa.
[Tin nhắn][Trương Thanh Cửu]: Đệ đến được không?
[Tin nhắn][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Được chứ!
[Tin nhắn][Trương Thanh Cửu]: Ha ha, vậy là tốt rồi. Tỉ hãy chờ đi. Vào ngày ấy sẽ có trò vui.
[Tin nhắn][Tuyết Tuyết Hoàng Phương]: Đệ định làm gì?
Phương Tuyết vô cùng tò mò, thế nhưng chưa kịp nhận câu trả lời, Thanh Cửu đã out mất. Cô ngồi trên ghế mà thất thần. Tại sao Thanh Cửu lại nói với cô những lời đầy ẩn ý như vậy? Phải chăng sẽ có chuyện gì xảy ra? Nhưng cô biết, tất cả vẫn chỉ là một ẩn số...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.