Khi Thế Giới Trở Thành Trò Chơi Búp Bê
Chương 15: Trạm dừng chân*
Hoa Hoa Liễu
29/09/2022
(*Chỗ này mình tra bên Trung là khu dịch vụ nhưng mà xem trên gg thì có vẻ trạm dừng chân hợp lí hơn: là một cơ sở công cộng nằm cạnh các trục đường lớn như đường cao tốc, đường cao tốc hoặc đường cao tốc, tại đó người lái xe và hành khách có thể nghỉ ngơi, ăn uống hoặc đổ xăng mà không cần ra đường phụ)
Nửa giờ sau, Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi đến trạm dừng chân.
Có vài người đã đứng tụ tập ở trạm dừng chân từ trước, ước chừng khoảng hai mươi người, nam nữ già trẻ có đủ, toàn bộ đều nghỉ ngơi ở phòng ăn.
Mà các nhân viên vốn dĩ nên làm việc ở trạm dừng chân lại không thấy bóng dáng.
Khi Thẩm Mặc đẩy xe lăn đi vào, ánh mắt những người này đồng thời dừng ở cửa, phát hiện bước vào là một người đàn ông cùng với một thiếu nữ tàn tật, không hẹn mà cùng lộ vẻ mặt thất vọng.
Từ khi thế giới xảy ra những chuyện kì lạ, mọi người luôn chờ đợi được cứu giúp. Vô luận là quân cứu viện của tố chức chính phủ, hay là các tôn giáo kêu gọi lực lượng cứu thế, cái gì cũng được, chẳng sợ chỉ là thắp một chiếc đèn, cũng còn hơn là ngồi ở đây với vẻ mặt đầy mê man và tuyệt vọng, không nhìn thấy hy vọng.
Thẩm Mặc nhìn lướt qua mọi người trong phòng ăn, đánh giá tình hình ở trạm dừng chân không hề lạc quan mấy, bèn đẩy Bạch Ấu Vi đến siêu thị bên cạnh.
Các kệ hàng ở siêu thị cơ bản là đã bị dọn sạch. Bọn họ tìm được một ổ cắm điện, sau đó sạc điện cho con thỏ.
Tuy rằng giả thiết cần sạc điện có vẻ hơi quê mùa, nhưng phương thức sạc điện lại có công nghệ cao, chỉ cần để con thỏ nhung ngồi tựa bên cạnh ổ điện là có thể sạc điện, không cần đầu cắm, cũng không cần phải tiếp xúc.
Không biết khi nào mới sạc đầy.
Món đồ chơi này không giống các loại đồ chơi điện tử biểu hiện rõ tỉ lệ phần trăm, hoàn toàn dựa vào cảm giác của người sử dụng, Bạch Ấu Vi cảm nhận nửa ngày, cũng không cảm nhận được.
“Miêu tả một chút đi.” Thẩm Mặc nói.
Bạch Ấu Vi hỏi anh: “Nhà anh có bể bơi không?”
Thẩm Mặc: “Thì sao?”
Bạch Ấu Vi: “Cảm giác giống như cầm một ống nước nhỏ rồi lấy nó đổ nước vào bể bơi, anh đoán khi nào nó rót đầy?”
Thẩm Mặc: “……”
Ừm, miêu tả kiểu này rất sinh động.
Sạc điện rất lâu, Bạch Ấu Vi không kiên nhẫn chờ, bế con thỏ lên nói muốn đi WC.
Cô hận nhu cầu sinh lý thân bất vô kỷ (1) này.
(*Thân bất do kỷ: ý chỉ nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng muốn hay bản thân của họ không thể tự kiềm chế được để duy trì kỷ luật, oai nghiêm, tiền bạc hay bí mật.)
Gấp gậy ba-toong treo bên cạnh xe lăn, giấy vệ sinh và khăn giấy ướt đặt trong một cái túi khác, nếu không tìm thấy bệ ngồi, còn phải tự chuẩn bị cái ghế nhỏ.
Thẩm Mặc đẩy Bạch Ấu Vi đến WC, khó được cảm khái một câu: “Đây là lần đầu tiên trong đời anh bước vào WC nữ.”
Bạch Ấu Vi lạnh nhạt nói: “Chỉ là bước vào WC nữ mà thôi, đâu bảo anh cởϊ qυầи phụ nữ.”
Nói xong những lời này, cô nghĩ đến trước kia, không chỉ là vào WC, còn có những việc như lau, tắm gội, mát xa, toàn bộ có hộ lý và người giúp việc hỗ trợ, còn bây giờ cô chỉ có thể trông cậy vào một người đàn ông không thân thiết.
Cô sinh lòng ghét bỏ. Ghét bỏ Thẩm Mặc, càng ghét bỏ bản thân.
“Có điều, chắc hẳn anh rất quen việc cởϊ qυầи phụ nữ nhỉ.” Tâm tình kém cỏi, giọng điệu cô càng thêm ác liệt.
Thẩm Mặc lạnh nhạt liếc cô một cái.
Cởϊ qυầи cho phụ nữ, đúng là lần đầu tiên anh làm điều đó. Nhưng mà, nếu muốn tranh luận cái này, không khỏi quá ngây thơ.
Anh biết rõ, cảm xúc Bạch Ấu Vi thay đổi thất thường, một khi chạm đến chỗ mẫn cảm của cô, cô sẽ trở nên hùng hổ doạ người, bén nhọn giống con nhím.
Thật sự làm khó cô, diện mạo đáng yêu như thế cần gì phải tỏ ra dáng vẻ đầy gai như vậy, trông như con mèo con xù lông vậy.
Trong lòng Thẩm Mặc buồn cười, đẩy xe lăn đi tìm một căn phòng tạm coi là sạch sẽ, hỏi Bạch Ấu Vi: “Ngồi thoát, hay là đứng thoát?”
Bạch Ấu Vi xị mặt, cắn môi dưới, cuối cùng, khó chịu móc một thứ từ trong túi, nhét mạnh vào trong tay Thẩm Mặc.
“Lót cái này lên.” Cô lạnh giọng phân phó như nữ vương ngạo mạn.
Thẩm Mặc mở cái túi đóng gói, bên trong là một cái lót bồn cầu, dùng một lần, có nghĩa là trước kia cô ra ngoài thường xuyên chuẩn bị cái này.
Anh khom lưng lót trên nắp bồn cầu, khi xoay người, phát hiện Bạch Ấu Vi đã tự mình chống gậy ba-toong đứng lên.
Cô nhìn qua tốn rất nhiều sức, trên chóp mũi lấm tấm mồ hôi, sáng lấp lánh.
“Thật sự không cần anh đến giúp à?” Thẩm Mặc đánh giá cô.
Bạch Ấu Vi trừng anh, “Anh đi ra ngoài canh cửa đi, không được để ai tiến vào đó!”
Thẩm Mặc hỏi: “Phụ nữ cũng không được vào à?”
Cô tức khắc giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, giọng vừa lạnh vừa sắc bén ——
“Đúng! Phụ nữ cũng không được vào! Bất luận kẻ nào tiến vào đều sẽ ảnh hưởng đến việc tôi bài tiết sinh lý! Có phải anh chê tôi quá phiền hay không? Có chê cũng đã muộn rồi! Chịu đựng đi! Nếu không phải anh dẫn tôi đi, tôi đâu cần phải đi WC ở nơi gớm ghiết này!”
Cô chống gậy ba-toong đi vào gian kế đó, đóng cửa lại cái đùng.
Cực kỳ thô bạo.
Nửa giờ sau, Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi đến trạm dừng chân.
Có vài người đã đứng tụ tập ở trạm dừng chân từ trước, ước chừng khoảng hai mươi người, nam nữ già trẻ có đủ, toàn bộ đều nghỉ ngơi ở phòng ăn.
Mà các nhân viên vốn dĩ nên làm việc ở trạm dừng chân lại không thấy bóng dáng.
Khi Thẩm Mặc đẩy xe lăn đi vào, ánh mắt những người này đồng thời dừng ở cửa, phát hiện bước vào là một người đàn ông cùng với một thiếu nữ tàn tật, không hẹn mà cùng lộ vẻ mặt thất vọng.
Từ khi thế giới xảy ra những chuyện kì lạ, mọi người luôn chờ đợi được cứu giúp. Vô luận là quân cứu viện của tố chức chính phủ, hay là các tôn giáo kêu gọi lực lượng cứu thế, cái gì cũng được, chẳng sợ chỉ là thắp một chiếc đèn, cũng còn hơn là ngồi ở đây với vẻ mặt đầy mê man và tuyệt vọng, không nhìn thấy hy vọng.
Thẩm Mặc nhìn lướt qua mọi người trong phòng ăn, đánh giá tình hình ở trạm dừng chân không hề lạc quan mấy, bèn đẩy Bạch Ấu Vi đến siêu thị bên cạnh.
Các kệ hàng ở siêu thị cơ bản là đã bị dọn sạch. Bọn họ tìm được một ổ cắm điện, sau đó sạc điện cho con thỏ.
Tuy rằng giả thiết cần sạc điện có vẻ hơi quê mùa, nhưng phương thức sạc điện lại có công nghệ cao, chỉ cần để con thỏ nhung ngồi tựa bên cạnh ổ điện là có thể sạc điện, không cần đầu cắm, cũng không cần phải tiếp xúc.
Không biết khi nào mới sạc đầy.
Món đồ chơi này không giống các loại đồ chơi điện tử biểu hiện rõ tỉ lệ phần trăm, hoàn toàn dựa vào cảm giác của người sử dụng, Bạch Ấu Vi cảm nhận nửa ngày, cũng không cảm nhận được.
“Miêu tả một chút đi.” Thẩm Mặc nói.
Bạch Ấu Vi hỏi anh: “Nhà anh có bể bơi không?”
Thẩm Mặc: “Thì sao?”
Bạch Ấu Vi: “Cảm giác giống như cầm một ống nước nhỏ rồi lấy nó đổ nước vào bể bơi, anh đoán khi nào nó rót đầy?”
Thẩm Mặc: “……”
Ừm, miêu tả kiểu này rất sinh động.
Sạc điện rất lâu, Bạch Ấu Vi không kiên nhẫn chờ, bế con thỏ lên nói muốn đi WC.
Cô hận nhu cầu sinh lý thân bất vô kỷ (1) này.
(*Thân bất do kỷ: ý chỉ nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng muốn hay bản thân của họ không thể tự kiềm chế được để duy trì kỷ luật, oai nghiêm, tiền bạc hay bí mật.)
Gấp gậy ba-toong treo bên cạnh xe lăn, giấy vệ sinh và khăn giấy ướt đặt trong một cái túi khác, nếu không tìm thấy bệ ngồi, còn phải tự chuẩn bị cái ghế nhỏ.
Thẩm Mặc đẩy Bạch Ấu Vi đến WC, khó được cảm khái một câu: “Đây là lần đầu tiên trong đời anh bước vào WC nữ.”
Bạch Ấu Vi lạnh nhạt nói: “Chỉ là bước vào WC nữ mà thôi, đâu bảo anh cởϊ qυầи phụ nữ.”
Nói xong những lời này, cô nghĩ đến trước kia, không chỉ là vào WC, còn có những việc như lau, tắm gội, mát xa, toàn bộ có hộ lý và người giúp việc hỗ trợ, còn bây giờ cô chỉ có thể trông cậy vào một người đàn ông không thân thiết.
Cô sinh lòng ghét bỏ. Ghét bỏ Thẩm Mặc, càng ghét bỏ bản thân.
“Có điều, chắc hẳn anh rất quen việc cởϊ qυầи phụ nữ nhỉ.” Tâm tình kém cỏi, giọng điệu cô càng thêm ác liệt.
Thẩm Mặc lạnh nhạt liếc cô một cái.
Cởϊ qυầи cho phụ nữ, đúng là lần đầu tiên anh làm điều đó. Nhưng mà, nếu muốn tranh luận cái này, không khỏi quá ngây thơ.
Anh biết rõ, cảm xúc Bạch Ấu Vi thay đổi thất thường, một khi chạm đến chỗ mẫn cảm của cô, cô sẽ trở nên hùng hổ doạ người, bén nhọn giống con nhím.
Thật sự làm khó cô, diện mạo đáng yêu như thế cần gì phải tỏ ra dáng vẻ đầy gai như vậy, trông như con mèo con xù lông vậy.
Trong lòng Thẩm Mặc buồn cười, đẩy xe lăn đi tìm một căn phòng tạm coi là sạch sẽ, hỏi Bạch Ấu Vi: “Ngồi thoát, hay là đứng thoát?”
Bạch Ấu Vi xị mặt, cắn môi dưới, cuối cùng, khó chịu móc một thứ từ trong túi, nhét mạnh vào trong tay Thẩm Mặc.
“Lót cái này lên.” Cô lạnh giọng phân phó như nữ vương ngạo mạn.
Thẩm Mặc mở cái túi đóng gói, bên trong là một cái lót bồn cầu, dùng một lần, có nghĩa là trước kia cô ra ngoài thường xuyên chuẩn bị cái này.
Anh khom lưng lót trên nắp bồn cầu, khi xoay người, phát hiện Bạch Ấu Vi đã tự mình chống gậy ba-toong đứng lên.
Cô nhìn qua tốn rất nhiều sức, trên chóp mũi lấm tấm mồ hôi, sáng lấp lánh.
“Thật sự không cần anh đến giúp à?” Thẩm Mặc đánh giá cô.
Bạch Ấu Vi trừng anh, “Anh đi ra ngoài canh cửa đi, không được để ai tiến vào đó!”
Thẩm Mặc hỏi: “Phụ nữ cũng không được vào à?”
Cô tức khắc giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, giọng vừa lạnh vừa sắc bén ——
“Đúng! Phụ nữ cũng không được vào! Bất luận kẻ nào tiến vào đều sẽ ảnh hưởng đến việc tôi bài tiết sinh lý! Có phải anh chê tôi quá phiền hay không? Có chê cũng đã muộn rồi! Chịu đựng đi! Nếu không phải anh dẫn tôi đi, tôi đâu cần phải đi WC ở nơi gớm ghiết này!”
Cô chống gậy ba-toong đi vào gian kế đó, đóng cửa lại cái đùng.
Cực kỳ thô bạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.