Khi Thế Giới Trở Thành Trò Chơi Búp Bê
Chương 34: Trò chơi trước mặt thất bại
Hoa Hoa Liễu
29/09/2022
Ếch xanh và quả cầu vàng ——
Trong vòng hai mươi giây tìm được quả cầu vàng, nếu không chú ếch xanh ẩn mình trong bùn sẽ đi ra, ăn hết đám sâu mọt làm phiền giấc mơ của “Ếch”.
Còn chuyện ếch xanh sẽ đi ra từ đâu thì không thể đoán được. Bởi vì dẫm lên làn da mềm nhũn của nó không khác gì khi dẫm lên bùn lầy.
Nhưng mà như vậy không hợp lí lắm.
Bạch Ấu Vi nhìn chằm chằm con ếch xanh khổng lồ kia không chớp mắt, suy nghĩ trong đầu xoay chuyển thật nhanh.
Như vậy không hợp lí đâu.
Thiết kế trạm kiểm soát như vậy khiến độ khó quá cao!
Đầu tiên cần phải tránh thoát quỹ đạo đi chuyển của quả cầu vàng, sau đó lại phải làm quen với việc đi lại gian nan trong đám bùn, hơn nữa thời gian tìm kiếm quả cầu vàng chỉ có gần hai mươi giây!
Cuối cùng còn phải đối mặt với con ếch xanh khổng lồ to như nhà cao tầng này!
Một trò chơi, không thể không cho người ta cơ hội sống sót.
Cho dù là cuộc thi chạy tàn bạo lần trước, chỉ cần bạn chạy trốn đủ nhanh, thể lực chèo chống được, hoặc là tri thức đủ phong phú, đáp đúng mỗi một đề, hoặc là lòng đủ tàn nhẫn, dám lấy người khác làm đá kê chân —— không quá coi trọng đạo đức thì đều có thể chiến thắng trong trò chơi!
Mà bây giờ trò chơi này, Bạch Ấu Vi không nhìn thấy bất kì cơ hội sống sót nào.
Ếch xanh muốn ăn thịt bao nhiêu người nữa?
Khi nào trò chơi mới kết thúc?
Quả cầu vàng đã xuất hiện, ai có thể bắt được quả cầu vàng phía dưới mí mắt ếch xanh?
Mỗi một vấn đề tưởng như đơn giản nhưng thật ra đều là chỗ trí mạng!
Trong hang động lúc này, tiếng kêu thảm thiết dần bình ổn lại, liếc mắt một cái không nhìn ra nửa bóng người. Chỉ có quan sát cẩn thận mới có thể phát hiện con người cuộn tròn thở dốc đằng sau vỏ một số ốc đồng, bọn họ run bần bật.
Không ai dám động đậy, ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất ở trong không khí.
Bạch Ấu Vi càng không thể nhúc nhích.
Cô ngồi ở trong đống bùn đất, im lặng đến mức hòa làm một thể với hoàn cảnh xung quanh, đôi mắt trong sáng ngời yên lặng tìm kiếm bóng dáng Thẩm Mặc. Ngay khi phát hiện anh và Đàm Tiếu đang giấu ở góc chết phía sau ếch xanh, thì ngực cô hơi thả lỏng.
Thẩm Mặc không xảy ra chuyện gì.
Nhưng điều đó cũng chỉ là tạm thời. Cho dù anh có ảnh dũng như thế nào, cũng không thể là đối thủ với con ếch xanh này.
Ếch xanh ăn sạch mọi người trước mắt nó, giờ phút này vẫn không nhúc nhích ngồi xổm trên bùn, có lẽ là do thân hình quá khổng lồ, hoặc cũng có lẽ là do trò chơi thiết kế như thế, tóm lại, nó không hoạt động nửa bước.
Tình thế biến thành cục diện bế tắc.
Tất cả mọi người đang đợi, chờ khi nào có thể xuất hiện cơ hội xoay chuyển.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, có lẽ thời gian không kéo dài quá lâu, lại giống như mỗi một giây đều sống một ngày dài bằng một năm, cuối cùng ếch xanh cũng cử động ——
Nó duỗi thẳng hai chân trước thô to, đào bới bùn lầy trước người, vùi đầu chui vào.
Sau đó đến lượt hai chân sau, toàn bộ cơ thể hoàn toàn chui vào bùn!
Bùn nhộn nhạo mấy giây, tất cả khôi phục như lúc ban đầu.
Bạch Ấu Vi nhắm mắt lại, sau đó mở ra, trong tầm nhìn không còn bóng dáng của ếch xanh nữa, cũng không có quả cầu vàng, quanh mình tĩnh mịch không tiếng động, chỉ có một đám người chưa kịp hoàn hồn.
Lại lẳng lặng chờ đợi trong chốc lát, mọi người bắt đầu chui ra từ mặt sau vỏ ốc đồng. Bọn họ lau đi nước bùn trên mặt, biểu cảm từ sợ hãi đến cứng đờ đến cực điểm, cùng với sự hoảng hốt không thể tin được.
Thẩm Mặc trở về tìm Bạch Ấu Vi, kiểm tra cô từ trên xuống dưới, hỏi cô: “Có bị thương hay không?”
Bạch Ấu Vi lắc đầu nhẹ.
Thẩm Mặc khom lưng bế cô lên, đặt ở ốc đồng bên cạnh, lại quay đầu nhìn những người khác, ấn đường rõ ràng nhăn lại, có cảm giác vô lực.
“Hai mươi giây đã qua, không tìm được quả cầu vàng, không biết trò chơi tiến triển đến bước này, xem tình hình như thế nào.” Anh thấp giọng nói.
Chắc chắn không tính thông quan.
Nhưng cũng không biến thành búp bê, bởi vì bọn họ còn sống.
Trong hang động bắt đầu có tiếng khóc.
Những người còn sống đều gọi tên người thân của mình, cha mẹ, vợ chồng, bạn học, bạn bè…… Có người tìm thi thể, bị quả cầu vàng đập nát xương; có người không tìm được thi thể, là bị ếch xanh nuốt sống vào bụng.
Ngay khi cảm xúc bi thương sắp trào ra như vỡ đê, quả cầu vàng lại xuất hiện lần nữa.
“Trò chơi trước mặt thất bại, còn mười chín người chơi tồn tại, bây giờ tiến vào đợt ‘ếch xanh và quả cầu vàng’ thứ hai, mời các người chơi chuẩn bị sẵn sàng đấy
nhé ——”
Trong vòng hai mươi giây tìm được quả cầu vàng, nếu không chú ếch xanh ẩn mình trong bùn sẽ đi ra, ăn hết đám sâu mọt làm phiền giấc mơ của “Ếch”.
Còn chuyện ếch xanh sẽ đi ra từ đâu thì không thể đoán được. Bởi vì dẫm lên làn da mềm nhũn của nó không khác gì khi dẫm lên bùn lầy.
Nhưng mà như vậy không hợp lí lắm.
Bạch Ấu Vi nhìn chằm chằm con ếch xanh khổng lồ kia không chớp mắt, suy nghĩ trong đầu xoay chuyển thật nhanh.
Như vậy không hợp lí đâu.
Thiết kế trạm kiểm soát như vậy khiến độ khó quá cao!
Đầu tiên cần phải tránh thoát quỹ đạo đi chuyển của quả cầu vàng, sau đó lại phải làm quen với việc đi lại gian nan trong đám bùn, hơn nữa thời gian tìm kiếm quả cầu vàng chỉ có gần hai mươi giây!
Cuối cùng còn phải đối mặt với con ếch xanh khổng lồ to như nhà cao tầng này!
Một trò chơi, không thể không cho người ta cơ hội sống sót.
Cho dù là cuộc thi chạy tàn bạo lần trước, chỉ cần bạn chạy trốn đủ nhanh, thể lực chèo chống được, hoặc là tri thức đủ phong phú, đáp đúng mỗi một đề, hoặc là lòng đủ tàn nhẫn, dám lấy người khác làm đá kê chân —— không quá coi trọng đạo đức thì đều có thể chiến thắng trong trò chơi!
Mà bây giờ trò chơi này, Bạch Ấu Vi không nhìn thấy bất kì cơ hội sống sót nào.
Ếch xanh muốn ăn thịt bao nhiêu người nữa?
Khi nào trò chơi mới kết thúc?
Quả cầu vàng đã xuất hiện, ai có thể bắt được quả cầu vàng phía dưới mí mắt ếch xanh?
Mỗi một vấn đề tưởng như đơn giản nhưng thật ra đều là chỗ trí mạng!
Trong hang động lúc này, tiếng kêu thảm thiết dần bình ổn lại, liếc mắt một cái không nhìn ra nửa bóng người. Chỉ có quan sát cẩn thận mới có thể phát hiện con người cuộn tròn thở dốc đằng sau vỏ một số ốc đồng, bọn họ run bần bật.
Không ai dám động đậy, ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất ở trong không khí.
Bạch Ấu Vi càng không thể nhúc nhích.
Cô ngồi ở trong đống bùn đất, im lặng đến mức hòa làm một thể với hoàn cảnh xung quanh, đôi mắt trong sáng ngời yên lặng tìm kiếm bóng dáng Thẩm Mặc. Ngay khi phát hiện anh và Đàm Tiếu đang giấu ở góc chết phía sau ếch xanh, thì ngực cô hơi thả lỏng.
Thẩm Mặc không xảy ra chuyện gì.
Nhưng điều đó cũng chỉ là tạm thời. Cho dù anh có ảnh dũng như thế nào, cũng không thể là đối thủ với con ếch xanh này.
Ếch xanh ăn sạch mọi người trước mắt nó, giờ phút này vẫn không nhúc nhích ngồi xổm trên bùn, có lẽ là do thân hình quá khổng lồ, hoặc cũng có lẽ là do trò chơi thiết kế như thế, tóm lại, nó không hoạt động nửa bước.
Tình thế biến thành cục diện bế tắc.
Tất cả mọi người đang đợi, chờ khi nào có thể xuất hiện cơ hội xoay chuyển.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, có lẽ thời gian không kéo dài quá lâu, lại giống như mỗi một giây đều sống một ngày dài bằng một năm, cuối cùng ếch xanh cũng cử động ——
Nó duỗi thẳng hai chân trước thô to, đào bới bùn lầy trước người, vùi đầu chui vào.
Sau đó đến lượt hai chân sau, toàn bộ cơ thể hoàn toàn chui vào bùn!
Bùn nhộn nhạo mấy giây, tất cả khôi phục như lúc ban đầu.
Bạch Ấu Vi nhắm mắt lại, sau đó mở ra, trong tầm nhìn không còn bóng dáng của ếch xanh nữa, cũng không có quả cầu vàng, quanh mình tĩnh mịch không tiếng động, chỉ có một đám người chưa kịp hoàn hồn.
Lại lẳng lặng chờ đợi trong chốc lát, mọi người bắt đầu chui ra từ mặt sau vỏ ốc đồng. Bọn họ lau đi nước bùn trên mặt, biểu cảm từ sợ hãi đến cứng đờ đến cực điểm, cùng với sự hoảng hốt không thể tin được.
Thẩm Mặc trở về tìm Bạch Ấu Vi, kiểm tra cô từ trên xuống dưới, hỏi cô: “Có bị thương hay không?”
Bạch Ấu Vi lắc đầu nhẹ.
Thẩm Mặc khom lưng bế cô lên, đặt ở ốc đồng bên cạnh, lại quay đầu nhìn những người khác, ấn đường rõ ràng nhăn lại, có cảm giác vô lực.
“Hai mươi giây đã qua, không tìm được quả cầu vàng, không biết trò chơi tiến triển đến bước này, xem tình hình như thế nào.” Anh thấp giọng nói.
Chắc chắn không tính thông quan.
Nhưng cũng không biến thành búp bê, bởi vì bọn họ còn sống.
Trong hang động bắt đầu có tiếng khóc.
Những người còn sống đều gọi tên người thân của mình, cha mẹ, vợ chồng, bạn học, bạn bè…… Có người tìm thi thể, bị quả cầu vàng đập nát xương; có người không tìm được thi thể, là bị ếch xanh nuốt sống vào bụng.
Ngay khi cảm xúc bi thương sắp trào ra như vỡ đê, quả cầu vàng lại xuất hiện lần nữa.
“Trò chơi trước mặt thất bại, còn mười chín người chơi tồn tại, bây giờ tiến vào đợt ‘ếch xanh và quả cầu vàng’ thứ hai, mời các người chơi chuẩn bị sẵn sàng đấy
nhé ——”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.