Khi Thế Giới Trở Thành Trò Chơi Búp Bê
Chương 9: Vòng cuối cùng
Hoa Hoa Liễu
29/09/2022
Vòng chạy đua thứ ba ——
Đùng!
Tiếng súng vang lên, mọi người đồng thời lao khỏi vị trí xuất phát!
Cho dù mỗi người đã dốc hết toàn lực, nhưng sau khi chạy mấy chục mét, tốc độ rõ ràng đã chậm lại hẳn!
Thẩm Mặc bất ngờ vọt lên phía trước, cõng Bạch Ấu Vi chạy đầu tiên.
Ban đầu Bạch Ấu Vi kinh ngạc, hơi chút ngẫm lại thì hiểu được: Đợt thứ hai Thẩm Mặc cố tình giữ lại thể lực.
Tuy rằng làm như vậy sẽ gặp nguy hiểm, nhưng lại tăng tỉ lệ sinh tồn cho hai người ở vòng thứ ba hơn.
Phía sau truyền đến tiếng kêu lớn kinh hoàng và mắng nhiếc.
Bạch Ấu Vi quay đầu xem, thấy người đàn ông trung niên mặt vàng như giấy, mồ hôi đầm đìa, đôi mắt đỏ rực như chảy máu! Không biết ông ta cởi thắt lưng từ khi nào, vẫy đai lưng da trong tay như thể nổi điên quất vào người chạy đằng trước ông ta!
Người bất hạnh bị đánh trúng một là lảo đảo vài bước, hai là trực tiếp té ngã! Ngay cả những con thỏ truy đuổi cũng bị ông ta đánh mấy cái, dường như bọn chúng có một chút trí khôn, đồng loạt né tránh người đàn ông trung niên, đặc biệt chọn cắn những người bị thương!
Lại chết thêm hai người.
May mắn Thẩm Mặc chạy đằng trước, cách người đàn ông trung niên khá xa, nếu không dưới hoàn cảnh sinh tồn khắc nghiệt đó, nếu ai đó bị ăn mấy roi, hậu quả thật khó tưởng tượng.
“Các người đợi tôi! Từ từ thôi!……” Người đàn ông trung niên liều mạng đuổi theo sau lưng, dây lưng trong tay không ngừng múa may, lúc này bên người ông ta chẳng còn người làm đệm lưng, chỉ có con thỏ càng ngày càng nhiều!
Ông ta có thể kiên trì đến bây giờ, thật sự là tiềm năng bùng nổ, Bạch Ấu Vi vốn dĩ cho rằng khi xuất phát ông ta sẽ chết đầu tiên.
“Các người đợi tôi …… Tôi không muốn chết, tôi biết đáp án!” Người đàn ông trung niên đã sắp đến cực hạn, một bên liều mạng chạy vội, một bên kéo giọng rống to, “Ai tới cứu tôi, tôi sẽ cho anh đáp án! Đợi tôi với a a a……”
Mặc kệ những lời này có phải sự giãy giụa cuối cùng trước khi chết của ông ta hay không, thế nhưng thực sự có người bị lời nói của ông ta làm lung lay, tốc độ chậm lại!
Tên tóc vàng cởϊ áσ thun mặc trên người, dùng sức ném cái áo thun về phía sau! Vừa vặn che lại một cái đầu con thỏ!
Cũng không biết trên chiếc áo kia là máu hay mồ hôi, đàn thỏ nổi lên đợt phát cuồng ngắn ngủi, đồng loạt công kích con thỏ bị cái áo che lại!
Bởi vậy người đàn ông trung niên tìm được đường sống trong chỗ chết lần thứ hai!
Lúc này trên tấm thẻ ở vạch đích đã hiện lên đề bài mới ——
【Đáy huyệŧ của con thỏ】
“Bên trái!” Để chứng minh giá trị khi mình được cứu, người đàn ông trung niên vội vàng không thể chờ nổi hô to, “Một tháng con thỏ sinh một con! Đáp án là Một! Chọn đường chạy số Một bên trái!!!”
Đáp án đã có song không ai dám dễ dàng tin ngay.
Tên tóc vàng nhìn về phía cô gái đeo kính trước tiên.
Có bài học ở vòng trước, cô gái đeo kính luôn chạy sát đường biên bên ngoài, bảo trì bảo trì khoảng cách với mọi người.
Tên tóc vàng lại nhìn về phía Thẩm Mặc, trong mắt hiện lên sát khí nồng nặc.
Muốn thử đáp án, Thẩm Mặc cõng người tàn tật, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất giờ phút này.
Bạch Ấu Vi vẫn luôn cảnh giác với gã, thấy gã tới gần, không chút khách sáo móc ra con dao trong túi áo, tạch một tiếng mở ra!
Tên tóc vàng không khỏi sửng sốt.
Nhưng biểu cảm tên đó khôi phục rất nhanh, không hề sợ hãi đối với con dao trong tay Bạch Ấu Vi.
Đáng thương sự uy hϊếp của thiếu nữ không hề có tác dụng, Thẩm Mặc nói: “Đưa dao cho tôi.”
Bạch Ấu Vi đưa cho anh, nói: “Đề bài này vừa vặn tôi biết, con thỏ là động vật có đáy huyệŧ đôi, đáp án là đường chạy số Hai, bên phải!”
Những lời cô nói có âm lượng không lớn không nhỏ, mấy người còn lại đều nghe thấy, có điều không ai dám tin.
Ai biết có phải vì dụ tên tóc vàng mà cô nói dối không?!
“Em cố chịu đựng một chút, có lẽ sẽ hơi đau.” Thẩm Mặc đột nhiên nói.
“Cái gì?” Bạch Ấu Vi không hiêủ ý anh nói, cô vẫn còn mặt cô đầy dấu chấm hỏi, cơ thể bỗng nhiên bay lên không trung!
Cô bị Thẩm Mặc cho một cú “quăng qua vai”, trực tiếp ném vào đường phân cách vạch đích bên phải!
Bộp một tiếng! Bạch Ấu Vi chỉ cảm thấy xương mình sắp vỡ nát cả lên!
Nhưng cô không rảnh lo cho cơn đau đớn đấy, cuống quít bò dậy tìm kiếm bóng dáng Thẩm Mặc —— Đàn thỏ đã đuổi tới trước mắt, giống như cơn ác mộng màu trắng bám theo Thẩm Mặc và tên tóc vàng kia!
Đùng!
Tiếng súng vang lên, mọi người đồng thời lao khỏi vị trí xuất phát!
Cho dù mỗi người đã dốc hết toàn lực, nhưng sau khi chạy mấy chục mét, tốc độ rõ ràng đã chậm lại hẳn!
Thẩm Mặc bất ngờ vọt lên phía trước, cõng Bạch Ấu Vi chạy đầu tiên.
Ban đầu Bạch Ấu Vi kinh ngạc, hơi chút ngẫm lại thì hiểu được: Đợt thứ hai Thẩm Mặc cố tình giữ lại thể lực.
Tuy rằng làm như vậy sẽ gặp nguy hiểm, nhưng lại tăng tỉ lệ sinh tồn cho hai người ở vòng thứ ba hơn.
Phía sau truyền đến tiếng kêu lớn kinh hoàng và mắng nhiếc.
Bạch Ấu Vi quay đầu xem, thấy người đàn ông trung niên mặt vàng như giấy, mồ hôi đầm đìa, đôi mắt đỏ rực như chảy máu! Không biết ông ta cởi thắt lưng từ khi nào, vẫy đai lưng da trong tay như thể nổi điên quất vào người chạy đằng trước ông ta!
Người bất hạnh bị đánh trúng một là lảo đảo vài bước, hai là trực tiếp té ngã! Ngay cả những con thỏ truy đuổi cũng bị ông ta đánh mấy cái, dường như bọn chúng có một chút trí khôn, đồng loạt né tránh người đàn ông trung niên, đặc biệt chọn cắn những người bị thương!
Lại chết thêm hai người.
May mắn Thẩm Mặc chạy đằng trước, cách người đàn ông trung niên khá xa, nếu không dưới hoàn cảnh sinh tồn khắc nghiệt đó, nếu ai đó bị ăn mấy roi, hậu quả thật khó tưởng tượng.
“Các người đợi tôi! Từ từ thôi!……” Người đàn ông trung niên liều mạng đuổi theo sau lưng, dây lưng trong tay không ngừng múa may, lúc này bên người ông ta chẳng còn người làm đệm lưng, chỉ có con thỏ càng ngày càng nhiều!
Ông ta có thể kiên trì đến bây giờ, thật sự là tiềm năng bùng nổ, Bạch Ấu Vi vốn dĩ cho rằng khi xuất phát ông ta sẽ chết đầu tiên.
“Các người đợi tôi …… Tôi không muốn chết, tôi biết đáp án!” Người đàn ông trung niên đã sắp đến cực hạn, một bên liều mạng chạy vội, một bên kéo giọng rống to, “Ai tới cứu tôi, tôi sẽ cho anh đáp án! Đợi tôi với a a a……”
Mặc kệ những lời này có phải sự giãy giụa cuối cùng trước khi chết của ông ta hay không, thế nhưng thực sự có người bị lời nói của ông ta làm lung lay, tốc độ chậm lại!
Tên tóc vàng cởϊ áσ thun mặc trên người, dùng sức ném cái áo thun về phía sau! Vừa vặn che lại một cái đầu con thỏ!
Cũng không biết trên chiếc áo kia là máu hay mồ hôi, đàn thỏ nổi lên đợt phát cuồng ngắn ngủi, đồng loạt công kích con thỏ bị cái áo che lại!
Bởi vậy người đàn ông trung niên tìm được đường sống trong chỗ chết lần thứ hai!
Lúc này trên tấm thẻ ở vạch đích đã hiện lên đề bài mới ——
【Đáy huyệŧ của con thỏ】
“Bên trái!” Để chứng minh giá trị khi mình được cứu, người đàn ông trung niên vội vàng không thể chờ nổi hô to, “Một tháng con thỏ sinh một con! Đáp án là Một! Chọn đường chạy số Một bên trái!!!”
Đáp án đã có song không ai dám dễ dàng tin ngay.
Tên tóc vàng nhìn về phía cô gái đeo kính trước tiên.
Có bài học ở vòng trước, cô gái đeo kính luôn chạy sát đường biên bên ngoài, bảo trì bảo trì khoảng cách với mọi người.
Tên tóc vàng lại nhìn về phía Thẩm Mặc, trong mắt hiện lên sát khí nồng nặc.
Muốn thử đáp án, Thẩm Mặc cõng người tàn tật, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất giờ phút này.
Bạch Ấu Vi vẫn luôn cảnh giác với gã, thấy gã tới gần, không chút khách sáo móc ra con dao trong túi áo, tạch một tiếng mở ra!
Tên tóc vàng không khỏi sửng sốt.
Nhưng biểu cảm tên đó khôi phục rất nhanh, không hề sợ hãi đối với con dao trong tay Bạch Ấu Vi.
Đáng thương sự uy hϊếp của thiếu nữ không hề có tác dụng, Thẩm Mặc nói: “Đưa dao cho tôi.”
Bạch Ấu Vi đưa cho anh, nói: “Đề bài này vừa vặn tôi biết, con thỏ là động vật có đáy huyệŧ đôi, đáp án là đường chạy số Hai, bên phải!”
Những lời cô nói có âm lượng không lớn không nhỏ, mấy người còn lại đều nghe thấy, có điều không ai dám tin.
Ai biết có phải vì dụ tên tóc vàng mà cô nói dối không?!
“Em cố chịu đựng một chút, có lẽ sẽ hơi đau.” Thẩm Mặc đột nhiên nói.
“Cái gì?” Bạch Ấu Vi không hiêủ ý anh nói, cô vẫn còn mặt cô đầy dấu chấm hỏi, cơ thể bỗng nhiên bay lên không trung!
Cô bị Thẩm Mặc cho một cú “quăng qua vai”, trực tiếp ném vào đường phân cách vạch đích bên phải!
Bộp một tiếng! Bạch Ấu Vi chỉ cảm thấy xương mình sắp vỡ nát cả lên!
Nhưng cô không rảnh lo cho cơn đau đớn đấy, cuống quít bò dậy tìm kiếm bóng dáng Thẩm Mặc —— Đàn thỏ đã đuổi tới trước mắt, giống như cơn ác mộng màu trắng bám theo Thẩm Mặc và tên tóc vàng kia!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.