Chương 3: Chương III : Gặp lại
Hàn Nha Tứ
03/02/2024
Tiếng cửa phòng bệnh mở ra, ông bà Hạ vội chạy vào nhìn thấy con gái đã tỉnh hai người mừng đến cuống lên.
- Ông mau đi gọi bác sĩ đi
Bà Hạ dục chồng đi gọi bác sĩ, còn mình thì lại ngồi cạnh bên con gái.
- Con có thấy khó chịu chỗ nào không? Ơn trời cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi. Con làm mẹ lo chết đi được.
- Mẹ à, con không sao. Mẹ bình tĩnh chút đi.
Một lúc sau ông Hạ dẫn theo bác sĩ vào kiểm tra, bác sĩ hỏi một loạt câu hỏi rồi kiểm tra qua cho Ánh Cẩm thì không thấy có vấn đề gì nữa. Dặn ông bà Hạ mấy câu rồi đi ra ngoài.
Lúc này Ánh Cẩm như nhớ ra điều gì đó, quay ra nhìn bố mẹ.
- Phong Đình sao rồi ạ, anh ấy có bị thương nặng không ạ?
Nghe con gái hỏi ông bà Hạ bỗng hơi hốt hoảng rồi nhìn nhau.
- Phong Đình.....thằng.....thằng bé.....
Ông Hạ ấp úng nói không lên câu, thấy bố mẹ như vậy Ánh Cẩm có dự cảm không lành. Cô vội vàng bật dậy, chuẩn bị xuống giường.
- Anh ấy nằm phòng nào, con muốn đi thăm anh ấy
Bà Hạ thấy con gái như vậy vội ngăn lại, bà nhìn đứa con gái nhỏ của mình mà không cầm được nước mắt.
- Ánh Cẩm à! Con phải bình tĩnh nhé.
- Mẹ! mẹ mau nói đi ạ
- Phong Đình thằng bé m....mất......mất rồi.
Lời mẹ nói như sét đánh bên tai Ánh Cẩm, cô như chết lặng đi. Cả người như bị rút hết sức lực, hai hàng nước mắt không tự chủ mà rơi ra, cô khóc nấc lên.
- Tại sao ạ, tại sao lại vậy ạ?
- Thằng bé bị dao đâm vào tim, trên đường đi đến viện đã không qua khỏi.
Nghe mẹ nói, Ánh Cẩm bỗng chết lặng đi, cô nhớ về giấc mơ của mình. Lặng lẽ nằm lại trên giường bệnh, Nước mắt cô cứ vô thức rơi. Không ai biết cô đang nói gì. Ông bà hạ thấy vậy cũng không nỡ làm con gái thêm buồn, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh Ánh Cẩm. Một lúc lâu sau Ánh Cẩm mới như nhớ ra gì đó mà ngồi dậy, cô nhìn mẹ mình.
- Con đã hôn mê bao lâu rồi ạ
- Cũng đã được một tuần rồi
Ánh cẩm nghe xong thì lau nước mắt, cười nhẹ một cái, nụ cười có phần thê lương.
- Vậy là con không được nhìn anh ấy lần cuối. Con muốn ra viện ngay bây giờ, muốn đi thắp cho anh ấy nén hương.
Ông bà Hạ thấy ánh mắt của con gái như vậy cũng không nỡ từ chối, ông Hạ đứng dậy đi làm thủ tục xuất viện cho con gái. Sau đấy hai người đưa Ánh Cẩm đến thẳng mộ của Phong Đình.
- Bố mẹ đợi con ở ngoài nhé, con muốn vào một mình, con có rất nhiều chuyện muốn nói với anh ấy.
Nói rồi Ánh Cẩm lặng lẽ đi vào trong, ông bà Hạ chỉ biết đứng nhìn theo bóng lưng con gái. Vào đến nơi, đứng trước mộ của Phong Đình, cô không kìm được mà rơi nước mắt. Cứ đứng như vậy nhìn vào di ảnh của anh mà khóc, cô khóc đến tê tâm liệt phế. Phong Đình và cô lớn lên bên nhau từ nhỏ, lúc nào anh cũng bên cạnh bảo vệ và che trở cho cô. Tình cảm của cả hai là thứ mà hai chữ "bạn thân" không thể diễn tả hết được. Nay anh lại vì sự ngu ngốc của cô mà qua đời. Cô nghĩ mình sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, nhưng giờ đây trong đầu cô chỉ toàn là hồi ức bên anh, những lời muốn nói như bị nghẹn lại trong cổ họng.
- Em phải đánh đổi điều gì để được gặp lại anh đây
Cô nói một câu rồi lại gục xuống bên mộ anh mà khóc. Lúc này có một giọng nói nhẹ nhàng bên tai cô.
- Con muốn gặp lại Phong Đình không?
Cô ngẩng mặt lên, là người phụ nữ ấy, người mà cô đã gặp trong giấc mơ. Cô bất giác nắm chặt lấy tay của người đó.
- Xin hãy để con gặp lại anh ấy, dù phải đổi thứ gì con cũng đồng ý.
- Con có chắc không, BẤT CỨ THỨ GÌ
- Con chắc ạ, xin người đó.
Người phụ nữ cười nhẹ, rồi lấy trong túi ra một sợi dây truyền, đây cũng là sợi dây truyền mà Ánh Cẩm đã thấy trong mơ. Bà ấy nhẹ nhàng đeo vào tay cho Ánh Cẩm.
- Hãy giữ lấy nó đừng để nước mắt thiên nga tan biến.
Nói rồi người phụ nữ ấy quay đi, Ánh Cẩm định chạy theo nhưng lại vấp ngã. Đúng lúc này cô cũng giật mình tỉnh dậy. Cô thấy mình đang gục trên phần mộ của Phong Đình, thì ra nãy giờ chỉ là mơ. Cô cười nhẹ, một nụ cười có chút đau khổ. Rồi đứng dậy chuẩn bị ra về, vì có lẽ bố mẹ cũng đợi khá lâu rồi.
- Tạm biệt anh nhé, lần sau e lại đến.
Nói rồi cô quay đi, nhưng cảm giác tay có gì đó hơi vướng. Cô nhìn xuống, bỗng chốc cô hơi giật mình. Trên tay cô đang đeo là sợi dây truyền mà cô đã nhìn thấy trong mơ. Giờ cô mới nhìn rõ, viên pha lê nhỏ trên sợi dây là hình giọt nước. Cô lặng lẽ bước ra ngoài với ngổn ngang những suy nghĩ trong đầu.
Ông bà Hạ đưa cô về tới nhà, cô không nói thêm gì mà lẳng lặng đi lên phòng. Ông bà Hạ biết con gái đang buồn nên cũng không làm phiền cô.
Trên phòng, cô nằm trên chiếc giường quen thuộc, đôi mắt không dời khỏi chiếc vòng tay. Rồi cô ngủ thiết đi lúc nào không hay.
- Ông mau đi gọi bác sĩ đi
Bà Hạ dục chồng đi gọi bác sĩ, còn mình thì lại ngồi cạnh bên con gái.
- Con có thấy khó chịu chỗ nào không? Ơn trời cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi. Con làm mẹ lo chết đi được.
- Mẹ à, con không sao. Mẹ bình tĩnh chút đi.
Một lúc sau ông Hạ dẫn theo bác sĩ vào kiểm tra, bác sĩ hỏi một loạt câu hỏi rồi kiểm tra qua cho Ánh Cẩm thì không thấy có vấn đề gì nữa. Dặn ông bà Hạ mấy câu rồi đi ra ngoài.
Lúc này Ánh Cẩm như nhớ ra điều gì đó, quay ra nhìn bố mẹ.
- Phong Đình sao rồi ạ, anh ấy có bị thương nặng không ạ?
Nghe con gái hỏi ông bà Hạ bỗng hơi hốt hoảng rồi nhìn nhau.
- Phong Đình.....thằng.....thằng bé.....
Ông Hạ ấp úng nói không lên câu, thấy bố mẹ như vậy Ánh Cẩm có dự cảm không lành. Cô vội vàng bật dậy, chuẩn bị xuống giường.
- Anh ấy nằm phòng nào, con muốn đi thăm anh ấy
Bà Hạ thấy con gái như vậy vội ngăn lại, bà nhìn đứa con gái nhỏ của mình mà không cầm được nước mắt.
- Ánh Cẩm à! Con phải bình tĩnh nhé.
- Mẹ! mẹ mau nói đi ạ
- Phong Đình thằng bé m....mất......mất rồi.
Lời mẹ nói như sét đánh bên tai Ánh Cẩm, cô như chết lặng đi. Cả người như bị rút hết sức lực, hai hàng nước mắt không tự chủ mà rơi ra, cô khóc nấc lên.
- Tại sao ạ, tại sao lại vậy ạ?
- Thằng bé bị dao đâm vào tim, trên đường đi đến viện đã không qua khỏi.
Nghe mẹ nói, Ánh Cẩm bỗng chết lặng đi, cô nhớ về giấc mơ của mình. Lặng lẽ nằm lại trên giường bệnh, Nước mắt cô cứ vô thức rơi. Không ai biết cô đang nói gì. Ông bà hạ thấy vậy cũng không nỡ làm con gái thêm buồn, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh Ánh Cẩm. Một lúc lâu sau Ánh Cẩm mới như nhớ ra gì đó mà ngồi dậy, cô nhìn mẹ mình.
- Con đã hôn mê bao lâu rồi ạ
- Cũng đã được một tuần rồi
Ánh cẩm nghe xong thì lau nước mắt, cười nhẹ một cái, nụ cười có phần thê lương.
- Vậy là con không được nhìn anh ấy lần cuối. Con muốn ra viện ngay bây giờ, muốn đi thắp cho anh ấy nén hương.
Ông bà Hạ thấy ánh mắt của con gái như vậy cũng không nỡ từ chối, ông Hạ đứng dậy đi làm thủ tục xuất viện cho con gái. Sau đấy hai người đưa Ánh Cẩm đến thẳng mộ của Phong Đình.
- Bố mẹ đợi con ở ngoài nhé, con muốn vào một mình, con có rất nhiều chuyện muốn nói với anh ấy.
Nói rồi Ánh Cẩm lặng lẽ đi vào trong, ông bà Hạ chỉ biết đứng nhìn theo bóng lưng con gái. Vào đến nơi, đứng trước mộ của Phong Đình, cô không kìm được mà rơi nước mắt. Cứ đứng như vậy nhìn vào di ảnh của anh mà khóc, cô khóc đến tê tâm liệt phế. Phong Đình và cô lớn lên bên nhau từ nhỏ, lúc nào anh cũng bên cạnh bảo vệ và che trở cho cô. Tình cảm của cả hai là thứ mà hai chữ "bạn thân" không thể diễn tả hết được. Nay anh lại vì sự ngu ngốc của cô mà qua đời. Cô nghĩ mình sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, nhưng giờ đây trong đầu cô chỉ toàn là hồi ức bên anh, những lời muốn nói như bị nghẹn lại trong cổ họng.
- Em phải đánh đổi điều gì để được gặp lại anh đây
Cô nói một câu rồi lại gục xuống bên mộ anh mà khóc. Lúc này có một giọng nói nhẹ nhàng bên tai cô.
- Con muốn gặp lại Phong Đình không?
Cô ngẩng mặt lên, là người phụ nữ ấy, người mà cô đã gặp trong giấc mơ. Cô bất giác nắm chặt lấy tay của người đó.
- Xin hãy để con gặp lại anh ấy, dù phải đổi thứ gì con cũng đồng ý.
- Con có chắc không, BẤT CỨ THỨ GÌ
- Con chắc ạ, xin người đó.
Người phụ nữ cười nhẹ, rồi lấy trong túi ra một sợi dây truyền, đây cũng là sợi dây truyền mà Ánh Cẩm đã thấy trong mơ. Bà ấy nhẹ nhàng đeo vào tay cho Ánh Cẩm.
- Hãy giữ lấy nó đừng để nước mắt thiên nga tan biến.
Nói rồi người phụ nữ ấy quay đi, Ánh Cẩm định chạy theo nhưng lại vấp ngã. Đúng lúc này cô cũng giật mình tỉnh dậy. Cô thấy mình đang gục trên phần mộ của Phong Đình, thì ra nãy giờ chỉ là mơ. Cô cười nhẹ, một nụ cười có chút đau khổ. Rồi đứng dậy chuẩn bị ra về, vì có lẽ bố mẹ cũng đợi khá lâu rồi.
- Tạm biệt anh nhé, lần sau e lại đến.
Nói rồi cô quay đi, nhưng cảm giác tay có gì đó hơi vướng. Cô nhìn xuống, bỗng chốc cô hơi giật mình. Trên tay cô đang đeo là sợi dây truyền mà cô đã nhìn thấy trong mơ. Giờ cô mới nhìn rõ, viên pha lê nhỏ trên sợi dây là hình giọt nước. Cô lặng lẽ bước ra ngoài với ngổn ngang những suy nghĩ trong đầu.
Ông bà Hạ đưa cô về tới nhà, cô không nói thêm gì mà lẳng lặng đi lên phòng. Ông bà Hạ biết con gái đang buồn nên cũng không làm phiền cô.
Trên phòng, cô nằm trên chiếc giường quen thuộc, đôi mắt không dời khỏi chiếc vòng tay. Rồi cô ngủ thiết đi lúc nào không hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.