Khi Thiên Thần Mất Đi Đôi Cánh
Chương 21: Bố!
Phong Uyên
27/05/2013
- Bố...
Đứng thẳng dậy, nó chạy về phía ông.
- Giống trẻ con thế này.
Cười hiền nhìn nó, ông ngồi xuống.
- Mẹ nói cho con phải không? Bố ở trong này rất ổn, con và mẹ không cần lo cho bố đâu.
- Con sẽ thuê luật sư, con sẽ giúp bố ra khỏi đây.
Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nó, ông nói đều đều.
- Không sao đâu con, cũng đã lúc bố phải trả giá cho những tội ác mình gây ra trong quá khứ.
- Bố sẽ bị tù chung thân mất... bố đang bị bệnh tim cơ mà... làm sao bố chịu nổi...? Xin lỗi bố... con vô tâm quá...
- Bố nợ cậu thanh niên đó, nợ bố cậu ta... có thế này bố mới thanh thản được. Con hãy chăm sóc mẹ cho tốt... Nếu vậy bố mới không còn gì hối tiếc nữa... Hứa với bố con không được thuê luật sư... Hứa đi Vi!
- ...
Nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt nó...
- Lớn rồi... ai lại khóc? Con là niềm tự hào của bố mà, con gái. Đúng không?
Bất chợt, một cơn ho kéo dài, nhìn bố đang gồng mình trước bệnh tật, trước những nếp nhăn khắc khổ của tuổi già, nó chỉ muốn chối bỏ tất cả, nó không cần là niềm tự hào của bố... nó chẳng cần lớn... nó chỉ muốn cứu bố... nhưng lời đó lại không tài nào thoát ra khỏi miệng.
- Bằng mọi giá, con sẽ đưa bố ra khỏi đây... Bố hãy chờ con.
Nếu nán lại căn phòng này thêm một phút giây nào nữa chắc nó oà khóc mất, Vi tạm biệt bố rồi bước ra.
- Luật sư sẽ giúp bác giảm án xuống mức thấp nhất, bác sẽ ổn thôi em!
Bảo Anh động viên nó.
- Em đã hứa với bố, không thuê luật sư.
- Vậy... em định sao?
- Em cũng không biết nữa.
“Tinh... Tinh... Tinh...”
“Alo!”
“Dời cuộc họp khoảng một tiếng nữa, tôi đang bận.”
“Chị chuẩn bị hồ sơ trước đi.”
Quay sang nhìn nó, anh đề nghị.
- Để anh đưa em về.?
- Anh cứ làm việc đi. Không phải lo cho em đâu... Hẹn gặp anh sau!
Đeo túi xách lên cao, nó gõ từng bước đều đặn trên đường, trước cả khi Bảo Anh đưa ra một câu trả lời.
Thành phố giờ đã lên đèn, màn đêm dường như kéo xuống rất nhanh, hắt những tia sáng yếu ớt trên khuôn mặt Vi... Một ý nghĩ xẹt ngang qua đầu nó... dù chỉ là một phần trăm cơ hội, chỉ cần cứu được bố, nó bất chấp tất cả.
*
Dừng chân trước toà nhà cao chót vót, trụ sở chính của tập đoàn NW, lấy hết can đảm, Vi hít một hơi thật sâu rồi bước vào...
- Xin lỗi, làm phiền chị, em có thể gặp Tổng giám đốc không ạ?
- Em có hẹn không?
- Không.
- Em tên gì?
- Dạ... Tường Vi.
- Em đợi chị một chút nhé.?
Nhấn nút trên điện thoại, chị trợ lí nhỏ nhẹ.
- Thưa Tổng giám đốc, có cô Tường Vi muốn gặp.
- Vâng... vâng... chào Tổng giám đốc.
*
- Tổng giám đốc nói anh ấy rất bận, không thể gặp em.
Vi cũng đã lường trước chuyện này, nó không nói thêm gì... chỉ lặng yên chờ đợi... mặc cái nhìn ái ngại khó hiểu của chị trợ lí.
Đồng hồ dịch chuyển chầm chậm... tới 7 giờ... 8 giờ... 9 giờ... 10 giờ... rồi 11 giờ...
Nó đã đứng đợi anh 4 tiếng... Hành lang đông đúc giờ chẳng còn một ai, kể cả chị trợ lí vừa nãy cũng đã về... Có ai đó đã từng nhận xét nó là một cô gái gan lì... chắc đúng...
Cánh cửa gỗ mở ra... và nó nhìn thấy anh... chỉ cách vài bước chân thôi mà sao Vi có cảm giác xa tới thế... May thay, trái tim nó đã không còn cẫng lên những nhịp dồn dập nữa... đã điềm tĩnh hơn.
Anh lướt qua nó... nhưng không dừng lại... xem nó như vô hình...
- Xin anh hãy rút đơn kiện.
Thốt ra sáu từ đó một cách rõ ràng nhất có thể, Vi nhìn anh.
- Cô đang nói với tôi sao?- Minh Anh ngừng lại, môi anh hơi nhếch lên.
- Còn có ai khác ở đây ngoài em và anh ư?
- Điều đó là không thể.
- Em phải làm gì thì anh mới chịu tha cho bố em?
- Tôi chẳng cần gì từ cô.
- Em biết, bố em đã sai nhưng xin anh hãy rút đơn kiện.
- ...
- Tất cả những điều sai trái ông làm đều là vì em... do em nên bố anh mới phải chết.
- ...
- Anh cũng từng có bố, anh biết cảm giác khi thấy người thân của mình phải khổ sở... cớ gì anh vẫn làm thế...? Vì sao anh cứ bới móc quá khứ?
- Tôi không biết... và đã không bao giờ có thể biết nhờ bố cô... Cô yêu bố mình còn tôi thì không? Cô sẽ tha thứ nếu cô là tôi...?
- Bố anh sẽ sống lại khi anh trả thù xong chứ? Anh sẽ thoả mãn và vui mừng sao?
- ...
- Bố em già rồi, ông đã sống trong ân hận và giày vò từng ấy năm, lẽ nào trả giá như thế là chưa đủ? Anh còn muốn gì nữa?
- ...
- Xin anh, bố em sẽ chết mất nếu ở trong tù... căn bệnh tim của ông ấy có thể tái phát bất kì lúc nào... xem như đó là chút tình nghĩa cuối cùng, được không?
- Cô chẳng giá trị tới thế đâu. Đừng van nài vô ích.
Giọng anh lạnh tanh... anh bước tiếp... cơ hội cuối cùng của nó đang rời đi...
- Kể cả tôi có làm như thế này.
Hai đầu gối Vi chạm hẳn mặt đất... phải... nó đang quỳ xuống... nó đang gạt đi lòng kiêu hãnh và cả sự tự trọng... chỉ để cầu xin anh...
- Minh Anh, anh định chọn mẫu thiệp nào cho lễ đính hôn?
Tiếng cô gái vang rõ ràng trong hành lang vắng lặng... Vi trông thấy chị ấy... kiêu sa và quý phái... chính là vị bác sĩ đã chăm sóc nó... Cái từ đính hôn như thể một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt nó trong tiết trời buốt giá... nó tê cứng dù bây giờ đang là mùa hè...
Đứng thẳng dậy, nó chạy về phía ông.
- Giống trẻ con thế này.
Cười hiền nhìn nó, ông ngồi xuống.
- Mẹ nói cho con phải không? Bố ở trong này rất ổn, con và mẹ không cần lo cho bố đâu.
- Con sẽ thuê luật sư, con sẽ giúp bố ra khỏi đây.
Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nó, ông nói đều đều.
- Không sao đâu con, cũng đã lúc bố phải trả giá cho những tội ác mình gây ra trong quá khứ.
- Bố sẽ bị tù chung thân mất... bố đang bị bệnh tim cơ mà... làm sao bố chịu nổi...? Xin lỗi bố... con vô tâm quá...
- Bố nợ cậu thanh niên đó, nợ bố cậu ta... có thế này bố mới thanh thản được. Con hãy chăm sóc mẹ cho tốt... Nếu vậy bố mới không còn gì hối tiếc nữa... Hứa với bố con không được thuê luật sư... Hứa đi Vi!
- ...
Nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt nó...
- Lớn rồi... ai lại khóc? Con là niềm tự hào của bố mà, con gái. Đúng không?
Bất chợt, một cơn ho kéo dài, nhìn bố đang gồng mình trước bệnh tật, trước những nếp nhăn khắc khổ của tuổi già, nó chỉ muốn chối bỏ tất cả, nó không cần là niềm tự hào của bố... nó chẳng cần lớn... nó chỉ muốn cứu bố... nhưng lời đó lại không tài nào thoát ra khỏi miệng.
- Bằng mọi giá, con sẽ đưa bố ra khỏi đây... Bố hãy chờ con.
Nếu nán lại căn phòng này thêm một phút giây nào nữa chắc nó oà khóc mất, Vi tạm biệt bố rồi bước ra.
- Luật sư sẽ giúp bác giảm án xuống mức thấp nhất, bác sẽ ổn thôi em!
Bảo Anh động viên nó.
- Em đã hứa với bố, không thuê luật sư.
- Vậy... em định sao?
- Em cũng không biết nữa.
“Tinh... Tinh... Tinh...”
“Alo!”
“Dời cuộc họp khoảng một tiếng nữa, tôi đang bận.”
“Chị chuẩn bị hồ sơ trước đi.”
Quay sang nhìn nó, anh đề nghị.
- Để anh đưa em về.?
- Anh cứ làm việc đi. Không phải lo cho em đâu... Hẹn gặp anh sau!
Đeo túi xách lên cao, nó gõ từng bước đều đặn trên đường, trước cả khi Bảo Anh đưa ra một câu trả lời.
Thành phố giờ đã lên đèn, màn đêm dường như kéo xuống rất nhanh, hắt những tia sáng yếu ớt trên khuôn mặt Vi... Một ý nghĩ xẹt ngang qua đầu nó... dù chỉ là một phần trăm cơ hội, chỉ cần cứu được bố, nó bất chấp tất cả.
*
Dừng chân trước toà nhà cao chót vót, trụ sở chính của tập đoàn NW, lấy hết can đảm, Vi hít một hơi thật sâu rồi bước vào...
- Xin lỗi, làm phiền chị, em có thể gặp Tổng giám đốc không ạ?
- Em có hẹn không?
- Không.
- Em tên gì?
- Dạ... Tường Vi.
- Em đợi chị một chút nhé.?
Nhấn nút trên điện thoại, chị trợ lí nhỏ nhẹ.
- Thưa Tổng giám đốc, có cô Tường Vi muốn gặp.
- Vâng... vâng... chào Tổng giám đốc.
*
- Tổng giám đốc nói anh ấy rất bận, không thể gặp em.
Vi cũng đã lường trước chuyện này, nó không nói thêm gì... chỉ lặng yên chờ đợi... mặc cái nhìn ái ngại khó hiểu của chị trợ lí.
Đồng hồ dịch chuyển chầm chậm... tới 7 giờ... 8 giờ... 9 giờ... 10 giờ... rồi 11 giờ...
Nó đã đứng đợi anh 4 tiếng... Hành lang đông đúc giờ chẳng còn một ai, kể cả chị trợ lí vừa nãy cũng đã về... Có ai đó đã từng nhận xét nó là một cô gái gan lì... chắc đúng...
Cánh cửa gỗ mở ra... và nó nhìn thấy anh... chỉ cách vài bước chân thôi mà sao Vi có cảm giác xa tới thế... May thay, trái tim nó đã không còn cẫng lên những nhịp dồn dập nữa... đã điềm tĩnh hơn.
Anh lướt qua nó... nhưng không dừng lại... xem nó như vô hình...
- Xin anh hãy rút đơn kiện.
Thốt ra sáu từ đó một cách rõ ràng nhất có thể, Vi nhìn anh.
- Cô đang nói với tôi sao?- Minh Anh ngừng lại, môi anh hơi nhếch lên.
- Còn có ai khác ở đây ngoài em và anh ư?
- Điều đó là không thể.
- Em phải làm gì thì anh mới chịu tha cho bố em?
- Tôi chẳng cần gì từ cô.
- Em biết, bố em đã sai nhưng xin anh hãy rút đơn kiện.
- ...
- Tất cả những điều sai trái ông làm đều là vì em... do em nên bố anh mới phải chết.
- ...
- Anh cũng từng có bố, anh biết cảm giác khi thấy người thân của mình phải khổ sở... cớ gì anh vẫn làm thế...? Vì sao anh cứ bới móc quá khứ?
- Tôi không biết... và đã không bao giờ có thể biết nhờ bố cô... Cô yêu bố mình còn tôi thì không? Cô sẽ tha thứ nếu cô là tôi...?
- Bố anh sẽ sống lại khi anh trả thù xong chứ? Anh sẽ thoả mãn và vui mừng sao?
- ...
- Bố em già rồi, ông đã sống trong ân hận và giày vò từng ấy năm, lẽ nào trả giá như thế là chưa đủ? Anh còn muốn gì nữa?
- ...
- Xin anh, bố em sẽ chết mất nếu ở trong tù... căn bệnh tim của ông ấy có thể tái phát bất kì lúc nào... xem như đó là chút tình nghĩa cuối cùng, được không?
- Cô chẳng giá trị tới thế đâu. Đừng van nài vô ích.
Giọng anh lạnh tanh... anh bước tiếp... cơ hội cuối cùng của nó đang rời đi...
- Kể cả tôi có làm như thế này.
Hai đầu gối Vi chạm hẳn mặt đất... phải... nó đang quỳ xuống... nó đang gạt đi lòng kiêu hãnh và cả sự tự trọng... chỉ để cầu xin anh...
- Minh Anh, anh định chọn mẫu thiệp nào cho lễ đính hôn?
Tiếng cô gái vang rõ ràng trong hành lang vắng lặng... Vi trông thấy chị ấy... kiêu sa và quý phái... chính là vị bác sĩ đã chăm sóc nó... Cái từ đính hôn như thể một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt nó trong tiết trời buốt giá... nó tê cứng dù bây giờ đang là mùa hè...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.