Khi Thiên Thần Mất Đi Đôi Cánh

Chương 6: Chậm thôi, em muốn gần bên anh

Phong Uyên

02/04/2014

Em có thể xuất viện được chưa? - Nó nhìn Minh Anh với ánh mắt thăm dò.

Kể từ lần gặp gỡ bất ngờ ấy, Minh Anh có vẻ xa cách với nó, thời gian anh tới thăm nó mỗi ngày cũng rất ít (ai mà ngờ được Minh Anh nhà mình đang hết sức khó chịu khi thấy Bảo Anh ngày nào cũng tới thăm Vi ). Mà sao nó lại quan tâm tới cảm xúc của anh ấy nhỉ? Ra viện hay không là quyền của nó cơ mà? (đến là nản với Vi, đúng là ai cũng hiểu chỉ một người là chẳng hiểu gì. Haizzz. T.T)

- Hôm nay thì xuất viện được rồi!

Nó sung sướng khi nghe anh nói thế, suýt chút nữa là hét ầm lên, vui vẻ thu xếp đồ. Hix. Có mỗi một vết dao đâm thôi mà phải nằm viện những 3 tuần, cứ đà này nếu không cố gắng chắc nó phải đúp một năm đại học quá!

- Xong chưa?

- Hì, rồi.

Suốt quãng đường về Minh Anh không nói với nó một lời nào, Vi không muốn chen chân vào suy nghĩ của anh dù rất thắc mắc và có nhiều điều muốn hỏi. Nó chắc không biết điều khiến nó ghi điểm nhiều nhất trong mắt anh đó chính là biết im lặng đúng lúc.

Chợt chiếc xe dừng lại, nó quay sang anh với ánh mắt khó hiểu:

- Em muốn hỏi gì tôi sao? Cứ nhìn bằng ánh mắt kì lạ đó. - Anh nhìn nó, giá mà nó có thể đọc được suy nghĩ của anh qua đôi mắt đen láy ấy.

- Em là gì với anh? - Vừa thốt ra câu hỏi ngay lập tức nó đưa tay lên ôm lấy miệng, trời ơi, sao nó lại có thể hỏi một câu vô duyên đến thế? (đúng là nghĩ gì nói nấy.^^. )

Hai bàn tay của nó cứ hết đan vào nhau rồi lại tách ra, Vi không ngẩng mặt lên mà xem anh Minh Anh đang cười ...

1 phút... 2 phút... vẫn im lặng, mặt nó ngày càng đỏ, tai nóng bừng, dù là lúc đầu nó thấy hối hận vì lỡ buột miệng nhưng có lẽ đây thật sự là điều nó muốn biết, xem như nó tự cho mình một cơ hội, một cơ hội để nghe anh nghĩ gì về nó và xác định được rõ ràng mối quan hệ giữa anh và nó chứ thật ra nó cũng không hiểu nổi... Tim nó đập nhanh như thể chưa bao giờ được đập...

- Phía dưới ấy có gì mà em cứ nhìn mãi thế? - Lời nói không được rõ ràng cho lắm (là vì chàng đang thấy buồn cười đấy ạ :D )

Vi đột nhiên nhìn thẳng vào mắt anh khiến Minh Anh phải nói là bối rối không biết để đâu cho hết một lúc. Giờ thì không chỉ nó mà tim anh cũng đập nhanh không kém:

- Em...

“Tinh... Tinh... Tinh...”

“Alo!”

Lầm bầm nguyền rủa cái điện thoại, nó đợi cho cuộc hội thoại kết thúc, mong cho anh nói hết cái câu còn đang dang dở.

“Xin lỗi, anh có việc gấp, em có thể tự về được không? Mà thôi, để anh gọi Trang đưa em về.”

Chiếc xe lao đi, nó thở dài một cách não nề, chỉ kịp thấy bàn tay anh vẫy qua cửa kính rồi mất dạng. Điều nó cần nghe vẫn chưa nghe xong...

"Mai Mai, nếu còn cơ hội kết hôn, anh sẽ lấy em."Link khu vực chia sẻ link download mới

Báo cáo

PhongUyen

Uyên thục nữ

Rank: 3Rank: 3

BlogKết bạnTrêu chọcPM8# Đăng lúc 11-3-2012 17:01:15 |Xem tác giả này

Bầu trời kìn kịt mây đen, từng tia chớp lóe sáng báo hiệu một cơn mưa lớn, vết sẹo nơi tay trái nó lại nhức dữ dội...

Rào... Rào... Rào...

Mưa trút xuống ào ạt, bắn cả vào ô cửa sổ, những thanh âm của mưa chưa bao giờ khiến người ta vui và nó cũng không phải là ngoại lệ. Đã hơn 11 giờ, nó băn khoăn không biết anh đã về chưa? (về ở đây là về nơi anh ở chứ Minh Anh không sống chung nhà với nó và Trang. Tất nhiên)

Nó nhìn ra ngoài lần cuối trước khi đóng cửa sổ để đi ngủ, chợt bóng hình của ai đó đập vào mắt nó, từ phái xa nhưng nó nhận ra. Minh Anh anh ấy đang làm gì ngoài mưa đó vậy? Cầm ô, không chần chừ, nó mở cửa.

- Anh...

Vi gần như phát hoảng khi thấy toàn thân anh ướt nhẹp, đưa ô che cho anh, nó muốn giúp anh vào nhà nhưng anh ngăn lại, gạt tay nó, chiếc ô bay ngược, tay nó có máu, nó cố không hét toang lên bởi máu chảy từ tay anh sang tay nó (mà máu là thứ nó sợ nhất trên đời), dù mưa rất lớn nhưng nó cảm nhận anh đang khóc, giọt nước mắt nóng. Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy? Nó đưa tay lau dù biết làm thế cũng chẳng ích gì vì dù nó có lau như thế nào thì khuôn mặt anh vẫn ướt nhưng nó không thể chịu nổi khi nhìn thấy anh khóc, cứ như hai người làm một, trái tim nó vỡ vụn, nó cũng khóc bởi nó thấy đau, rất đau. Cứ thế nó khóc nấc lên...

- Em xin anh, hãy vào nhà đi!



"Mình mà cũng có lúc yếu đuối như thế này sao?". Minh Anh tự nhủ rồi như một phản xạ anh ôm lấy Vi. Anh thấy mệt mỏi quá rồi, chỉ muốn khịu hẳn chân xuống vì cái sức ép đang đè nặng, những ánh mắt dè bỉu của cả dòng họ về một đứa con rơi, về một kẻ ăn hại cứ bủa vây lấy anh, cư như những nhát dao găm đâm vào rút ra rồi lại tiếp tục đâm...

- Có chuyện gì vậy anh? Nói cho em biết... Đừng làm em sợ...

Tay nó run lên trên bờ vai anh, nó nhìn anh như muốn tìm được một chút ánh sáng nào trong đó. Anh không nói gì, một nụ hôn nhẹ phớt trên môi nó, chữ k mặn chát nhưng hạnh phúc...

Và mưa vẫn cứ rơi, mưa như xát muối vết thương cả hai con người, họ vẫn đứng đấy, ôm lấy nhau như sợ chỉ cần buông lỏng một chút thôi sẽ mất nhau mãi mãi...

Anh đã ngủ rồi, nó không còn nhìn thấy sự đau đớn trên khuôn mặt anh nữa bởi giờ đây trông anh hệt như một thiên thần đang tỏa sáng, một thứ ánh sáng êm dịu làm sáng lòng nó, nắm chặt bàn tay đã được băng lại của anh nó chẳng muốn thả ra một chút nào. Anh ngất trên vai nó và nó vẫn không biết lí do gì khiến như thế, nhưng, phút giây ấy, cái phút giây nhìn thấy giọt nước mắt của anh trái tim nó đã chắc chắn, chắc chán tình cảm của nó dành cho anh, tới mức nó đã nghĩ nếu anh không thích nó thì mình nó thích anh là đủ rồi.Nó chỉ muốn được ở mãi bên anh như thế này thôi, dù cho anh có là quỷ dữ hay thiên thần nó cũng sẽ chấp nhận hết,...

*

Cơn ác mộng lại hiện ra một cách không rõ ràng.

“- Không phải con ruột thì không được phép chấp nhận trong dòng họ này.

- Con trai! Chạy nhanh đi!

- Bố!”

Minh Anh choàng tỉnh, những giọt mồ hôi lăn xuống, cái chết của bố một lần nữa lại gõ cửa tiềm thức của anh. Nhìn sang bên cạnh, Tường Vi vẫn đang ngủ, rút tay ra khỏi tay nó, anh nhẹ nhàng bế nó lên giường, đắp chăn rồi im lặng ngắm cái khuôn mặt trẻ con búng ra sữa của nó. Vuốt những lọn tóc lòa xòa trên mặt nó, lần đầu tiên Minh Anh không phải kìm nén tình cảm của mình...

Ai mà biết được, cái chuỗi hành động ấy được một người thứ ba chứng kiến tất cả - Bảo Anh dựa hẳn lưng vào tường, cái thứ cảm xúc chết tiệt đang dâng lên trong người anh là gì vậy? Anh có quyền gì để ghen khi chỉ vì sự tự tôn của mình mà anh đã đánh mất nó, phá vỡ cả tình cảm trong sáng mà nó dành cho anh? Lòng tham ư? Không phải thế, bởi chưa lúc nào Bảo Anh thôi nhớ tới Vi, chưa lúc nào tình cảm anh dành cho nó nguội lạnh? Nhưng giờ có còn kịp nữa không?

- Anh không gặp anh em ạ?

Trang ngạc nhiên vì thấy Bảo Anh vừa mới lên lúc nãy, giờ đã xuống rồi.

- Không, anh có việc, có lẽ để khi khác...

- Anh... Anh sẽ không đi nữa chứ?

Câu hỏi của Trang khiến bản thân Bảo Anh giật mình, anh vẫn còn tình cảm với Vi vậy mà trước khi đi du học vẫn bảo Trang đợi (lăng nhăng thế không biết?).

- Vi ơi Vi, xuống ăn sáng!

Không biết vô ý hay cố tình mà Trang hét toáng lên trước cửa phòng, biết kiểu gì cũng bị anh trai xử đẹp, cô bé không quên khuyến mãi cho Minh Anh một nụ cười toe toét rồi phóng như bay xuống tầng.

- Ơ...

Nớ tự vỗ đầu mình, sao nó lại ngủ nhỉ? Định thức để trông anh ấy cơ mà. Khi tỉnh dậy liệu anh có thấy nó đã nắm tay anh rất chặt không ta? Trời ơi, anh mà thấy thì nó rầy chết mất...

- Em không xuống đi còn ở trên đó làm gì?

Anh bước ra từ phòng tắm, mái tóc còn vương nước, nhỏ từng giọt,...

- A... a... a... Sao anh không mặc áo? - Nó hét toáng lên, hai má đỏ bừng.

- Em bệnh hả? Người đang ướt mặc áo bộ em muốn anh ốm sao? - Anh cười hiền khi nhìn thấy bộ dạng ngố không chịu được của nó.

- Hix, cứ cho là thế thì anh cũng phải về phòng anh mà tắm chứ?

- Thì đây là phòng anh mà. - Vi chỉ muốn đâm cột điện chết ngay tức khắc, nó đã dìu anh vào phòng mà nhỉ? Sao tới cả cái điều cơ bản ấy cũng quên nữa?

- Xin lỗi, em quên mất.

Xỏ dép vào, nó lọc cọc bước xuống giường rồi đột ngột nhìn chăm chăm vào cái vật thể mình vừa rời đi, bằng cách nào mà nó lên được giường??! Chỉ có một khả năng duy nhất là anh ấy đã bế nó...

Cốp...

Hệ quả của cái việc đi mà không nhìn là nó đã tông ngay vào cửa phòng, đau điếng. Dù rất tức cười nhưng anh Minh Anh vẫn im lặng, lại gần nó:

- Em đi mà không nhìn thì làm sao thấy đường hả ngốc?



- ... - Nó chẳng biết trả lời sao, chú tâm vào khoảng không vô định trước mặt.

- Anh đáng sợ tới thế cơ à? - Minh Anh quay người nó lại, đôi mắt anh nhìn thẳng nó.

- Không... Không đáng sợ. - Vi lắp bắp mãi mới thốt ra hết.

Anh phì cười ôm nó rồi dịu dàng:

- Lần sau dầm mưa thì em nhớ phải thay đồ ngay không là ốm đấy, biết chưa?

- Tại khi ấy em sợ quá...

Khung cảnh đang lãng mạn là thế và có lẽ sẽ còn kéo dài thêm vài phút nếu như Trang không chen ngang:

- Hai người đang làm cái gì vậy hả? Lần sau nhớ đóng cửa nhé! Ôi, biết làm sao bây giờ, em thấy hết rồi. HiHi, thôi cứ tiếp tục đi...

Sầm...

Cánh cửa đóng lại, giờ mặt nó đỏ ngang với cà chua chín, Vi buông tay anh ra rồi cáo lỗi, làm cái việc mà đáng ra nó phải làm khi vừa mới tỉnh dậy...

- Ưm, em về phòng đây.

Kéo ghế ngồi xuống bàn, Minh Anh tranh thủ kiểm tra báo cáo tài chính trong lúc đợi Vi.

- Hôm qua, chú Phong lại nói gì anh ạ? - Trang hỏi nhưng mắt vẫn chăm chăm vào việc rót sữa của mình.

- Không có gì...

- Đừng giấu em chứ, không phải bỗng dưng mà chú ấy muốn gặp anh còn gì. Hay chú ấy biết gì?

- Chưa, em đừng đoán già đoán non nữa.

- Anh không muốn nói cho em chứ gì? Đã thế em sẽ kể hết với Vi rồi bảo cậu ấy hỏi anh, xem anh có dám không trả lời không?

- Em sẽ không làm thế đâu, mà Bảo Anh đã về rồi, thích thì nhanh mà thổ lộ đi, không lại hối chẳng kịp, anh không làm người ở giữa đâu đấy.

- Ê, anh không được đánh trống lảng như thế...

- Đừng trẻ con, sắp tới lượt em rồi.

- Nhanh thế hả anh?

- Đó không phải sở trường của em sao? Đừng để sai sót nhé?!

- Vâng, anh yên tâm.

Sau một thời gian tự biến mình trở thành cô gái nhu mì giờ đã tới lúc nó trở lại với những việc làm quen thuộc, trở lại với tính cách, với con người mà nó cố tình nhấn chìm trong suốt thời gian qua. Nếu anh nó đòi hỏi sự sạch sẽ thì nó muốn mọi thứ phải thật đẹp và hoàn hảo.

- Hai người không đợi tớ xuống à?

Vi ra vẻ dỗi rồi ngồi xuống.

- Tại cậu đấy chứ, làm gì mà chậm rù, anh zai có biết Vi nhà mình làm gì trên ấy mà lâu thế không?

-... - Anh lắc đầu, ngây thơ nhìn Vi

- .Chắc có người thử hết cả tủ đồ rồi mới xuống đây mà, sao dạo này cậu cầu kì thế Vi? Hay là tại... - Đưa mắt qua chỗ ngồi của anh zai một cái đầy ẩn ý, nó cười đểu giả làm Vi xấu hổ rít lên:

- Cậu có im lặng cho tớ ăn không? Tớ băm làm chả viên bây giờ.

- Ôi, anh zai, cứu em! Chị dâu dọa làm thịt em đây này...

Tới nước này thì Vi không ngồi yên trên ghế được nữa, đuổi theo nó đang nhơn nhơn trêu tức.

- Ai là chị dâu của cậu hả? Đáng ghét... Cậu đứng lại cho tớ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Thiên Thần Mất Đi Đôi Cánh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook