Khi Thiên Thần Mất Đi Đôi Cánh
Chương 33: "Đừng khóc..."
Phong Uyên
27/05/2013
8 giờ 5 phút tối, nó có mặt tại nhà hát trong một chiếc váy ngắn ôm eo tôn lên dáng người vốn dĩ đã rất chuẩn, đôi môi mềm dịu ngọt mùi của hoa oải hương. Vi kéo túi xách lên cao và bước vào.
Nó chỉ tới sớm năm phút nhưng sao chẳng thấy ai cả, nhà hát mở thế mà tuyệt nhiên không xuất hiện một bóng người, sáng choang nhưng lạnh lẽo khiến niềm háo hức về một liveshow bất ngờ tan biến, mất thêm 10 phút chờ đợi, Vi rút máy gọi điện cho Trang. Đôi chân nó thoăn thoắt tiến tới sân khấu chính.
“A lô?! Tớ tới rồi, cậu đang ở đâu đấy?”
“Hì. Xin lỗi cậu, tớ với mọi người đang bị tắc đường, tắc một tiếng rồi đấy, bực ghê cơ.”
“Thế giờ tớ về nhé?”
Nó chán nản đưa ra giải pháp duy nhất hiện lên trong đầu.
“Ấy, đừng vậy mà, cậu chịu khó đợi chút xíu được không?” - Cô bạn cất giọng nài nỉ, không cần nhìn nó cũng tuởng tượng được ánh mắt khẩn thiết của Trang - vũ khí tối tân mà cô nàng chuyên môn dùng. “Cậu đã đặt chân vào phòng chưa vậy?”
“Tớ đang ở ngoài, thôi được rồi, tớ sẽ đợi cậu và mọi người ngay đây. Vụ này tớ sẽ bắt ai đầu têu đền bù nhé? Ai đời khách mời lại bị đối xử như vầy không hả?”
“Okay. Okay. Vào đi, lúc sáng bọn tớ đã chuẩn bị sơ sơ rồi, cậu sẽ ngạc nhiên cho xem, cứ ngắm cho thoả thích tới khi nào tớ và mọi người đến ha?”
Trang bắt đầu mô tả tình trạng của cô nàng từ khi xuất phát đến lúc bị tắc ra sao, cô nàng và mọi người đang thê thảm thế nào giữa một rừng xe cộ, nó phải công nhận rằng bạn nó rất ư là có khiếu dẫn dắt sự việc khiến nó dù đang đứng chơ vơ muốn buồn cũng chẳng buồn nổi vì Trang cứ liến thoắng ở đầu dây bên kia. Cơ mặt dãn ra dễ chịu, Vi quay người bước vào phòng xem cái món quà bất ngờ mà mọi người đã dày công chuẩn bị là những gì?
“Tách... Tách... Tách...”
Toàn bộ khu vực ghế ngồi sáng ngập trong ánh đèn, chỉ duy khu vực sân khấu bị rèm đen che lại. Dọc con đường dẫn xuống là muôn vàn những đoá hoa oải hương, tất cả như một phép màu trong chuyện cổ tích, nó ngạc nhiên tới mức không nói lên được lời nào. Ngước mắt lên, bao quanh khắp căn phòng là... chân dung của nó... những bức hình này... Vi thấy tim mình đang rung lên dữ dội...
“Vi! Cậu vẫn nghe máy chứ?”
“Tớ... tớ...”
Chiếc điện thoại trên tay nó rơi thẳng xuống đất vì không còn lực níu giữ, Vi đưa bàn tay lên ôm chặt lấy bờ môi mấp máy chẳng nên câu ngay sau khi những thanh âm êm ái của piano từ sân khấu chính vang lên... giai điệu này...
"Không... không thể nào... Thôi đi Vi, mày đừng tự huyễn hoặc bản thân nữa, đây chỉ là trùng hợp, chỉ là trùng hợp mà thôi..."
Vi trấn an cơn đau đang vùng lên nhức nhối, bàn tay nó run run nắm chặt lấy thành ghế gần nhất. Nó phải rời khỏi nơi này, phải ra khỏi đây trước khi tim nó bị kí ức đâm nát...
““...Nếu như anh không gặp em liệu trái tim em có thương tổn...”
- Lần đầu tiên hát cho riêng mình em nghe mà anh chọn bài buồn so vậy sao? - Vi nghiêng đầu, muốn nở một nụ cười nhưng chẳng thể.
Anh nhìn nó dịu dàng:
- Bài hát mới của FourA nên anh muốn em là người đầu tiên được nghe, giờ thì anh đổi ý rồi, nó làm đông cứng xúc cảm của em, anh sẽ dành tặng nó cho riêng mình em.
Đung đưa đôi bàn chân để những ngọn cỏ lau mơn nhẹ vuốt ve mình, nó tựa đầu vào vai anh yên bình trong tiếng đập khẽ của con tim, trong ánh hoàng hôn êm dịu của buổi chiều tà.
- Em sẽ bị ám ảnh mất thôi!
“... Nếu như tình yêu không tồn tại...
Anh đã không khiến em khổ đau trong đợi chờ...
... Người anh yêu, anh mãi yêu em và cần em...””
Xúc cảm nó cố ghim chặt bỗng chốc bung ra, nước mắt thi nhau rơi, ướt đẫm khuôn mặt nó, không một âm thanh, không một tiếng nấc, Vi khóc trong câm lặng, đôi mắt dõi thẳng vào tấm rèm đen.
Giai điệu cuối cùng kết thúc, sân khấu bừng sáng, tấm rèm đen đựoc kéo sang hai bên, nó kiếm tìm chiếc đàn piano. Đây là giấc mơ hay ảo giác?
Anh đứng thẳng dậy và bước về phía nó, Vi thấy anh đang ngày càng gần mình. Hình dáng anh, khuôn mặt anh, đôi mắt anh...
Một bước chân, nó cảm nhận rõ cả mùi hương quen thuộc từ anh, nó gằn mình không được để ảo giác mê hoặc, không được phép để lí trí nuông chiều trái tim, nó chỉ cần sơ sẩy một chút, nó sẽ vĩnh viễn không thể vực dậy được nữa... nhưng... anh gần nó quá...
Anh lặng thinh ngắm Vi trong chốc lát rồi gần như ngay lập tức phá tan mọi nghi hoặc, giằng xé của nó bằng một chiếc ôm, một chiếc ôm chặt, một chiếc ôm đong đầy tình yêu và nỗi nhớ mà anh luôn giữ suốt năm năm qua, giọt nước thanh khiết trào ra khỏi mi mắt, lăn xuống. Giọng anh ấm và nhẹ:
- Đừng khóc! Anh về với em rồi đây!
Mỉm cười mãn nguyện, Trang hạnh phúc nhìn anh trai và Vi, nó vẫn không thể tin được, anh Minh Anh còn sống, mọi thứ cứ như một giấc mơ.
- Mình về thôi em!
Thiên Anh nắm lấy bàn tay nó, anh nói nhỏ.
- Vâng!
Quay sang anh Bảo Anh, nó cảm kích:
- Cảm ơn anh rất nhiều!
- Không có gì, em mệt rồi thì nên về nghỉ ngơi sớm đi. Hai ngày nữa là tới lễ kết hôn, Thiên Anh nhớ chăm sóc em gái tôi cho tốt nhé!
Nói một câu bông đùa, anh cùng hai người ra ngoài.
- Hình như chị Nhi vẫn chưa biết chuyện này phải không ạ? Anh hãy nói cho chị ấy biết nha! Em về đây! Chúc anh ngủ ngon!
Đóng cửa xe, Trang vẫy tay chào tạm biệt. Chiếc xe hoà vào dòng luân chuyển tấp nập trên đường rồi rất nhanh mất dạng.
Đút tay vào túi quần, Bảo Anh đưa mắt lên trời ngắm nhìn những vì sao, ánh sáng lấp lành từ chúng bất giác khiến anh mỉm cười. Anh đang vui.
Ngày nhận kết quả xét nghiệm ADN, anh đã luôn cố nghĩ rằng tất cả chỉ là nhầm lẫn dù cho Uyển Nhi là vị bác sĩ có năng lực nhất bệnh viện và máy móc rất khó sai sót. Chính bởi niềm tin le lói ấy, anh bắt đầu kiếm tìm Minh Anh, kiếm tìm dù biết hi vọng là vô cùng mong manh.
Rồi tới khi mọi thứ gần như đi vào ngõ cụt, trong chuyến công tác sang Mỹ cách đây hơn một tháng, anh đã gặp lại người bạn thân của mình với vai trò đối tác kí kết hợp đồng.
Không một lời kể về sự sống sót kì diệu của Minh Anh, anh cũng nghĩ mình chẳng nhất thiết phải biết, điều quan trọng là Minh Anh vẫn hiện diện trên cõi đời này. Thế là đủ.
Vậy là anh cất công thu xếp cho cuộc tái ngộ giữa Minh Anh và người anh yêu quý.
"Em sẽ hạnh phúc Tường Vi à!"
Nhìn đồng hồ, anh mở cửa xe, tới giờ anh trở về với mái ấm của mình rồi.
Nó chỉ tới sớm năm phút nhưng sao chẳng thấy ai cả, nhà hát mở thế mà tuyệt nhiên không xuất hiện một bóng người, sáng choang nhưng lạnh lẽo khiến niềm háo hức về một liveshow bất ngờ tan biến, mất thêm 10 phút chờ đợi, Vi rút máy gọi điện cho Trang. Đôi chân nó thoăn thoắt tiến tới sân khấu chính.
“A lô?! Tớ tới rồi, cậu đang ở đâu đấy?”
“Hì. Xin lỗi cậu, tớ với mọi người đang bị tắc đường, tắc một tiếng rồi đấy, bực ghê cơ.”
“Thế giờ tớ về nhé?”
Nó chán nản đưa ra giải pháp duy nhất hiện lên trong đầu.
“Ấy, đừng vậy mà, cậu chịu khó đợi chút xíu được không?” - Cô bạn cất giọng nài nỉ, không cần nhìn nó cũng tuởng tượng được ánh mắt khẩn thiết của Trang - vũ khí tối tân mà cô nàng chuyên môn dùng. “Cậu đã đặt chân vào phòng chưa vậy?”
“Tớ đang ở ngoài, thôi được rồi, tớ sẽ đợi cậu và mọi người ngay đây. Vụ này tớ sẽ bắt ai đầu têu đền bù nhé? Ai đời khách mời lại bị đối xử như vầy không hả?”
“Okay. Okay. Vào đi, lúc sáng bọn tớ đã chuẩn bị sơ sơ rồi, cậu sẽ ngạc nhiên cho xem, cứ ngắm cho thoả thích tới khi nào tớ và mọi người đến ha?”
Trang bắt đầu mô tả tình trạng của cô nàng từ khi xuất phát đến lúc bị tắc ra sao, cô nàng và mọi người đang thê thảm thế nào giữa một rừng xe cộ, nó phải công nhận rằng bạn nó rất ư là có khiếu dẫn dắt sự việc khiến nó dù đang đứng chơ vơ muốn buồn cũng chẳng buồn nổi vì Trang cứ liến thoắng ở đầu dây bên kia. Cơ mặt dãn ra dễ chịu, Vi quay người bước vào phòng xem cái món quà bất ngờ mà mọi người đã dày công chuẩn bị là những gì?
“Tách... Tách... Tách...”
Toàn bộ khu vực ghế ngồi sáng ngập trong ánh đèn, chỉ duy khu vực sân khấu bị rèm đen che lại. Dọc con đường dẫn xuống là muôn vàn những đoá hoa oải hương, tất cả như một phép màu trong chuyện cổ tích, nó ngạc nhiên tới mức không nói lên được lời nào. Ngước mắt lên, bao quanh khắp căn phòng là... chân dung của nó... những bức hình này... Vi thấy tim mình đang rung lên dữ dội...
“Vi! Cậu vẫn nghe máy chứ?”
“Tớ... tớ...”
Chiếc điện thoại trên tay nó rơi thẳng xuống đất vì không còn lực níu giữ, Vi đưa bàn tay lên ôm chặt lấy bờ môi mấp máy chẳng nên câu ngay sau khi những thanh âm êm ái của piano từ sân khấu chính vang lên... giai điệu này...
"Không... không thể nào... Thôi đi Vi, mày đừng tự huyễn hoặc bản thân nữa, đây chỉ là trùng hợp, chỉ là trùng hợp mà thôi..."
Vi trấn an cơn đau đang vùng lên nhức nhối, bàn tay nó run run nắm chặt lấy thành ghế gần nhất. Nó phải rời khỏi nơi này, phải ra khỏi đây trước khi tim nó bị kí ức đâm nát...
““...Nếu như anh không gặp em liệu trái tim em có thương tổn...”
- Lần đầu tiên hát cho riêng mình em nghe mà anh chọn bài buồn so vậy sao? - Vi nghiêng đầu, muốn nở một nụ cười nhưng chẳng thể.
Anh nhìn nó dịu dàng:
- Bài hát mới của FourA nên anh muốn em là người đầu tiên được nghe, giờ thì anh đổi ý rồi, nó làm đông cứng xúc cảm của em, anh sẽ dành tặng nó cho riêng mình em.
Đung đưa đôi bàn chân để những ngọn cỏ lau mơn nhẹ vuốt ve mình, nó tựa đầu vào vai anh yên bình trong tiếng đập khẽ của con tim, trong ánh hoàng hôn êm dịu của buổi chiều tà.
- Em sẽ bị ám ảnh mất thôi!
“... Nếu như tình yêu không tồn tại...
Anh đã không khiến em khổ đau trong đợi chờ...
... Người anh yêu, anh mãi yêu em và cần em...””
Xúc cảm nó cố ghim chặt bỗng chốc bung ra, nước mắt thi nhau rơi, ướt đẫm khuôn mặt nó, không một âm thanh, không một tiếng nấc, Vi khóc trong câm lặng, đôi mắt dõi thẳng vào tấm rèm đen.
Giai điệu cuối cùng kết thúc, sân khấu bừng sáng, tấm rèm đen đựoc kéo sang hai bên, nó kiếm tìm chiếc đàn piano. Đây là giấc mơ hay ảo giác?
Anh đứng thẳng dậy và bước về phía nó, Vi thấy anh đang ngày càng gần mình. Hình dáng anh, khuôn mặt anh, đôi mắt anh...
Một bước chân, nó cảm nhận rõ cả mùi hương quen thuộc từ anh, nó gằn mình không được để ảo giác mê hoặc, không được phép để lí trí nuông chiều trái tim, nó chỉ cần sơ sẩy một chút, nó sẽ vĩnh viễn không thể vực dậy được nữa... nhưng... anh gần nó quá...
Anh lặng thinh ngắm Vi trong chốc lát rồi gần như ngay lập tức phá tan mọi nghi hoặc, giằng xé của nó bằng một chiếc ôm, một chiếc ôm chặt, một chiếc ôm đong đầy tình yêu và nỗi nhớ mà anh luôn giữ suốt năm năm qua, giọt nước thanh khiết trào ra khỏi mi mắt, lăn xuống. Giọng anh ấm và nhẹ:
- Đừng khóc! Anh về với em rồi đây!
Mỉm cười mãn nguyện, Trang hạnh phúc nhìn anh trai và Vi, nó vẫn không thể tin được, anh Minh Anh còn sống, mọi thứ cứ như một giấc mơ.
- Mình về thôi em!
Thiên Anh nắm lấy bàn tay nó, anh nói nhỏ.
- Vâng!
Quay sang anh Bảo Anh, nó cảm kích:
- Cảm ơn anh rất nhiều!
- Không có gì, em mệt rồi thì nên về nghỉ ngơi sớm đi. Hai ngày nữa là tới lễ kết hôn, Thiên Anh nhớ chăm sóc em gái tôi cho tốt nhé!
Nói một câu bông đùa, anh cùng hai người ra ngoài.
- Hình như chị Nhi vẫn chưa biết chuyện này phải không ạ? Anh hãy nói cho chị ấy biết nha! Em về đây! Chúc anh ngủ ngon!
Đóng cửa xe, Trang vẫy tay chào tạm biệt. Chiếc xe hoà vào dòng luân chuyển tấp nập trên đường rồi rất nhanh mất dạng.
Đút tay vào túi quần, Bảo Anh đưa mắt lên trời ngắm nhìn những vì sao, ánh sáng lấp lành từ chúng bất giác khiến anh mỉm cười. Anh đang vui.
Ngày nhận kết quả xét nghiệm ADN, anh đã luôn cố nghĩ rằng tất cả chỉ là nhầm lẫn dù cho Uyển Nhi là vị bác sĩ có năng lực nhất bệnh viện và máy móc rất khó sai sót. Chính bởi niềm tin le lói ấy, anh bắt đầu kiếm tìm Minh Anh, kiếm tìm dù biết hi vọng là vô cùng mong manh.
Rồi tới khi mọi thứ gần như đi vào ngõ cụt, trong chuyến công tác sang Mỹ cách đây hơn một tháng, anh đã gặp lại người bạn thân của mình với vai trò đối tác kí kết hợp đồng.
Không một lời kể về sự sống sót kì diệu của Minh Anh, anh cũng nghĩ mình chẳng nhất thiết phải biết, điều quan trọng là Minh Anh vẫn hiện diện trên cõi đời này. Thế là đủ.
Vậy là anh cất công thu xếp cho cuộc tái ngộ giữa Minh Anh và người anh yêu quý.
"Em sẽ hạnh phúc Tường Vi à!"
Nhìn đồng hồ, anh mở cửa xe, tới giờ anh trở về với mái ấm của mình rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.