Khi Thiên Thần Mất Đi Đôi Cánh
Chương 18: Uyển Nhi
Phong Uyên
27/05/2013
Đặt lên bàn một lọ hoa hồng tím (loại hoa khá hiếm nếu là hoa tự nhiên), chị bác sĩ thực tập thay túi nước đã hết cho nó và điều chỉnh lại vài sợi dây.
- Chào Vi! Hi. Chị là bác sĩ thực tập.
- Vâng Chào chị! - Vi khẽ mỉm cười.
- Em thấy sao? Có đau ở đâu không?
Chị ấy mở cái bệnh án dày cộp trên tay và bắt đầu ghi chép.
- Không. Em chỉ hơi mệt chút xíu.
- Trông em khá hơn nhiều rồi... Em sẽ sớm bình phục thôi.
- Khi nào em đựơc xuất viện ạ?
- Hi. Cứ nghỉ ngơi đi. Nếu không có gì đáng ngại, khoảng hai tuần nữa em có thể về.
Bỏ bút vào trong túi áo, chị ấy nhìn nó cười, một nụ cười rất đẹp.
- Chị không biết em gặp vấn đề gì nhưng thật sự cái chết sẽ không giúp em giải quyết được mọi thứ đâu... vì thế hãy can đảm mà sống, hiểu không?
- ...
- Nhiều người muốn được sống còn không có cơ hội... thế mà em lại xem nhẹ nó... Vi thật may mắn... nếu chậm chút nữa là em nguy rồi.
Nó hơi ngạc nhiên với những gì mình vừa nghe, giống như thể Vi và chị ấy đã quen nhau từ rất lâu vậy.
- Em là bệnh nhân đầu tiên chị phụ trách... bác sĩ khuyên bệnh nhân thế này mong bệnh nhân không phiền lòng.- Chị nghiêng đầu, nháy mắt tinh nghịch.
- Em hiểu. Em cảm ơn.
- Vi có muốn thử ăn chút gì không?
- Em không đói.
Kéo rèm cửa sổ ra, chị ấy quay lại nhìn nó một lần nữa, nụ cười vẫn nguyên như vậy.
- Chị phải đi thôi.
- ...
- Để nhường vị trí cho một người nào đó rất lo lắng cho em... Tạm biệt!
Đẩy nắm cửa, bác sĩ thực tập bước ra.
- Cậu có thể vào...
Khó khăn nhích người lên (mấy cái dây trên tay nó quả thực là bất tiện kinh khủng) nó để cho mình ngang tầm với anh Bảo Anh.
- Anh lấy nước cho em nhé?
- Phiền anh.
Đón lấy cốc nước ấm từ tay anh, giờ Vi mới nhìn rõ vẻ mặt đầy mệt mỏi của người đang ngồi đối diện mình, cả đôi mắt luôn sáng cũng phảng phất u buồn, trông anh tiều tuỵ hẳn đi... lẽ nào là vì nó...
- Em còn choáng nữa không?
- Không choáng nữa, em chỉ hơi buồn ngủ thôi.
Câu chuyện đáng lẽ ra chỉ dừng ở đó nhưng cảm giác day dứt khiến nó không yên, nó nợ anh quá nhiều...
- Em xin lỗi.
- Vì điều gì?
- Vì đã làm cái hành động thiếu suy nghĩ ấy.
"Đừng làm chuyện dại dột... Anh cầu xin em Tường Vi"
Câu nói đó cứ văng vẳng trong đầu nó...
- Em sẽ không như thế một lần nào nữa chứ?
Anh nhẹ nhàng, nó có linh cảm anh đang rất không ổn.
- Em hứa.
- Anh sẽ nhớ lời hứa này. Em nghỉ ngơi đi.
Vào thời khắc nó không ngờ nhất, một nụ hôn thật ấm được đặt lên trán Vi.
- Anh không cần em phải đáp lại, em có thể xem anh là bạn nếu em muốn nhưng... đừng ngăn cấm tình cảm của anh.
*
Treo áo bác sĩ lên mắc, Uyển Nhi tháo luôn cả gọng kính để lộ một đôi mắt tròn to, đen lay láy... nụ cười trên đôi môi xinh xắn đã tắt từ lâu.
“Tinh... Tinh... Tinh...”
“Con chào bác!”
“Dạ. Hi. Con vừa mới hết giờ làm thôi.”
“Trên đường về con qua sân bay đón Minh Anh nhá”
“Hi. Chuyện đó thì con rất sẵn lòng. Con sẽ đón Minh Anh... Cũng cần một bất ngờ cho cậu ấy mà bác. Dạ. Con chào bác! Hẹn gặp bác tối nay!”
Cầm chìa khoá xe, Uyển Nhi bước đến gara...
*
Lấy hành lí, Minh Anh hoàn thành thủ tục check out rồi bỏ sim vào máy. Đợt công tác bất ngờ một tuần bên Pháp như rút kiệt toàn bộ sức lực của anh...
3 tin nhắn mới...
1 cuộc gọi nhỡ...
Vừa nhìn thấy tên người gửi, bàn tay anh tức khắc chạm vào nút del như một phản xạ... Tất cả đều bị xoá...
- Minh Anh!
Giật mình bởi tiếng gọi, suýt chút nữa anh đánh rơi vali xuống...
- Chị?
- Cậu thấy tôi không vui sao? Ít nhất cũng phải chào hỏi người lớn tuổi hơn mới phải phép chứ?
- Chị về khi nào vậy?
- Khi em đi.
- Em tưởng tập đoàn J.A không có chi nhánh tại Việt Nam?
- Cái điều em vừa bảo là "tưởng" ấy đúng đấy. Hi, chị về thăm em và bác mà... tiện thể nâng cao trình độ chuyên môn...
- Thế sao?
Buông một câu chẳng có vẻ gì là ăn nhập, anh bỏ toàn bộ hành lí vào cốp...
- Xem chừng Uyển Nhi không được chào đón lắm.
- Đâu có.
Những nghi vấn về kẻ năm lần bảy lượt hãm hại Vi chợt xuất hiện trong đầu anh...
- Thái độ của em đã tố cáo đấy.
Nhấn ga, anh mở nhạc để nới lỏng sự căng thảnh không đáng có này xuống...
“Tinh... Tinh... Tinh...”
“A lô!”
“Vâng cháu đang nghe... ”
“Hồ sơ kiện Thái Hoàng Trung đã hoàn thành, cậu chủ muốn khi nào sẽ đệ đơn lên toà?”
“Cháu muốn kẻ sát nhân đó phải trả giá... ngay lúc này đây... ”
“Tôi hiểu tâm trạng của cậu nhưng... ”
“Chú cứ nói... ’
“Con gái ông ấy, cô Thái Nguyễn Tường Vi vừa mới nhập viện tuần trước vì tự sát... có lẽ... ”
Bộp...
“Cậu chủ... ”
Điện thoại tuột khỏi tay anh... Tường Vi tự sát... Não của anh lúc này chỉ tiếp nhận chính xác được cụm từ đó ...
Ngay bên cạnh chỗ anh ngồi, Uyển Nhi không giấu nổi một nụ cười... "Cậu đã biết rồi phải không Minh Anh? "
- Chào Vi! Hi. Chị là bác sĩ thực tập.
- Vâng Chào chị! - Vi khẽ mỉm cười.
- Em thấy sao? Có đau ở đâu không?
Chị ấy mở cái bệnh án dày cộp trên tay và bắt đầu ghi chép.
- Không. Em chỉ hơi mệt chút xíu.
- Trông em khá hơn nhiều rồi... Em sẽ sớm bình phục thôi.
- Khi nào em đựơc xuất viện ạ?
- Hi. Cứ nghỉ ngơi đi. Nếu không có gì đáng ngại, khoảng hai tuần nữa em có thể về.
Bỏ bút vào trong túi áo, chị ấy nhìn nó cười, một nụ cười rất đẹp.
- Chị không biết em gặp vấn đề gì nhưng thật sự cái chết sẽ không giúp em giải quyết được mọi thứ đâu... vì thế hãy can đảm mà sống, hiểu không?
- ...
- Nhiều người muốn được sống còn không có cơ hội... thế mà em lại xem nhẹ nó... Vi thật may mắn... nếu chậm chút nữa là em nguy rồi.
Nó hơi ngạc nhiên với những gì mình vừa nghe, giống như thể Vi và chị ấy đã quen nhau từ rất lâu vậy.
- Em là bệnh nhân đầu tiên chị phụ trách... bác sĩ khuyên bệnh nhân thế này mong bệnh nhân không phiền lòng.- Chị nghiêng đầu, nháy mắt tinh nghịch.
- Em hiểu. Em cảm ơn.
- Vi có muốn thử ăn chút gì không?
- Em không đói.
Kéo rèm cửa sổ ra, chị ấy quay lại nhìn nó một lần nữa, nụ cười vẫn nguyên như vậy.
- Chị phải đi thôi.
- ...
- Để nhường vị trí cho một người nào đó rất lo lắng cho em... Tạm biệt!
Đẩy nắm cửa, bác sĩ thực tập bước ra.
- Cậu có thể vào...
Khó khăn nhích người lên (mấy cái dây trên tay nó quả thực là bất tiện kinh khủng) nó để cho mình ngang tầm với anh Bảo Anh.
- Anh lấy nước cho em nhé?
- Phiền anh.
Đón lấy cốc nước ấm từ tay anh, giờ Vi mới nhìn rõ vẻ mặt đầy mệt mỏi của người đang ngồi đối diện mình, cả đôi mắt luôn sáng cũng phảng phất u buồn, trông anh tiều tuỵ hẳn đi... lẽ nào là vì nó...
- Em còn choáng nữa không?
- Không choáng nữa, em chỉ hơi buồn ngủ thôi.
Câu chuyện đáng lẽ ra chỉ dừng ở đó nhưng cảm giác day dứt khiến nó không yên, nó nợ anh quá nhiều...
- Em xin lỗi.
- Vì điều gì?
- Vì đã làm cái hành động thiếu suy nghĩ ấy.
"Đừng làm chuyện dại dột... Anh cầu xin em Tường Vi"
Câu nói đó cứ văng vẳng trong đầu nó...
- Em sẽ không như thế một lần nào nữa chứ?
Anh nhẹ nhàng, nó có linh cảm anh đang rất không ổn.
- Em hứa.
- Anh sẽ nhớ lời hứa này. Em nghỉ ngơi đi.
Vào thời khắc nó không ngờ nhất, một nụ hôn thật ấm được đặt lên trán Vi.
- Anh không cần em phải đáp lại, em có thể xem anh là bạn nếu em muốn nhưng... đừng ngăn cấm tình cảm của anh.
*
Treo áo bác sĩ lên mắc, Uyển Nhi tháo luôn cả gọng kính để lộ một đôi mắt tròn to, đen lay láy... nụ cười trên đôi môi xinh xắn đã tắt từ lâu.
“Tinh... Tinh... Tinh...”
“Con chào bác!”
“Dạ. Hi. Con vừa mới hết giờ làm thôi.”
“Trên đường về con qua sân bay đón Minh Anh nhá”
“Hi. Chuyện đó thì con rất sẵn lòng. Con sẽ đón Minh Anh... Cũng cần một bất ngờ cho cậu ấy mà bác. Dạ. Con chào bác! Hẹn gặp bác tối nay!”
Cầm chìa khoá xe, Uyển Nhi bước đến gara...
*
Lấy hành lí, Minh Anh hoàn thành thủ tục check out rồi bỏ sim vào máy. Đợt công tác bất ngờ một tuần bên Pháp như rút kiệt toàn bộ sức lực của anh...
3 tin nhắn mới...
1 cuộc gọi nhỡ...
Vừa nhìn thấy tên người gửi, bàn tay anh tức khắc chạm vào nút del như một phản xạ... Tất cả đều bị xoá...
- Minh Anh!
Giật mình bởi tiếng gọi, suýt chút nữa anh đánh rơi vali xuống...
- Chị?
- Cậu thấy tôi không vui sao? Ít nhất cũng phải chào hỏi người lớn tuổi hơn mới phải phép chứ?
- Chị về khi nào vậy?
- Khi em đi.
- Em tưởng tập đoàn J.A không có chi nhánh tại Việt Nam?
- Cái điều em vừa bảo là "tưởng" ấy đúng đấy. Hi, chị về thăm em và bác mà... tiện thể nâng cao trình độ chuyên môn...
- Thế sao?
Buông một câu chẳng có vẻ gì là ăn nhập, anh bỏ toàn bộ hành lí vào cốp...
- Xem chừng Uyển Nhi không được chào đón lắm.
- Đâu có.
Những nghi vấn về kẻ năm lần bảy lượt hãm hại Vi chợt xuất hiện trong đầu anh...
- Thái độ của em đã tố cáo đấy.
Nhấn ga, anh mở nhạc để nới lỏng sự căng thảnh không đáng có này xuống...
“Tinh... Tinh... Tinh...”
“A lô!”
“Vâng cháu đang nghe... ”
“Hồ sơ kiện Thái Hoàng Trung đã hoàn thành, cậu chủ muốn khi nào sẽ đệ đơn lên toà?”
“Cháu muốn kẻ sát nhân đó phải trả giá... ngay lúc này đây... ”
“Tôi hiểu tâm trạng của cậu nhưng... ”
“Chú cứ nói... ’
“Con gái ông ấy, cô Thái Nguyễn Tường Vi vừa mới nhập viện tuần trước vì tự sát... có lẽ... ”
Bộp...
“Cậu chủ... ”
Điện thoại tuột khỏi tay anh... Tường Vi tự sát... Não của anh lúc này chỉ tiếp nhận chính xác được cụm từ đó ...
Ngay bên cạnh chỗ anh ngồi, Uyển Nhi không giấu nổi một nụ cười... "Cậu đã biết rồi phải không Minh Anh? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.